Chương 36

36. Một ly nước cam

Người câm không biết cãi vã, tất nhiên cũng chẳng rảnh rỗi mà đi gây chuyện hay dò hỏi chuyện nhà người khác.

Mãi sau này Tô Diểu Diểu mới ngộ ra, cả người ngẩn ngơ. Thấy Tưởng Gia Tuệ và người kia tỏ ra không biết nhau, cô run run hỏi Chương Tự: "Không lẽ anh ta chính là... người đó?"

Chương Tự mặc nhiên thừa nhận.

Tô Diểu Diểu vội niệm A Di Đà Phật, thầm lẩm bẩm: "Nhà họ Chương không phải chỉ có khói bay sai hướng đâu, mà là cả cái tổ mồ đều không yên ổn rồi!"

Chương Tự khó nói thành lời: "...Em đang mắng anh đấy à?"

Tô Diểu Diểu chắp tay, ra vẻ cung kính: "Đâu dám. Nhưng chuyện này ngàn vạn lần đừng để mẹ em biết, kẻo bà lại mất ngủ."

Thế giới tinh thần của Tưởng Gia Tuệ giờ đây như một vùng băng hà giá lạnh, nhiệt độ bỗng hạ xuống âm độ. Anh ta chẳng bước đến gần Đào Dã, Đào Dã cũng chẳng bắt chuyện.

Mắt To đưa mắt liếc ngang liếc dọc, thong thả chọn miếng dưa hấu ăn. Ở đây ngoài Thịnh Tiểu Dương, cô chỉ quen mỗi Tô Diểu Diểu. Giờ Thịnh Tiểu Dương đang bị Chương Tự bám riết, cô chỉ còn cách dính lấy Tô Diểu Diểu.

Cô không trêu ai, nhưng cũng chẳng ai dễ trêu cô.

Thịnh Tiểu Dương chỉ chăm chú giữ lấy khoảng trời nhỏ bé của mình, chẳng bận tâm đến chuyện người khác. Chương Tự cũng đã nói thế nên cậu nghe lời, tập trung làm việc của mình.

Bánh bí đỏ vừa ra lò thơm lừng. Chương Tự nhỏ giọng hỏi: "Tôi ăn thử một cái trước được không? Đừng để ai biết nhé."

Thịnh Tiểu Dương xoay lưng lại, cậu lựa miếng đẹp nhất, kín đáo đưa cho Chương Tự, chớp mắt ra hiệu:

- Anh ăn đi, em che cho, không ai thấy đâu.

Chương Tự cong môi cười: "Ừm."

Thịnh Tiểu Dương cảm giác tâm trạng của anh đã khá hơn đôi chút.

Dễ dỗ thế đấy, cậu thầm nghĩ.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Mắt To vẫn chưa chịu thôi, cô lén lại gần, đưa cho cậu một tờ giấy: [Tiểu Dương, mình cũng muốn ăn.]

Thịnh Tiểu Dương: ??

Mắt To chỉ vào mắt mình, rồi chỉ cậu, ngụ ý rằng: Mình thấy hết rồi!

Thịnh Tiểu Dương: ...

Cậu không đưa, sợ lát nữa khi hoạt động bắt đầu thì không đủ phần.

Mắt To chỉ dám nghĩ thầm, cậu đúng là thấy sắc quên bạn.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô không dám nói ra.

"Tiền thuê nghệ sĩ piano chuyên nghiệp biểu diễn là tám trăm một ngày, em không đủ kinh phí. May mà Đào Dã thường đến viện phúc lợi làm tình nguyện viên, bọn trẻ lại quen anh ấy, nên em mới gọi anh ấy đến."

Tưởng Gia Tuệ cầm quả bóng hồng, lơ đãng lắc lư, giọng trầm trầm: "Em nói cái này với anh làm gì?"

"Chỉ là giải thích thôi, không phải em mời anh ấy đến." Tô Diểu Diểu sợ Tưởng Gia Tuệ nổi điên, nín thở nói: "Không liên quan gì đến em đâu."

Tiếng đàn dập dìu, nghe thì tưởng như hoàn hảo, nhưng chỉ có Tưởng Gia Tuệ nhận ra trong đó có một nốt sai. Anh ta chẳng buồn liếc nhìn, nhếch môi cười nhạt: "Anh ta mới học đàn có một năm thôi."

"Ồ."

"Học phí là anh trả."

"..."

Chủ đề xoay chuyển quá nhanh khiến Tô Diểu Diểu ngơ ngác, mãi mới ấp úng ra một tiếng "Hả?", rồi vòng vo nửa ngày mới nói: "Hà tất phải thế?"

Tưởng Gia Tuệ nhàn nhạt trả lời: "Đưa anh ta ra ngoài để làm màu đó."

Có những cái miệng cứng rắn đến mức không cần chạm vào tim cũng biết nó đã nguội lạnh từ lâu.

Chuyện này vốn chẳng ai có thể thấu cảm. Tô Diểu Diểu không an ủi được, chỉ lặng lẽ đưa cho anh ta một miếng bánh táo, nói: "Tiểu Dương làm cho anh đấy."

Tưởng Gia Tuệ nhận lấy rồi nhìn một lúc, chợt hỏi: "Chương Tự có cứng miệng không?"

Tô Diểu Diểu nhức đầu: "Đừng hỏi em."

Tưởng Gia Tuệ cười cười, như lẩm bẩm một mình: "Cứng còn hơn cả anh."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Hoạt động diễn ra suôn sẻ. Bọn trẻ trong viện phúc lợi không hề khốn khó, tội nghiệp như người ngoài vẫn tưởng. Chúng tự lo cho nhau, lớn lên khỏe mạnh, an ổn, vậy là đủ.

Thịnh Tiểu Dương nhìn chúng, bất giác nghĩ về tuổi thơ mình.

Lúc Chương Tự quay lại, anh thấy dáng vẻ của cậu như một chú cún con lạc mất nhà, cuộn mình bên lề cỏ dại, ngẩn ngơ nhìn niềm vui rộn rã của người khác. Ngay cả bóng lưng cũng ánh lên vẻ khao khát xen lẫn buồn tủi, thế mà ngoài miệng vẫn cứng cỏi nói một câu: Đều đã qua rồi.

Vừa xót xa, vừa nhói lòng.

Chương Tự muốn để cậu có vài phút tự tiêu hóa cảm xúc, nên không đến gần cậu.

Trên bàn bày đầy nước uống, bọn trẻ thích nhất là nước trái cây. Chúng kiễng chân, run run rót đầy một ly nước cam, vui mừng chạy đi. Ai ngờ lỡ tay té ngã, nước cam chua ngọt văng tung tóe, nửa đổ xuống đất, nửa hắt lên áo của Thịnh Tiểu Dương, từng giọt thấm dần vào trong.

Trước mắt cậu chợt lóe lên những hình ảnh hỗn loạn, nam nữ quấn lấy nhau. Chúng luồn sâu vào lục phủ ngũ tạng cậu, thứ ghê tởm bắt đầu lan từ dạ dày ra khắp người. Trong bữa tiệc thối rữa điên cuồng ấy, đám ma quỷ tranh nhau kéo cậu xuống tận vực sâu.

Những di chứng của việc tra tấn tinh thần chưa bao giờ biến mất. Mà nước cam chính là công tắc. Chỉ cần xuất hiện, nó đủ sức hủy diệt Thịnh Tiểu Dương trong chớp mắt.

Cậu lao thẳng vào nhà vệ sinh, trên đường lỡ va phải ai cũng chẳng kịp để ý.

Thịnh Tiểu Dương nôn nhưng không phát ra tiếng, chỉ có thức ăn thừa lẫn axit dạ dày cào rát cổ họng, đau đến mức phải bật ra một tiếng "ợ" khàn khàn.

Không biết đã nôn bao lâu, chân cậu tê dại, chẳng còn sức mà bước ra ngoài, cậu chỉ còn biết treo mình trên thành bồn cầu, gắng gượng thở dốc rất lâu.

Thịnh Tiểu Dương đưa tay tìm nút xả nước, mò mãi vẫn không chạm được. Chút sức vừa dồn lại nhanh chóng tiêu tan, cánh tay mềm nhũn rũ xuống. Trong tầm mắt cậu, mọi động tác đều trở nên chậm chạp. Cậu ngây ngẩn nhìn ngón tay mình, thầm nghĩ: Ngã xuống đất chắc sẽ đau lắm.

Nhưng không, có một đôi tay vươn ra đỡ lấy cậu.

Bàn tay ấy thon dài, khớp xương rõ ràng, hổ khẩu còn hằn vô số vết dao nhỏ li ti.

Ngẩng đầu lên, Thịnh Tiểu Dương bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Chương Tự, dường như anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Ổn chứ?" Chương Tự không biết nên hỏi thế nào.

- ...

So với Chương Tự, Thịnh Tiểu Dương cảm thấy tầm mắt mình dơ bẩn, thứ dơ bẩn ấy dễ dàng lây lan, nhất là trong khoảnh khắc này. Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng mu bàn tay chùi vội miệng, rồi đẩy Chương Tự ra, gượng đứng lên.

Cậu lắc đầu, ý bảo không sao.

Chương Tự đưa tay chạm nhẹ lên cổ tay cậu. Thịnh Tiểu Dương khựng lại, nhưng không vùng ra.

Mối quan hệ giữa họ vẫn chưa cải thiện bao nhiêu. Từ những dò xét ban đầu đến nay, phần nhiều chỉ là mò mẫm. Những lời an ủi trên miệng vốn chỉ những lời nói suông, Chương Tự hiểu quá rõ, tuổi thơ của Thịnh Tiểu Dương còn nặng nề hơn cả những gì anh từng hình dung. Chính vì thế mà lúc này, bất cứ cuộc đối thoại nào cũng chẳng đủ sức, lại càng không thể nhẹ nhàng buông bỏ. Chỉ còn cách đi từng bước, nhìn từng bước.

Thịnh Tiểu Dương lấy sổ bút mà mình mang theo ra, cậu viết vài chữ rồi xé ra, lặng lẽ đưa cho Chương Tự mà không quay mặt lại.

Chương Tự nhìn những nét chữ xiêu vẹo kia, đoán tới đoán lui, hình như cậu viết: [Em tự lo được, lát nữa gặp.]

Anh cho cậu mười phút, đếm ngược chính xác từng giây.

Một mình ở cuối hành lang, Thịnh Tiểu Dương nhìn ra ngoài qua ô kính. Trẻ con dưới sân, chim chóc trên trời, hai giống loài cùng tung tăng chạy nhảy, vô tư tự do.

Thật sạch sẽ làm sao.

Ba phút sau, Mắt To chống nạng xuất hiện, dừng lại cách cậu năm bước, vẫy tay chào.

Thịnh Tiểu Dương gật đầu, cô cười tít mắt, nhảy nhót lại gần.

Trong tay ngoài cây nạng còn cầm thêm một thứ.

- Cái gì vậy?

"Chương Tự mua đó, anh ấy nhờ mình đưa cho cậu."

Thịnh Tiểu Dương: ...

Một cốc soda chanh lớn, ít đường, thêm đá, giải ngấy lại kích thích tiêu hóa.

Mắt To làm tròn trách nhiệm, cô xé ống hút, cắm vào, khuấy hai vòng, còn ra hiệu mời mọc: "Chỉ có một ly này thôi, người khác không có đâu."

Vị mát lạnh pha chút chua tê dần xua đi sự đắng nghét sau khi nôn. Thịnh Tiểu Dương ngơ ngác uống nửa cốc.

Mắt To bới óc tìm chuyện để nói, cô mượn bút và sổ của cậu, hí hoáy viết vẽ.

Thịnh Tiểu Dương liếc nhìn, đổi cốc sang tay trái, tay phải đưa ra muốn lấy lại bút. Lòng bàn tay cậu đẫm nước lạnh, chữ viết ra nhòe nhoẹt, không vững nét.

[Cậu làm gì đấy?]

Mắt To gãi mặt, lấp lửng hỏi: "Cậu sao thế?"

[Không sao, lại phát bệnh thôi.]

Trước kia, khi còn ở tầng hầm, cậu cũng từng lên cơn mấy lần. Khi đó dọa Mắt To chết khiếp, hỏi bệnh gì thì Thịnh Tiểu Dương chỉ mơ hồ bảo ăn nhầm đồ. Nhưng số lần nhiều quá, đứa ngốc cũng nhận ra có điểm bất thường.

Hỏi mãi cũng không tra được đáp án, càng hỏi cậu càng muốn nôn.

"Thôi được rồi." Cô không hỏi nữa, đổi sang đề tài khác: "Còn đi trung tâm thương mại không? Cậu vẫn mua quà cho mình chứ?"

[Đi.]

Mắt To mừng rỡ, vẫn ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Thịnh Tiểu Dương viết hai dấu hỏi chấm.

Mắt To gượng cười, cô liếc cốc soda, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cậu với Chương Tự... thế nào rồi?"

Thịnh Tiểu Dương ngẩn ra: [Thế nào là thế nào?]

"Anh ấy đối xử với cậu cũng tốt lắm."

Thịnh Tiểu Dương mệt mỏi cười, xoay xoay cốc nước, giọt nước ngưng tụ trượt dọc theo ngón tay.

[Ừ, anh ấy tốt với mình lắm.]

"..." Mắt To căng thẳng thay cho Chương Tự, sợ cậu buột miệng nói ra câu anh ấy chỉ thương hại mình thôi.

Nếu Thịnh Tiểu Dương cứ mãi đặt bản thân ở vị trí ấy, hai người vĩnh viễn chẳng có kết quả.

Con gái luôn nhìn rõ chuyện tình cảm.

Thịnh Tiểu Dương không dùng ngôn ngữ ký hiệu, cậu cẩn thận viết từng nét:

[Anh ấy chu cấp cho hai đứa nhỏ ăn học đến tận khi tốt nghiệp đại học, ngoài học phí ra còn gửi phí sinh hoạt hàng tháng. Anh ấy giúp rất nhiều người, đối với ai cũng kiên nhẫn. Hai hôm trước, vì chuẩn bị cho hôm nay, anh ấy thức liền hai đêm, làm một thùng đồ chơi gỗ tặng bọn trẻ. Anh ấy đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt.]

Mắt To ôm tờ giấy, trong lòng ngổn ngang.

Thịnh Tiểu Dương lại viết tiếp:

[Cho nên mình thích anh ấy.]

Trang giấy này cậu không xé đi. Thịnh Tiểu Dương mỉm cười rạng rỡ, cất sổ vào lòng, giữ làm bí mật.

Nhưng giấu được sao? Mắt To hoang mang. Cái kiểu thích này của Thịnh Tiểu Dương, cho dù bịt kín miệng, vẫn sẽ trào ra trong ánh mắt.

Cô phân vân quá, vội tìm cớ lảng đi: "Diểu Diểu gọi mình rồi, cậu có đi không?"

Thịnh Tiểu Dương còn đang mút ống hút, cậu viết: [Mình ngồi thêm lát nữa.]

Mắt To bỏ lại Thịnh Tiểu Dương ở đó, cô rẽ một vòng, gặp ngay Chương Tự.

"Ly nước soda của anh đúng là có tác dụng." Cô chua lè nói: "Dỗ ngon lành rồi."

Chương Tự mặc kệ giọng điệu mỉa mai của cô, chỉ rất nghiêm túc đáp: "Cảm ơn."

"Thế... em ấy còn nói gì nữa không?"

Mắt To cũng không nỡ bán đứng Thịnh Tiểu Dương quá mức, lược bớt đầu đuôi, chỉ chắt lọc đoạn hay ho: "Cậu ấy nói anh là người tốt."

Chương Tự: "..."

Được rồi, câu này Thịnh Tiểu Dương lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng thực ra Chương Tự chẳng hề muốn nghe.

Nơi Thịnh Tiểu Dương ngồi vốn kín đáo, thân hình cậu lại gầy gò, cuộn tròn một chỗ nên khó ai để ý. Cậu lặng lẽ hút cạn ly soda chanh, đang định đứng dậy thì ở hành lang thấp thoáng một bóng người.

Đầu tiên là Đào Dã.

Thịnh Tiểu Dương vốn muốn chào, nhưng không ngờ phía sau anh ấy còn có Tưởng Gia Tuệ.

Đường bị chặn rồi, đi đâu cũng không thoát. Sợ giờ mà bước ra thì cả đám đều khó xử, cậu đành chui sâu vào góc hẹp, tự nhủ: Mình là người điếc, chẳng nghe thấy gì hết.

Hai người kia như oan gia ngõ hẹp, cùng đi một lối. Đào Dã kéo thấp vành mũ lưỡi trai, bước vài bước rồi dừng lại, khẽ giơ tay lên.

Tưởng Gia Tuệ giả vờ ngạc nhiên, liếc nhìn xung quanh: "Anh gọi tôi đấy à?"

Đào Dã thản nhiên gật đầu.

Tưởng Gia Tuệ bật cười khinh khỉnh: "Ồ, câm mà cũng biết nói à? Tôi rửa tai nghe đây."

Đào Dã có vẻ đã quen với cái kiểu châm chọc này, mặt không hề biến sắc, chỉ nói:

- Tối nay tôi về muộn.

Tưởng Gia Tuệ làm ngôn ngữ ký hiệu:

- Liên quan gì tới tôi?

Đào Dã chẳng buồn đáp, anh ấy quay người bỏ đi.

"Đào Dã!" Tưởng Gia Tuệ cất cao giọng.

Tên câm kia vẫn chẳng nhả được mấy lời.

Tưởng Gia Tuệ cũng quen với cái thói lầm lì đó, bèn chìa tay ra, nói cộc lốc: "Tôi làm mất chìa khóa rồi, đưa chìa khóa của anh cho tôi."

Một tia sáng bạc vẽ nên đường cong gọn ghẽ trong không trung, chiếc chìa khóa cũ kỹ rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay Tưởng Gia Tuệ.

Đào Dã cứ thế bỏ đi, không thèm liếc anh ta lấy một cái.

Ngồi lâu trong gốc chật hẹp, Thịnh Tiểu Dương thấy ngột ngạt, ngực như bị ép chặt, cả người choáng váng. Sau lưng là phòng chứa đồ, bên cửa có cây chổi dựng sẵn. Người cậu loạng choạng chạm phải chúng, vang lên âm thanh loảng xoảng.

Cậu không nhận ra, nhưng tai Tưởng Gia Tuệ rất thính, anh ta lập tức nghe được.

Thấy anh ta quay về phía mình, Thịnh Tiểu Dương thoáng căng thẳng, định sẵn mấy lời giải thích, mong anh ta đừng hiểu lầm.

Nhưng chưa kịp chuẩn bị xong, bỗng có một luồng gió từ sau lưng ùa tới, như làn sóng trong suốt siết chặt quanh eo.

Thịnh Tiểu Dương lập tức đề phòng, cậu quay phắt đầu lại, trừng mắt nhe răng dữ tợn.

Chương Tự mỉm cười, không phát ra tiếng, chỉ khẽ: "Suỵt."

Ngọn lửa hừng hực trong mắt Thịnh Tiểu Dương liền tắt ngấm, thay vào đó là làn khói mờ bay ra.

Cậu giống như khúc gỗ mục nổi trôi giữa biển sâu sắp chìm nghỉm, nhưng lại được Chương Tự nhẹ nhàng cuốn đi.

Lời tác giả:

Chương dự trữ đã cạn sạch rồi QAQ, tạm thời sẽ quay về chế độ cách một ngày đăng một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip