Chương 7

Thời điểm Hoàng Cảnh Du nhận cuộc điện thoại, trời đã hoàn toàn tối, anh ở trong căn phòng mình thuê xem bộ phim gần đây đạt được danh tiếng vang dội của bản thân.

Là bộ phim hợp tác cùng Hạ Hoan.

Lúc Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu bắt đầu chiến tranh lạnh, sau đó càng diễn càng sâu, thẳng cho đến hôm nay.

Hoàng Cảnh Du không còn trở lại căn nhà kia. Hứa Ngụy Châu tạo áp lực cho từng đoàn đội quan hệ xã hội, hai bên đều đắc tội không vực nổi truyền thông liền dứt khoát bế mạch giả chết, để hai đại lão tự mình chơi.

Hoàng Cảnh Du cuối cùng dứt khoát xử lý lạnh, chỉ thanh thản ổn định quay phim, những cái khác đều mặc kệ. Phần diễn của Hạ Hoan lúc đầu cũng không nhiều, phim của đối thủ cũng đã quay xong, đạo diễn chuyển hướng bọn họ, từ đó về sau rốt cuộc không hề chạm mặt.

Nhà gái ngay từ đầu thuốc cao da chó dính gấp, nhưng về sau dần dần cũng mất nước bọt, cuối cùng thời điểm phim được chiếu thì một chút phần diễn cũng không có, bị cắt sạch sẽ. Phảng phất như bị phong sát.

Thời điểm Hoàng Cảnh Du biết được chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm thật đúng là phong cách của Hứa Ngụy Châu, có thù phải báo.

Hai người bọn họ ăn ý ai cũng không liên hệ với ai, vô luận Hứa Ngụy Châu tạo áp lực ra sao, Hoàng Cảnh Du cũng không trả lời.

Hoàng Cảnh Du kỳ thật rất muốn cười, anh biết Hứa Ngụy Châu chẳng qua là đang nháo, cậu đang chờ anh cúi đầu.

Hứa Ngụy Châu thiên tính đã như thế, cậu quá mức kiêu ngạo, vậy nên chỉ có thể đứng ở nơi ba ngàn bậc thang cao nhất nhìn xuống tất cả mọi người,

Chỉ là chiếc cầu thang thông thiên thật dài này, ngay cả thánh đồ cũng sẽ không chịu được mà mệt ngã nửa đường, hoặc là, quay đầu trở lại nhân gian.

Mà Hoàng Cảnh Du tự nhận là người bình thường, cho nên cũng không ngoại lệ khát vọng trân bảo trên thánh đàn, nhưng hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, ngồi nguyên tại chỗ, không còn khí lực hướng về phía trước.

Hôm nay tiếp điện thoại của Hạ Hoan, Hoàng Cảnh Du quả thật có chút ngoài ý muốn, bởi vì xưa nay không liên hệ, anh đã nhanh quên mất còn có người như vậy trong danh bạ điện thoại của mình.

"Đã lâu không gặp."

"Có chuyện gì sao?" Hoàng Cảnh Du ngữ khí bình thản, ngược lại làm cho đối phương kinh ngạc một chút.

Đối phương cười hỏi, anh nghe được giọng của tôi cũng không tức giận sao?

Hoàng Cảnh Du nói, cô bất quá chỉ là một cây đao, tôi coi như tức giận, muốn tìm thì sẽ tìm người cầm đao, tức giận với một cây đao làm gì.

Hạ Hoan dừng một chút, nói tiếp, quả nhiên a, mấy người đều thông minh. Chỉ có tên ngu xuẩn Chu Hạo Thanh kia còn tự cho mình là đúng âm thầm động đến anh, đắc chí không nổi.

Sau khi xảy ra chuyện Hoàng Cảnh Du liền đi tra xét nội tình phía Hạ Hoan, không ngoài dự liệu rất sạch sẽ, phí mất chút công sức mới tra ra cô là người bên phía Chu Hạo Thanh. Nhưng càng đào sâu hơn, phát hiện tiểu muội này vậy mà cũng có chút quan hệ cùng hai người chị của Hứa Ngụy Châu.

Chuyện xấu của mình xác thực do Chu Hạo Thanh ra tay, bởi vì thủ đoạn quá thấp kém, cơ hồ không có thực sự đả kích được cái gì, vỏn vẹn là một loại trả thù không có chút ý nghĩa nào.

Chu Hạo Thanh phối hợp coi Hạ Hoan là người của hắn, kỳ thật căn bản không biết mình cũng là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao, thời khắc mấu chốt có thể tùy thời bị đẩy ra phía trước chắn đao, mà tác dụng duy nhất của con cờ này chính là khiêu khích Hứa Ngụy Châu.

Bởi vì anh chính là người bên gối quan trọng nhất của Hứa Ngụy Châu những năm này, đánh mặt Hoàng Cảnh Du cũng tương đương với gián tiếp khiêu khích Hứa Ngụy Châu.

Hạ Hoan chậc một tiếng, nói, anh có biết đêm nay Chu Hạo Thanh dự định động thủ với Hứa Ngụy Châu không.

Hoàng Cảnh Du không nói gì, có chút cười khinh miệt, Chu Hạo Thanh? Tên đó thì có thể làm được cái gì?

Hạ Hoan nói, lần này hai tỷ muội nhà họ Hứa ở trong tối ngầm ủng hộ, đem người bên cạnh Hứa Ngụy Châu điều đi, đêm nay Hứa Ngụy Châu hẳn là có cái bẫy, nếu như có thể đập được đồ vật nào không nên đập, liền có át chủ bài uy hiếp Hứa Ngụy Châu.

Hoàng Cảnh Du giật mình trong lòng, sắc mặt anh dần dần nghiêm túc, hỏi vậy vì sao cô lại nói cho tôi, cô không phải là người của hai tỷ muội nhà họ Hứa sao? Hay là nói bây giờ cô lại đang sắp đặt tôi.

Hạ Hoan ở đầu kia cười khanh khách, nói, đúng a, tôi chính là đang gạt anh a, địa chỉ tôi gửi cho anh, tin hay không thì tùy.

Hoàng Cảnh Du nhìn qua giao diện đã cúp máy trên điện thoại, nhìn chằm chằm ba giây đồng hồ, tùy thời nắm lấy áo khoác liền xông ra cửa.

Điện thoại của Hứa Ngụy Châu một mực tắt máy, anh cắn răng gọi cho mấy người trong danh bạ điện thoại vốn đã không có nhiều, bàn giao sự tình đề phòng vạn nhất.

Hoàng Cảnh Du cơ hồ muốn đem chân ga dẫm đến tận cùng, liên tiếp vượt qua ba cái đèn đỏ, anh một bên an ủi chính mình, Hạ Hoan đang lừa hắn, Hứa Ngụy Châu xưa nay sẽ không lật thuyền chỉ vì loại tiết mục hạ lưu như vậy, không phải cậu có đội bảo an lợi hại nhất sao. Nhưng một bên tim lại ẩn ẩn thấy đau, cơ hồ muốn thở không xong. Nếu như quả thật phát sinh loại sự tình không chịu nổi kia thì sao? Nếu quả thật như vậy thì sao?

Hoàng Cảnh Du phát hiện chính mình vẫn buồn cười như thế, rõ ràng là một người gọi điện thoại không nên tin tưởng như thế, rõ ràng là một tin tức thật giả khó phân biệt, nhưng chính mình lại sợ như cũ, anh sợ hết thảy sự tình không tốt phát sinh trên người Hứa Ngụy Châu.

Coi như biết rõ là cạm bẫy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy vào.

Thời điểm đuổi đến nơi, cửa phòng bar đã khóa lại, tiếp tân nói tiên sinh ngài không thể vào, anh không có lãng phí thời gian cùng tiếp tân tán dóc, ước chừng độ cao, đem áo khoác tiện tay quăng đi, trèo lên cây vượt qua ban công tầng một.

Dứt khoát, cửa ban công không khóa.

Thời điểm Hoàng Cảnh Du đẩy cửa ra liền hít một hơi, tự giễu nghĩ nếu như Hạ Hoan lừa mình thì chỉ sợ mặt mũi đều muốn ném đi cho xong.

Nhưng anh thà hi vọng rằng mặt mũi mình đều bị ném đi sạch sẽ.

Mà lúc anh đẩy cửa, đầu tiên liền trông thấy Hứa Ngụy Châu chính là quần áo hoàn hảo đang thưởng thức súng kích điện, trên mặt đất nằm sõng soài ba, bốn nam nhân hôn mê cùng một đống thiết bị quay phim.

Đôi mắt Hứa Ngụy Châu tựa như một cái giếng, rất sâu rất lạnh, nhưng khóe miệng lại treo ý cười, thời điểm đi về phía Hoàng Cảnh Du còn tiện thể dùng chân khinh thường ép lên tay một kẻ dưới đất.

Mà khi gương mặt này chuyển hướng sang Hoàng Cảnh Du, trong nháy mắt treo lên nụ cười vô tội, mềm mại nũng nịu nói, "Không cần lo lắng, em không sao, bọn họ đều bị em giải quyết rồi."

Hoàng Cảnh Du nhìn người đối diện trở mặt tự nhiên như thế, đột nhiên lại cười.

Đúng vậy, anh đến cùng là đang lo lắng cái gì. Hứa Ngụy Châu làm sao có thể không biết? Những trò xiếc này ở trước mặt cậu chỉ sợ là quá vụng về buồn cười.

Hoàng Cảnh Du thu lại ý cười, ngữ khí rất bình tĩnh, "Là em bảo Hạ Hoan gọi điện thoại?"

Hứa Ngụy Châu cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Hoàng Cảnh Du một chút, tự biết đuối lý, lôi kéo ống tay áo Hoàng Cảnh Du, "Thật xin lỗi, em chỉ là... Muốn biết anh đến cùng có còn quan tâm em không… Cũng hơn nửa năm anh không để ý tới em...

Chờ chút chúng ta cùng đi ăn cơm được không."

Hứa Ngụy Châu cắn môi, cười hì hì nũng nịu với Hoàng Cảnh Du.

Hứa Ngụy Châu luôn luôn thích dùng chiêu này, mà cơ hồ bách phát bách trúng. Vô luận là yêu cầu gì, Hoàng Cảnh Du dường như chưa từng cự tuyệt.

Nhưng hình như tiên đan của Lão Thái Quân mất linh, Hoàng Cảnh Du hít một hơi thật sâu, từng chút từng chút đem tay Hứa Ngụy Châu giật khỏi tay áo mình.

"Đừng lấy an toàn của chính mình nói đùa.

Em không có việc gì thì tốt, anh còn có việc phải đi trước."

Hứa Ngụy Châu có chút khổ sở giải thích, tựa hồ chấn kinh trước thái độ trước nay chưa từng có của Hoàng Cảnh Du, "Em không có lấy an toàn của mình nói đùa, thủ đoạn này của tỷ tỷ em đã sớm biết, em còn có thật nhiều người ở bên ngoài, thật mà, em xác định chính mình an toàn.

Anh đừng như vậy với em... Từ trước tới giờ anh đều không đối xử với em như vậy…"

Cơ hồ một lần sắp xếp, chuyện gì cũng đều rõ ràng. Hứa Ngụy Châu cho dù đang đưa khí với anh, nhưng cái gì cũng không lọt, cho tới bây giờ cậu chưa từng để vào mắt mấy thủ đoạn này của tỷ tỷ nhà mình, chỉ sợ hiện tại Hạ Hoan đã sớm biến thành người của Hứa Ngụy Châu, cho nên hôm nay mới lợi dụng nàng làm người truyền tin.

Cái bẫy hôm nay là thật, cho nên về nghĩa mà nói, Hứa Ngụy Châu không có lừa anh. Nhưng Hoàng Cảnh Du chính là tức giận vì Hứa Ngụy Châu biết rất rõ cái bẫy hôm nay, vẫn không mảy may chui vào trong, cậu muốn dùng cái bẫy này thử chứng minh Hoàng Cảnh Du còn thích mình, còn quan tâm mình. Hứa Ngụy Châu quá tự tin, bởi vì quá thông minh, cho nên cảm thấy hết thảy đều ở trong tay.

"Cho nên... Có thể đừng đi không."

Hoàng Cảnh Du thậm chí có thể nhìn rõ thủy quang càng ngày càng nhiều trong mắt Hứa Ngụy Châu, mà cậu lôi kéo tay áo anh cũng càng ngày càng gấp.

"Anh rõ ràng đều thích em như vậy… Anh xem... coi như tức giận nhưng anh vẫn sẽ lo lắng cho em... Rõ ràng không biết tin tức thật giả vẫn chạy nhanh tới như vậy."

Hoàng Cảnh Du nhìn người trước mắt, có chút kinh ngạc phát hiện cậu tựa hồ đang sợ.

Hứa Ngụy Châu cũng sẽ sợ hãi sao?

Hoàng Cảnh Du cảm giác thật buồn cười, anh đem góc áo cuối cùng từ trong tay Hứa Ngụy Châu giật xuống, "Châu Châu, anh không phải thích em, anh là yêu em. Anh phi thường yêu em."

"Nhưng mà em yêu anh sao?"

Hứa Ngụy Châu há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, lại bị Hoàng Cảnh Du chặn đứt.

"Hứa Ngụy Châu, đã nhiều năm như vậy, em vẫn không hề lớn lên, phải, em thông minh, em trời sinh có được năng lực làm người ta yêu thích, cho nên thế giới này chính là sân chơi của em."

"Nhưng em từ đầu đến cuối lại không biết cách yêu người khác, tựa như hiện tại em ý đồ dùng an toàn của chính mình để chứng minh anh vẫn yêu em, đây chính là sai."

"Em chỉ là muốn chứng minh đồ chơi của mình chỉ thuộc về một mình em."

"Thế nhưng đồ chơi không có trái tim, anh lại có, trái tim anh chờ em quá lâu, nó nói nó quá mệt mỏi, nó muốn nghỉ ngơi, em hiểu không Hứa Ngụy Châu?"

Hoàng Cảnh Du quay người, trước khi rời đi đưa tay sờ mái tóc mềm mại của Hứa Ngụy Châu, nói, "Tạm biệt."

Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip