Chương 9

Lái xe đưa Hoàng Cảnh Du đến nhà Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, lộ ra nụ cười hài lòng, "Buổi sáng tốt lành a."

Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nhìn cậu, "Đây là ý gì."

"Đổi nơi ở tốt hơn cho anh."

Hứa Ngụy Châu lộ ra một nụ cười lớn, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Hoàng Cảnh Du là một người rất cường ngạnh, Hứa Ngụy Châu như thế này khiến anh cảm giác phi thường áp bách.

"Tôi không muốn."

Hứa Ngụy Châu làm bộ một mặt khiếp sợ nhìn Hoàng Cảnh Du, "Trời ạ, anh muốn bội ước? Nhưng anh ký 5 năm, bội ước sẽ mất 1000 vạn phí bồi thường vi phạm hợp đồng!"

Hứa Ngụy Châu làm bộ đang suy nghĩ, nhẹ gật đầu.

Hoàng Cảnh Du bị bộ dáng này của Hứa Ngụy Châu chọc cười.

Bỏ đi, ở cùng một chỗ với Hứa Ngụy Châu thì cậu cũng sẽ không làm khó mình, nhịn một chút, dù sao bản thân thật sự không trả nổi 1000 vạn.

"Tôi ở phòng nào?"

Hứa Ngụy Châu thấy Hoàng Cảnh Du thỏa hiệp, liền được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Trên lầu có một gian phòng lớn, anh ở chỗ đó đi."

Hoàng Cảnh Du mang theo hành lý đi lên lầu, kết quả phát hiện, gian phòng này là của Hứa Ngụy Châu, bên trong bày đầy đồ vật của cậu, mà lại chỉ có một chiếc giường đôi rất lớn? Đây là ý gì, muốn ngủ cùng mình?

Hoàng Cảnh Du vừa định đi xuống lầu hỏi Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu đã xuất hiện ở cửa ra vào.

"Thế nào? Đây là phòng tốt nhất."

Hứa Ngụy Châu nháy mắt với Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du đen mặt, Hứa Ngụy Châu đột nhiên nói, "Ha ha, đùa anh thôi, phòng của anh ở bên cạnh."

Hoàng Cảnh Du đều chẳng muốn phản ứng trò đùa của cậu, xách hành lý đi sang sát vách.

Lấy điện thoại di động ra, Trương Hoán gửi mấy tin nhắn cho anh.

"Cậu không ở đây tôi thật nhàm chán a."

"Rất muốn cùng cậu ăn lẩu."

"Cậu bây giờ đang ở đâu a? Tôi muốn tìm cậu đi chơi."

Hoàng Cảnh Du rốt cục thả lỏng tâm tình, sau khi Trương Hoán biết mình thích y, thái độ với mình vẫn không có gì thay đổi.

Anh không muốn bởi vì chuyện này, mà ngay cả làm bạn bè cũng không được.

"Tôi ở nhà Hứa tổng."

Hoàng Cảnh Du phát Wechat nói cho y biết.

Điện thoại lập tức nhận được trả lời của Trương Hoán, Hoàng Cảnh Du còn chưa xem, đột nhiên Hứa Ngụy Châu dưới lầu gọi anh, "Hoàng Cảnh Du! Mau tới ăn cơm! Chính tay em làm!"

Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ đi xuống.

Cơm trứng chiên đơn giản, cà chua xào trứng, còn có một bát canh.

Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu chờ mong nhìn anh, Hoàng Cảnh Du ăn một miếng, hương vị vô cùng bình thường, mà lại phi thường mặn, không biết cậu bỏ bao nhiêu muối, Hoàng Cảnh Du nhìn dáng vẻ Hứa Ngụy Châu hưng phấn như vậy liền biết đây là lần đầu cậu nấu cơm.

"Mùi vị không tệ."

Hứa Ngụy Châu phi thường vui vẻ, tự mình nếm một miếng, cảm thấy mặn, không nghĩ tới khẩu vị Hoàng Cảnh Du có chút nặng miệng a, về sau nấu cơm đều bỏ thêm nhiều muối một chút.

Hứa Ngụy Châu nhìn Hoàng Cảnh Du từng miếng từng miếng ăn xong cơm cậu nấu, trong lòng mười phần thỏa mãn.

"Cậu không ăn sao?"

Hoàng Cảnh Du một bên ăn một bên phi thường muốn uống nước, bắt đầu ăn mấy miếng đã uống hết nước trong cốc, muốn đi rót thêm cốc nước, nhưng Hứa Ngụy Châu lại đang một mực nhìn mình ăn cơm.

"Em không đói bụng, em nhìn anh ăn đã no rồi."

Hoàng Cảnh Du mặt xạm lại.

"Hứa tổng, cậu vì sao lại thích tôi? Trước đó đã từng gặp tôi sao?"

Hoàng Cảnh Du để đũa xuống nghiêm túc hỏi cậu.

Trước đó gặp anh bao nhiêu lần như vậy, có thể không thích anh sao?

"Em có dự cảm, chúng ta là một đôi trời sinh."

Hứa Ngụy Châu vẻ mặt thành thật nói ra những lời này, Hoàng Cảnh Du mặt lại đen.

"Ngược lại thì anh, thích cái nam sinh kia sao?"

Hoàng Cảnh Du giật giật khóe miệng, không biết trả lời vấn đề này thế nào, không muốn nói cho Hứa Ngụy Châu quá nhiều, nhưng lại muốn khiến cậu hết hi vọng, vẫn là nói, "Lúc tâm tình không tốt nhìn về phía cậu ấy, hết thảy phiền não cũng biến mất."

Hứa Ngụy Châu trầm mặc, nhìn thật sâu Hoàng Cảnh Du một chút, đi lên lầu.

Đây là tuyệt vọng rồi sao? Hoàng Cảnh Du cảm giác đạt được mục đích, nhưng trong lòng lại có một ít phiền muộn, thế này mà gọi là thích? Thế này mà gọi là trời sinh một đôi? Nhanh như vậy liền từ bỏ?

Hứa Ngụy Châu nghiêm túc sao, hay chỉ là nhất thời hứng khởi?

Vẫn may mình không có tin cậu.

Hoàng Cảnh Du về phòng mở điện thoại ra, nhìn thấy Trương Hoán nhắn tin, mặt càng đen hơn.

'Cậu đi theo Hứa tổng?'

Hứa Ngụy Châu ở trong phòng phiền muộn đi qua đi lại, Hoàng Cảnh Du trông có vẻ thích nam sinh kia như thế, làm sao để Hoàng Cảnh Du yêu mình a?

Hoàng Cảnh Du nói nhìn thấy nam sinh kia liền không phiền não nữa? Hứa Ngụy Châu lại hồi tưởng lại trước đó, mình nhìn thấy Hoàng Cảnh Du, trong lòng liền phiền não, hiện tại có chuyện phiền lòng, phiền muộn quét sạch sành sanh, chỉ muốn nằm trong ngực anh, ở trong ngực Hoàng Cảnh Du vĩnh viễn ấm áp như vậy, Hứa Ngụy Châu hiện tại đặc biệt muốn nằm trong lòng Hoàng Cảnh Du, thế nhưng Hoàng Cảnh Du hiện tại chắc chắn sẽ không nguyện ý.

Hứa Ngụy Châu hít mũi một cái.

Không thể dễ dàng buông tha a, Hứa Ngụy Châu nói với chính mình.

Buổi sáng cậu dậy thật sớm, định làm bữa sáng cho Hoàng Cảnh Du, nhưng lúc xuống lầu phát hiện, Hoàng Cảnh Du đã làm xong bữa sáng, còn làm một phần cho cậu.

Hứa Ngụy Châu nghi hoặc nhìn anh.

Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu đầu tóc rối bời, trong lòng một trận mềm mại, Hứa Ngụy Châu đặt đồng hồ báo thức rất sớm, vì muốn làm bữa sáng cho anh, dự định làm xong trở về lại ngủ tiếp, không nghĩ tới anh dậy sớm như thế!

Hoàng Cảnh Du có chút sợ Hứa Ngụy Châu làm bữa sáng, lại mặn chết, cho nên tranh thủ thời gian làm trước, như vậy Hứa Ngụy Châu sẽ không làm nữa, làm cả phần cho cậu cũng là trả lại cơm tối hôm qua cậu làm.

"Anh dậy thật sớm a."

Hứa Ngụy Châu còn đang trong trạng thái mơ hồ, Hoàng Cảnh Du bảo Hứa Ngụy Châu nhanh đến ăn, sau đó lên lầu.

Hứa Ngụy Châu ăn xong bữa sáng Hoàng Cảnh Du làm, còn đang trong dư vị, tưởng tượng về sau cùng một chỗ với Hoàng Cảnh Du, khung cảnh mỗi sáng đều được ăn bữa sáng ngon như vậy, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Cảnh Du thu thập hành lý.

"Anh đang làm gì?" Hứa Ngụy Châu đột nhiên thanh tỉnh.

"Tôi phải đến chỗ khác chụp hình."

Hứa Ngụy Châu suýt nữa quên mất, ở thế giới này Hoàng Cảnh Du là người mẫu.

"Đi chỗ nào a? Em đưa anh đi."

Tay Hoàng Cảnh Du thu thập hành lý dừng lại, lão bản đến hậu trường chụp hình, tất cả mọi người sẽ cực kỳ khẩn trương đi. Dù sao bình thường Hứa tổng một năm cũng không đến chỗ quay chụp được mấy lần.

"Thành phố E."

"Em đi thu thập hành lý."

Hứa Ngụy Châu quay lên thu thập một chút hành lý, không kịp đợi liền chờ Hoàng Cảnh Du ở phía dưới.

Hoàng Cảnh Du không bao lâu cũng xuống, nhìn Hứa Ngụy Châu, muốn nói lại thôi.

Hứa Ngụy Châu đã nhìn ra Hoàng Cảnh Du muốn nói lại thôi, hỏi anh, "Anh muốn nói gì?"

"Đây chính là buổi quay chụp nhỏ, cậu không cần phải đi..."

"Buổi quay chụp quả thật nhỏ, nhưng anh mới là người khiến em đi."

Mặc dù là một câu đùa nghịch lưu manh, nhưng Hoàng Cảnh Du bị ngữ khí Hứa Ngụy Châu trêu chọc có chút bất thường.

Hoàng Cảnh Du không khỏi nhìn về phía khuôn mặt Hứa Ngụy Châu, màu môi Hứa Ngụy Châu thật dễ nhìn, môi của cậu trông rất mềm, tóc trông cũng rất mềm, mặt nhìn cũng rất mềm, Hoàng Cảnh Du hiện tại trong lòng cảm thấy Hứa Ngụy Châu chính là một cái túi nhỏ, "Thật muốn nhéo cậu ấy."

"Cái gì?"

Hoàng Cảnh Du mới phát hiện mình lơ đãng nói ra.

Thực xấu hổ, nên nói cái gì cho phải.

"Anh muốn nhéo ai vậy?"

Hoàng Cảnh Du ho một chút, nói, "Không có gì, Hứa tổng chúng ta đi nhanh đi."

Hứa Ngụy Châu còn đang hoài nghi, anh nói 'thật muốn nhéo cậu ấy'? Là ai? Hẳn không phải là mình đi, nếu như là mình, không phải nên nói 'thật muốn nhéo cậu' sao? Vậy Hoàng Cảnh Du muốn nhéo ai...

Ở trên máy bay, Hứa Ngụy Châu mua vé bên cạnh Hoàng Cảnh Du, trợ lý không hiểu vì sao lão bản lại muốn đổi từ khoang thương gia xuống khoang phổ thông.

Bất quá lão bản vui vẻ là được.

Hứa Ngụy Châu ban đầu muốn giả vờ ngủ, tựa đầu trên vai Hoàng Cảnh Du, nhưng không nghĩ tới mình thật sự ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại phát hiện mình còn chảy nước bọt, mà mình lại tựa trên vai Hoàng Cảnh Du rồi ngủ, Hoàng Cảnh du mặc một chiếc áo khoác sáng màu, Hứa Ngụy Châu rõ ràng nhìn thấy chỗ cậu vừa ngủ có một vùng nước đọng, rõ ràng đậm hơn những chỗ khác.

Còn may Hoàng Cảnh Du cũng ngủ thiếp đi, bằng không liền mất mặt với Hoàng Cảnh Du, còn đòi theo đuổi người ta? Còn mặt mũi nào theo đuổi người ta?

Nhìn Hoàng Cảnh Du cũng nhắm mắt lại, lúc này mới yên lòng, nhưng anh bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, Hứa Ngụy Châu không biết làm sao bây giờ, ý đồ dùng miệng thổi khô nước miếng, dường như vô dụng, lấy tay quạt, cũng vô dụng...

Hoàng Cảnh Du vụng trộm mở mắt, nhìn dáng vẻ người bên cạnh sốt ruột, nhịn không được muốn cười thành tiếng.

Anh ngay từ đầu không ngủ, nhưng Hứa Ngụy Châu thật sự ngủ thiếp đi, tự nhiên đổ vào bả vai anh, sợi tóc mềm mại cọ lên gương mặt anh, trong lòng Hoàng Cảnh Du chẳng biết tại sao tràn đầy cảm giác thoả mãn, hạ bả vai xuống một chút, đột nhiên Hứa Ngụy Châu tỉnh lại, Hoàng Cảnh Du cũng mới phát hiện Hứa Ngụy Châu dây nước miếng trên người mình, nhìn phản ứng của Hứa Ngụy Châu, không hề phản cảm chút nào, lại còn cảm thấy rất đáng yêu.

Thật muốn trêu chọc cậu một chút a.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip