Chương 38

38. "Thích không?"

Thịnh Tiểu Dương ngượng ngùng muốn rời đi, nhưng cậu lại rất ưng cặp kính đó, nên quay đầu nhìn một cái đầy lưu luyến.

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, thái độ vẫn như ban nãy, chẳng hề tỏ ý coi thường, còn tươi cười nói: "Lần sau anh có thể ghé lại."

Thịnh Tiểu Dương nghĩ nghĩ, rồi viết: [Lần sau đến... nó còn ở đây không?]

Chẳng lẽ ở đây buôn bán không tốt sao?

Cô nhân viên gãi mặt ngượng ngùng, thật thà bảo: "Cũng chưa chắc." Nhưng ngay sau đó vẫn giữ phong thái của một nhân viên bán hàng xuất sắc: "Anh có thể xem thêm mấy mẫu khác, cửa hàng bọn tôi mẫu nào cũng đẹp hết."

Thịnh Tiểu Dương lắc đầu. Bất kể là vật hay người, một khi cậu đã vừa mắt thì sẽ không thay đổi. Nhưng cũng bởi thế, bất kể là vật hay người, với Thịnh Tiểu Dương mà nói, dường như lúc nào cũng thiếu đi chút duyên phận, thiên thời, địa lợi đều chẳng đứng về phía cậu.

Cô nhân viên tiếc nuối tiễn cậu ra.

Trung tâm thương mại quá lớn, Thịnh Tiểu Dương lại không tìm được đường quay về, rõ ràng cậu chẳng đi xa đến vậy mà. Cậu vòng đi vòng lại, rốt cuộc gặp lại Tô Diểu Diểu và Mắt To.

Hai cô gái tay xách nách mang, vui vẻ hớn hở vừa đi vừa trò chuyện.

Quà tặng đã mua, nhưng Mắt To lại ngại không dám nhận, xua tay mấy lần: "Mình chỉ nói vậy thôi, cậu mua thật sao?"

Thịnh Tiểu Dương nghiêm túc nói:

- Lần sau mình vẫn sẽ tặng.

Mắt To cảm động, mắt đỏ hoe, như sắp rơi nước mắt. Tô Diểu Diểu vội dỗ dành: "Mới trang điểm xong đó, khóc thì phí cả mấy trăm đấy."

Thịnh Tiểu Dương chau mày quan sát.

Trang điểm rồi sao? Thế mà cậu lại chẳng nhìn ra.

Tô Diểu Diểu ra hiệu bằng ánh mắt, tiếc rằng cậu không hiểu. Cô bất lực, khẽ vỗ vai Thịnh Tiểu Dương hỏi: "Sao cậu lại đi một mình, anh tôi đâu?"

Thịnh Tiểu Dương cũng không biết.

Cô nhân viên vẫn đứng trước cửa tiễn cậu. Tô Diểu Diểu tinh ý nhận ra điểm lạ, cô liếc một cái rồi hỏi: "Cậu đi mua đồ à?"

Thịnh Tiểu Dương không trả lời ngay, lưỡng lự một chút, rồi viết lên giấy: [Cô chủ ơi, tôi có thể tạm ứng trước hai tháng lương không?]

Tô Diểu Diểu không nghĩ nhiều, buột miệng hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Thịnh Tiểu Dương lấp lửng: [Có việc gấp...]

Tô Diểu Diểu thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy kỳ lạ. Thịnh Tiểu Dương thường ngày giống như người sống mà hồn phách vơi vơi, cậu nhẫn nại chịu đựng, có tiền thì được, không có cũng chẳng sao. Vậy mà nay lại mở lời xin tiền, rõ ràng là không hợp với dáng vẻ thường ngày của cậu, chắc chắn có uẩn khúc.

Chương Tự biết chuyện này không? Cô lại nảy ra ý muốn đi "mách lẻo".

Mắt To lại tràn đầy khí thế của kẻ có tiền, cô nói: "Mình có, mình cho cậu mượn."

Tô Diểu Diểu ấn tay cô xuống: "Em giữ tiền mà chữa chân đi!"

Thịnh Tiểu Dương không rõ ý cô, cậu hỏi lại: [Có được không ạ?]

Tô Diểu Diểu suy nghĩ một lát: "Hai tháng lương cũng nhiều đấy. Cậu gặp chuyện gì vậy? Có khó khăn thì cứ nói với..."

Chữ tôi vừa lên đến cổ họng là cô liền đổi giọng trơn tru: "...Với anh tôi."

Thịnh Tiểu Dương vội viết: [Đừng để anh ấy biết. Đây là việc riêng của tôi, mình tôi xoay sở là được rồi.]

Tô Diểu Diểu không phải không muốn cho cậu ứng tiền, chỉ là trong lòng luôn có một ám hiệu lạ lùng, dường như mọi việc liên quan đến Thịnh Tiểu Dương, phải để Chương Tự biết thì cô mới yên tâm.

Mắt To kéo kéo tay áo cô, gọi: "Chị..."

Tô Diểu Diểu ngạc nhiên: "Sao thế?"

Mắt To ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô ghé tai lại gần.

"Gì đó?" Tô Diểu Diểu ghé sát lại.

"Chị cho cậu ấy đi. Thịnh Tiểu Dương biết chừng mực, cậu ấy không làm chuyện xấu đâu."

Mắt To hiểu Thịnh Tiểu Dương, cậu chỉ khi thật sự gặp việc quan trọng mới bối rối và vội vã mượn tiền như vậy. Có lẽ cũng liên quan đến Chương Tự.

Tô Diểu Diểu không chần chừ nữa, lập tức chuyển khoản cho cậu: "Tiền vào thẻ lương rồi, cậu kiểm tra đi."

Thịnh Tiểu Dương mỉm cười cảm ơn.

Mắt To chớp mắt với cậu, như chúc cậu thuận lợi, còn kéo Tô Diểu Diểu đi chỗ khác, để lại không gian cho cậu tự xoay sở.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Cô nhân viên thấy Thịnh Tiểu Dương quay lại thì vô cùng bất ngờ. Cô đã gặp đủ kiểu người, nhưng chàng trai trước mắt tuy trẻ mà khí chất lại trầm lắng, trái ngược với gương mặt trong trẻo sáng sủa. Thế nên cô nhân viên cố tỏ ra thân thiện, buôn bán được thì tốt, không thì cũng không đến nỗi mất hòa khí.

Đồ trong cửa hàng vốn chẳng rẻ, mà người kiên trì đến cùng thì lại không nhiều. Thịnh Tiểu Dương chính là một trong số đó.

Cặp kính gọng vàng được nhân viên cửa hàng tỉ mỉ gói lại, đưa cho Thịnh Thịnh Tiểu Dương, cô mỉm cười hỏi: "6.999* tệ, anh có cần xuất hóa đơn không?"

*~24 triệu VND

Con số khá đẹp, Thịnh Thịnh Tiểu Dương viết lên giấy: [Không cần.]

Sau một hồi im lặng, bản tính tò mò của con người cuối cùng cũng lấn át tác phong nghề nghiệp, cô nhân viên hỏi: "Anh... là...?"

Thịnh Tiểu Dương chỉ vào tai mình, rồi lắc lắc tay. Ý bảo bản thân không nghe thấy được.

Cậu chẳng để ý đến sự thương hại thoáng hiện lên trong mắt đối phương, cậu mang theo sự thỏa mãn rời khỏi cửa hàng.

Thịnh Tiểu Dương dành dụm tiền không vì bản thân, mà chỉ để mua một tấm lòng, cậu muốn tặng cho Chương Tự, muốn làm người kia vui.

Chưa đi được bao xa là Chương Tự đã tìm tới. Hàng mày anh hơi cau lại, anh thở dốc, trông có vẻ vội. Thịnh Tiểu Dương phóng tầm mắt ra xa nhưng không phát hiện gì, Chương Tự lúc này mới thả lỏng, anh chống đầu gối điều chỉnh lại cảm xúc.

Rõ ràng đã nhìn thấy món đồ trong tay Thịnh Tiểu Dương, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, nó đã bị cậu giấu ra sau lưng. Trong mắt Thịnh Tiểu Dương thoáng hiện lên sự ngỡ ngàng, xen lẫn chút chột dạ, tất cả đều lọt vào mắt Chương Tự.

"Em đi đâu vậy?"

Thịnh Tiểu Dương không giỏi nói dối:

- Đi tìm thùng rác.

Chương Tự nhướng mày: "Hướng bên trái cách em 5 mét có đó."

Thịnh Tiểu Dương mím môi cúi đầu.

Trông thật đáng thương.

Tim Chương Tự run run, nhịp đập dần dồn dập, anh lặng lẽ liếc ra sau lưng Thịnh Tiểu Dương, nhưng vẫn không thấy được gì.

Thôi vậy. Chương Tự không biết cậu định làm gì, nhưng cậu đã không nói thì anh cũng chẳng hỏi. Nếu Thịnh Tiểu Dương cần một sự cân bằng như thế, anh sẵn sàng cho đi, không hề tiếc nuối.

"Đi thôi." Chương Tự nói.

Thịnh Tiểu Dương lại ngẩn ngơ, cậu vẫn đứng lặng tại chỗ. Sự hào hứng vừa rồi như thủy triều rút về biển, để lại một nan đề thế kỷ trong lòng cậu—

Mình có nên tặng quà không? Nên lấy lý do gì, nên tặng thế nào? Liệu có quá đường đột không?

Chương Tự đưa tay bóp má cậu, sức lực không mạnh cũng không nhẹ, nhưng đủ để hai gò má cậu ửng đỏ. Chưa kịp để Thịnh Tiểu Dương phản ứng lại, ngón tay anh đã lướt qua vành tai, tự nhiên trượt đến sau gáy cậu.

Tai Thịnh Tiểu Dương lập tức nóng bừng, tê dại mà ngưa ngứa.

"Tiểu Dương?" Chương Tự nhỏ giọng gọi.

Thịnh Tiểu Dương ngơ ngẩn một hồi, rồi đáp lại:

- Anh ơi...

Tim Chương Tự bỗng thắt lại, như vừa vốc lên một vốc nước từ hồ Hoa Đàm*, gió cũng mềm, mưa cũng dịu, ngay cả linh hồn cũng ngập tràn gợn sóng.

*桃花潭 (Đào Hoa Đàm) có hai nghĩa chính: thứ nhất, nó là một hồ nước ở Trung Quốc được Lý Bạch ca ngợi trong bài thơ Tặng Uông Luân. Thứ hai, theo nghĩa ẩn dụ từ bài thơ, "Đào Hoa Đàm" còn tượng trưng cho tình bạn sâu đậm, thâm thiết.

"Đi thôi?" Anh khàn giọng nói.

Thịnh Tiểu Dương không nghe ra được sự bất thường ấy, chỉ gật đầu:

- Dạ, đi thôi.

Dũng khí để lao về phía mặt trăng luôn cần một cú bùng nổ bởi tác động nào đó. Và lúc này Thịnh Tiểu Dương đã có, nên cậu cũng chẳng thấy khổ sở, vì trước đây vốn như vậy, tương lai có lẽ cũng thế.

Về lại căn gác nhỏ, Thịnh Tiểu Dương đem quà cất vào ngăn kéo, biến nó thành một bí mật.

Ngoài lúc đi làm ra, cậu chẳng có mấy thú vui giải trí. Không có việc gì làm, cậu bèn ngồi ngay ngắn trên ghế, hai chân duỗi thẳng, lưng dựa ra sau, ngẩng đầu lên, mắt nhìn ô cửa sổ.

- ...

À, cửa sổ đó đã bị Chương Tự đóng kín từ mấy hôm trước, nên gác xép trở nên ngột ngạt hơn hẳn.

Chương Tự nói rất tự nhiên: "Đừng đóng cửa phòng, phải để cho thoáng khí."

Vậy là Thịnh Tiểu Dương không bao giờ đóng cửa phòng lại nữa.

Chương Tự chẳng mấy khi lên đó, trái lại thì Thịt Kho lại vô cùng hân hoan. Có sự cho phép của Chương Tự, nó dọn cả ổ sang chỗ Thịnh Tiểu Dương, từ đồ chơi đến ổ nằm, tất thảy đều kéo đến đây.

Đang thẫn thờ thì bỗng cổ chân ngưa ngứa, cậu cúi xuống thì thấy đuôi chó đang vẫy loạn xạ. Thịnh Tiểu Dương sững lại, rồi trên đỉnh đầu vọng đến một giọng nói dịu êm, lặng lẽ che phủ ánh đèn vàng cam.

Anh đến rồi.

Dáng ngồi của Thịnh Tiểu Dương không đổi, nhưng tim lại phản ứng trước cả trí óc.

Chương Tự cúi xuống, thân người nghiêng tới, đối diện với cậu.

Núi xanh chầm chậm dâng lên, mây mù bảng lảng, vầng trăng bất ngờ rơi vào ánh mắt, khiến thời gian như trôi chậm lại. Từ giây phút ấy, sự rung động dành cho Chương Tự trong lòng Thịnh Tiểu Dương bỗng ngưng đọng, để rồi khi nhìn khóe mắt cong cong, kiên nhẫn mà dịu dàng của đối phương, cậu không kìm được mà khẽ mỉm cười.

Thịt Kho chui tọt vào lòng Thịnh Thịnh Tiểu Dương, cùng lúc đó Chương Tự lại đưa tay nhéo má cậu, như thể nó đã thành thói quen. Thịnh Tiểu Dương chớp chớp mắt.

Chương Tự hỏi: "Ăn bánh điểm tâm không?"

- Ăn ạ.

Đồ ăn Chương Tự mang tới, Thịnh Tiểu Dương không từ chối thứ nào. Chương Tự mỉm cười: "Xuống dưới nhà đi."

Trên bàn làm việc bày sẵn bánh ngọt và trà hoa quả, toàn là đồ ngọt mà Thịnh Tiểu Dương thích. Cậu ăn từng miếng nhỏ, giữ vẻ dè dặt. Sau đó lại thấy mình ngại ăn một mình, bèn chia phân nửa cho Chương Tự.

Chương Tự từ chối: "Tôi không ăn."

- Tại sao?

"Tôi phải kiêng đường." Khóe môi Chương Tự cong cong, giọng thản nhiên: "Ăn một miếng này là tôi phải vào phòng gym chạy năm tiếng đồng hồ đó."

Ồ... Thịnh Tiểu Dương lại lặng lẽ ghi nhớ thêm một điều nữa.

Chương Tự đeo kính làm việc, anh từ tốn đẩy gọng kính lên. Trên mặt kính phản chiếu bóng dáng Thịnh Tiểu Dương đang im lặng ăn bánh, thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng đầu nhìn trộm anh.

Giờ phút ấy, cậu ngoan ngoãn hệt như mèo con.

Chương Tự cố tình chọc ghẹo cậu, chờ đến khi Thịnh Tiểu Dương lại nhìn sang, anh lập tức bắt quả tang: "Nhìn gì thế?"

Thịnh Tiểu Dương lúng túng lắc đầu, ánh mắt bay loạn xạ.

Chương Tự không chịu bỏ qua, chờ đợi câu trả lời của cậu. Thịnh Tiểu Dương đành lấy can đảm, viết: [Em nhìn... khúc gỗ.]

Chương Tự cười cười, tiếp tục làm việc. Anh lại bắt đầu chạm khắc món lớn, mùn gỗ rơi khắp nền nhà. Nhìn dáng hình đang dần hiện rõ, Thịnh Tiểu Dương thấy nó giống tượng Quan Âm.

Ngó ra đường Giang Bình, người qua kẻ lại, những cô gái dắt díu cười nói, có khi dừng chân trước cửa tiệm nào đó mua chút đồ xinh xắn hoặc bánh ngọt. Tiệm nào cũng buôn may bán đắt. So với điều đó, Nhất Gian Lưu Thủy thật hiu hắt.

Thịnh Tiểu Dương đưa mắt nhìn khắp gian phòng. Gian sau rộng chừng ba mươi mét vuông, là nơi Chương Tự làm việc, đôi lúc đồ đạc nhiều đến mức không đủ chỗ chứa. Gian trước kê bàn ghế tiếp khách, có trà cùng vài món đồ sưu tầm cậu nhìn chẳng hiểu nổi, nơi ấy khá yên tĩnh. Tiếp nữa là phòng tắm và cầu thang. Công việc và đời sống của Chương Tự đan xen chặt chẽ. Chỉ còn khoảng đất ngay trước cửa là để trống, thoạt nhìn thì chỉ có cái ổ chó.

Hoàn toàn không giống một cửa hàng đang mở bán.

Nếu trước cửa bày vài món đồ nhỏ như chó mèo gỗ hay bức tượng nhỏ nhỏ tròn trịa dễ thương, chắc chắn sẽ bán được.

[Nghĩ gì thế?]

Chương Tự đẩy qua một mẩu giấy, anh ngồi ở đầu bên kia bàn dài, khóe môi cong cong nhìn Thịnh Tiểu Dương.

Thịnh Tiểu Dương cầm bút viết: [Nghĩ cách làm giàu.]

Chương Tự bật cười: "Ra được cách nào chưa?"

[Cũng có một chút rồi.]

Thịnh Tiểu Dương cũng mỉm cười, cậu cúi đầu, ngón tay nghịch nghịch sợi dây buộc tóc ở cổ tay, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Kết thúc một ngày làm việc, Chương Tự tháo găng tay nhưng không tháo kính. Ý nghĩ rối bời trong đầu Thịnh Tiểu Dương lại quay trở về vạch xuất phát, lý trí theo không kịp. Cậu hỏi:

- Anh bị cận sao?

Vừa làm ngôn ngữ ký hiệu xong là tim cậu đã loạn nhịp, da đầu tê dại, luống cuống muốn sửa lại.

Chương Tự nhướng mày, cười nhạt: "Không sao, hơn một độ thôi."

Thịnh Tiểu Dương chợt cảm nhận được hơi thở của Chương Tự.

Sao anh lại đứng gần thế này? Như thung lũng giữ chặt cơn gió lạc vào.

Tim cậu đập loạn nhịp, trong tầm mắt cậu, mọi thứ như phóng đại lên. Chương Tự dường như đang nói gì đó, đôi môi mấp máy của anh trong cảm giác của Thịnh Tiểu Dương chậm đến lạ thường.

"Chìa khóa của em đâu?"

Thịnh Tiểu Dương: ...

"Tiểu Dương."

Cậu giật mình bừng tỉnh.

- ??

Chương Tự chìa tay ra: "Đưa tôi chìa khóa."

Thịnh Tiểu Dương chẳng hiểu gì, cậu lục lọi hai túi quần mất một lúc mới mò được, đưa cho anh, còn hỏi:

- Anh lấy làm gì vậy?

Chương Tự cười trêu: "Lần này chưa làm mất à?"

Thịnh Tiểu Dương gãi mũi, hơi ngượng ngùng. Cậu chỉ còn đúng một chiếc chìa khóa, thỉnh thoảng bận rộn không để ý, món đồ còn nhỏ hơn cả ngón tay cái ấy bị lạc ở đâu cũng chẳng hay. Chương Tự đã làm thêm ba chiếc, vậy mà giờ chỉ còn sót lại mỗi một cái này.

Bàn tay khéo léo như ảo thuật gia, thoáng chốc đã biến ra một món đồ nhỏ, móc vào sau chìa khóa một sợi dây ngắn.

"Xong rồi, lần này sẽ không mất được nữa." Chương Tự vui vẻ nói, rồi trả chìa khóa lại cho cậu.

Vật nhỏ kia làm bằng gỗ, giống hình người, không lớn lắm, nhưng nặng trĩu. Thịnh Tiểu Dương cúi đầu nhìn kỹ, thấy gương mặt được khắc rõ nét, đôi mắt to, sống mũi cao, môi mím chặt, mày hơi cau lại, mái tóc ngắn cưng cứng cọ vào tay, bàn tay nâng cây gậy dài, cổ tay mảnh mai đeo sợi dây buộc tóc, từng chi tiết đều rất tinh xảo, biểu cảm vừa sắc bén vừa sinh động.

Bất giác, khi thần trí quay về, lồng ngực Thịnh Tiểu Dương đã bị một nỗi chua xót dâng trào chặn ngang.

Đây là mình, cậu khẳng định.

Sự thô ráp độc đáo của vân gỗ len qua đầu ngón tay, trực tiếp chạm vào tận tim gan, khiến Thịnh Tiểu Dương ngây dại ngước nhìn Chương Tự.

"Tôi cảm thấy thế này là vừa đủ, nếu mài thêm hay lên màu sẽ thành dư thừa." Chương Tự mỉm cười ôn hòa, hỏi: "Em thích không?"

- Thích ạ.

Thịnh Tiểu Dương đáp chắc nịch.

Cậu không cảm nhận được hơi thở mà Chương Tự vừa thả ra. Chỉ thấy đối phương vẫn tự nhiên thong dong, tiện tay rút hai túi giấy bên cạnh ra, dồn cả vào tay mình.

Thịnh Tiểu Dương lúng túng ôm lấy, mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Quần áo, giày dép." Chương Tự nói: "Tôi mua tạm cho em ba bộ, thử xem có vừa không."

Anh dừng lại một lúc, sau đó nói thêm: "Áo quần chắc không vấn đề gì, Tiểu Dương cứ thử giày trước, không hợp thì tôi mang đi đổi."

Bị sự tấn công bất ngờ, không kẽ hở này làm choáng ngợp, Thịnh Tiểu Dương bất chợt nghĩ, Chương Tự làm gì cũng không vòng vo, chẳng cần lý do quanh co. Anh thẳng thắn, chân thành, tử tế vô cùng.

Như vậy thật tốt biết bao.

Lời tác giả:

Chương Tự: Chưa chạm vào chân*.

*Ý là chưa chạm vào chân nên không biết chân em mang giày size bao nhiêu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip