106 - Danh giác nhi
Sau khi Hoàng Cảnh Du trở về Thượng Hải, lại bắt đầu quay lại với công việc thương hội và nhà máy. Từ khi lão Yến bọn họ tới, anh ngược lại dễ dàng không ít, nhưng đã rời đi một tháng, cũng chất đống không ít công việc, anh bận rộn rất nhiều ngày mới rốt cục xử lý xong.
Chỉ chớp mắt mùa thu liền đi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, tháng mười hai Thượng Hải rốt cục rơi trận tuyết đầu mùa.
Hứa Ngụy Châu ở trong hậu trường rạp hát Bảo Hoa để trang điểm, những năm qua cậu đã quen tự mình trang điểm, không muốn dùng người khác, một là không muốn phiền phức người khác, hai cũng là không tin được người khác, bởi vậy ngoại trừ việc cậu hát hí tốt, trang điểm cũng vô cùng tốt. Về sau các sư đệ sư muội ngược lại rất thích thỉnh giáo, cậu ngẫu nhiên cũng sẽ dạy bọn họ một chút. Nhưng từ khi Hứa Hạo sinh ra đến nay, cậu bận rộn chăm sóc hài tử, nguyên bản thời gian đến rạp hát cũng không nhiều, hơn một năm nay thì càng ít, một tháng cũng chỉ hai, ba lần, cũng đều là những lúc rảnh mới có thể đến, bởi vậy chỉ cần có người thứ nhất, liền sẽ có rất nhiều người vây quanh cậu.
Cậu đối với người bên ngoài mặc dù rất cao ngạo, nhưng đối với người trong rạp hát coi như hòa khí, bọn trẻ líu ríu, cậu ở một bên lẳng lặng nghe, mặt mỉm cười, cũng không chê bọn chúng ồn ào.
Hứa Ngụy Châu tự mình vẽ trang xong, đã có trợ lý tới thúc giục cậu lên sân khấu, cậu đứng lên, chuẩn bị đi vệ sinh liền lên sân, thời điểm đi ra cửa phòng rửa tay, oan gia ngõ hẹp đụng phải Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ nâng lông mày một cái, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu, "Hứa lão bản, đã lâu không gặp a."
Hứa Ngụy Châu gật đầu với cậu ta, xem như chào hỏi, muốn đi ra ngoài, lại bị ngăn cản.
"Hứa sư huynh, tôi hiện tại thật bội phục anh. Anh thoái ẩn một năm, trở lại vẫn có thể dễ như trở bàn tay Đông Sơn tái khởi như vậy, thật sự là lợi hại. Thời điểm anh không ở đây, tôi cũng là một diễn viên được yêu thích, nhưng anh trở về, tôi liền chẳng là cái gì."
Hứa Ngụy Châu nhìn cậu ta một cái, đạm mạc nói, "Trịnh Vũ, có chuyện gì không?"
Trịnh Vũ khiêu khích cười một tiếng, "Tôi nghe nói... Kiệt ca tìm tiểu tình nhân mới, là biểu đệ của anh? Nghĩ không ra Kiệt ca vậy mà cũng có thể chấp nhận, anh thế nhưng là nốt ruồi chu sa trong lòng hắn, là ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, hắn không chiếm được anh, tìm kẻ thế thân, chậc chậc."
Hứa Ngụy Châu trừng mắt liếc cậu ta một cái, trang dung Ngu Cơ vốn rực rỡ khiến cả người cậu lộ ra càng hung hiểm hơn, "Cậu oán hận Đỗ Kiệt, liền đi tìm anh ta mà gây phiền phức, ở đây nói với tôi thì được cái gì?"
Trịnh Vũ lắc đầu nói, "Đến cùng vẫn là anh lợi hại. Mê hoặc nhiều nam nhân đều vì anh mà thần hồn điên đảo như vậy, không có Kiệt ca nâng đỡ, người ở rạp hát đều không coi tôi ra gì, nhưng anh... anh lại một mực được người nâng trong lòng bàn tay, anh nói xem, anh dựa vào cái gì a?"
Hứa Ngụy Châu nhìn cậu ta một cái, "Có người nâng thì có thể nổi được nhất thời, muốn lâu dài, vẫn phải dựa vào bản thân. Cậu luôn luôn suy nghĩ những việc vớ vẩn như vậy, cho nên hát hí không tốt, đương nhiên không có ai xem cậu ra gì, tôi đã sớm khuyên cậu, có thời gian như vậy, không bằng hảo hảo luyện tập."
Trịnh Vũ lần này tựa hồ thật sự nghe lọt, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không nên lời phản bác.
Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ bờ vai cậu, "Trịnh sư đệ, kỳ thật tài sức cậu không tệ, chỉ cần bỏ chút công sức, tổng thể sẽ không kém. Chúng ta cũng không có thù oán gì, tôi cũng không hiểu cậu vì sao một mực nhằm vào tôi. Tuổi của tôi không nhỏ, cũng không hát được mấy năm, chung quy sẽ không một mực chiếm mất vị trí này, nhưng giang sơn đời nào cũng có tài tử, coi như tôi đi rồi, cũng sẽ có người khác thay thế, cậu có ý định nhằm vào người khác, vì sao không giữ trên người mình?"
Trịnh Vũ nhìn cậu, như có điều suy nghĩ, Hứa Ngụy Châu đã lướt qua cậu ta, đi về phía sân khấu.
Kỳ thật Hứa Ngụy Châu cũng dự định hát đến cuối năm nay, sang năm liền muốn giảm bớt số lần biểu diễn, từ mỗi tháng hai - ba lần giảm bớt đến hai - ba tháng một lần, dần dần chân chính ẩn lui. Không phải cậu không thích hát hí khúc, đây là sự nghiệp cậu mãi mãi yêu quý, thế nhưng cậu cũng có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Hứa Hạo đang ngày càng lớn lên, bé cần có người làm bạn, cần phải có người dạy bé nói chuyện, dạy bé viết chữ, dạy bé nhận biết thế giới này, cậu không thể vắng mặt, cậu không thể cô phụ tỷ tỷ dặn dò, cậu muốn hảo hảo nuôi dưỡng Hứa Hạo thành người, giáo dưỡng bé trở thành một người chính trực, ưu tú.
Nhà máy của Hoàng Cảnh Du đã vận hành bình thường, thu nhập hoàn toàn đủ cho sinh hoạt của bọn họ, chính cậu cũng tiết kiệm một chút tiền, dành cho thời điểm ẩn lui khi ở đỉnh cao sự nghiệp, khiến mọi người vĩnh viễn nhớ kỹ Hứa Phương Hoa phong hoa tuyệt đại, mà chính cậu, một lần nữa quay về làm Hứa Ngụy Châu trước kia.
Diễn xong mấy buổi tháng mười hai, Hứa Ngụy Châu liền thương lượng với Lý lão bản của rạp hát Bảo Hoa, giảm bớt phần diễn cho sang năm, nhưng bởi vì còn ước định với rạp hát, nên để đền bù, mỗi tuần cậu sẽ đến rạp hát chỉ dạy người mới, thẳng đến bốn năm sau hiệp ước của bọn họ kết thúc.
Hứa Ngụy Châu lập tức thanh nhàn, có thêm rất nhiều thời gian, cơ hồ mỗi ngày đều mời lão sư dương cầm đến dạy cậu đánh đàn dương cầm. Cậu ở phòng khách học đàn, sàn nhà phòng khách trải tấm thảm nhung dê thật dày, Tần tỷ liền mang theo Hứa Hạo chơi dưới đất. Hứa Hạo không chỉ học nói càng ngày càng nhiều, cũng rốt cục học đi xong, thường thường tự mình đi từ thảm đến bên người Hứa Ngụy Châu, ôm bắp đùi của cậu, ngửa đầu nhìn đầu ngón tay của ba ba chảy ra tiếng nhạc ưu mỹ.
Hứa Ngụy Châu liền ôm bé trên đùi, vòng trong ngực để bé nhìn mình đánh đàn, thế nhưng tiểu gia hỏa cũng không thành thật, nhất định phải học bộ dáng của cậu đưa tay bấm mấy cái, phá vỡ tiếng đàn trôi chảy, Hứa Ngụy Châu cũng không để ý, một lần nữa đưa bé về trong lòng Tần tỷ, tự mình tiếp tục theo lão sư học đánh đàn.
Cậu thiên tư cực cao, học kĩ năng mới có mấy tháng, liền đã có thể đàn được từ khúc đơn giản.
Mỗi ngày Hoàng Cảnh Du tan tầm trở về, Hứa Ngụy Châu đều muốn khoe với anh một phen, Hoàng Cảnh Du cũng vui vẻ như thấy kỳ thành, mỗi lần đều muốn cho cậu một nụ hôn nóng bỏng ban thưởng. Có khi còn muốn ôm vòng cậu trong ngực để cậu đánh đàn, Hứa Ngụy Châu một bên đánh đàn, Hoàng Cảnh Du một bên hôn vành tai cậu, thẳng tới khi hôn đến mức hai người đều ý loạn tình mê, nhạc cũng không thành nhạc, chỉ lo triền miên. Hoàng Cảnh Du mấy lần đều nhịn xuống xúc động muốn làm cậu ở trên ghế dương cầm ngoài phòng khách, cuối cùng vẫn cố giữ mặt mũi, đem người kéo về phòng ngủ thân mật.
Một ngày nọ, Hứa Ngụy Châu vẫn như cũ học đàn với lão sư dương cầm, Hứa Hạo cùng Tần tỷ ở phòng khách chơi. Tô tỷ đến báo, nói Chu Nguyên Băng tới.
Chu Nguyên Băng vừa vào liền hùng hùng hổ hổ uống một hớp trà nóng to, nhìn Hứa Ngụy Châu đang khí định thần nhàn ngồi trên ghế dương cầm, dùng loại giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Uổng cho đệ còn có thể ở đây nhàn hạ thoải mái học dương cầm! Rạp hát đều loạn thành một đoàn rồi!"
Hứa Ngụy Châu ngừng lại, để dương cầm lão sư đi nghỉ ngơi một lát, tự mình ngồi xuống ghế bên người Chu Nguyên Băng, "Xảy ra chuyện gì? Lại khiến huynh lòng như lửa đốt đến nói cho đệ như vậy?"
Chu Nguyên Băng lắc đầu nói, "Đệ ngược lại là thanh nhàn, nhưng rạp hát không có đệ, cũng bớt đi không ít diễn viên nghiệp dư, Lý lão bản cũng không biết từ đâu mời tới một diễn viên hí ở Bắc Bình, muốn ở rạp hát của chúng ta diễn ba buổi!"
Hứa Ngụy Châu tự mình uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói, "Nếu là diễn viên nổi danh Bắc Bình, đương nhiên là từ Bắc Bình mời tới? Chuyện này cũng không phải hiếm lạ, có gì đáng ngạc nhiên?"
Chu Nguyên Băng tiếp tục nói, "Các sư muội sư đệ ở rạp hát chúng ta, mặc dù không xuất sắc như đệ, nhưng dù sao cũng đã ở rạp hát nhịn khổ những năm qua, rất nhiều người bọn họ đều không thể qua được thời đoạn tốt nhất này, những diễn viên tốt nhất như vậy, mà lại cho một người ngoài vào, trong lòng bọn họ sao có thể chịu phục? Cho nên, hôm nay liền náo loạn với Lý lão bản."
Hứa Ngụy Châu cười rạng rỡ, "Dù sao người ta là diễn viên nổi danh, cũng có thể bán được vé, bọn họ chẳng qua là diễn viên quần chúng vai phụ, sao có thể so sánh với người ta? Cho tới bây giờ người đứng trên sân khấu chỉ dựa vào năng lực, không nhìn lý lịch."
"Nói cũng đúng a. Với lại Lý lão bản nói, người ta tới cũng không đòi nhiều tiền, nói là chia bảy phần cho rạp hát, Lý lão bản đáp ứng, ngoại trừ chi phí chi tiêu, lợi nhuận còn lại liền xem như là tiền thưởng chia cho mọi người, bọn họ lúc này mới chịu bỏ qua."
Lần này Hứa Ngụy Châu ngược lại có chút ngạc nhiên, "Người đó vậy mà nguyện ý chia bảy phần cho rạp hát? Vậy khác nào diễn cho không? Chuyến này vất vả đến đây, rốt cục muốn mưu đồ gì?"
Chu Nguyên Băng nghe cậu nói kiểu này, cũng buồn bực, "Đệ nói đúng a, cậu ta mưu đồ gì vậy?"
Hứa Ngụy Châu chợt nhớ tới gì đó, hỏi, "Vị diễn viên nổi danh Bắc Bình này tên là gì?"
Chu Nguyên Băng nói, "Là Nhạc Hoa Niên, Nhạc lão bản."
Hứa Ngụy Châu có một loại nghi hoặc không nói nên lời, nhưng cậu cũng không nói ra được, Chu Nguyên Băng lại đi trước một bước nói, "Mà vị Nhạc lão bản này ngày đầu tiên đến rạp hát tập luyện, liền nói đích danh muốn gặp đệ Hứa Phương Hoa Hứa lão bản."
Hứa Ngụy Châu kinh ngạc nói, "Gặp đệ làm gì?"
Chu Nguyên Băng biểu lộ có chút cổ quái, "Cậu ta nói... rất sùng bái đệ."
Nhạc Hoa Niên cũng không biết bị làm sao, ngay thời điểm tuyết lớn rơi đầy trời lại chạy tới Thượng Hải diễn xuất.
Mặc dù là lần đầu tiên hợp tác với đoàn diễn của rạp hát Bảo Hoa, nhưng lần đầu tập luyện coi như thuận lợi. Nhạc Hoa Niên ngồi phía sau sân khấu tháo trang sức, người ở rạp hát từ phía sau đi ngang qua, mặt ngoài khá lịch sự, sau lưng lại xì xào bàn tán, hiển nhiên, bọn họ cũng không tính là hoan nghênh vị khách từ bên ngoài như y.
Nhạc Hoa Niên một bên tháo trang sức, một bên suy nghĩ, Hứa Phương Hoa không đến rạp hát, vậy y có thể đến cửa bái kiến. Mặc dù y rất muốn gặp Hoàng Cảnh Du trước, thế nhưng y còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dù sao nơi này là Thượng Hải, vẫn có thê tử cùng hài tử của anh, y là bên thứ ba, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, có phải hay không sẽ quấy rầy cuộc sống của anh? Y cũng không nguyện ý làm người xấu, y chỉ là khó khăn lắm mới thích một người. Hoàng Cảnh Du trước tiên cứ để vậy, không bằng trước tiên đi bái kiến vị tiền bối trong nghề, bất luận trên phương diện sự nghiệp hay là tình cảm, có lẽ đều có thể lĩnh giáo một hai thứ.
Nghĩ như vậy, y tháo trang liền nghe ngóng nơi ở của Hứa Phương Hoa từ người của rạp hát, trực tiếp mua lễ vật liền đến nhà bái kiến.
Hứa Ngụy Châu đang ngồi ở phòng khách luyện đàn, liền thấy Tô tỷ mang theo một nam hài cực xinh đẹp tới. Ước chừng 18, 19 tuổi, mi thanh mục tú, đôi mắt to đưa tình ẩn tình, gương mặt trái xoan tinh xảo trắng nõn, hai tay tinh tế thon dài mang theo lễ vật, móng tay cắt gọn mượt mà chỉnh tề, một thân trường bào màu xanh nhạt lộ ra cả người triều khí phồn thịnh. Nam hài này quá mỹ mạo, thậm chí lần đầu tiên khiến cậu có loại ảo giác thư hùng khó phân biệt.
Hứa Ngụy Châu đứng lên, đi về phía y, nam hài đưa lễ vật cho Tô tỷ, gật đầu mỉm cười với cậu, thanh âm cũng nhu tình như nước, tưa như y mới là nam tử Giang Nam uyển ước, "Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Hứa lão bản đi? Cửu ngưỡng đại danh, tại hạ Nhạc Hoa Niên, từ Bắc Bình đến, đặc biệt đến phủ thượng bái kiến ngài." Nụ cười này càng thêm khuynh quốc khuynh thành. Cậu một mực tự nhận là tướng mạo xuất chúng, nhưng so với nam hài trước mặt, thật sự là kinh diễm không sánh bằng y.
Hứa Ngụy Châu còn đang ngốc trệ vì bị mỹ mạo của y kinh diễm, cứng đờ đưa tay nói, "Nhạc lão bản khách khí rồi, mời ngồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip