Chương 60
60. "Anh giận rồi sao?"
Người kia vẫn nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiểu Dương, cậu ta chỉ vào mặt mình làm ra vẻ ấm ức, trong mắt lại có chút mong chờ: "Là em! Điền Ý đây, anh không nhớ em à? Hồi nhỏ mình là bạn thân mà."
Cậu ta không biết giữ ý tứ, cứ có gì là nói ra hết: "Vụ Khâu Đại Dũng ấy, là em giúp anh chạy trốn đó, em..."
Hai mắt của Thịnh Tiểu Dương chợt siết lại, cậu vòng qua người Chương Tự, xông đến trước mặt Điền Ý, giơ ngón tay chỉ thẳng vào cậu ta cảnh cáo:
– Câm miệng!
Bị cậu quát, Điền Ý chẳng để bụng, cậu ta chỉ để ý đến chuyện Thịnh Tiểu Dương có nhớ mình không. Trong lòng cậu ta dấy lên chút hy vọng: "Anh nhớ ra em rồi à?"
Thịnh Tiểu Dương không muốn nhớ lại chuyện đêm đó, nên nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ. Cậu đã cắt chỗ đó của Khâu Đại Dũng, gã ôm hạ thân gào thét, tiếng kêu đau vang vọng khắp cả tòa nhà.
Những người khác vì giữ mình mà chẳng ai dám can thiệp; chỉ có đám thiếu niên chưa biết sợ là gì, dám lén cha mẹ mà xông pha vào cơn bão.
Khi ấy, Thịnh Tiểu Dương chưa kịp chạy thì bị Tiền Thắng, bố dượng của cậu, bóp cổ đè xuống sàn.
Cái khẩu hình kia nói rất rõ: "Muốn chết thì chết chung!"
Bản thân Thịnh Tiểu Dương cũng chẳng thiết sống nữa, nhưng câu nói kia đã khơi gợi phần nào bản năng mưu cầu sự sống của cậu.
Tiền Thắng vừa chửi vừa đánh, nhưng vẫn còn đủ lý trí để gọi cấp cứu, không thể để Khâu Đại Dũng chết tại chỗ.
Vừa gọi điện xong, Tiền Thắng lập tức trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Thịnh Tiểu Dương ôm đầu cuộn tròn người lại, mãi một lúc mà không thấy trận đòn tiếp theo cậu mới hơi mở mắt ra.
Trong bóng đêm, một thiếu niên đứng ở cửa, trong tay cầm viên gạch, không thấy rõ mặt, run rẩy nói: "Đi mau... mau lên!"
Thịnh Tiểu Dương nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
– Tiểu Điền?
"Phải! Là em đây!" Điền Ý cười tươi rói, ánh mắt sáng rực: "Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Thịnh Tiểu Dương khó hiểu hỏi:
– Cậu tìm tôi làm gì?
Điền Ý khựng lại: "Anh... nghe được em nói rồi à?"
Thịnh Tiểu Dương mím môi, cậu lấy sổ và bút ra, viết: [Tôi đọc được khẩu hình.]
"Ồ, vậy thì tốt quá!" Điền Ý mừng rỡ: "Em học ngôn ngữ ký hiệu rồi đấy, học để nói chuyện với anh."
Cậu ta nhìn cậu, cảm khái: "Anh thay đổi nhiều quá, hồi trước tóc dài cơ mà... ờ, còn biết viết chữ nữa, thật tốt."
Thịnh Tiểu Dương chẳng thấy vui mừng gì. Liên tục gặp lại người cũ thế này, với cậu chẳng phải là chuyện hay.
Cậu lại hỏi:
– Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?
Nét mặt Điền Ý thay đổi, cậu ta thở dài ra dáng từng trải: "Chuyện dài lắm."
Thịnh Tiểu Dương không thích vòng vo.
– Không nói thì thôi.
Cậu quay đi, ánh mắt lướt ngang sang Chương Tự, anh vẫn chưa rời đi.
Thịnh Tiểu Dương ngẩn người nhìn anh.
Anh ấy... sao anh ấy vẫn còn ở đây?
Bắt gặp ánh mắt lén lút kia, khóe môi anh hơi cong lên, như để đáp lại ánh nhìn ấy.
Thịnh Tiểu Dương nhíu mày, cậu dùng ánh mắt thay cho lời nói: "Anh ơi."
Nhưng Chương Tự chẳng dễ dỗ thế. Anh cúi đầu làm như không thấy. Dường như anh đang ngầm nói: Bên cạnh em có nhiều người thật đấy.
Thịnh Tiểu Dương lúng túng không biết phải làm sao. Điền Ý chẳng hiểu chuyện, lại định dang tay ôm lấy cậu.
Bị Chương Tự chắn trước mặt hết lần này đến lần khác, Điền Ý bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu ta quay sang trừng Chương Tự: "Anh là ai?"
"......"
Câu hỏi ấy khiến Chương Tự hơi khựng lại.
Anh là ai ư?
Bạn à?
Không, anh không muốn trả lời như thế.
Điền Ý nhướng mày đắc ý, cậu ta hấc cằm, quay sang nói với Thịnh Tiểu Dương: "Em không quen nơi này lắm, anh dẫn em đi dạo nhé, tiện thể ôn lại chuyện cũ."
Thịnh Tiểu Dương ngập ngừng, cậu sợ Chương Tự không vui. Nhưng tại sao anh lại không vui chứ?
Chương Tự vẫn im lặng.
Thịnh Tiểu Dương bước đến trước mặt anh, giơ tay làm ngôn ngữ ký hiệu:
– Anh ơi.
Chương Tự "ừ" một tiếng, giọng nhàn nhạt: "Tôi nghe thấy rồi, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của em."
Thịnh Tiểu Dương nhăn mặt, cậu cố cười mà chẳng cười nổi, chỉ biết thở dài, gật đầu:
– Dạ, bạn thuở nhỏ.
– Em đi với cậu ấy một lát.
– Tối mang cơm về cho anh.
– Được không ạ?
Chương Tự không trả lời cũng chẳng nhìn cậu, như thể anh hoàn toàn không thấy gì cả.
Thịnh Tiểu Dương kéo kéo tay anh, hơi bẽn lẽn nhõng nhẽo.
— Anh giận rồi sao?
— Anh ơi?
Chương Tự thầm nghĩ trong lòng: Mình có tư cách gì mà giận? Nói một tiếng "không" thì lại như vô cớ nổi cáu.
Đôi mắt của Thịnh Tiểu Dương trong veo như ánh trăng, cậu chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
Chương Tự bị ánh mắt đó mê hoặc đến lâng lâng, anh đầu hàng, gật đầu một cái. Rồi anh liếc nhìn mớ bát đĩa vỡ trước cửa, nói: "Nhớ bắt bạn em đền nhé."
...
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Thịnh Tiểu Dương đi trước, Điền Ý theo sau. Chàng trai non nớt kia có được chiến thắng tạm thời bỗng vui vẻ hẳn, cậu ta hí hửng làm ra vẻ ăn mừng, còn không quên giơ tay làm ngôn ngữ ký hiệu với Chương Tự:
— Tạm biệt chú nha.
Chương Tự câm nín, lúc đi ngang qua tấm gương thì anh chợt dừng lại soi thật kỹ. Dạo này anh bận quá nên chẳng có thời gian chăm chút cho bản thân, thành ra cằm toàn râu, sờ vào thì thấy hơi thô, nhưng chưa đến mức phải gọi là "chú".
Nghĩ kỹ lại anh càng thấy bực mình, thầm chửi trong lòng: "Trẻ con thì biết cái gì chứ."
Điền Ý da trắng, lại nhỏ hơn Thịnh Tiểu Dương hai tuổi, cả người tràn đầy sức trẻ; Điền Ý nói khá nhiều, suốt đoạn đường đi cứ nhảy tưng tưng làm Thịnh Tiểu Dương rất khó chịu.
Đi mãi cũng mỏi chân, Thịnh Tiểu Dương mời Điền Ý ăn bánh bao. Điền Ý như bắt được vàng, cậu ta ăn một miếng lập tức buông lời khen: "Ngon thật, thơm quá."
Thịnh Tiểu Dương tò mò hỏi:
— Cậu sao thế?
"Em vui lắm, không ngờ tìm được anh thật."
Thịnh Tiểu Dương nhíu mày:
— Cậu biết tôi ở đây bằng cách nào?
Đó chính là mớ "chuyện dài" mà Điền Ý đề cập, nhưng thật ra chỉ kể vài câu là xong.
Cậu ta về quê nghỉ đông, sinh hoạt thường ngày bị đảo lộn, chiều nào ngủ dậy cũng ra ngoài kiếm đồ ăn. Một hôm ra ngoài vô tình gặp Tiền Thắng. Trong hành lang chật chội của khu nhà cũ, Điền Ý nghe thấy Tiền Thắng gọi điện nói về Thịnh Tiểu Dương:
"Chỉ cần hai bữa là dạy được thôi, tôi có cách. Nếu ông vẫn không chịu, tôi sẽ trói nó vào giường ông, sau đó cho uống vài viên thuốc là xong."
"Yên tâm đi, tiền đã vào tay tôi thì chạy đâu cho thoát! Tôi bảo đảm ông sẽ vô cùng sung sướng!"
"Nó ở đâu cơ? Tô Thành? Ồ, đường Giang Bình à."
"Chết tiệt, trốn kỹ thế."
"Không quan trọng là ở đâu, dám phản tôi là tôi sẽ đốt chỗ ở của nó!"
"Mẹ nó là vợ tôi, chết rồi cũng là xác của tôi! Miễn tôi còn sống thì cả đời này thằng nhóc đó đừng học chạy thoát!"
Khi Khâu Đại Dũng chịu trả tiền, Tiền Thắng mới hiểu Thịnh Tiểu Dương là một "cây tiền" hữu dụng.
Thịnh Tiểu Dương tức giận, dần cảm khó thở, thiếu hụt oxy làm cậu hoa mắt chóng mặt, người cậu chao đảo rồi va vào gốc cây ven đường.
"Tiểu Dương!" Điền Ý giật mình, chạy đến đỡ cậu dậy.
Thịnh Tiểu Dương ôm ngực; chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn lập tức trồi lên, cơn đau khiến cậu run rẩy không ngừng, như có hàng vạn con kiến ngửi thấy mùi máu mà bò vào vết thương, dần dần tha cậu đi.
Điền Ý khoác vai Thịnh Tiểu Dương định ôm cậu an ủi. Một con chó dữ dẫu có được nuôi ngoan ngoãn đến đâu, cũng chỉ ngoan với một người duy nhất. Điền Ý vừa nghiêng người lại gần là đã bị Thịnh Tiểu Dương đẩy ra. Cậu ta ngã xuống đất, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Anh..." Điền Ý hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Tiền Thắng không phải loại lưu manh vớ vẩn, ông ta là người nói được làm được; Thịnh Tiểu Dương biết ngày mẹ chạy trốn, Tiền Thắng đã đến thật, ông ta thật sự từng có ý định giết người.
Thịnh Tiểu Dương lảo đảo nghĩ: Mình không thể quay lại. Dù là Nhất Gian Lưu Thủy hay tiệm mì, thậm chí cả đường Giang Bình, mình không thể để họ phải chịu phiền phức vì mình nữa.
Suy nghĩ một hồi, cây cầu nhỏ phủ sương như bong bóng cổ tích, chỉ cần chạm vào là tan. Thịnh Tiểu Dương đã không còn nhà nữa.
Điền Ý đi theo Thịnh Tiểu Dương, để mặc cậu dẫn đường ra khỏi đường Giang Bình. Trời dần tối, mưa rơi lất phất, cái rét đặc trưng của vùng Giang Nam bắt đầu thổi tới, dù không lạnh buốt nhưng khiến người ta không khỏi run rẩy.
Điền Ý lạnh đến co cả vai, vừa xoa tay vừa chặn đường Thịnh Tiểu Dương, làm ngôn ngữ ký hiệu với cậu:
— Rốt cuộc anh định đi đâu vậy?
Thịnh Tiểu Dương ngẩng đầu lên, gương mặt cậu trắng bệch, hai mắt khô khốc, trông chẳng còn chút sức sống nào.
Điền Ý không đành lòng nhìn cậu như vậy.
— Tiểu Dương, anh theo em về đi, em sẽ bảo vệ anh.
Ánh mắt Thịnh Tiểu Dương hơi dao động, cậu ngẩng đầu lên hỏi:
— Cậu ở đâu?
— Khách sạn.
— Có thể cho tôi ở nhờ vài hôm không?
Trái tim Điền Ý vừa chùng xuống lại nổi lên. Cậu ta biết Thịnh Tiểu Dương có mục đích riêng nhưng vẫn sẵn lòng chấp nhận.
Cậu ta tự an ủi: Thịnh Tiểu Dương không tìm ai khác mà lại tìm mình, chẳng phải vì coi trọng mình sao?
Cậu ta gọi xe, trong lúc chờ thì nghe người đi đường bàn tán chuyện ăn tối, mới chợt nhớ đến chuyện ban sáng. Điền Ý khều khều Thịnh Tiểu Dương. Mãi một lúc sau cậu mới chậm rãi quay đầu lại.
— ???
Điền Ý lại dùng ngôn ngữ ký hiệu:
— Người ban sáng là ai thế? Hai người thân lắm à? Anh ấy còn bảo anh mang cơm cho anh ấy. Anh có mang không? Ừm... anh đói chưa? Chúng ta vẫn chưa ăn gì mà.
Thịnh Tiểu Dương như ngọn cỏ mùa đông, chỉ khi nghĩ đến Chương Tự cậu mới lay động một chút, rồi lại nhanh chóng co mình, ủ rũ mục rữa trong lòng đất.
Cậu hành động nhanh gọn, gửi tin nhắn cho đầu bếp Tống, báo hôm nay không đi làm nữa; rồi gửi tin nhắn cho Tô Diểu Diểu, nói muốn xin nghỉ hẳn; sau cùng là cho Mắt To, bảo "có dịp sẽ gặp lại".
Tất cả giống hệt như một lời trăn trối.
Chỉ có với Chương Tự, cậu mở khung trò chuyện lên nhưng rồi lại thoát ra. Không nỡ nhấn gửi, cũng không nỡ tạm biệt.
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên liên tục. Thịnh Tiểu Dương mở ra xem.
Là tin nhắn đến từ Chương Tự.
— Em ở đâu?
— Tiểu Dương.
— Nhất định phải như vậy sao?
Thịnh Tiểu Dương lặng lẽ nhìn màn hình, hai mắt dần trở nên cay xè. Cậu giơ tay lau đi giọt lệ vừa rơi xuống.
Lời tác giả:
Anh không giận đâu, chỉ là hũ giấm của anh bị đổ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip