1.
Mới ngày khai giảng đã bị nhà trường mời người nhà lên làm việc?
Đầu tháng chín, thời tiết vẫn nóng bức, nhiệt độ mới sáng sớm cũng thừa sức thiêu chết người. Đang nằm hưởng thụ điều hòa, đồng hồ báo thức bỗng reo inh ỏi, Biên Bá Hiền nhíu mày nhăn nhó, giơ tay tắt chuông rồi trở mình ngủ tiếp.
Không lâu sau, ngoài cửa vang tiếng bước chân, sau đó cánh cửa phòng mở ra, hơi mát tỏa ra ngoài không ít.
"Mau dậy, ngày đầu khai giảng không thể tới trễ." Biên Bá Hiền cảm giác tấm chăn thân thương bị xốc lên, giọng trầm khàn êm tai vang trên đỉnh đầu. Cậu chậm rãi mở mắt, đối diện là khuôn mặt ưa nhìn của Phác Xán Liệt, anh còn đeo tạp dề, có lẽ đang nấu bữa sáng.
"Em muốn ngủ tiếp." Biên Bá Hiền ngoảnh đầu đi, tâm trạng rầu rĩ bèn lầm bầm mấy câu cho sướng miệng, Phác Xán Liệt đành chịu thua, lắc đầu đầy bất lực, "Chỉ cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi." Trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu lại xem thử, quả nhiên Biên Bá Hiền đã lăn ra ngủ nướng tiếp rồi.
Năm phút sau, Phác Xán Liệt lại lên lầu, bây giờ anh đã tháo tạp dề, khoác trên mình một bộ vest chỉnh tề, anh kéo Biên Bá Hiền ra khỏi chăn, ném bộ đồng phục trong tủ cho cậu, khom lưng lấy thêm đôi tất. Biên Bá Hiền mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, biết mình không thể nướng thêm được nữa mới chịu mặc đồng phục vào.
Giục Biên Bá Hiền mặc quần áo tử tế rồi đi đánh răng nhanh chóng, Phác Xán Liệt ấn cậu ngồi xuống ghế, Biên Bá Hiền nhìn bữa sáng ngon mắt thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn không vui mím môi, "Phác Xán Liệt, có thể cho em đừng uống sữa bò không, thay vào đó là Sprite ~"
Phác Xán Liệt ngồi đối diện Biên Bá Hiền, duỗi tay dài cốc trán cậu, "Đừng mơ, uống sữa nhiều sẽ tăng chiều cao, em phải uống cho hết." Đẩy ly sữa đến trước cậu, anh chắc chắc rằng nếu đồ ăn thức uống nào liên quan đến chuyện chiều cao, quỷ nhỏ nghịch ngợm nhất định sẽ ôm vào bụng hết.
Quả nhiên, tuy Biên Bá Hiền không tình nguyện chút nào, vẫn uống một hơi hết sạch ly sữa, khóe miệng dính lại ít bọt, cậu lè lưỡi liếm liếm nhưng không sạch, Phác Xán Liệt thấy thế bật cười, cưng chiều chòm người qua giúp cậu lau đi.
"Phác Xán Liệt! Em không muốn bị trễ đâu!" Biên Bá Hiền ngồi trước cửa mang giày, xem đồng hồ treo tường, la to về phòng, ngoài miệng rầy la là thế, thật ra đang vui chết.
"Anh ra đây." Phác Xán Liệt đi ra từ phòng sách, trừng mắt với Biên Bá Hiền. Tối qua quỷ nhỏ này nhân lúc anh vùi đầu vào công việc, giấu chìa khóa xe đi, báo hại anh phải lục tung phòng để tìm, trễ nãi kha khá thời gian.
Biên Bá Hiền nhận ra Phác Xán Liệt đang tức giận bèn chạy ra sau anh, ngả ngớn tựa mình lên tấm lưng ấm áp kia, kéo kéo vành tai hơi kỳ lạ của anh, "Anh đừng giận mà." Phác Xán Liệt ngồi thẳng dậy, khiến Biên Bá Hiền tuột xuống lưng anh, anh vẫn lạnh mặt không nói gì, mở cửa đi ra ngoài, Biên Bá Hiền le lưỡi cười hì hì nối đuôi theo sau.
Đi đường vào giờ cao điểm, kẹt xe là chuyện hiển nhiên, mặc Phác Xán Liệt có cố gắng tăng tốc thế nào các cột đèn giao thông vẫn cản trở anh, khi đậu xe trước trường Biên Bá Hiền đúng lúc reo chuông vào học. Phác Xán Liệt chồm người qua giúp cậu gỡ dây an toàn, cậu ngây ngô nhìn sườn mặt anh, không hề do dự hôn chụt môi anh, "Nụ hôn buổi sáng!"
Nhìn bóng lưng vui vẻ vào trường của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt chỉ biết lắc đầu cười. Không hiểu vì sao hai người cách nhau tận mười tuổi lại có thể ở cạnh nhau.
Đi học trễ liên tiếp nhiều ngày, hiển nhiên bạn học sinh Biên Bá Hiền bị chủ nhiệm dạy dỗ một phen, hơn chục phút sau cậu mới được giải thoát khỏi cái văn phòng đi về lớp, chẳng ngờ số cậu đen đến mức trúng ngay tiết số học. Vốn dĩ Biên Bá Hiền ghét nhất những môn tính toán, cậu dứt khoát nhét cặp vào hộc bàn, cầm điện thoại nhắn tin Phác Xán Liệt.
[Lại bị mắng rồi , em đau lòng quá]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại nhanh chóng rùng lên.
[Ai bảo em không chịu dậy sớm rồi ngoan ngoãn đến lớp sẽ chẳng bị phạt. Hơn nữa, bỏ điện thoại xuống, tan trường anh tới đón em]
Không hồi âm lại cho Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cất điện thoại rồi gục xuống bàn ngủ bù, tuy tối qua Phác Xán Liệt không cho cậu chơi game, lên giường rất sớm, nhưng đầu óc ngoài game ra cũng chỉ có game, đến nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, giờ cậu chỉ muốn ngủ cho đã thân.
Không biết ngủ được bao lâu, xung quanh quá ồn ào phiền giấc ngủ cậu. Biên Bá Hiền bực dọc ngẩng đầu, thấy mấy nam sinh ở phía trên đang bàn tán liên tục về hot girl trường. Chậc, đề tài tẻ nhạt này mà ngày nào cũng nhai đi nhai lại.
"Này, bọn mày nói chuyện nhỏ tiếng chút được không." Nam sinh bàn trước nghe cậu nói thế, quay đầu lại khó chịu nhìn Biên Bá Hiền.
"Mày quản bọn tao được à, đây cũng chả phải nhà mày." Cầm đầu là một nam sinh học chung với cậu từ năm lớp mười, hiện tại lên lớp mười một, trước sau đều đối nghịch cậu.
Biên Bá Hiền vốn không muốn tính toán, nhưng đang buồn ngủ còn bị quấy rầy, thành ra tức giận không thôi, "Tao muốn ngủ, bọn mày nhỏ giọng chút đi." Giọng điệu chất chứa đầy tính cảnh báo, thành công chọc giận mấy tên kia.
Thời cấp ba nổi loạn mà, dù chỉ là một câu công kích cực nhẹ cũng muốn động tay động chân.
Khi giáo viên gấp gáp chạy tới lớp, hai người đã đánh nhau muốn đổ máu, "Dừng lại!" Tiếng quát lớn của chủ nhiệm cũng không thể ngăn họ, hết cách phải lại gần tách hai người ra, "Các trò mấy cậu, lên văn phòng với tôi!" Giáo viên tức giận trợn trừng hai người, tức giận đi giày cao gót cộp cộp ra lớp.
Nhìn mặt mấy đứa đứng trước mặt đầy vết bầm xanh tím dọa người, chủ nhiệm nghiến răng, "Biên Bá Hiền, sáng nay trò đến muộn không kể, ngày đầu đi học còn đánh nhau, có phải tôi chẳng là gì trong mắt cậu?"
"Biên Bá Hiền còn ngủ gật trên lớp nữa!" Ai ngờ chủ nhiệm mới dứt lời, nam sinh kia lại kể thêm tội của cậu.
"Biên Bá Hiền, gọi phụ huynh của trò lên gặp tôi!"
Lúc Biên Bá Hiền điện Phác Xán Liệt, anh đang đứng trong phòng họp. Anh lấy điện thoại trong túi quần, phất tay ý bảo mình ra ngoài nghe điện thoại một lát, bấm nút nhận, anh chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã truyền giọng đầy tủi thân của Biên Bá Hiền, "Xán Liệt, chủ nhiệm bảo phụ huynh đến trường một chuyến..."
Anh cúp máy thở dài một hơi, đứa nhỏ kia lại gây rắc rối rồi. Nhìn sang phòng hội nghị, Phác Xán Liệt từ tốn nói, "Tạm thời tan họp, chờ tôi trở lại rồi bàn sau." Sau đó cầm chìa khóa xe, rời công ty.
Đến trước cổng trường, bảo vệ đang buồn chán thấy có người liền kéo lại tám vài ba câu mới thả anh đi, anh đã vào trường này hơn chục lần, đường tới văn phòng khắc sâu trong đầu, đảo mắt liền thấy Biên Bá Hiền đang cúi đầu đứng một bên, nghe tiếng mở cửa lập tức nhìn sang, tầm mắt hai người giao nhau, Biên Bá Hiền mừng khôn xiết như thấy cứu tinh.
Chủ nhiệm đang sửa bài tập nghe tiếng động thì ngẩng đầu, thấy là Phác Xán Liệt thì mỉm cười chào hỏi, "Phác tiên sinh, ngại quá khi phiền anh lên trường thế này, chuyện là trò Biên Bá Hiền.... chậc."
"Cô giáo, Bá Hiền có chuyện gì sao?" Phác Xán Liệt bước vào đứng cạnh Biên Bá Hiền, xoa nhẹ đầu cậu.
"Tuy tôi không muốn ngày đầu đã phê bình, nhưng trò Bá Hiền không những đến muộn lại còn đánh nhau." Chủ nhiệm hơi bất đắc dĩ nhìn Phác Xán Liệt. Từ lớp mười đến giờ, cô chưa gặp ba mẹ Biên Bá Hiền bao giờ, bất kể là họp phụ huynh hay việc gì, người tới đều là vị họ Phác này.
"Đánh nhau?" Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biên Bá Hiền, đúng là mặt cậu có vài vết bầm, anh nhăn đôi mày, "Nhưng nhìn thế này chưa chắc chỉ có Bá Hiền đánh người ta." Dứt lời nhìn quanh văn phòng, "Tại sao không có bạn học sinh khác?"
Chủ nhiệm nghe Phác Xán Liệt nói thế, như bị chặn cổ hóng, lắp ba lắp bắp đáp, "Bạn học kia bị thương khá nghiêm trọng nên xuống phòng y tế rồi." Mắt thấy Phác Xán Liệt quay người định đi, chủ nhiệm mau chóng ngăn anh bằng mọi cách, "Phác tiên sinh, Bá Hiền đã lên lớp mười một, năm nữa thôi sẽ tốt nghiệp, tôi mong anh có thể tạo động lực cho trò Biên học tập, dù sao thi đại học là quyết định của mỗi đời người chúng ta."
"Cảm ơn chủ nhiệm đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý." Ở góc khuất chủ nhiệm không thấy, anh lén véo eo Biên Bá Hiền, ngầm cảnh báo cậu nếu còn gây ra rắc rối nữa anh sẽ lập tức đánh chết cậu. Biên Bá Hiền bị anh véo nhột, hơi rụt người lại.
"Chủ nhiệm, xin phép cho Bá Hiền nghỉ sớm buổi nay, em ấy cũng bị thương, tôi phải dắt em ấy đến bệnh viện kiểm tra."
Tuy vết thương trên mặt Biên Bá Hiền không nghiêm trọng đến mức phải đến bệnh viện, chỉ cần bôi thuốc là được, nhưng nếu đã xin nghỉ thì không còn cách nào khác.
Ra khỏi văn phòng, Phác Xán Liệt chẹp miệng, "Dọn sách vở đi, anh đứng ở cổng trường chờ em."
Biên Bá Hiền hết sức vui vẻ, chạy vèo lên lớp, trước ánh mắt nghi ngờ của cả lớp, Biên Bá Hiền nhanh chóng cầm cặp sách rồi chạy xuống sân.
Ngồi lên ghế phụ quen thuộc, Biên Bá Hiền vứt cặp vướng víu ra ghế sau, soi gương xem thử mặt mình.
"Ngước qua đây anh xem nào." Phác Xán Liệt vừa nói vừa giữ đầu cậu lại để cậu ngồi yên, mặt cậu có vài vết thương không nhẹ mấy, "Chậc, xảy ra chuyện gì mà gây lộn?" Ngoài miệng mãi trách cứ là thế, động tác anh vẫn dịu dàng quá đỗi, sợ làm đau Biên Bá Hiền.
"Tên thối đó quấy rầy em ngủ." Chuyển đến đề tài này, Biên Bá Hiền không nhịn được cúi đầu lầm bầm mắng gã.
"Vậy nó bị thương như thế nào?" Mặt Phác Xán Liệt vốn hơi đỏ vì tức giận, nghe cậu nói sắc mặt bỗng tốt lên.
"So với em thì bị thương chỉ nặng hơn chút ít mà thôi." Biên Bá Hiền không phục hất tay Phác Xán Liệt ra, cài dây an toàn, "Xán Liệt, em đói rồi." Phác Xán Liệt lắc đầu, lái xe về nhà, "Tiền thuốc thang anh lo được, em khỏi phải nể nang ai."
Mới ngày khai giảng đã bị nhà trường mời người nhà lên làm việc, có điều kết quả cũng không xấu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip