Chương 21
Hoàng Cảnh Du nhìn bộ dáng Hứa Ngụy Châu lúc nói lời này thương tâm gần chết, có chút không đành lòng.
"Không sao, chị em cũng rất lo lắng cho em, chỉ cần em có thể giống như trước kia, chúng ta cũng sẽ giống như trước." Hoàng Cảnh Du vươn tay, do dự một chút, vẫn là vỗ vỗ chân Hứa Ngụy Châu.
"Ừm."
"Vậy, cứ như vậy, anh đi đây, tạm biệt."
Hứa Ngụy Châu không ngẩng đầu dù chỉ một chút, "Ân, bye bye."
Hoàng Cảnh Du đi ra cửa phòng, đóng cửa lại, Hứa Ngụy Châu nghe thấy anh và Hứa Diệc Tinh đang nói, "Anh đã nói chuyện với em ấy, không có việc gì."
Hoá ra là bọn họ bảo Hoàng Cảnh Du đến nói chuyện với mình.
Còn tưởng rằng Hoàng Cảnh Du tự mình đến tìm cậu, hoá ra là người nhà bảo.
Cái thế giới cuối cùng này, mình đã làm hỏng mối quan hệ với Hoàng Cảnh Du, muốn trở về sao lại khó như vậy.
Trong lòng một mực không thoải mái, vừa nghĩ tới dáng vẻ Hoàng Cảnh Du kết hôn, trong lòng liền từng đợt phiền muộn.
Mình dường như đã làm hỏng, hiện tại phải biểu hiện ngoan một chút.
Trước đó nghe tin tức nói, lúc mình rơi vào không gian hỗn loạn thì thời gian cũng đứng im, cách thời điểm mình cự tuyệt Hoàng Cảnh Du một năm, lần trước gặp Hoàng Cảnh Du là ba tháng trước, về sau bản thân cậu phòng ngừa chạm mặt anh, có công việc liên quan đến anh đều không đi, ba tháng không gặp mặt, Hoàng Cảnh Du sẽ còn thích mình sao.
Cậu đã bắt đầu quen thuộc được nằm trong ngực Hoàng Cảnh Du, cậu mê luyến hương vị của Hoàng Cảnh Du, vô luận Hoàng Cảnh Du ở thế giới giả tưởng có khác Hoàng Cảnh Du chân thực hay không, cậu chỉ biết mình đã hoàn toàn trầm luân.
Người nhà họ Hứa thấy Hứa Ngụy Châu một tháng này đều biểu hiện rất bình thường, Hứa Diệc Tinh nhìn Hứa Ngụy Châu lớn lên, thấy cậu hiện tại không có biểu hiện gì kỳ quái cũng vơi lòng.
Hứa Ngụy Châu ngồi trên ghế salon, Hoàng Cảnh Du ôm Hứa Diệc Tinh đang xem TV, cậu nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi.
Trong lòng rất khó chịu, rõ ràng người trong ngực Hoàng Cảnh Du phải là cậu mới đúng.
Bản thân cậu biệt khuất như vậy, Hoàng Cảnh Du mặc dù ôm Hứa Diệc Tinh, lại đang liếc trộm nam hài bên cạnh.
Từ khi Hứa Ngụy Châu oanh oanh liệt liệt tỏ tình với mình, anh không có cách nào không chú ý đến cậu, phát hiện Hứa Ngụy Châu nhìn thoáng qua mình đang ôm Hứa Diệc Tinh liền lập tức nhìn về phía nơi khác.
Trong lòng có một chút cảm giác kỳ quái.
"Lão công, chúng ta năm nay đi đảo S du lịch đi, mấy năm nay đã muốn đi rồi."
Hứa Diệc Tinh chỉ vào quảng cáo du lịch trên TV, phong cảnh ở đảo S phi thường tốt, là du lịch thắng địa, Hứa Diệc Tinh và Hoàng Cảnh Du bởi vì công việc quá bận, vẫn muốn đi nhưng chưa được.
"Anh năm nay được nghỉ phép lúc nào a, để em tính một chút."
"Tháng 8 đi, anh có mười ngày nghỉ phép."
"Được."
Hứa Ngụy Châu nghe thấy trong lòng rất cảm giác khó chịu, mình một mực bị xem nhẹ, chính là giống như một người ngoài cuộc, bị hai vợ chồng bọn họ ngăn cách.
"Em cũng muốn đi đảo S rất lâu rồi, em tháng 9 mới phải tới trường."
Hứa Ngụy Châu ở thế giới này vẫn là một sinh viên đại học, bây giờ còn đang nghỉ hè, cậu đặc biệt muốn cùng đi du lịch với Hoàng Cảnh Du, lần này coi như là một cơ hội, cậu không muốn tốn thời gian ở cái thế giới giả lập này, ở mấy thế giới trước cũng không có mong muốn trở lại trong hiện thực đến vậy.
Dù nói thế nào Hứa Ngụy Châu cũng là em trai ruột thịt của mình, Hứa Diệc Tinh đã không so đo chuyện Hứa Ngụy Châu hồ nháo trong hôn lễ, cô hiểu rõ em trai của mình như vậy, em trai mình tuyệt đối sẽ không thích nam, đồng thời trước đó cũng không có biểu hiện ý tứ gì với Hoàng Cảnh Du, cô cho rằng Hứa Ngụy Châu lần đó chính là mượn rượu làm càn.
"Vậy cùng đi thôi, bảo cha mẹ cùng đi?"
"Vậy còn gì là thế giới hai người a." Ngữ khí Hoàng Cảnh Du rõ ràng có chút thất lạc, bình dấm chua của Hứa Ngụy Châu đã đổ ra mấy lần.
"Tỷ tỷ, chỉ ba chúng ta đi, em sẽ không quấy rầy hai người."
Nói xong yếu ớt nhìn thoáng qua Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du phát hiện Hứa Ngụy châu hiểu lầm ý tứ của mình, anh có chút xấu hổ, xem ra Hứa Ngụy Châu hiểu lầm rằng anh sẽ cảm thấy cậu quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.
Hứa Diệc Tinh cảm thấy có thể, rất lâu không cùng em trai đi du lịch, Hoàng Cảnh Du cũng không có ý kiến, Hứa Ngụy Châu mừng rỡ trong lòng, chuyến đi này nhất định phải tăng tốc tiến độ.
Cậu một đường đều biểu hiện rất hưng phấn, đi theo sau hai người bọn họ.
Nhưng nhìn thấy hai người tự nhiên thân mật, nội tâm một trận sóng lớn.
Ngày đầu tiên ở đảo S, các địa điểm danh lam thắng cảnh đều đi thăm một lần, ngày hôm sau Hứa Diệc Tinh không biết vì sao lại phát sốt, rất là khó chịu, chỉ có thể ở khách sạn nằm một ngày.
Hoàng Cảnh Du nhất định phải ở lại chăm sóc cô, Hứa Diệc Tinh không muốn bệnh của mình làm hỏng lịch trình bọn họ chờ mong đã lâu, "Em không đi được, anh thay em đi a, chụp nhiều ảnh cho em xem một chút a."
Hoàng Cảnh Du vẫn là muốn ở lại với cô, Hứa Ngụy Châu nghĩ thầm, thật sự là trời cũng giúp mình, cơ hội ở một mình với Hoàng Cảnh Du!
"Đúng thế, tỷ tỷ không được nhìn thấy phong cảnh, khẳng định muốn để anh nhìn thấy, hai người tối thiểu phải có một người nhìn thấy." Hứa Ngụy Châu thành khẩn nói.
Hứa Diệc Tinh nhẹ gật đầu, tỏ ý bảo Hoàng Cảnh Du đi đi.
Hoàng Cảnh Du thỏa hiệp, nội tâm Hứa Ngụy Châu nhảy cẫng hoan hô, bề ngoài rất bình thường.
Hoàng Cảnh Du cảm thấy rất nhàm chán, hàn huyên cùng Hứa Ngụy Châu.
Hứa Ngụy Châu vốn chính là một người nói rất nhiều, đối với người mình thích càng nhiều đến nói không hết.
Lúc Hoàng Cảnh Du cùng người khác nói chuyện thì thích nhìn người đó, anh nhìn nam hài trước mắt vừa nói vừa mặt mày hớn hở, không thể nín được cười.
"Anh cười cái gì?" Hứa Ngụy Châu hỏi.
"Không có gì." Nhưng khóe miệng vẫn là không ngăn được ý cười.
Hai người cứ như vậy trò chuyện như có như không.
Đến điểm đích, là một vùng biển rộng, Hứa Ngụy Châu vui vẻ chạy trước.
"Anh nhanh lên a!" Hứa Ngụy Châu nói với Hoàng Cảnh Du ở chỗ xa.
Hoàng Cảnh Du giống như cán bộ kỳ cựu từng bước từng bước chậm rãi đi, nghe thấy Hứa Ngụy Châu gọi mình liền nhanh chân chạy tới.
Hứa Ngụy Châu cười rất vui vẻ, Hoàng Cảnh Du thỉnh thoảng chụp một chút ảnh gửi cho Hứa Diệc Tinh, nội tâm Hứa Ngụy Châu rất khó chịu, nhưng biểu hiện vẫn rất vui vẻ.
"Chụp cho em một tấm gửi tỷ tỷ."
Hoàng Cảnh Du hướng camera về phía nam hài trước mắt, miệng Hứa Ngụy Châu cười toe toét, cười đến thập phần dương quang, từng đợt gió biển chậm rãi thổi tới, ánh nắng trên đỉnh đầu rất đẹp, gió nhẹ man mát, thư thái vô cùng, Hoàng Cảnh Du chụp thêm mấy tấm.
"Được chưa a?"
"Được rồi, được rồi."
Có chút cảm giác chột dạ, anh gửi một tấm cho Hứa Diệc Tinh, nhưng không gửi tấm đẹp nhất, tiểu tư tâm, anh muốn giữ lại để ngắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip