28 - Khủng hoảng tài chính

Phần III: Tiêu Vẫn - Hồng nhan thắng kẻ bạc mệnh, chớ trách gió đông tự thổi đến

Chương 28: Khủng hoảng tài chính

Hứa Ngụy Châu đặt một cái ghế ở ban công tầng gác mái, phía trên trải tấm thảm lông thật dày, thời điểm cậu luyện tập Hứa Ngụy Đinh an vị ở một bên quan sát. Khi còn bé cậu thích nghe hát hí khúc, nhưng khi đó phụ thân nói hát hí là mê muội mất cả ý chí, không cho phép cậu hát, chỉ đốc xúc cậu đọc sách, chỉ có tỷ tỷ thích nghe cậu hát, ngẫu nhiên còn muốn đưa ra lời bình một phen.

Hai người một hát một nghe, tựa như quay về khi còn bé không buồn không lo, tựa như bọn họ vẫn là đại tiểu thư cùng tiểu thiếu gia Hứa phủ, phụ thân làm việc ở nha môn, mẫu thân ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nhị ca cùng tam ca ở hậu viện leo cây hái quả ăn...

Khi đó thời gian mau trôi, những năm tháng tươi đẹp lại ngắn ngủi như vậy.

Bây giờ tỷ đệ hai người sống trong thời thế loạn lạc, còn có thể hưởng thụ khoảng thời gian như khi còn bé, đã là trong cái rủi có cái may.

"Dỗ dành quân vương uống rượu nghe ngu ca, giải quân sầu múa lượn vòng. Thắng Tần vô đạo phá giang sơn, anh hùng bốn lối lên chiến sự. Từ xưa thường nói không dối ta, thành bại hưng vong trong nháy mắt, giải sầu uống rượu bảo trướng toạ."

Hứa Ngụy Đinh nhìn một chút, nghe nghe, nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà rơi lệ.

Hứa Ngụy Châu luyện xong một đoạn, thu hồi đạo cụ bảo kiếm trong tay, ngồi xuống bên cạnh cô, xuất ra khăn tay trong ngực lau sạch nước mắt cho cô, "Tỷ tỷ, làm sao đang êm đẹp lại khóc?"

Hứa Ngụy Đinh vừa lau nước mắt vừa cười lắc đầu, "Kịch nam cảm động, Tiểu Châu cũng hát đến động tình."

Hứa Ngụy Châu biết kịch nam dù cảm động, lại không đủ khiến người ta rơi lệ, tỷ tỷ bất quá là nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nhất thời cảm hoài, mới bị vở kịch nam này cảm động đến rơi nước mắt. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai tỷ tỷ, hi vọng nói sang chuyện khác không để cô tiếp tục thương tâm, "Tỷ tỷ, đây là vở kịch đệ mới luyện, tỷ cảm thấy, có thể nổi tiếng không?"

Hứa Ngụy Đinh cưng chiều cười một tiếng, "Đệ hát tốt như vậy, đương nhiên là có thể."

Hứa Ngụy Châu cũng không nhịn được cảm khái nói, "Khi còn bé chỉ biết là <Bá Vương Biệt Cơ> oanh liệt, bây giờ trải qua sinh ly tử biệt, mới hiểu được cái đẹp cùng nỗi buồn chân chính trong đó."

Hứa Ngụy Đinh sờ sờ đầu cậu, "Tiểu Châu, đệ trưởng thành rồi."

Hứa Ngụy Châu cười cười, lại cầm bảo kiếm bên người lên, "Tỷ tỷ, đệ lại múa một đoạn, tỷ giúp đệ nhìn động tác đi."

Hứa Ngụy Đinh mỉm cười gật đầu, "Được."

Xuân qua hạ đến, Hứa Ngụy Châu múa kiếm đến càng ngày càng tốt, xướng đoạn cũng càng ngày càng thuần thục. Bế quan ba tháng, không còn lên sân khấu, chỉ là thường xuyên bàn luận chuyện luyện tập với Chu Nguyên Băng, để ngón giọng cùng tư thái của cậu càng thêm đa dạng.

Chỉ là, cậu lại gặp một vấn đề nan giải khác.

Trước khi gặp lại Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu đều là độc lai độc vãng một mình, chưa từng kết giao thâm tình với người khác, cho dù là tình huynh đệ đồng môn cũng duy trì quân tử giao tình nhàn nhạt như nước. Khi đó cậu cảm thấy, trên đời này mình luôn luôn lẻ loi trơ trọi một mình, không có vướng bận, nhưng lại tự do tự tại, tiền kiếm được ngoại trừ thanh toán tiền thuê nhà đắt đỏ, liền dùng để mua y phục, đồ ăn ngon, cậu thích đồ tân triều thời thượng, thậm chí mua máy xoay đĩa cùng rất nhiều đĩa hát.

Bởi vậy những năm qua, cậu rất ít khi tích lũy tiền, còn sống một ngày, liền vui vẻ một ngày, không nghĩ đến chuyện ngày mai.

Nhưng hôm nay, cậu không thể không hối hận mình đã từng tiêu xài như vậy, dẫn đến hiện tại tình hình tài chính giật gấu vá vai. Lúc trước một mình ăn tết, nhiều nhất là cùng Chu Nguyên Băng ăn một bữa, không hao phí quá nhiều tiền, mà bây giờ có tỷ tỷ, Tô tỷ, có khi Hoàng Cảnh Du cùng Lưu Tranh cũng tới ăn chực, số tiền có thể chi tiêu trong nửa năm vậy mà sau ba tháng liền sắp thấy đáy.

Lại thêm năm sau thất nghiệp, càng làm cho túi tiền đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Mắt thấy thời điểm nộp tiền thuê nhà năm nay sắp đến, Hứa Ngụy Châu đếm tiền trong ngăn kéo, không khỏi thở dài.

Hứa Ngụy Đinh ngược lại đã mấy lần đưa tiền cho cậu, chỉ nói là tiền ăn, mà cũng không nhiều lắm, Hứa Ngụy Châu đã nhận, giao cho Tô tỷ để cô mua thức ăn đồ dùng. Nhưng cậu biết tỷ tỷ để dành được số tiền này không dễ, bởi vậy cũng không muốn dựa vào tỷ tỷ tiếp tế.

Lần này giao xong tiền thuê nhà, chỉ sợ trong nhà liền sắp đói. Mắt thấy bụng tỷ tỷ ngày một lớn, thuốc bổ dinh dưỡng không thể thiếu được, nếu không cháu trai sao có thể khỏe mạnh trưởng thành? Lúc trước cậu luôn luôn một người ăn no cả nhà không đói bụng, bây giờ cũng rốt cục cảm nhận được, không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý giá sẽ có bao nhiêu phiền não.

Nhưng dù cho như vậy, trong lòng cậu cũng rất vui vẻ. Bởi vì cậu có tỷ tỷ, có cháu trai, có Hoàng Cảnh Du, cuộc sống này cuối cùng đã có hi vọng.

Chỉ là khủng hoảng tài chính này sẽ không tránh khỏi, nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu không trước khi tái xuất liền đã chết đói.

Tối hôm đó, Hoàng Cảnh Du giống thường ngày lại tới ăn chực. Anh ban đầu chỉ một mình đến ăn chực, về sau liền mang theo Lưu Tranh cùng đi ăn chực. Hứa Ngụy Châu mắt thấy Hoàng Cảnh Du ăn một bát sau đó cầm bát cơm để Tô tỷ lại giúp xới thêm một bát, cậu không khỏi trừng mắt liếc một cái.

Hoàng Cảnh Du không hiểu cho lắm, không biết Hứa Ngụy Châu vì sao trừng mình, nghĩ thầm có phải đã chọc cậu không cao hứng chỗ nào, yên lặng lại ăn một bát, liền không tiếp tục ăn bát thứ ba.

Ăn cơm xong, Hứa Ngụy Châu liền lôi kéo Hoàng Cảnh Du trở về gian phòng của mình, đóng cửa lại, một mặt oán niệm nhìn anh.

Hoàng Cảnh Du rất vô tội, cẩn thận thăm dò hỏi, "Tiểu Châu sao vậy? Hôm nay không vui?"

Hứa Ngụy Châu thuận thuận khí, một mặt tuyệt tình, nói, "Hoàng Cảnh Du, về sau anh đừng tới nhà em ăn cơm."

Hoàng Cảnh Du bị dọa đến há to miệng, "Vì... vì sao a?" Một phát bắt lấy tay Hứa Ngụy Châu, "Tiểu Châu, anh chọc em tức giận chỗ nào, em nói cho anh, anh nhất định sửa đổi."

Hứa Ngụy Châu cắn răng nói, "Em đã thất nghiệp ba tháng, còn phải thanh toán tiền nhà đắt đỏ, bây giờ mỗi ngày năm miệng ăn, em làm sao nuôi nổi?"

Hoàng Cảnh Du chớp mắt mấy cái, không hiểu ý tứ của cậu.

Hứa Ngụy Châu nắm lấy áo trước ngực anh, một mặt phẫn hận, "Anh có tiền như vậy! Còn muốn tới nhà em ăn chực! Mỗi ngày ăn một lần ba chén lớn! Nhà em đều sắp đói! Anh biết hay không a đồ ngốc!"

Hoàng Cảnh Du ngày thường tâm tư không đặt lên hiệu buôn thì chính là trên người Tiểu Châu, nào có lưu ý đến đống việc nhỏ củi gạo dầu muối? Anh chỉ lo để Tô tỷ ở lại chăm sóc Hứa Ngụy Đinh, lại quên đi nguồn gốc chi phí ăn uống, để Hứa Ngụy Châu một mình gánh chịu chi tiêu trong nhà lâu như vậy, khó trách cậu muốn nổi giận.

Hoàng Cảnh Du haha bật cười, tiểu thiếu gia của mình từ nhỏ cẩm y ngọc thực, vô ưu vô lự, giống như tiên tử hạ phàm không rành thế sự. Ngẫu nhiên lại vì những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này mà phiền não, cũng rất khả ái.

Hứa Ngụy Châu lại nện cho anh một chút, "Cười? Anh còn cười? Mình anh đến ăn thì cũng thôi đi, còn mang theo cả nhà cùng đến ăn, mỗi ngày trở về nhà anh cũng chỉ ngủ một giấc, như thế không bằng trực tiếp đến ở nhà em, ăn xong liền ngủ, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn?"

Hoàng Cảnh Du thuận nước đẩy thuyền nói, "Như vậy rất tốt, anh cũng đang có ý này."

Hứa Ngụy Châu tức giận đến lại muốn đánh người, lại bị anh ôm sát trong ngực, Hứa Ngụy Châu vịn lên cánh tay anh liền cắn một cái.

Hoàng Cảnh Du đau đến nhếch miệng, nhưng vẫn cười không buông tay, "Động một chút lại cắn người, em là cẩu sao?"

Hứa Ngụy Châu phẫn hận nói, "Lại ăn nhiều cơm như vậy, em liền ăn anh!"

Hoàng Cảnh Du giang hai cánh tay, "Được, em đến ăn a!"

Hứa Ngụy Châu buông cổ áo anh ra, liền cắn một cái lên ngực Hoàng Cảnh Du, rắn rắn chắc chắc lưu lại một dấu răng.

Hoàng Cảnh Du cười ha hả mặc cậu cắn, "Được rồi được rồi, là anh không tốt, về sau anh trực tiếp đưa tiền ăn của anh và lão Lưu cho Tô tỷ có được hay không?"

Hứa Ngụy Châu thu hồi răng nhọn, giúp anh cài lại cúc áo, "Anh và lão Lưu hai người, mỗi ngày 1 đại dương, mỗi tháng 30 đại dương, ngày mai liền giao cho Tô tỷ, có nghe thấy không?"

Hoàng Cảnh Du nhịn không được đùa cậu, "Chỉ ăn một bữa cơm, ở đâu ra tận 1 đại dương nhiều như vậy?"

Hứa Ngụy Châu vừa thu hồi răng nhỏ lại muốn lấy ra, "Muốn đưa hay không! Không đưa đừng đến!"

Hoàng Cảnh Du tranh thủ thời gian bắt lấy tay cậu, "Lập tức đưa! Lát nữa anh liền đi nộp trước tiền ăn nửa năm, em thấy có được không? Hứa lão bản?"

Hứa Ngụy Châu miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu,  "Tiền anh đưa thế nhưng chính là tiền ăn của hai người, em sẽ không tự mình động vào, đến lúc đó cũng đừng nói là anh nuôi em kim ốc tàng kiều, em cũng không phải ham tiền tài của anh."

Hoàng Cảnh Du nhanh chóng gật gật đầu, kéo cậu lại, "Vâng vâng vâng, em không ham tiền tài của anh, em là ham sắc đẹp của anh, đúng hay không?"

Hứa Ngụy Châu cười một tiếng, hôn một cái lên mặt anh, "Xấu xa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip