67 - Nói dối
Lúc Hoàng Cảnh Du cùng Tiểu Hàn tìm tới nhà Chu Nguyên Băng, Chu Nguyên Băng cùng Hứa Ngụy Châu đang dùng cơm, hai đĩa thức ăn cùng một bình trà xanh, ăn đến ngon miệng.
Hoàng Cảnh Du đứng ở cửa nhìn thấy Hứa Ngụy Châu, bỗng nhiên nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, nâng tay vuốt vuốt trán mình.
Tiểu Hàn bất đắc dĩ nói, "Hứa lão bản, cậu rời đi lúc nào vậy? Làm sao không nói cho tôi một tiếng?"
Hứa Ngụy Châu xin lỗi cười cười, "Nhất thời nghĩ đến sư huynh, liền từ cửa sau rời đi, quên nói cho cậu, thật xin lỗi."
Hoàng Cảnh Du đi tới, ngồi bên cạnh cậu, lòng vẫn còn sợ hãi, "Tiểu Hàn đột nhiên chạy đến thương hội nói em biến mất, em biết anh gấp gáp thế nào không?"
Hứa Ngụy Châu ra vẻ buông lỏng nói, "Em bất quá chỉ đến nhà sư huynh ăn một bữa cơm, có gì mà sốt ruột? Lại nói em cũng là người lớn như vậy, còn có thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện gì sao?"
Hoàng Cảnh Du thở dài nói, "Anh sợ em gặp nguy hiểm."
Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ tay anh, an ủi, "Thật xin lỗi, về sau em sẽ không như vậy."
Chu Nguyên Băng cũng gọi Tiểu Hàn ngồi xuống, "Đều đã tới đây, liền cùng nhau ăn một bữa đi, vừa vặn hai chúng tôi cũng ăn không hết."
Hoàng Cảnh Du cũng không có tâm tình ăn cơm, vội vàng ăn xong, liền mang theo Hứa Ngụy Châu về nhà.
Hoàng Cảnh Du đưa Hứa Ngụy Châu về đến nhà, bản thân cũng không yên cho tới chiều, không có tâm tình đến thương hội, dứt khoát không đi. Hứa Ngụy Châu trở về nhà liền vào trong thư phòng đọc sách, đọc một hồi, lại đi chơi cùng Hứa Hạo một hồi, Hoàng Cảnh Du buồn bực ngán ngẩm đợi đến chiều, cũng không thấy cậu giải thích lý do mất tích lúc trưa.
Buổi tối, Hứa Ngụy Châu về đến phòng, dự định tắm rửa đi ngủ, liền đứng trước tủ quần áo, cởi bỏ cúc áo trường bào màu trắng. Thời tiết dần dần nóng bức, dưới lớp trường bào đơn bác chính là thân thể mảnh mai.
Nằm ở trên giường, Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên nhấc chân xuống giường, hai bước vượt đến bên cạnh, từ phía sau ôm eo cậu.
Hứa Ngụy Châu muốn quay đầu, lại bị anh bóp chặt eo, không cho phép cậu quay đầu, tay anh vừa lúc bóp lên chỗ cậu bị đụng đau.
Hứa Ngụy Châu tê một tiếng, cau mày đẩy anh ra.
Hoàng Cảnh Du nghiêng người xem xét, ngang hông của cậu hiện rõ một vết bầm, "Đây là sao vậy? Làm sao lại bị thương?"
Hứa Ngụy Châu bỗng nhiên khẩn trương, nhưng vẫn là trấn định nói, "Không có gì, bị một xa phu không cẩn thận đụng vào."
Hoàng Cảnh Du nghi ngờ nhìn cậu một cái, "Xa phu? Đang yên đang lành vì sao xa phu lại đụng vào em?"
Hứa Ngụy Châu hàm hồ nói, "Người ta cũng là vô ý thôi." Cậu cởi quần áo ra, thay đồ ngủ đơn bạc, liền muốn đi vào phòng tắm.
Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cậu, vẫn là không nhịn được suy nghĩ lung tung trưa nay, hỏi, "Tiểu Châu, sáng nay em thật sự vẫn luôn ở nhà Chu sư huynh sao?"
Hứa Ngụy Châu quay đầu nhìn anh, "Bằng không thì sao? Anh cho rằng em sẽ đi đâu?"
Hoàng Cảnh Du nghiêm túc nói, "Em muốn đến nhà Chu sư huynh, vì sao không để Tiểu Hàn đưa em đi? Mà phải từ cửa sau vụng trộm chuồn đi?"
Hứa Ngụy Châu giải thích, "Không phải đã nói em chỉ là nhất thời quyết định, quên nói cho Tiểu Hàn sao?"
Hoàng Cảnh Du vẫn là không quá tin tưởng, anh luôn cảm thấy sự tình hôm nay có điểm kỳ quặc.
Hứa Ngụy Châu thấy anh sinh lòng nghi ngờ, liền bắt đầu ra tay trước, "Cảnh Du, anh hỏi như vậy là có ý gì? Anh đang hoài nghi em sao?"
Hoàng Cảnh Du dừng một chút, thở dài nói, "Tiểu Châu, có chuyện gì em phải nói thật với anh, bằng không vạn nhất xảy ra chuyện gì, em nói xem anh làm sao bảo hộ em?"
Hứa Ngụy Châu mạnh miệng nói, "Em đã lớn như vậy, cũng không phải tiểu hài tử, có gì mà bảo hộ? Về sau anh cũng đừng để Tiểu Hàn một mực đi theo em, em ở rạp hát cũng không tiện."
"Tiểu Châu!" Hoàng Cảnh Du gấp gáp, một tay kéo cậu về lồng ngực của mình, Hứa Ngụy Châu lảo đảo một cái, cả người ngã vào người anh, cậu bất mãn ngẩng đầu, thái độ cũng không dịu bớt, "Hoàng Cảnh Du! Anh làm gì? Anh thả em ra!"
Hoàng Cảnh Du áp cậu lên tủ quần áo, đe dọa nhìn mặt cậu, "Tiểu Châu, em sao có thể tùy hứng như vậy? Em có biết hôm nay nghe nói em biến mất, anh quả thực gấp đến độ muốn nổi điên không!"
Hứa Ngụy Châu nhìn đôi mắt anh đỏ lên, trong lòng cũng có vẻ bất nhẫn, nhưng vẫn là mạnh miệng nói, "Em đã nói em không sao, là chính anh suy nghĩ lung tung!"
Hoàng Cảnh Du vẫn gắt gao nắm chặt cánh tay cậu không buông, "Anh suy nghĩ lung tung? Còn không phải bởi vì gương mặt này của em quá câu người sao? Em đi đến đâu anh cũng không thể yên tâm, anh sợ có người muốn khi dễ em, cũng sợ có người muốn cướp em!"
Hứa Ngụy Châu bị nắm đến đau nhức, ngữ khí cũng lăng lệ, "Vậy anh muốn như thế nào? Khóa em trong nhà, trói trên giường, chỉ để một mình anh hưởng dụng, không ra ngoài gặp bất luận kẻ nào, như vậy ai cũng không có cơ hội cướp em đi!"
"Hứa Ngụy Châu!" Hoàng Cảnh Du không nhịn được hét lớn.
"Hoàng Cảnh Du!" Hứa Ngụy Châu cũng không cam chịu yếu thế, đỏ hồng mắt nhìn anh chằm chằm, "Anh buông ra cho em! Anh giữ em đau quá!"
Hoàng Cảnh Du bị nộ khí làm đầu óc choáng váng, lúc này mới buông tay đang nắm chặt ra, Hứa Ngụy Châu đẩy anh một cái, thở phì phò đi vào phòng tắm.
Hoàng Cảnh Du buồn bực ngồi trên giường, nhìn Hứa Ngụy Châu tiến vào phòng tắm, tắm xong rồi ra, một thân mùi thơm ngát nằm ngay bên cạnh, lại đưa lưng về phía anh, cho anh một bóng lưng hờn dỗi.
Hoàng Cảnh Du tự mình yên lặng đi rửa mặt, lúc ra thấy người kia vẫn nằm trên giường bất động, cũng không có ý tứ muốn để ý đến anh, biết mình vừa rồi ngữ khí nặng, làm tiểu thiếu gia tức giận, liền tự mình lấy rượu thuốc, cọ đến bên người cậu, xốc áo ngủ của cậu lên, lộ ra vết máu bầm trên lưng.
Anh thấm chút rượu thuốc, nhẹ nhàng xoa vào vị trí máu ứ đọng, cũng thả nhẹ ngữ khí, "Tiểu Châu, thật xin lỗi, anh không nên hoài nghi em, không nên nghi thần nghi quỷ. Anh chỉ là lo lắng cho em, em đừng giận anh có được hay không? Vết thương trên lưng còn đau không?"
Trong lòng Hứa Ngụy Châu có chút áy náy, nhưng cậu cũng không cách nào mở miệng nói cho Hoàng Cảnh Du biết hôm nay mình đi gặp Đỗ Kiệt, nếu không với tính tình của Hoàng Cảnh Du, cho dù hôm nay không hề phát sinh chuyện gì, cho dù Đỗ Kiệt không đến gây phiền phức cho bọn họ, anh cũng sẽ đi tìm Đỗ Kiệt gây phiền phức.
Thế là cậu cũng hạ ngữ khí, "Cảnh Du, em biết anh khẩn trương cho em, nhưng em thật sự không có việc gì, anh không nên suy nghĩ lung tung."
"Ừm." Hoàng Cảnh Du giúp cậu thoa thuốc, đặt bình thuốc về chỗ cũ, lại lên giường, từ phía sau ôm lấy cậu, "Tiểu Châu, anh chỉ là có chút sợ hãi, anh sợ Đỗ Kiệt lại đến quấy rầy em."
Vừa nhắc tới Đỗ Kiệt, trong lòng Hứa Ngụy Châu càng luống cuống, cậu không nghiêng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, chỉ chôn mặt vào gối, "Anh, anh không cần sợ, Đỗ Kiệt cũng coi là nói lời giữ lời, hắn sẽ không tìm em gây phiền phức."
Lời tuy như thế, nhưng Hoàng Cảnh Du nhớ tới nụ cười ngoạn vị của Đỗ Kiệt trước mặt mình, trong lòng vẫn rất bất an.
"Em nói như vậy, anh ngược lại thật sự muốn thử xem."
Hoàng Cảnh Du đương nhiên không sợ sẽ thua bởi Đỗ Kiệt, dù sao anh biết vị trí của mình trong lòng Hứa Ngụy Châu. Nhưng dù sao Đỗ Kiệt người này tâm ngoan thủ lạt, liền sợ hắn ra ám chiêu, khiến người không thể không lo lắng. Anh ôm người trong ngực, cánh tay thu lại chặt một chút, tựa hồ sợ bản thân chỉ thoáng buông lỏng tay thì người trong ngực liền sẽ chạy mất vậy.
Hứa Ngụy Châu vỗ vỗ tay anh đang vòng trước ngực mình, an ủi, "Cảnh Du, anh đừng sợ. Trong lòng em, bất luận người nào cũng không thể thay thế vị trí của anh, anh đối với em mà nói, luôn luôn là người quan trọng nhất. Chính như anh muốn bảo hộ em vậy, em cũng muốn bảo hộ anh, không cho người khác tổn thương anh."
Hoàng Cảnh Du xích lại gần cổ cậu, nhu hòa hôn một chút, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng được cậu chạm đến, động tác thân mật như vậy là giao tiếp độc nhất vô nhị giữa bọn họ. Hứa Ngụy Châu xoay người, khẽ hôn một cái lên môi anh, "Đồ ngốc, ngủ đi."
Đối với chuyện ngày hôm nay, Hoàng Cảnh Du đích thật trong lòng có do dự, nhưng Hứa Ngụy Châu nói như thế, anh vẫn lựa chọn tin tưởng Hứa Ngụy Châu, có lẽ thật sự là anh suy nghĩ nhiều. Có một số việc, để bản thân trực tiếp biết được chân tướng cũng không tàn khốc, tàn khốc chính là, bản thân biết được chân tướng từ trong miệng người khác, mà chân tướng đã bị bóp méo đến khó nghe.
Phương thư ký cầm văn kiện đến cho Hoàng Cảnh Du ký tên, Hoàng Cảnh Du ký tên, liền thấy Phương thư ký một mặt muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói."
Phương thư ký nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được nói, "Lão bản, tin đồn hôm qua ngài có nghe nói không? Hứa lão bản bình thường qua lại thân cận với ngài như vậy, khó tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của ngài..."
Hoàng Cảnh Du để bút xuống, ngẩng đầu nhìn y, "Tin đồn gì hôm qua?"
Phương thư ký cười hắc hắc, "Hôm qua ở trà lâu Vĩnh Phong, có người nghe thấy Hứa lão bản ở đó hát hí khúc, chỉ chốc lát, Đỗ gia hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy cũng đi ra từ chỗ đó, hai người kia chỉ sợ là tự mình... Lời này vốn tôi không nên nói, nhưng tôi nhận lương của ngài, vẫn phải khuyên ngài giữ khoảng cách với Hứa lão bản, nếu không đối với ngài..."
Rầm! Hoàng Cảnh Du đập bàn đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Phương thư ký, "Cậu nói cái gì? Ai nhìn thấy?"
Phương thư ký bị anh làm giật nảy mình, run lẩy bẩy nói, "Cái này... Cái này thật nhiều người đều thấy a, cũng không phải tôi tung tin đồn nhảm, bây giờ tin tức này đều đã truyền ra, chậc chậc, nói đến khó nghe, nói Hứa lão bản câu được Đỗ Kiệt, muốn một cước đạp ngài đi!"
Hoàng Cảnh Du cắn răng, trên cổ nổi gân xanh, cũng không tiếp tục để ý Phương thư ký lại nói cái gì, đẩy y ra, nhanh chân đi ra ngoài.
Vừa ra đến đại sảnh, đối diện liền đụng phải một người, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Đỗ Kiệt. Lần này hắn ngược lại không mang theo tùy tùng hắc đạo, mà là đơn thương độc mã một mình. Ria mép lúc trước nhìn dầu mỡ giảo hoạt cũng đã cạo đi, tóc chải bóng loáng chỉnh tề, ý cười đầy mặt, cả người vui mừng hớn hở.
"Ai nha! Hoàng tiên sinh! Hỏa khí như thế lớn, muốn đi đâu a?"
Hoàng Cảnh Du hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nghĩ thầm, không chờ ta đi tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại tự đưa mình tới cửa. Anh một phát bắt được cổ áo Đỗ Kiệt, tức giận nói, "Đỗ Kiệt, con mẹ nó ngươi đến cùng muốn làm gì!"
Đỗ Kiệt đẩy anh ra, sửa sang cổ áo của mình, cũng không có tức giận, vẫn như cũ ý cười đầy mặt, "Tôi đến tiệm của cậu, còn có thể làm gì? Đương nhiên là mua đồ! Tựa như đi trà lâu, đương nhiên là uống trà, bằng không cậu cho rằng còn có thể làm gì? Chẳng lẽ tôi đến trà lâu phong lưu khoái hoạt, sờ eo thon mỹ nhân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip