Chương 1 - H

"Nam chính xuất sắc nhất là..."

Nữ MC nở nụ cười, cúi người trước microphone ra vẻ mê hoặc kéo dài âm điệu, nói ra cái tên được nhiều người mong chờ, "Hoàng Cảnh Du!"

Anh sửa sang nếp nhăn nhỏ trên đồ vest, đứng lên, bước chân ổn định, từng bước đi lên sân khấu.

"Cảm ơn mọi người đã nâng đỡ chiếu cố tôi." Hoàng Cảnh Du đem microphone nâng cao một chút, "Có thể đạt được giải thưởng này thật phi thường vinh hạnh, cảm ơn những người bạn đam mê điện ảnh đã thích và ủng hộ tôi."

Hoàng Cảnh Du dừng một chút, "Ngoài ra tôi còn muốn cảm ơn một người..." Anh nói, "Là người dẫn tôi ra khỏi khốn cảnh mê mang nhất."

Hoàng Cảnh Du đột nhiên cười, "Là mặt trời của tôi."

Người hâm mộ phía dưới bắt đầu thét lên, phóng viên đã nghĩ sẵn tin tức trong đầu, đồng thời bắt đầu lục soát người phù hợp với những điều kiện này, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều được.

Ảnh đế xuất đạo đã nhiều năm, giữ mình trong sạch cơ hồ không có chuyện xấu, khi nhận giải liền tỏ tình, nghe xem, sẽ gây nên thực nhiều kinh bạo.

"A ~~" Nữ MC cười đến xán lạn, "Vậy chúc mừng Cảnh Du của chúng ta, tôi tin rằng người kia nhìn thấy cậu nhận được giải thưởng cũng sẽ phi thường tự hào."

Hoàng Cảnh Du một tay cầm cúp gật đầu ra hiệu, nụ cười ấm áp một mực tiếp tục đến khi rời khỏi ống kính.

Sau đó trong nháy mắt liền ảm đạm.

Nhiều năm nơm nớp lo sợ như vậy, mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng khi rốt cục chạm tới vinh hạnh đặc biệt mà thuở thiếu thời không dám hi vọng xa vời, lại không hề buông lỏng thỏa mãn như tưởng tượng.

Trống rỗng. Anh sờ lên ngực.

Những vinh dự này lấp không đầy chỗ trống trong lòng, kém xa, kém đến quá xa.

Xe bảo mẫu đi vừa ổn lại nhanh, thoạt đầu xung quanh đều là xe minh tinh cùng tạp âm động cơ, về sau dần dần lái ra nội thành, hết thảy trở nên yên tĩnh, chiếc xe ghé qua vùng ngoại thành trong đêm.

Hoàng Cảnh Du không thay đổi âu phục trên xe, cầm chiếc cúp vạn người ao ước tựa như cầm đồ chơi tùy ý mang theo, đẩy cửa lớn điểm đến hôm nay ra.

Người kia quả nhiên giống như anh nghĩ, đeo tai nghe chơi game, túi đồ ăn vặt ném khắp nơi.

Hoàng Cảnh Du thở dài một hơi, xắn ống tay áo âu phục lên hai nấc, nhận mệnh thu thập đồ.

Đại khái không ít người hiếu kì vị ảnh đế tuổi quá trẻ này nhận được chiếc cúp danh giá như thế, sau đó sẽ làm cái gì, không say không về hay là ngợp trong vàng son.

Nhưng mà sự thực là ảnh đế trên sân khấu ngăn nắp giờ đây lại chịu mệt nhọc đem đủ loại túi đồ ăn vặt gói ghém ném vào thùng rác, hoàn mỹ đảm nhiệm công việc nhân viên vệ sinh.

"Anh trở về rồi." Người đang chơi game tựa hồ đã kết thúc một ván, cười hì hì lấy tai nghe xuống, bỗng nhiên nhảy dựng lên nhào về phía anh.

Hoàng Cảnh Du theo bản năng đưa tay, vững vàng ôm lấy toàn bộ người kia.

"Hứa Ngụy Châu..." Hoàng Cảnh Du có chút nghiêm túc liền gọi cả họ tên cậu, "Có phải lại chưa ăn cơm mà đã ăn hết đồ ăn vặt?"

Người bị giáo huấn vô tình le lưỡi, lấy lòng cọ xát trên cổ Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du cơ hồ lập tức thua trận, thở dài thật sâu, đổi lại dùng một cánh tay ngăn chặn bờ mông Hứa Ngụy Châu, vươn một cánh tay gõ gõ trán Hứa Ngụy Châu.

"Em đó..."

Hứa Ngụy Châu nhếch môi, giống như phát hiện món đồ chơi mới, cầm chiếc cúp trên bàn lên, chơi mấy lần lại chán rồi đặt xuống dưới, "Không tưởng tượng được lại nặng như vậy."

"Cũng không phải thuần vàng." Hoàng Cảnh Du ôm cậu đi về phòng ngủ, trên đường còn tiện thể đem tóc Hứa Ngụy Châu bị tai nghe ép rối chỉnh đến sau tai, ngữ khí động tác đều là ôn nhu.

"Em vừa nãy đều đã xem rồi! Cảm nghĩ của anh lúc nhận giải." Người được nhẹ nhàng đặt lên giường nheo mắt lại cười đến đẹp mắt, "Em là mặt trời của anh sao?"

Hoàng Cảnh Du đối diện đôi mắt kia, chân thành tha thiết như thế, tựa như người kia quả thật đã cảm đồng thân thụ (*).

(*) Cảm đồng thân thụ: mình chưa trải qua, nhưng cảm giác giống như đã tự mình trải qua.

Hoàng Cảnh Du cởi áo khoác ra, ngồi lên giường kéo Hứa Ngụy Châu ôm vào trong ngực.

"Phải, em là mặt trời của anh."

Anh hôn lên vành tai Hứa Ngụy Châu, "Mặt trời nhỏ độc nhất vô nhị chỉ thuộc về anh."

Hứa Ngụy Châu khúc khích cười, bị lời tâm tình kiểu này chọc cho không xong, nhưng tựa hồ lại rất được lợi, tình sự tiếp theo cũng rất thả mở, thậm chí cực hiếm thấy mà thuận theo.

Hoàng Cảnh Du lôi kéo tay Hứa Ngụy Châu để chính cậu tự mình khuếch trương, lại biến đổi tư thế, đem Hứa Ngụy Châu từ nằm chuyển thành quỳ, lại thuận theo tư thế quỳ điều khiển nằm sấp xuống.

Trận tình sự này được tính là nhẹ nhàng vui vẻ, nếu như không phải tại thời điểm hôn lên cổ Hứa Ngụy Châu, người dưới thân một bên rên rỉ một bên hô không được.

"Đừng lưu lại vết tích trên cổ." Hứa Ngụy Châu dùng tay đẩy đầu Hoàng Cảnh Du ra, "Trước đấy là mùa đông, đeo khăn quàng cổ coi như xong... Nhưng gần đây không được, em còn muốn trở về gặp lão đầu tử."

Đại khái là một hồi cũng không có tiến triển, Hứa Ngụy Châu sử dụng chút khí lực, cho dù trong thanh âm vẫn mang theo ngọt ngào cùng thở dốc, nhưng lúc nói ra giống như khẳng định không thể chất vấn, "Hoàng Cảnh Du, em nói làm như vậy không được."

Hoàng Cảnh Du hít một hơi thật sâu trên cổ Hứa Ngụy Châu, là mùi sữa thơm, anh thích loại mùi hương này, chuẩn bị sữa tắm cho Hứa Ngụy Châu cũng đều là hương sữa, mỗi lần ngửi đều cảm thấy cậu giống như đứa nhỏ đáng yêu.

Hứa Ngụy Châu không để ý những chuyện này, để mặc Hoàng Cảnh Du, chỉ là thỉnh thoảng sẽ oán trách nói mình đã lớn vậy rồi vì sao còn phải dùng sữa tắm mùi hương này.

Hoàng Cảnh Du dời môi đi, trả thù liếm cắn đầu vú Hứa Ngụy Châu, sau đó thành công nghe được cậu tràn ra tiếng rên rỉ.

Anh tăng nhanh tốc độ hạ thân trừu sáp, đánh lên bờ mông Hứa Ngụy Châu, tiếng vang thanh thúy từ phòng ngủ truyền ra, xen lẫn tiếng nước cùng một chỗ, nghe vừa sắc tình lại thối nát.

Nhiều khi Hoàng Cảnh Du sẽ có một loại ảo giác, tựa hồ mình cùng Hứa Ngụy Châu đang yêu đương, mà lại yêu đương thật lâu.

Bọn họ bên nhau đều ở nhà xem phim, cùng một chỗ nấu cơm, cùng một chỗ chơi game.

Bọn họ hôn nhau ở phòng bếp, sau lại ở phòng khách ân ái.

Bọn họ đã quen biết bồi bạn tám năm.

Nhưng loại ảo giác lừa mình dối người này kiểu gì cũng sẽ vô tình bị đâm thủng, cầu vồng bảy màu lộng lẫy, sau bùm một cái hóa thành bọt biển dinh dính buồn nôn.

Buồn cười đến cực điểm.

Liền giống như Hoàng Cảnh Du hôn môi cùng ân ái luôn luôn rất cẩn thận, Hoàng Cảnh Du không lưu lại vết tích trên cổ hay môi Hứa Ngụy Châu, mà đây cơ hồ đã thành thói quen.

Mà chính anh, cho dù là người nổi tiếng, Hứa Ngụy Châu vẫn như cũ tùy tâm sở dục, lúc không cao hứng cũng gặm mấy miếng không chút lưu tình trên cổ anh, không hề để ý sau đó Hoàng Cảnh Du nên xử lý như thế nào mới có thể trốn ống kính ở khắp mọi nơi.

Anh luôn luôn cẩn thận, đây cũng là lý do giúp anh vững vàng nhiều năm như vậy.

Chỉ là đêm nay đại khái bị đầu óc làm choáng váng, tựa như chính mình có thể vượt qua đường phân cách kia, có thể hơi tùy hứng một lần.

Nhưng vẫn là cảm tạ Hứa Ngụy Châu, nhắc nhở của cậu như một cái tát cay đắng, đánh người trong nháy mắt thanh tỉnh.

Hứa Ngụy Châu là kim chủ của anh, dù là vị kim chủ nhìn xinh đẹp lại vô hại nhường nào.

Nhưng anh như cũ không có quyền nói tiếng yêu bình đẳng.

Hoàng Cảnh Du ôm Hứa Ngụy Châu, chôn ở trong cơ thể của cậu bắn thật sâu.

Anh đột nhiên nhớ tới năm đó Hứa Ngụy Châu mang theo ý cười nhìn mình, nói, "Vậy anh về sau liền theo tôi, thế nào?"

Mình đã trả lời thế nào?

Hoàng Cảnh Du hoảng hốt một chút.

Trong trí nhớ chính mình đối diện cặp mắt kia, cổ họng khàn khàn ép ra một chữ.

Anh trả lời, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip