Chương 134.2. leo núi-Sự thật tàn nhẫn (2)


Lệ Dĩnh thấy con rắn phóng về phía mình thì kinh sợ lùi về sau, miệng không ngừng la hét vì sợ.

Đột nhiên có một bàn tay săn chắc vươn ra chụp lấy con rắn độc kia,
nhanh thoăn thoắt bóp lấy miệng nó không cho nó cơ hội cắn mình, rồi lại
như chớp đập mạnh đầu nó xuống hòn đá trước mặt, ngay sau đó con rắn đỏ
chết queo.

Lệ Dĩnh đến khi hoàn hồn rồi mới nhìn người con trai đó, không nghĩ ngợi nhiều nhào vào lòng anh.

-Mã Khả ...

Lúc nãy cô sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, thấy con rắn cứ phóng về
phía mình cô rất sợ, cứ ngỡ sẽ bị nó cắn không ngờ được Mã Khả cứu
một mạng.

-Không sao rồi, cẩn thận một chút đừng ham chơi nữa.-Mã Khả khẽ thở dài vỗ vai cô

Nếu lúc nãy anh không nhanh chân thì cô đã bị con rắn cắn mất rồi,
nhưng mà nói đi thì phải nói lại nếu không phải Na Trát kêu cô lại xem
mấy cây nấm độc thì đã không gặp nguy hiểm rồi.

Cổ Lực Na Trát rốt cục cô có toan tính gì???

-Khụ khụ...

Kỳ Long thấy cảnh chướng mắt ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên, tốt bụng nói một câu:

-Có biết hai người làm tôi thấy cô đơn hay không?

Kỳ Long đã nhớ Thi Thi lắm rồi còn thấy hai cái người này ôm nhau lại càng tăng thêm nỗi nhớ Thi. Đúng là chướng mắt!!!

Lệ Dĩnh giật mình, mặt lặp tức đỏ lên, sau đó đẩy Mã Khả ra.

-Hai người hãy đợi đến nơi rồi muốn làm gì thì làm, có biết bao nhiêu
người nhìn thấy mà buồn trong lòng không?-Trương Hàn cũng lên tiếng trêu

-Hai tên này, có im không?-Mã Khả trừng mắt

-Kỳ Long , tớ thấy chúng ta không nên chọc đến Lệ Dĩnh nếu không có
người chịu không nổi mà đánh chúng ta.-Trương Hàn nói dứt câu thì cùng
Kỳ Long cười lớn

Lệ Dĩnh xấu hổ cúi gầm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Kiến Hoa nãy giờ quan sát, ánh mắt đen tuy không có biểu cảm gì ngoài
lạnh lẽo nhưng mà trong lòng nhức nhói không thôi, anh quên mất cô đã có
Mã Khả bảo vệ còn cần gì đến anh.

Lúc nãy nghe tiếng hét của cô, trong lòng Kiến Hoa như bị cào xé muốn đến cứu cô nhưng mà lại chậm một bước.

Đoàn người lại tiếp tục đi, qua từng cơn dốc, qua từng tán cây xanh um
tùm, qua từng con suối nhỏ, cuối cùng cũng đến một nhà trọ trên núi.
Chỉ là trong quá trình đi cũng chỉ có Lệ Dĩnh và Na Trát luyên huyên
lâu lâu Kỳ Long và Trương Hàn nhập cuộc chỉ có ba người kia là im lặng
đi theo.

Bà chủ nhà trọ là một người phụ nữ già, mái tóc trắng búi cao, khuôn
mặt hiền từ nhân hậu, khi cười thì có vài nếp nhăn hiện lên trên khuôn
mặt già dặn kia.

-Cô cậu muốn đặt phòng trọ sao?

-Dạ phải, bà cho cháu chúng cháu bốn phòng đôi đi ạ.-Lệ Dĩnh cười tươi nói

-Được được, ta sẽ chuẩn bị ngay.-bà cụ nói

-Vâng.

-Bà à, có khách sao?-một ông cụ hai mắt nheo nheo vài nếp nhăn ngay khóe mắt bước từ trong nhà ra

-Ông, mau dẫn mấy cô cậu này đến phòng đi, bốn phòng đôi.-bà cụ nói với ông cụ

-Được, cô cậu đi theo lão, lão đưa cô cậu đến phòng mình.-ông cụ nói

-Wow, thật là ngượng mộ hai ông bà, nhìn hạnh phúc quá đi.-Lệ Dĩnh chắp hai tay, ánh mắt đầy hâm mộ

Cô không cần một tình yêu ai ai cũng ghen tị muốn có, cũng không cần
phải ai ai cũng biết rộn ràng cả lên, chỉ cần như hai ông bà này thôi,
cho dù đến già vẫn bên cạnh nhau, lo lắng chăm sóc yêu thương nhau.

-Nếu em muốn anh không ngại sau này sẽ bên em đến già.-Mã Khả thấy cô cười đến híp mắt, tiến lên đứng cạnh cô nói

-Em mới thèm...-Lệ Dĩnh ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại khác, bên cạnh Mã Khả cũng tốt, ít nhất anh quan tâm cô

-À, ông bà, cháu nên kêu ông bà bằng gì?-Lệ Dĩnh không đếm xỉa đến Mã Khả nói với bà cụ

-Cứ kêu lão là ông Phùng bà Phùng được rồi.-bà Phùng cười nhân hậu

-Vâng bà Phùng, bọn cháu ở đến sáng mốt sẽ về chuyện ăn uống phiền bà
và ông rồi.-Mã Khả nói chen vào, thuận tay ôm lấy Lệ Dĩnh

-Các cháu đừng khách sáo, ở trên này lâu lâu mới có khách đến nên hai
lão buồn lắm, bây giờ có các cháu đến lão vui vẻ hơn nhiều, đến tối lão
sẽ làm một bữa ngoài trời đãi các cháu.

-Thế thì thích quá, cảm ơn ông bà trước.-Na Trát vui vẻ đáp lời

-Được rồi, các cháu mau đi theo ông lão đi, ông lão sẽ đưa các cháu đến phòng mình.-bà Phùng nhắc

-Dạ.

Nói rồi tất cả đều vào trong nhà đi theo ông Phùng, theo phân chia thì
Kiến Hoa và Kỳ Long một phòng, Mã Khả và Trương Hàn , Lệ Dĩnh và Bạch
Mai còn Tâm Như thì ở một mình.

Lệ Dĩnh đặt chiếc ba lô xuống giường, ngay sau đó thả mình lên chiếc giường êm ái, thoải mái la lên một tiếng:

-A, cuối cùng cũng được nghỉ lưng.

-Lệ Dĩnh , trời cũng sập tối rồi, cậu thay đồ đi, ông bà Phùng nói sẽ
chuẩn bị bữa ăn đêm ngoài trời cho chúng ta đó.-Na Trát lấy quần áo từ
trong túi ra

-Được được, cậu thay đồ xong đến tớ.-Lệ Dĩnh nhắm mắt quơ tay bảo Na Trát thay đồ trước đi

-Được, tớ thay xong đến cậu.

Lệ Dĩnh nghe tiếng Na Trát dứt tiếp đó là tiếng bước chân, lại đến
tiếng đóng cửa cũng biết Na Trát đã vào nhá tắm, cô mệt mỏi vẫn nhắm
mắt lại, thật sự là rất mệt.

Cô thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi Na Trát từ trong nhà tắm đi
ra, kêu Lệ Dĩnh vài tiếng lại không thấy trả lời, nên đi đến xem thử,
thì ra cô đã ngủ.

Na Trát trong đầu chợt lóe sáng, như bị ma sai quỷ khiến không do dự
cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, từng bước đi về phía Lệ Dĩnh .

Nếu có trách thì trách cô xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc Triệu Tâm Như lòng dạ thâm hiểm.

Na Trát cầm con dao giơ cao, nhìn Lệ Dĩnh đang ngủ say, muốn hạ tay lại không đành.

"Na Trát , tớ không nghĩ cậu lại chịu làm bạn mình đó, tớ rất vui."

"Na Trát , dù thế nào tớ cũng trân trọng tình bạn này, mãi mãi thế này nhé."

"Tớ nói cậu nghe, cho dù mọi người trong trường vì cậu làm bạn với
mình mà miệt thị cậu thì cậu đừng tiếp tục làm bạn mình nữa, chỉ cần
biết tớ luôn xem cậu là bạn thân nhất."

"Cổ Lực Na Trát , dù ai ăn hiếp cậu thì tớ cũng sẽ không để họ ức
hiếp cậu nữa, tớ biết trong trường tớ không có một lời nói gì nhưng mà
cậu yên tâm cậu là bạn mình, mình sẽ bảo vệ cậu."

Trong đầu Na Trát lại nhớ đến từng câu từng chữ mà Lệ Dĩnh nói với
mình, trong lòng dâng trào mtộ cảm xúc, có phải là tình bạn hay không?
Lệ Dĩnh tốt với cô ta như thế làm sao cô ta nỡ lòng xuống tay.

Nhưng mà Lệ Dĩnh không chết thì là ba mẹ của cô ta chết.

Na Trát cắn môi, sau đó để con dao về vị trí cũ, cuối cùng vẫn không ra tay được.

Thôi thì làm theo kế hoạch định sẵn vậy.

...

Kiến Hoa cùng Kỳ Long ở cùng phòng, tâm trạng Kiến Hoa có chút mất mác cùng khó chịu, mở toang cửa sổ nhìn cảnh núi.

Lúc nghe cô nói muốn giông như ông Phùng bà Phùng thì anh cũng suy
nghĩ mình và cô cũng thế, sinh một đám con sau đó chọn một nơi yên tĩnh
xinh đẹp để sống, tránh xa cuộc sống phồn hoa, cùng nhau sống đến già
không chia lìa.

Nhưng mà làm sao có thế, cô đã là bạn gái Mã Khả , lúc Mã Khả nói
cùng cô sống trọn đời, cô chỉ đỏ mặt cúi đầu nói không thèm, trong lời
nói rõ ràng có nũng nịu, người ngu cũng biết cô thầm đồng ý.

Lúc ấy anh chỉ ao ước mình có thể đứng trước mặt cô, hỏi cô có chịu
cùng anh sống đến cuối đời, như ông Phùng bà Phùng dù đã già nhưng vẫn
bên cạnh nhau, anh sẽ nghe được câu đồng ý của cô.

-Lại nghĩ đến Lệ Dĩnh sao?-Kỳ Long đi đến đứng cạnh Kiến Hoa nhìn ra bên ngoài

-...

Kiến Hoa chỉ im lặng không đáp.

-Thấy những cảnh như thế nếu cậu là tảng băng cũng phải dao động thôi.-Kỳ Long khẽ thở dài

Kiến Hoa vẫn im lặng.

-Kiến Hoa , cậu nên...

-Buông tay? Đừng nhắc đến hai từ đó nữa.-Kiến Hoa cắt ngang lời Kỳ Long

-Kiến Hoa , đừng cố chấp nữa...

-Kỳ Long , cậu đừng nói nữa... dù thế nào, tớ cũng không buông.

Kiến Hoa nói xong liền xoay người cầm đồ vào nhà tắm.

Kỳ Long thở dài, đúng là cứng đầu, dù nói sao cũng không chịu buông tay, làm thế cũng chí nhận đau khổ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip