46 - Nụ hôn định tình

Hứa gia có khách tới chơi, lão gia phu nhân cùng ba thiếu gia đều đến tiền viện, Hứa Ngụy Châu mặc dù bình thường nghịch ngợm, nhưng ở trước mặt người khác vẫn hài tử ưu tú, bất luận học hành hay là phẩm hạnh, đều khiến lệnh phụ lệnh mẫu tự hào, lại thêm là hài tử nhỏ nhất trong nhà, đương nhiên được nhiều sủng ái hơn một chút so với hai ca ca.

Hoàng Cảnh Du là người hầu, lúc này không thể vào tiền viện, liền ở lại hậu viện chẻ củi. Hắn bổ xong mấy bó củi, để chồng chất chỉnh tề ở chân tường, vỗ vỗ mảnh vụn gỗ trên thân, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trán, ngồi ở ngưỡng cửa, cầm lấy cây quạt lá trúc ở kho củi cũ rồi quạt.

Tình Xuyên bưng một bát nước, bước chân nhẹ nhàng đi tới ngồi bên cạnh hắn, "Cảnh Du, uống chén nước."

Hoàng Cảnh Du tiếp nhận nước uống một hớp, lau khóe miệng nói, "Đa tạ tỷ tỷ."

Tình Xuyên hai gò má ửng đỏ, tiếu dung ngọt ngào, "Đừng khách khí."

Hoàng Cảnh Du từ trong ngực lấy ra cái khăn đưa cho nàng, "Tình Xuyên tỷ tỷ, đây là khăn tỷ giúp ta lau mồ hôi, ta đã giặt sạch, trả lại cho tỷ."

Tình Xuyên sững sờ, "Cái khăn này đã đưa cho ngươi, sẽ là của ngươi, còn trả lại ta làm gì?"

Hoàng Cảnh Du lại lắc đầu nói, "Như vậy sao được? Không có công sao dám nhận, ta không thể tùy tiện nhận đồ của tỷ."

Tình Xuyên có chút gấp gáp, nói, "Thế nào là 'tùy tiện nhận'? Ta đây chính là..."

Hoàng Cảnh Du thuần chân chớp mắt nhìn nàng, nàng nhất thời nghẹn lời, vậy mà không nói ra miệng. Dù sao cũng là tâm sự nữ nhi, muốn đưa khăn cho nam hài tử làm tín vật đính ước, vẫn là xấu hổ không nói ra khỏi miệng.

Tình Xuyên nghĩ nghĩ, vừa cười vừa hỏi, "Cảnh Du, ngươi nói xem, ta có tốt với ngươi không?"

Hoàng Cảnh Du gật đầu nói, "Tốt. Tình Xuyên tỷ tỷ và Phương Thảo tỷ tỷ đối xử với ta đều rất tốt."

Tình Xuyên không hài lòng câu trả lời này lắm, lại hỏi, "Ta không phải hỏi ngươi cái này, ta nói là... Chờ ngươi trưởng thành, cưới tỷ tỷ làm vợ có được hay không?"

Hoàng Cảnh Du kinh ngạc đến ngây người nhìn nàng, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ nàng, "Ta? Cưới Tình Xuyên tỷ tỷ?"

Tình Xuyên gật gật đầu, đỏ mặt hỏi, "Chúng ta cùng là người hầu Hứa phủ, về sau cùng nhau hầu hạ tiểu thiếu gia, như vậy không tốt sao?"

"Nhưng... Thế nhưng..." Hoàng Cảnh Du cũng nói không nên lời thế nhưng cái gì, đành phải qua loa tắc trách nói, "Thế nhưng ta nhỏ hơn tỷ tỷ ba tuổi, vẫn là tiểu hài tử."

Tình Xuyên liền vội vàng khoát tay nói, "Không nhỏ không nhỏ, ngươi chưa từng nghe qua 'Nữ đại tam, bão kim chuyên' (*) sao? Chúng ta hợp tuổi. Lại nói, còn nhiều thời gian, ta có thể đợi ngươi lớn lên nha!"

(*) Nữ hơn nam ba tuổi, sẽ sung túc giàu có.

Hoàng Cảnh Du gấp gáp, bật thốt lên, "Nhưng ta đã có người thích."

Tình Xuyên sững sờ, "Có người thích? Là ai?"

Hoàng Cảnh Du ngậm miệng, lại không nói ra.

Tình Xuyên nghĩ nghĩ, nha hoàn trong phủ có tuổi tác tương đương bọn họ cũng không có người khác a, nàng bỗng nhiên có loại dự cảm bất tường, kinh ngạc há mồm nói, "Chẳng lẽ ngươi thích chính là Phương Thảo?"

Hoàng Cảnh Du lắc đầu, "Mới không phải."

Vậy sẽ là ai? Hắn bình thường hay cùng tiểu thiếu gia lén ra ngoài nghe hí, chẳng lẽ đã thích nữ hài tử bên ngoài, ngay cả mình cũng không biết? Vậy coi như nguy rồi.

Hoàng Cảnh Du gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói, "Tình Xuyên tỷ tỷ, ta đùa thôi, ta vẫn là tiểu hài tử, nào biết có thích hay không thích? Bất quá thấy ai dáng dấp đẹp mắt, liền nhìn thêm một lần, làm sao có thể nghĩ đến chuyện cưới lão bà?"

Tình Xuyên thấy hắn không chịu nói, để tránh bị xấu hổ, cũng tìm một cái lý do, cười nói, "Ha ha ha Cảnh Du, ta cũng chỉ đùa ngươi chơi, nhìn ngươi dáng vẻ khẩn trương xem! Ngươi vẫn là tiểu hài tử, ta làm sao lại thích ngươi!"

Hoàng Cảnh Du cười hắc hắc, "Đúng vậy tỷ tỷ, lại nói, tỷ cùng Phương Thảo tỷ tỷ về sau đều phải gả cho tiểu thiếu gia, sao có thể thích người hầu như ta?"

Lời nói trực bạch như vậy, Tình Xuyên cũng không cách nào tiếp tục, đành phải xấu hổ cười một tiếng, cầm cái bát vừa rồi, đứng dậy liền đi.

Hoàng Cảnh Du nhìn bóng lưng nàng, nhẹ nhàng thở ra, lại âm thầm thở dài. Nhớ tới tối hôm qua bộ dáng Hứa Ngụy Châu tức giận vì khăn tay của Tình Xuyên, hắn vốn thản nhiên không để ý, nhưng hôm nay Tình Xuyên tỷ tỷ như thế, hắn cảm giác dự cảm của Hứa Ngụy Châu là đúng. Cậu mặc dù tuổi còn nhỏ, lại hiểu được rất nhiều.

Buổi tối, Hoàng Cảnh Du vừa muốn nằm ngủ, liền nghe Phương Thảo ở ngoài cửa kêu lên, "Hoàng Cảnh Du, ra ngoài! Tiểu thiếu gia gọi ngươi!" Hắn lại vội vàng mặc quần áo đứng lên, đi theo Phương Thảo vào phòng tiểu thiếu gia.

Nửa đường, Phương Thảo đột nhiên dừng lại, Hoàng Cảnh Du không có chút nào phòng bị, suýt nữa đụng vào nàng, "Sao, sao vậy Phương Thảo tỷ tỷ?"

Phương Thảo thở phì phò nhìn hắn, khoanh tay nói, "Ngươi đến tột cùng rót thuốc mê gì cho Tình Xuyên và tiểu thiếu gia? Bọn họ cả hai đều không thể rời ngươi như vậy?"

Hoàng Cảnh Du gãi gãi đầu, vô tội nói, "Ta không có, không có a."

Phương Thảo nhìn hắn một chút, đen mặt nói, "Ngươi tốt nhất là không có, thành thành thật thật làm người, không phải đồ của ngươi, cũng đừng sinh ra ý nghĩ xấu, đừng quên thân phận của ngươi!"

Hoàng Cảnh Du rũ mắt xuống, uể oải nói, "Ta đã biết, Phương Thảo tỷ tỷ." Mình chỉ là người hầu mà thôi, coi như mình thích cậu ấy, thì có ích lợi gì? Cậu ấy chung quy không thuộc về mình.

Hoàng Cảnh Du vẫn như cũ hầu hạ Hứa Ngụy Châu tắm rửa, chỉ là không tái phát tính tình phản kháng, Hứa Ngụy Châu bảo hắn chà lưng hắn liền chà lưng, bảo hắn cởi quần áo cùng nhau tắm hắn liền cởi quần áo tiến vào thùng gỗ, bảo hắn vào trong ổ chăn cùng nhau ngủ hắn liền chui vào chăn, nửa câu oán hận cũng không có. Hứa Ngụy Châu ngược lại vui thấy kỳ thành, liền ngày ngày đều gọi hắn đến hầu hạ tắm rửa, thuận tiện làm ấm chăn.

Nhưng giữa những lúc đó, Hứa Ngụy Châu cảm giác hắn có chút không đúng lắm, nằm trong cùng một cái chăn, ánh mắt hắn lại trống rỗng, thường xuyên du hồn, không biết suy nghĩ cái gì.

Hứa Ngụy Châu đâm đâm lồng ngực của hắn, mắt to tò mò nhìn sang, "Cảnh Du, ngươi những ngày qua sao vậy? Bình thường ta bảo ngươi lên giường, ngươi cũng nhăn nhăn nhó nhó không chịu, gần đây làm sao nghe lời như vậy?"

Hoàng Cảnh Du yếu ớt nói, "Cậu là thiếu gia, tôi là người hầu, tôi đương nhiên phải nghe cậu, cậu muốn tôi làm gì, tôi liền làm cái đó, đây không phải nên làm sao?"

Hứa Ngụy Châu chợt hào hứng, hắng giọng một cái, ra lệnh, "Vậy ngươi ôm ôm ta một cái."

Quả nhiên, Hoàng Cảnh Du giang hai cánh tay, kéo cậu vào trong ngực.

Hứa Ngụy Châu thoả mãn dựa vào bờ vai hắn, lại nói, "Ngươi lại hôn hôn ta."

Hoàng Cảnh Du lại cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán cậu.

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, chỉ chỉ khuôn mặt của mình, "Hôn nơi này."

Hoàng Cảnh Du do dự một chút, vẫn là tiến tới, nhẹ nhàng hôn một cái.

Hứa Ngụy Châu cười đến ngọt ngào, lại được một tấc muốn một thước, lại chỉ chỉ môi của mình, nói, "Lại hôn hôn nơi này."

Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên tức giận, nghiêm túc nói, "Tiểu thiếu gia, cậu không nên ăn hiếp người quá đáng!"

Hứa Ngụy Châu ủy khuất nói, "Ta nào có khi dễ ngươi? Ta đây không phải thích ngươi mới bảo ngươi hôn ta sao? Chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?"

Hoàng Cảnh Du thở phì phò, cũng không nói chuyện. Hắn thích, đương nhiên không thể nói không thích, nhưng lại không thể nói thích, tiểu thiếu gia không biết hắn đang khó xử, chỉ biết khi dễ hắn.

Thấy hắn không nói lời nào, Hứa Ngụy Châu xoa xoa khuôn mặt của hắn, cười nói, "Ngươi không nói ta coi như ngươi chấp nhận. Trong lòng ngươi cũng thích ta, đúng hay không?"

Hoàng Cảnh Du cứng rắn nói, "Cậu là tiểu thiểu gia, ngàn vạn sủng ái vào một thân, ai dám không thích cậu?"

Hứa Ngụy Châu nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ lời hắn nói, bỗng nhiên hiểu ra trọng điểm, cái đồ đầu gỗ này, hoá ra là giận dỗi thân phận thiếu gia cùng người hầu. Cậu bỗng nhiên nâng mặt hắn, chạm lên môi hắn hôn một cái, phát ra 'chụt' một tiếng. Nụ hôn này, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Hoàng Cảnh Du đỏ mặt giống như say, trừng tròng mắt kinh ngạc nhìn cậu, trên môi còn lưu lại xúc cảm mềm mại ấm áp của cậu, mặt cậu liền cách hắn gần như vậy, ngay cả hô hấp đều trao đổi khí tức của nhau. Hắn cảm thấy mình tim tựa như đều sắp nhảy ra ngoài.

Hứa Ngụy Châu nhếch nhếch miệng, cảm thấy nụ hôn vừa rồi cảm giác rất tốt, lại tiến tới, thừa dịp Hoàng Cảnh Du chưa hoàn hồn, môi chặn môi hắn, bốn phiến môi chạm nhau một chút, hai lần, lại tách hai cánh môi mỏng, kẹp lấy môi dưới của hắn, nhẹ nhàng khẽ mút, lại phát ra 'chụt' một tiếng.

Hoàng Cảnh Du ôm mặt đỏ chót, che miệng mình nhìn cậu, tựa hồ chưa tỉnh hồn.

Hứa Ngụy Châu cười hắc hắc, hỏi, "Thế nào? Hôn môi chơi vui không?"

Hoàng Cảnh Du cũng nói không ra lời, chỉ là giật giật hầu kết, toàn thân cứng ngắc, giống như bị điểm huyệt.

Hứa Ngụy Châu chớp mắt chọc chọc hắn, "Cảnh Du, ngươi làm sao vậy? Bị ta hôn ngốc rồi?"

Hoàng Cảnh Du lúc này mới chuyển mắt nhìn cậu, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng liếc nhìn, nhờ ánh trăng còn có thể nhìn thấy cổ áo hé mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo thon gầy, cần cổ trắng nõn trơn mềm.

Hứa Ngụy Châu thấy hắn nhìn thẳng mình như vậy, cũng không nhịn được có chút đỏ mặt, hé miệng nói, "Cảnh Du? Cảnh Du ca ca? Ngươi nói xem, ngươi có thích cùng ta chơi hôn hôn hay không?"

Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên phát lực, xoay người đặt cậu dưới thân, đè trên thân cậu, đè lại tay nhỏ không an phận, nhìn mặt cậu, nói, "Thích."

Hứa Ngụy Châu ngọt ngào cười, "Vậy chúng ta lại chơi một lần nữa có được không?"

Lồng ngực Hoàng Cảnh Du thở hào hển, nói, "Được." Sau đó hắn cúi người, hôn lên môi cậu, hai đôi môi quện chặt ma sát, ôn nhu như nước, Hứa Ngụy Châu rất thỏa mãn nâng cằm nghênh tiếp nụ hôn của hắn, chu miệng nhỏ nhắn mặc hắn mút lấy môi mình, trong đầu đều là sảng khoái muốn phi thăng. Bỗng nhiên trên môi trơn ướt, đúng là một đầu đầu lưỡi duỗi vào, cạy mở hàm răng, đụng phải đầu lưỡi cậu.

Hứa Ngụy Châu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn, đã thấy hắn nhắm mắt lại, dáng vẻ rất say mê, thế là cũng nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi của mình cùng hắn chơi đùa. Môi lưỡi tương giao, đều là một mảnh ngọt ngào.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở dốc gấp rút, lưu luyến không rời đỏ mặt nhìn lẫn nhau.

Hoàng Cảnh Du liếm môi một cái nói, "Dễ chịu sao? Tiểu thiếu gia?"

Hứa Ngụy Châu khéo léo gật gật đầu.

Hoàng Cảnh Du ôn nhu nói, "Trò chơi này, cậu cũng không thể cùng chơi với người khác, chỉ có thể cùng chơi với tôi, biết chưa?"

Hứa Ngụy Châu tựa như thật sự bị hắn rót thuốc mê, "Ta không muốn cùng chơi với người khác, chỉ muốn cùng chơi với ngươi."

Hoàng Cảnh Du lại nói, "Cũng không thể nói cho bất luận người nào khác rằng chúng ta chơi trò này, hiểu chưa?"

Hứa Ngụy Châu giống như trúng phải thần chú nghe lời, "Ta hiểu rồi, đây là bí mật của hai ta, không nói cho bất luận người nào."

Hoàng Cảnh Du cười cười, lại hôn môi cậu một chút, xuống khỏi người cậu, kéo cậu lại, nói, "Ngủ đi, tiểu thiếu gia của tôi." Thiếu gia thì thế nào? Người hầu thì thế nào? Chỉ cần trong lòng của cậu có mình, liền thỏa mãn. Thừa dịp cậu còn chưa lớn lên, thừa dịp cậu còn tỉnh tỉnh mê mê, tận dụng thêm thời khắc, cũng đã là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip