Chương 63

63. Lửa nhỏ hầm không chín được Thịnh Tiểu Dương

Thịnh Tiểu Dương không nhào tới ôm lấy Chương Tự. Cậu chỉ lặng lẽ tự tiêu hóa cảm xúc, cố đè nén sự chua xót, đè nén tình cảm đang trào dâng.

Giám đốc Hoàng không hiểu mớ dây mơ rễ má của hai người kia, vẫn còn đang chìm trong "tuyệt chiêu" ngoạn mục của Chương Tự, run rẩy hỏi: "Cậu định giải thích với giám đốc Thôi thế nào đây? Sắp đến lễ mừng thọ của cụ bà nhà họ Thôi, mọi thứ đều được chuẩn bị rình rang rồi. Thế mà cậu lại để quà mừng thọ của cháu đích tôn biến thành bươm bướm bay đi mất?! Hay là cậu tắm rửa sạch sẽ, rồi tự biến mình thành quà tặng luôn đi. Người già chắc sẽ thích kiểu trai vừa chín tới như cậu đấy."

Chương Tự vốn chẳng để ý lời nói của giám đốc Hoàng, ai ngờ giám đốc Hoàng càng nói càng bậy, khiến anh bật cười, mắng: "Cút đi."

Giám đốc Hoàng đang muốn tìm cớ chuồn, nghe được câu nói đó thì mừng như mở cờ, vừa đi vừa dặn: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu nhé, đừng có nhắc tên tôi trước mặt giám đốc Thôi, tạm biệt nhé ngài nghệ nhân!"

Nhưng chưa kịp "tạm biệt" là trợ lý của giám đốc Thôi đã quay lại.

Mặt Thịnh Tiểu Dương tối sầm lại, cậu chắn ngay trước người Chương Tự. Trong tay cậu chẳng có vũ khí gì, chỉ cầm mỗi cái chổi mà vẫn toát ra khí thế nghiêm nghị. Cậu còn trung thành hơn cả Thịt Kho.

Chương Tự ngẩn ra, anh nhìn cái đầu tròn xoe của cậu, tóc đã dài che gần hết tai.

Trợ lý Trương khó hiểu: "Ông chủ Chương, cậu ta có ý gì đây?"

Chương Tự cười nhạt, anh đáp nhẹ tênh: "Người nhà tôi thôi, đừng bận tâm. Em ấy hơi căng thẳng, sợ các anh cũng bắt tôi bán sang khu công nghiệp bên Miến Điện làm tổng đài viên."

Trợ lý Trương cười nhã nhặn: "Bây giờ là xã hội pháp trị, giám đốc Thôi không làm chuyện xấu đâu."

Thịnh Tiểu Dương nhíu mày quay đầu lại nhìn Chương Tự. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn chứa một vị thần dữ tợn, rõ ràng là cậu chẳng tin chuyện tư bản không làm chuyện xấu.

Chương Tự đưa tay vuốt mặt cậu, dịu dàng dỗ dành: "Chiều tôi dẫn em đi công viên giải trí nhé? Ở đó có kem ốc quế ngon lắm."

Không được. Chiều nay Thịnh Tiểu Dương phải đi, cậu phải rời đi càng sớm càng tốt. Nhưng cậu không nỡ từ chối Chương Tự, chỉ ậm ừ:

- Dạ, để lần sau.

Là đồng ý hay là từ chối đây?

Chương Tự nhướng mày. Dù trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng anh đã lập sẵn một "bản án", có vài chuyện không thể chiều mãi được, phải dạy dỗ mới ngoan.

Trợ lý Trương ho nhẹ, cắt ngang dòng tâm sự mờ ám giữa hai người, nói: "Ông chủ Chương, giám đốc Thôi muốn gặp anh."

Ngay sau đó, điện thoại của Chương Tự đổ chuông. Anh chậm rãi nghe máy, giọng bình tĩnh: "Giám đốc Thôi."

Giọng nói của người bên kia còn trầm hơn anh: "Lấy đồ của tôi đi tính sổ với Khâu Đại Dũng, ông chủ Chương, cậu cũng chẳng tử tế gì nhỉ?"

Chương Tự điềm nhiên đáp: "Tôi tưởng giám đốc chọn tôi hợp tác là vì tin vào năng lực của tôi."

"Năng lực là một chuyện, cái đầu là chuyện khác." Thôi Minh Dực cười lạnh: "Tôi có đứa em trai mỗi khi yêu vào là mất lý trí, mười con trâu kéo cũng không về được. Cậu đấy, ông chủ Chương tình sâu nghĩa nặng, bệnh tình cũng chả nhẹ đâu."

Chương Tự nghe mà không giấu được sự đắc ý, anh đáp: "Hổ thẹn quá."

Giám đốc Hoàng đứng bên cạnh lườm anh đến trắng cả mắt.

"Tôi sẽ xử lý Khâu Đại Dũng." Thôi Minh Dực tiếp lời: "Nhưng chuyện của tôi, cậu định làm sao đây? Đây là chuyện riêng, tiền cũng là của riêng tôi. Hôm nay là ngày giao nộp tấm bình phong đó. Thể diện của tôi, cậu gánh không nổi đâu."

Thịnh Tiểu Dương nghe không rõ nội dung, chỉ thấy giám đốc Hoàng căng thẳng, bản thân cậu cũng bất an, ánh mắt dõi theo Chương Tự không rời.

Còn Chương Tự thì thản nhiên, ung dung nói: "Rõ rồi."

Thôi Minh Dực im lặng giây lát, sau đó lập tức hiểu ra, ông ta nói thẳng: "Chiều nay mang tấm bình phong đến hội trường. Trợ lý Trương sẽ dẫn đường, cậu đích thân đem giao."

Chương Tự dừng lại, hỏi: "Ngày mai được không?"

"Tôi không thích chờ đợi." Giọng Thôi Minh Dực dứt khoát, rồi hỏi ngược lại: "Đề nghị lần trước của tôi, cậu nghĩ sao rồi?"

Chương Tự thở dài, giọng điệu xen lẫn bất lực: "Được, tôi đồng ý."

"Rất tốt. Chiều tới công ty, chúng ta ký hợp đồng." Giọng nói ở đầu dây bên kia thoáng nhẹ đi: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Giám đốc Hoàng đứng đực ra: "Chuyện gì thế, hai người bàn cái gì vậy?"

Chương Tự liếc sang, hỏi lại: "Anh thật sự muốn biết?"

Giám đốc Hoàng nghe thấy mùi "bí mật thương mại", lập tức run run xua tay nói: "Thôi khỏi, tôi không nghe đâu... Nhưng còn tấm bình phong thì sao? Cậu định giở trò gì?"

Chương Tự hơi cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: "Trợ lý Trương, theo tôi."

Anh dẫn mọi người vào gian phòng bí mật phía trong, trong lúc ấy, anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay gầy gò của Thịnh Tiểu Dương, không để cậu trốn đi.

Nếu đôi tai của Thịnh Tiểu Dương còn nghe được, mỗi đêm cậu đều có thể nghe thấy trong căn phòng kín kia vang lên âm thanh khe khẽ của lưỡi dao khắc cọ xát vào gỗ, âm thanh ấy vang lên đều đặn, bền bỉ, không bao giờ dứt.

Từ sau lần chạm mặt Khâu Đại Dũng, nửa tháng trôi qua, thật giả đan xen, tai mắt bị che lấp, Chương Tự chơi ván cờ ấy vô cùng thuần thục, tay nghề lão luyện đến đáng sợ.

Giám đốc Hoàng trố mắt than: "Khác gì cái vừa rồi đâu?"

Quả nhiên, người ngoài chỉ biết xem trò vui.

Tấm bình phong ấy được đặt trong căn phòng có ánh sáng mờ nhòe, vậy mà vẫn nhìn ra được bố cục tinh xảo, khí chất phi phàm mà không mất đi vẻ tự nhiên. Đây là món đồ hiếm có, đủ để chứng minh tay nghề của người điêu khắc giỏi đến mức nào.

Chương Tự kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là khác chứ. Đường dao không giống nhau." Anh lựa lời cho dễ hiểu, vừa để giám đốc Hoàng nghe, vừa nói cho trợ lý của Thôi Minh Dực: "Cái làm cho Khâu Đại Dũng ấy, tôi chỉ tạc ba ngày là ra cái hình, là phế phẩm thôi, không thể nhìn kỹ được."

Giám đốc Hoàng câm nín: "Thế chẳng phải cậu tự chuốc việc vào thân à."

Chương Tự cười: "Tôi thích mà."

Ánh mắt anh hờ hững dừng lại trên người Thịnh Tiểu Dương.

Thịnh Tiểu Dương nhìn anh đến thất thần, lòng bỗng chùng xuống. Cậu hối hận vì đã khiến anh phải chịu phiền toái. Rõ ràng là đã có thể gần hơn một chút, vậy mà cậu lại muốn lùi ra xa.

Chương Tự quan sát từng cử động nhỏ, nhìn thấu tâm tư rụt rè của Thịnh Tiểu Dương như con rùa rút đầu trong vỏ. Trước đây anh từng nghĩ, Thịnh Tiểu Dương chỉ là chậm hiểu, chậm thì cứ đợi, chuyện tình cảm mà, đâu thể ăn đậu hũ khi chưa kịp nấu chín được. Nhưng càng đợi, Thịnh Tiểu Dương lại như con thuyền bị gió đẩy trôi xa tít, nhịp điệu chẳng còn ăn khớp nữa.

Giờ người thấy bất an chính là Chương Tự. Lửa nhỏ hầm không chín được Thịnh Tiểu Dương, phải bốc cháy mới có vị, anh mặc kệ cái gọi là dịu dàng, nhã nhặn.

Trợ lý lúc này đang kiểm tra hàng, xác nhận không có vấn đề gì, sợ lại phát sinh rắc rối, bèn hỏi: "Giám đốc Thôi bảo anh tự mình đi giao, vậy bao giờ xuất phát?"

Thịnh Tiểu Dương biết điều, cậu không muốn đứng đó làm vướng chuyện, nên hơi xoay cổ tay, định rút ra. Không ngờ Chương Tự lại siết càng chặt, còn trừng mắt nhìn cậu, anh dùng ngôn ngữ ký hiệu nói:

- Không nghe lời tôi nữa à?

Cậu thấy vậy bèn đành đứng im tìm cách khác.

Chương Tự dứt khoát kéo Thịnh Tiểu Dương lên lầu, sau đó nói với trợ lý: "Đợi tôi mười phút."

Giám đốc Hoàng tinh ý, lập tức dẫn người đi uống trà, nhỏ giọng nói: "Tôi cá mười phút là không đủ đâu."

Trợ lý: ......

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Trước cửa gác xép, Thịt Kho ngoan ngoãn ngồi canh trước cửa, nó ưỡn ngực, dáng vẻ tận tụy như lính gác.

Chương Tự cao hơn hẳn Thịnh Tiểu Dương, anh chặn cậu sau cánh cửa, cúi đầu nhìn xuống. Thịnh Tiểu Dương có chiêu riêng, cậu chỉ cần nghiêng đầu rồi che tai lại, hiệu quả còn tốt hơn cả nút bịt tai.

Chương Tự tuy bốc hỏa nhưng vẫn còn lý trí, anh đành đổi cách.

Anh giơ cổ tay phải sưng đỏ, gân tím nổi rõ lên, rồi đưa ngay trước mắt cậu. Quả nhiên, Thịnh Tiểu Dương nhìn thấy, hàng mi cậu run rẩy như cánh chim.

Anh cố tình thêm dầu vào lửa, trở bàn tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói:

- Đau lắm.

Thịnh Tiểu Dương buồn bã, ánh mắt rũ xuống, hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cổ tay anh lên, môi hé mở, hơi thở dịu nhẹ phả ra.

Từ đầu ngón tay lan đến dây thần kinh, sự khao khát bên trong Chương Tự dâng trào, anh nghĩ, hơi thở của cậu còn nóng hơn bất kỳ lời nói nào.

- Anh nên đi gặp bác sĩ đi.

Chương Tự nhàn nhạt đáp: "Vô ích thôi, chẳng bao giờ khỏi được."

Thịnh Tiểu Dương lấy bút và sổ trong túi ra, viết: [Anh đừng nói thế]

Anh cũng viết lại: [Không ai nhắc tôi uống thuốc.]

[Cũng không ai giục tôi ăn cơm.]

[ Đầu bếp Tống nấu toàn món dầu mỡ, mặn chát.]

Anh không giỏi nấu ăn nên không dám chê người khác, chỉ đổi giọng cho nhẹ nhàng hơn: [Không hợp khẩu vị của tôi.]

Chương Tự viết bằng tay trái nhưng chữ vẫn rất đẹp, chỉ là viết chậm hơn bình thường một chút, từng chữ như nặng nề rơi vào lòng Thịnh Tiểu Dương.

Cậu lo lắng viết: [Anh có thể gọi đồ ăn ngoài, có cháo, thanh đạm lắm.]

Chương Tự ngẩng đầu bật cười, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng họ và tên cậu: "Thịnh Tiểu Dương, em đúng là tàn nhẫn thật đấy, tim em làm bằng sắt à?"

Đôi mắt Thịnh Tiểu Dương mở to, hai mắt long lanh như muốn né tránh anh. Nhưng Chương Tự đã kịp mạnh tay giữ lấy, anh bóp nhẹ hai má cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

"Nhìn tôi."

Thịnh Tiểu Dương lập tức đứng im, đôi mắt như hai vì sao chớp chớp.

Chương Tự nghiêm giọng hỏi: "Dạo này em với bạn nối khố của mình đi đâu hả? Chơi vui không?"

Nói đến đây anh bỗng dừng một chút, sau đó lại hỏi: "Ở đâu?"

Thịnh Tiểu Dương nhấc tay lên rồi lại buông xuống, cậu không biết nên trả lời thế nào.

Chương Tự dịu giọng dỗ dành: "Tiểu Dương, chỉ cần em không lừa tôi, em nói gì tôi cũng không trách."

Câu nói nghe có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến Thịnh Tiểu Dương rùng mình, không hiểu sao cậu lại thấy bất an.

- Không có đi chơi. Em ở khách sạn, chỉ ngủ thôi.

"Trốn tôi à?"

- Không có.

Chương Tự im lặng một lúc, khóe môi anh hơi nhếch lên, song trong mắt chẳng có sự vui vẻ nào: "Vừa nãy tôi còn mong em sẽ nói em quay về vì nhớ tôi."

Giọng anh khàn, trong đó có thứ cảm xúc nặng nề đến mức tuy Thịnh Tiểu Dương không nghe được nhưng lại cảm nhận được: "Nhưng trực giác nói với tôi rằng, câu sau của em chắc chẳng có gì hay. Thế nên đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Thịnh Tiểu Dương luống cuống. Má bị anh bóp đến đỏ, nhưng cậu không dám giãy, chỉ lí nhí biện hộ:

- Không... không phải vậy...

Chương Tự nhướng mày không trả lời, chỉ nghiêng người ép sát cậu, đầu gối chen vào giữa hai chân Thịnh Tiểu Dương, như ép buộc cậu phải nói tiếp.

Thịnh Tiểu Dương lập tức đỏ mặt, làm ngôn ngữ ký hiệu cũng lắp bắp:

- Tiểu Điền... cậu ấy... chiều nay đi, em... em đi tiễn cậu ấy...

Chương Tự bật cười lạnh, chỉ với một câu mà đã lập tức đâm trúng chỗ yếu của anh: "Rạng sáng hôm nay em lén quay về để làm gì? Nhân lúc tôi không chú ý, mò vào lấy hành lý phải không? Sau đó thì sao? Còn định quay lại nữa không?"

Một loạt câu hỏi nặng nề khiến Thịnh Tiểu Dương cứng họng.

Chương Tự ra đòn cuối cùng: "Bé cưng, em rất không thành thật. Tiễn người đi sao lại có dáng vẻ như sắp chia xa cả đời thế này?"

Thịnh Tiểu Dương sững sờ, cuối cùng cũng giãy một cái.

"Đừng động." Chương Tự quát, giọng anh khàn hẳn đi.

Rồi anh không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, cơn giận và ghen tuông như bùng nổ, nó điên cuồng trào ra không cách nào giữ lại được.

Đúng lúc đó, giọng trợ lý từ dưới lầu vang lên: "Ông chủ Chương, đến giờ rồi."

Chương Tự hít sâu một hơi, anh khôi phục nhịp thở rồi đáp: "Biết rồi."

Chỉ trong một hơi, mặt nạ bình tĩnh lại được đeo lên, như thể cơn giận dữ vừa rồi chỉ là ảo giác của Thịnh Tiểu Dương.

- Anh ơi.

Thịnh Tiểu Dương nghiêng đầu gọi.

Chương Tự đột nhiên giơ tay véo mũi cậu một cái, ngón tay thon dài như chạm vào tận tim, khiến cả người Thịnh Tiểu Dương tê rần.

Chương Tự vừa như cảnh cáo, vừa như dỗ dành, anh làm ngôn ngữ ký hiệu với cậu:

- Dù em định làm gì, đợi tôi về rồi hẵng nói.

Ngón tay anh điểm xuống rất mạnh, như cố ý nhấn mạnh lời nó.

Thịnh Tiểu Dương run run, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

- Dạ.

Chương Tự lạnh lùng nở nụ cười, anh nói: "Nhưng tôi không tin em."

"Tôi sẽ khóa cửa tầng hai lại, chìa khóa tôi mang theo. Em không ra được đâu. À, cửa được làm bằng gỗ lim vàng đấy, năm chục nghìn một cánh. Nếu không thấy xót thì cứ việc đập."

Thịnh Tiểu Dương: ...

Không đập!

Chương Tự đi rồi, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, đến nỗi Thịt Kho cũng giật bắn mình. Đúng là anh đã khóa cửa lại, còn không quên dặn dò Thịt Kho: "Trông người sau này sẽ là mẹ của nhóc cho kỹ."

Không biết nghe hiểu không, chú chó chỉ gâu một tiếng chắc nịch như nhận lệnh.

Khi Chương Tự bước xuống, anh thấy Điền Ý đứng đó, cậu ta đeo ba lô, bị hai người mặc đồ đen chặn lại ở cửa. Cậu ta lấy hết can đảm chỉ vào anh, run run nói: "Anh... anh... thả anh ấy ra! Đây là giam cầm người khác! Ai cũng có quyền tự do!"

Giám đốc Hoàng ở gần đó hóng chuyện: "Ồ, ông chủ Chương thích chơi kiểu này à, gu mặn thật đó."

Chương Tự liếc giám đốc Hoàng một cái, ánh mắt như lưỡi dao phủ đầy băng giá.

Giám đốc Hoàng lập tức ngậm miệng.

Chương Tự nhìn sang Điền Ý, giọng nhạt như nước: "Em ấy tự nguyện."

Điền Ý suýt nữa bật ra hai chữ "nói xạo", nhưng cuối cùng lại rụt vòi lại, chỉ dám cố gắng mềm giọng khuyên nhủ: "Anh để anh ấy đi với tôi đi, anh ấy có việc quan trọng! Anh không biết gì hết!"

Quai hàm Chương Tự căng chặt, anh lạnh lùng hỏi ngược lại: "Vậy cậu biết à?"

Điền Ý nghe thế thì lập tức dựng thẳng lưng, hơi hãnh diện nói: "Tôi lớn lên cùng anh ấy! Tôi biết hết quá khứ của anh ấy đó!"

Chương Tự im lặng nhìn cậu ta thật lâu, lâu đến mức khiến Điền Ý bắt đầu thấy sờ sợ, ngờ ngợ.

Rồi đột nhiên, Chương Tự bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng, trầm ấm, như người từng trải đang chậm rãi nói chuyện lý lẽ.

"Tiểu Điền à." Anh hỏi: "Quá khứ của Thịnh Tiểu Dương đẹp lắm sao?"

Điền Ý sững ra: "Hả?"

"Không đẹp." Chương Tự đáp, anh chắc nịt đáp: "Nhưng tương lai của em ấy chắc chắn sẽ đẹp."

Điền Ý ngẩn người, khi hiểu ra ngụ ý trong lời nói ấy, cậu ta khó tin nhìn chằm chằm Chương Tự: "Anh... anh thích đàn ông à? Anh thích anh ấy sao?!"

Chương Tự thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh như đang nói một điều hiển nhiên: "Ừ."

Điền Ý nghẹn họng, cậu ta định phản bác: "Tôi cũng—"

"Không cần nói với tôi." Chương Tự cắt ngang lời cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo như dao: "Tôi không quan tâm quá khứ của em ấy."

Anh hơi cúi đầu, giọng điệu mang theo sự uy hiếp rõ rệt: "Em ấy đang ở trên lầu. Cậu thử động một ngón tay xem."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip