Chương 28

Ngoài cửa có một thân ảnh đứng lặng đi, sầu lo nhíu mày nhăn trán. Gã dường như cho tới bây giờ cũng không có lấy một cái danh tính, tới rồi lại đi như cơn gió lướt ngang, tự do tự tại lang thang trên thế gian. Ràng buộc duy nhất của gã trên đời này chính là Liễu Trân Nhi —— em gái ruột của gã. Ba trăm năm trước, hai người sống trong nhà họ Liễu, một gia đình giàu có. Gã tên là Liễu Chính, từ nhỏ đã được tập võ, còn được học qua rất nhiều sách vở. Gã tham gia khoa khảo đã giành được chức Võ Trạng Nguyên, đặc biệt vinh hạnh. Khi gã trở về quê nhà trong gấm áo rạng danh lại nhận được tin muội muội ruột thấu tình đạt lý, nhu thuận hiểu chuyện của mình đã cùng một tên nam nhân bỏ trốn khỏi nhà.

Nhìn thấy phụ mẫu trong nhà cả ngày mặt ủ mày chau, khóc cạn nước mắt, gã liền quyết tâm bỏ hết mọi tiền đồ nhung gấm, lẻ loi một mình lên đường đi tìm muội muội. Sau nhiều lần lăn lộn, gã cuối cùng cũng biết được Liễu Trân Nhi bị một quỷ hút máu trẻ tuổi mê hoặc, không lâu sau đó cũng đã biến thành một người trong tộc khát máu.

Đau lòng tột độ, dằn vặt tự trách, gã quyết tâm phải tìm được muội muội trở về, đồng thời báo thù. Nhưng bản thân gã chỉ là một con người bình thường, căn bản không tránh được vận mệnh sinh lão bệnh tử, mấy chục năm sau vì mắc phải bạo bệnh mà qua đời. Oán khí của gã cực nặng, không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua. Dưới âm phủ, gã nhờ vào một thân tuyệt thế công phu của mình, cộng thêm a dua nịnh nọt chốn quan trường, thuận lợi trở thành quỷ sai. Sau đó leo lên tới chức sứ giả Minh giới, có thể tự do qua lại giữa hai giới âm dương.

Cứ thế mò mẫm lần dò hơn một trăm năm, gã cuối cùng cũng có cơ hội báo thù. Mục đích của gã rất đơn giản, đưa muội muội mình thoát khỏi ma đạo, tiêu diệt triệt để tộc quỷ hút máu, hoặc là chỉ cần một cái mạng của Nhậm Hào. Nhưng không ngờ Liễu Trân Nhi khăng khăng một lòng với Nhậm Hào, không muốn cùng gã rời đi. Gã đành phải giả vờ làm bộ bỏ qua.

Gã trở thành thợ săn quỷ hút máu ở trần thế, xem quỷ hút máu như là kẻ thù một mất một còn. Sau khi gã phát hiện Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc có quan hệ thân mật, gã liền theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Hà Lạc Lạc, hòng thông qua cậu để ám sát Nhậm Hào, nhưng vẫn không thành công.

Bây giờ Liễu Trân Nhi bị lão quỷ hút máu kia giam lỏng, gã chỉ muốn mang muội muội của mình rời khỏi chốn thị phi này. Mà Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc là một con át chủ bài trên tay gã.

Gã đứng ở ngoài cửa ra vào thật lâu, đây coi như là sự nhân từ lớn nhất của gã.

Hà Lạc Lạc nằm trong lồng ngực của Nhậm Hào, một tay ôm chặt cổ của hắn, vuốt ve mặt mũi tái nhợt của hắn, đôi môi mỏng hơi khô của hắn.

Nhậm Hào chăm chú ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu, xuất thần nhìn qua cánh tay chằng chịt những vết sẹo ngổn ngang của cậu, "Lạc Lạc, anh khiến em chịu quá nhiều khổ sở rồi." Hắn nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo đó, giống như đang hôn một cánh bướm mỏng manh, cẩn thận tỉ mỉ, sợ sẽ khiến cậu đau đớn.

Hà Lạc Lạc lại nở một nụ cười thuần chân mà thê mỹ, "Không có anh, em sống trên đời này cũng không có ý nghĩa gì. Em không sợ chết, tới giờ vẫn không sợ, chỉ sợ nhất anh bỏ em mà đi."

Mắt Nhậm Hào lặng yên ẩm ướt, "Anh lại làm sai nữa rồi."

Hắn chợt thấy sắc mặt của người trong lòng ngày càng trắng bệch, nụ cười dần dần trở nên khó khăn, cơ thể cũng đang nhè nhẹ phát run.

"Lạc Lạc, em sao vậy? Sắc mặt sao lại kém thế này?" Nhậm Hào vội vàng ôm cậu hỏi.

Mà Hà Lạc Lạc không ngăn được run rẩy, trên trán bốc lên một tầng mồ hôi mịn, bờ môi mất đi huyết sắc ngập ngừng nói: "Nhậm Hào... Em lạnh lắm... Đau quá..."

Nhậm Hào vội vã xoa xoa bàn tay cậu để truyền ấm áp, nhưng cũng không có tác dụng gì, đành phải ôm cậu đi đập cửa.

"Mở cửa ra! Mau mở cửa! Cứu người!"

Liễu Chính nghe thấy tiếng hô hoán liền mở cửa ra, thấy Nhậm Hào nước mắt đầy mặt ôm Hà Lạc Lạc đang nhíu chặt hai bên lông mày, "Cậu ấy sao vậy?"

"Ta không biết... Ta phải làm gì bây giờ?" Lúc này trong lòng Nhậm Hào đại loạn, hốt hoảng thất thố cầu cứu gã.

"Nhanh! Đi tìm phụ thân người!" Liễu Chính quát.

"Được..." Nhậm Hào liền ôm Hà Lạc Lạc hướng về phía đại sảnh lảo đảo chạy đi.

Còn Liễu Chính một mặt bình tĩnh như không, cứ như tất cả đều nằm trong dự liệu của gã. Phía sau gã xuất hiện một tên thị vệ, "Minh Sứ đại nhân, Liễu Trân Nhi đã được thả ra."

"Được, đưa ta đi gặp muội ấy." Hắn khoát tay nghênh ngang rời đi.

Lão quỷ hút máu tựa hồ sớm đã đoán được bọn hắn sẽ đến, lão ngồi trên chiếc ghế trong đại sảnh thưởng thức rượu ngon mỹ thực mà chờ bọn hắn. Nhậm Hào thấy cảnh này, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần.

Hắn bế cơ thể co quắp của Hà Lạc Lạc ngồi quỳ trên sàn nhà, "Phụ thân, xin ngài cứu em ấy!" Nhậm Hào dịu dàng đặt Hà Lạc Lạc xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu liên hồi, dập đến trên trán bắt đầu ứa máu.

"Tiểu Hào, ngươi vì sao vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ? Trước kia ta đã từng nói với ngươi, tình yêu là thứ đáng sợ nhất, so với độc dược còn nguy hiểm hơn vạn phần, một khi dính vào là khó mà thoát ra được. Ngươi là tộc khát máu, không thể cùng con người yêu nhau, vậy mà ngươi vẫn không nghe..." Lão quỷ ý vị thâm trường khuyên nhủ.

Nhậm Hào nghe vào, vẫn không ngừng thành kính dập đầu, giống như đang khẩn cầu được cứu rỗi, máu cùng nước mắt hoà thành một dòng.

"Nhậm Hào chỉ mong được làm một người bình thường, có thể cùng người yêu của mình trải qua một cuộc đời bình thường, chỉ vậy thôi. Cầu xin phụ thân thành toàn!" Hắn quỳ mãi không dậy, sớm đã không còn cảm nhận được đau đớn là gì nữa.

Hà Lạc Lạc ngã trên mặt đất, giãy dụa như muốn nói gì, nhưng không còn một chút sức lực, vẻ mặt dữ tợn thở hổn hển, tiếng nức nở đứt quãng.

"Lạc Lạc... Lạc Lạc, em sao rồi?..." Nhậm Hào hai mắt diễm lệ mông lung, không thể làm gì được, chỉ biết tiếp tục van nài, "Phụ thân, xin ngài tha cho em ấy! Em ấy không có làm gì sai cả!"

Lão quỷ hút máu khuôn mặt âm lãnh nói: "Lúc nó té xỉu, ta đã hạ hàn băng cổ trùng do tự tay ta nuôi vào người nó. Sau hai canh giờ sẽ phát huy độc tính. Độc tính lúc phát tác sẽ có cảm giác bị hơn ngàn vạn con cổ trùng cắn xé lục phủ ngũ tạng, người sẽ đau đến không muốn sống nữa."

Nhậm Hào vuốt trán của Hà Lạc Lạc, khóc đến mất cả tiếng.

"Có phải ngươi thấy cảnh này có hơi quen không? Năm đó Đường Uyển Nhi cũng giống như vậy, chỉ là ngươi không nhìn thấy cảnh nó phải trải qua cơn phát tác thôi." Lão quỷ lạnh nhạt nói.

Nhậm Hào nghe lời này, trước mắt biến thành một mảng đen kịt, giống như vừa bị ai đó giáng một cú thật mạnh vào đầu.

"Tận mắt nhìn thấy người yêu chết trước mặt mình, cảm giác thế nào?"

Con ngươi đã từng ôn nhuận như ngọc của Nhậm Hào lập tức thất thần, cảm giác hỗn tạp, lòng như tro nguội.

"Đều là ngươi ra tay..."

"Ta muốn ngươi biết, ta chính là số mệnh của ngươi, ngươi không thể nào chống lại được! Muốn tình yêu, vậy ngươi liền nếm thử một chút cảm giác tan nát cõi lòng đi." Lão quỷ trừng đôi mắt hỗn độn, hung thần ác sát.

"A..." Hà Lạc Lạc trên sàn đau đến giãy dụa lăn lộn, hệt như một con cá bị bắt khỏi nước, trên cạn mà giãy những cái cuối cùng trước khi chết. "Nhậm... Hào..." Cậu gọi tên hắn, thống khổ rên rỉ đến tê tâm liệt phế.

"Phụ thân, Nhậm Hào biết sai rồi. Nhậm Hào sẽ không chống lại mệnh lệnh của ngài! Xin ngài cho em ấy thuốc giải đi!" Hắn nhìn thấy người mình yêu thống khổ như vậy, trong lòng là giày vò gấp hàng ngàn hàng vạn lần.

"Để giải thoát cho nó, cách duy nhất chính là, giết nó." Lão quỷ bình tĩnh đạm mạc nói, từ ống tay áo rút ra một thanh kiếm sắc bén.

Nước mắt Nhậm Hào chợt ngừng lại, nhìn qua Hà Lạc Lạc đau đớn giày vò đến thoi thóp, hắn chậm rãi lê từng bước chân về phía trước.


Ở một nơi khác, Liễu Trân Nhi được thả khỏi lồng giam, mặt hướng lên trời, hai tay được tự do giải thoát khỏi xiềng xích, nàng nhìn thấy Liễu Chính ở trước cổng đóng nàng, nụ cười tái nhợt.

"Trân Nhi, chúng ta về nhà đi."

Liễu Trân Nhi đi theo sau gã, đi tới hỏi: "Ca, Nhậm Hào thiếu gia đâu?"

Liễu Chính đáp với gương mặt lạnh lẽo: "Muội đừng nhớ tới hắn nữa." Nói xong liền nắm tay nàng lôi ra ngoài.

Liễu Trân Nhi lại vùng khỏi tay cả gã, "Ca, muội phải đi tìm chàng. Muội muốn gặp chàng một lần cuối."

Thiếu nữ thanh tú nở một nụ cười rực rỡ, quay người chạy đi. Cánh tay trơ trọi giữa không trung của Liễu Chính run rẩy buông xuống.


Nhậm Hào chỉ cách lão quỷ có ba bước dài, nhưng hắn không cách nào đi nổi, bên tai là tiếng nghẹn ngào đau thấu tim gan của Hà Lạc Lạc. Hắn không thể nào hạ quyết tâm.

"Ngươi đã không nỡ, vậy để ta giúp ngươi." Lão quỷ đùa nghịch với lưỡi kiếm, trong chớp mắt liền nhắm vào Hà Lạc Lạc chém tới.

Nhậm Hào thấy thế liền nhanh chóng xông lên chắn trước mũi kiếm. Thời gian thoáng chốc ngừng trôi, hắn nghe được tiếng mũi kiếm đâm xuyên qua da thịt, sắc bén trầm trọng.

Máu tươi lâm ly bắn tung toé lên mặt hắt, nhưng lại không có cảm giác đau. Một thân ảnh nhỏ kiều diễm đổ vào người hắn. Hắn cúi đầu nhìn, máu tươi từ lồng ngực nàng tràn ra như một đoá hoa tuyệt diễm.

"Trân Nhi?" Hắn không tin vào mắt mình. Người thay hắn ngăn chặn mũi kiếm sắc bén trong nháy mắt ngắn ngủi kia lại là Liễu Trân Nhi.

Liễu Trân Nhi đổ vào trong lòng hắn, lại mỉm cười nhẹ nhàng tự tại, "Nhậm Hào thiếu gia, cuối cùng ta cũng nhìn thấy chàng... Một lần cuối."

"Ta đã từng rất ghen tỵ với Uyển Nhi tỷ tỷ, ghen ghét Hà Lạc Lạc, nhưng hôm nay... Đột nhiên ta lại không có một chút hận thù nào. Chàng hãy cứ hết lòng yêu người yêu của chàng đi..." Liễu Trân Nhi nghẹn ngào sắp không nói được nữa, Nhậm Hào cũng chỉ khóc không ra tiếng.

"Nhậm Hào... Chàng biết không, cái đêm mà chàng dẫn ta bỏ trốn, ta đã cho là mình có được cả thế giới... Trân Nhi vì chàng mà hi sinh, vì chàng mà chết, rất hạnh phúc..." Nói xong câu này, tay của Trân Nhi vô lực rũ xuống, khoé miệng vẫn lưu lại một nụ cười mờ nhạt.

Mà lúc này lão quỷ hút máu cũng đông cứng người, ngã vật ra mặt đất, hai mắt hỗn độn mở to vạn phần hoảng sợ nhìn trần nhà, phía sau là Liễu Chính nét mặt không đổi, trong tay gã nắm chắt một thanh đao dính đầy máu đen.

Liễu Chính đỡ lấy Liễu Trân Nhi từ trong tay của Nhậm Hào, trong miệng thì thầm nói: "Nhiều năm trước có một thiếu nữ hoàn toàn không biết gì, bị một quỷ hút máu trẻ tuổi dụ dỗ. Ngơ ngơ ngác ngác như thế qua mấy trăm năm, bây giờ với muội ấy mà nói, cũng coi như là chết có ý nghĩa. Ta sẽ cho muội ấy đầu thai vào một cuộc sống tốt hơn." Dứt lời liền bế ngang thân thể đầy máu lên, quay lưng đi.

"Cổ độc trong người Hà Lạc Lạc là do lão quỷ kia khống chế. Lão đã chết, cổ trùng cũng sẽ tự hoá giải theo. Chúc mừng, hai người được tự do rồi." Liễu Chính ôm Liễu Trân Nhi chậm rãi đi về phía cổng ánh sáng vừa mở ra, từ từ từng bước đi đến, sau đó tan biến vào trong ánh sáng cuối cùng.

Trong lòng Nhậm Hào chất chứa đủ loại cảm giác, trở lại nhìn qua Hà Lạc Lạc hơi thở mong manh, ôm cậu vào lòng, cất tiếng khóc rống lên.

"Lạc Lạc..."

Hà Lạc Lạc chậm rãi mở hai mắt, yếu đuối mỉm cười, "Nhậm Hào... Anh đưa em đi... Ngắm sao đi."

Mặt Nhậm Hào đầy nước mắt và máu me, trong mắt hiện ra một chút ánh sáng tươi đẹp mà yếu đuối, "Chúng ta đi..."


/TKA: Chủ nhật mình sẽ đăng hai phần cuối của fic này luôn, đều là ending nhưng theo hai style khác nhau, còn cụ thể thì chờ chủ nhật sẽ rõ =))) Với lại sau fic này mình cũng sẽ cho ra lò một fic mới do chính mình viết huhu Mong các bạn ủng hộ. Cảm ơn các bạn <3/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip