04 - Đi hai người về một đôi

Ngày hôm đó, thời điểm Tô tỷ mua đồ ăn đi vào Hứa gia, đứng ở cửa ngẩn người, cảm giác giống như thiếu chút gì đó.

Cô ngẩng đầu nhìn một cái, chợt nhớ tới hôm nay Hứa lão bản vậy mà không luyện tập sáng sớm, có lẽ tối hôm qua lên sân khấu biểu diễn, về nhà muộn, cho nên cũng có thể ngủ nướng.

Tô tỷ cầm chìa khoá Hứa Ngụy Châu đưa cho cô rồi vào cửa, ở lầu một rón rén làm điểm tâm, sau đó lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ, chuẩn bị gọi cậu rời giường ăn cơm.

Nhưng mà cô lại sững sờ tại cửa, bởi vì cô nhìn thấy, hai nam nhân nằm trên giường, mà một người lại chính là Cảnh Du thiếu gia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Hai người bọn họ gắt gao ôm lấy nhau, tựa như... một đôi tình lữ.

Đêm nay không có gặp ác mộng khiến người mệt mỏi, Hứa Ngụy Châu ngủ đến phá lệ an tâm, đến mức bỏ qua đồng hồ sinh học sáng sớm ngày thường, ngủ một giấc đến qua hừng đông.

Thời điểm cậu mở mắt, liền thấy Tô tỷ đứng ở cửa, biểu lộ kinh ngạc nhìn hai người họ trên giường.

Hứa Ngụy Châu ngồi dậy, có chút xấu hổ cùng bối rối, "Tô tỷ, hôm nay làm sao tới sớm như vậy?"

Hoàng Cảnh Du cũng tỉnh, nhưng không mở mắt, đưa tay sờ đến eo Hứa Ngụy Châu, một đường kéo xuống, tựa như làm nũng dán trên lưng cậu.

Tô tỷ bình phục tâm tình một chút, nói, "Không còn sớm, đã tám giờ rưỡi, Hứa lão bản."

Hứa Ngụy Châu quay đầu nhìn ánh nắng chiếu vào ngoài cửa sổ, liền biết đã không còn sớm, lúc trước cậu đều ở một mình, cho nên cũng không có thói quen khoá cửa.

Tô tỷ thối lui ra ngoài cửa, "Điểm tâm đã làm xong, ăn cơm thôi."

Sau đó liền đóng cửa lại, lặng lẽ xuống lầu.

Hứa Ngụy  Châu vỗ vỗ tay Hoàng Cảnh Du đang ôm bên hông cậu, "Đừng giả bộ ngủ, mau dậy đi."

Hoàng Cảnh Du lúc này mới ngồi dậy, nhe răng cười một tiếng với cậu, lộ ra hai chiếc răng hổ, "Sáng sớm tốt lành, tiểu thiếu gia của anh."

Có lẽ cậu bị nụ cười sáng sớm này lây sang, có lẽ bị lời nói quen thuộc này khơi gợi hồi ức, Hứa Ngụy Châu cũng cười theo, khi còn bé, Hoàng Cảnh Du mỗi sáng sớm cũng đều thủ thỉ sáng sớm tốt lành như vậy. Nhưng lại nhíu nhíu mày, bắt lấy áo Hoàng Cảnh Du, "Vừa nãy Tô tỷ thấy rồi."

Hoàng Cảnh Du duỗi lưng một cái, ngáp một cái, "Anh biết."

Hứa Ngụy Châu có chút bận tâm, "Cô ấy, cô ấy có hay không..."

Hoàng Cảnh Du vỗ vỗ vai cậu, "Em yên tâm đi. Tô tỷ theo anh 5 năm, cô ấy sẽ không lắm miệng."

Hứa Ngụy Châu không quá tin tưởng.

Hoàng Cảnh Du ngược lại rất chắc chắn, "Nếu không anh làm sao lại ngàn dặm xa xôi mang cô ấy đến Thượng Hải, lại phái tới chăm sóc em được?"

Hứa Ngụy Châu có chút tin tưởng, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Anh liền không sợ cô ấy bắt thóp được anh, về sau uy hiếp anh sao?"

Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên tiến đến trước mặt cậu, suýt nữa hôn lên môi cậu, chóp mũi đụng chóp mũi, khóe miệng nâng lên một nụ cười xấu xa, "Hai chúng ta tối hôm qua đã làm gì sao? Em làm sao lại thành thóp của anh?"

Hứa Ngụy Châu mặt đỏ lên, cau mày đẩy đối phương ra, "Vô lại!"

Hoàng Cảnh Du cười lớn, vén chăn  xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, "Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người."

Điểm tâm. Hứa Ngụy Châu cùng Hoàng Cảnh Du sóng vai mà ngồi, Tô tỷ đứng bên cạnh bọn họ quan sát.

Hứa Ngụy Châu quay đầu nhìn cô một chút, "Tô tỷ, ngồi xuống cùng nhau ăn đi."

Tô tỷ nhìn Hoàng Cảnh Du, Hoàng Cảnh Du nhẹ gật đầu ngầm đồng ý, thế là Tô tỷ ngồi ở một bên khác, múc thêm một chén cháo yên lặng ăn.

Hoàng Cảnh Du ăn vài miếng, buông bát xuống, nâng cánh tay phải xoay vài vòng, lại ăn mấy ngụm, để đũa xuống, tay trái đấm một cái lên cánh tay phải.

Hứa Ngụy Châu hỏi, "Anh sao vậy? Cánh tay đau?"

Hoàng Cảnh Du nhìn cậu một chút, "Đầu của em cả đêm đặt trên cánh tay anh, có thể không đau sao?"

Tô tỷ không dám ngẩng đầu, lại bị sặc phải ho khan hai tiếng, Hứa Ngụy Châu nổi giận, từ dưới bàn chen chân vào đạp vào chân Hoàng Cảnh Du một chút.

Hoàng Cảnh Du cười hắc hắc, "Anh vui lòng, được chưa? Hôm nay có công việc gì không?"

Hứa Ngụy Châu sờ sờ mặt mình bị trêu đến đỏ lên, nhưng cũng không tiện phát tác, đành phải thuận theo trả lời, "Còn có thể có việc gì, chính là ở nhà xem sách, luyện hí một chút." Cậu nghiêng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, "Anh thì sao?"

"Anh muốn đi thương hội. Nếu không em đi cùng anh? Anh đưa em đi xem mấy món đồ mới mẻ."

Hứa Ngụy Châu có chút chờ mong, "Sẽ không quấy rầy công việc của anh sao?"

Hoàng Cảnh Du mỉm cười với cậu, "Người khác quấy rầy anh sẽ tức giận, em quấy rầy anh rất tình nguyện."

Đã ăn xong điểm tâm, Hứa Ngụy Châu đứng trước tủ quần áo đăm chiêu. Nếu Hoàng Cảnh Du đều mặc âu phục, vậy mình cũng không thể lại mặc trường sam, cậu mở ra, chọn một bộ âu phục để mặc. Nhớ tới bộ âu phục quý giá trên người Hoàng Cảnh Du, bộ này của cậu, mặc dù không thể so sánh, nhưng đây đã là bộ tốt nhất của cậu, lại tìm một chiếc áo khoác nhung màu xám, miễn cưỡng phối hợp được.

Hai người đi ra cửa lớn, vào đông sáng sớm vẫn còn chút lạnh. Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu đơn bạc, khoác áo khoác của mình lên vai cậu, "Em mặc quá ít, sẽ cảm mạo."

Hứa Ngụy Châu khó mà mở miệng bản thân là vì muốn đẹp, đành phải mạnh miệng, "Tôi vẫn ổn."

Hoàng Cảnh Du sửa lại cổ áo của mình, "Nhìn trong tủ quần áo của em đều là trường sam, buổi chiều dẫn em đi may thêm mấy bộ âu phục chất liệu tốt."

Hứa Ngụy Châu đã rất bi thương vì lòng tự tôn, đâu chịu muốn đối phương mua cho quần áo? Ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt, "Không cần, tôi bình thường không phải ở nhà thì chính là ở rạp hát, không mặc âu phục làm gì."

Hoàng Cảnh Du cũng không tiếp nhận cự tuyệt của cậu, "Em tốt xấu gì cũng là diễn viên kịch nổi tiếng Thượng Hải, không có mấy bộ quần áo tốt làm sao được?"

Một chiếc xe con lái tới, Hoàng Cảnh Du vẫy vẫy tay, xe liền dừng trước cửa, mở cửa xe, Hứa Ngụy Châu không nói gì thêm, liền lên xe.

Hoàng Cảnh Du mang Hứa Ngụy Châu đến Ngũ Châu Dương Hoá Hành, dẫn cậu dạo qua một vòng, để cậu xem rất nhiều đồ phương Tây mới mẻ, đồng thời tự thân giảng giải cho cậu, cuối cùng trở lại phòng làm việc của mình, xử lý văn kiện cùng sổ sách buôn bán.

Hứa Ngụy Châu bồi hồi một lúc trước giá sách của Hoàng Cảnh Du, cầm một quyển sách, ngồi xuống đối diện anh rồi đọc.

Vào đông ánh nắng rất ôn hoà, hai người mặt đối mặt ngồi an tĩnh, một người đọc sách, một người kiểm toán, không nói một câu, bầu không khí lại phi thường hài hòa.

Hứa Ngụy Châu thỉnh thoảng vụng trộm dùng ánh mắt liếc về phía Hoàng Cảnh Du, anh chính là hết sức chăm chú nhìn sổ sách, có khi viết lên giấy mấy lần, có khi đánh bàn tính mấy lần, tự lẩm bẩm.

Thời gian tựa như quay về khi còn nhỏ, cậu đang ngồi học, Hoàng Cảnh Du cũng ngồi đối diện như vậy, chỉ bất quá khi đó anh không thích đọc sách, thường xuyên ngủ gật.

Mà tám năm sau, Hoàng Cảnh Du trưởng thành, dáng dấp tuấn tiếu oai hùng như thế, cũng thông minh tài giỏi như thế.

Hứa Ngụy Châu khóe miệng không khỏi nâng lên, nụ cười kia trong mắt Hoàng Cảnh Du toả sáng lấp lánh.

Hoàng Cảnh Du đột nhiên mở miệng nói, "Dáng vẻ anh chăm chỉ làm việc có phải là rất mê người?"

Hứa Ngụy Châu bĩu môi, "Nếu chăm chỉ làm việc, liền sẽ không nhìn lén tôi."

Hoàng Cảnh Du nhếch miệng nở nụ cười mỉm, "Nếu không nhìn trộm em, làm sao có thể phát hiện em đang trộm nhìn anh?"

Gương mặt Hứa Ngụy Châu ửng đỏ, cúi đầu đọc sách, không để ý tới Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du buông sổ sách xuống, đứng lên, "Nên ăn cơm trưa rồi, đi, dẫn em đi ăn đồ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip