08.
Nàng xinh đẹp như ánh mặt trời rực rỡ. Là nữ thần săn bắn, nàng cũng giống như anh trai Apollo của mình, có tài thiện xạ, tư thế của nàng hiên ngang, thường mang cung và bao đựng tên trên lưng, cầm giáo đi săn, xuyên qua khu rừng rậm rạp, đôi khi nàng cũng sẽ băng qua những cánh đồng ngập nắng, giương cung bắn những mũi tên về phía con mồi bị nàng nhắm đến.
——《 Thần thoại Hi Lạp 》 chương 08
16.
Kết thúc một ngày học, rốt cuộc thầy Trương cũng đi tới khoa thiết kế, mặc dù buổi trưa anh có nhờ Trương Tô dẫn Cung Tuấn đến căng tin của khoa thiết kế bọn họ ăn cơm, nhưng anh vẫn có chút lo lắng liệu thiên thần có vì vậy mà không vui hay không.
Lúc đi lên cầu thang, anh lại tự nghiêm khắc phê bình về ý nghĩ vừa thoáng qua của mình. Rõ ràng vừa mới tự nhủ mình không thể ích kỷ, đến lúc này lại bắt đầu cái vòng lặp đó, những cảm xúc khó hiểu lại bắt đầu lấn át lý trí.
Anh nghĩ con người quả nhiên là sinh vật có những cảm xúc phức tạp.
Trương Triết Hạn tìm số phòng học Trương Tô đưa, gõ cửa một cái, đẩy ra, lại chỉ thấy sinh viên đang vùi đầu sửa quần áo, không nhìn thấy thiên thần vốn nên ở bên trong làm người mẫu.
“Thầy Trương?” sinh viên của Trương Tô đều biết anh, vừa thấy anh bước vào lập tức ngừng công việc trong tay nhao nhao chào hỏi.
Trương Triết Hạn mỉm cười hỏi bọn họ, “Người mẫu mới đến hôm nay đi đâu rồi?”
“Anh ấy bị khoa mỹ thuật bên kia mượn đi rồi!” một cô bé nói với anh xong vẻ mặt tràn đầy không vui quay đầu phàn nàn với người ở bàn bên cạnh, “Đã nói các cậu lúc thử quần áo đừng ra ngoài chụp ảnh, khoa mỹ thuật cướp người cứ như hổ đói vậy.”
“Mỹ… khoa mỹ thuật?” thầy Trương gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện từ cách đây rất lâu.
Một bạn học gần đó cười toe toét buôn dưa với anh, “Đám người bọn họ sống chết vẽ không ra, thế là đi ra bên ngoài tìm cảm hứng, nói cái gì ngày mốt phải nộp bài tập, sau đó vừa cầu xin vừa cướp người của tụi em mang đi.”
Trương Triết Hạn nhướng mày, “Vẽ cái gì vậy?”
Học sinh kia quay đầu hỏi người bên cạnh, “Là thiên thần Hi Lạp hay thiên thần Bắc Âu nhỉ…”
Trương Triết Hạn vừa đi về phía khoa mỹ thuật vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Tô.
“Cho cậu mượn người mẫu, sao cậu không thể trông coi đàng hoàng vậy?”
Trương Tô rất oan ức, “Tớ cản rồi, nhưng cậu ấy nói không sao còn nói có thể kiếm thêm tiền, cậu bảo tớ phản bác kiểu gì?”
“Cậu cho ai mượn không cho. Sao lại cho khoa mỹ thuật mượn???”
Trương Tô nhắn lại một cái icon “nhìn thấu hồng trần”
“Chậc chậc chậc, tớ cảm thấy chứng sợ hãi khoa mỹ thuật của cậu lại phát tác rồi.”
Trương Triết Hạn không muốn trả lời y, nhét điện thoại vào túi tăng nhanh bước chân.
Trương Tô quả thật nói không sai, anh chính là nhớ tới chuyện sau khi tốt nghiệp ở lại trường giảng dạy năm đầu tiên.
Mặc dù đã năm năm trôi qua, một số chi tiết anh đã không còn nhớ rõ ràng, nhưng loại cảm giác vừa nghĩ tới liền dựng tóc gáy thì vẫn như lúc ban đầu.
Càng quan trọng hơn, ai chẳng biết những vị thần Hi Lạp La Mã gì đó, tượng điêu khắc chân dung của bọn họ đều là khỏa thân.
Thầy Trương chỉ cần vừa nghĩ tới một đống người vây quanh thiên thần tỉ mỉ nhìn ngắm, loại cảm giác ê ẩm chua chát trong lòng lại dâng lên, làm cho anh tâm phiền ý loạn.
Một hành lang dài nối liền khoa thiết kế và khoa mỹ thuật, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy nó quá dài quá xa, tại sao không thể ngắn một chút, ngắn hơn chút nữa.
Vừa bước vào tòa nhà học viện mỹ thuật, Trương Triết Hạn đã nhìn thấy một nhóm người vây quanh cửa trước và cửa sau của lớp học trên tầng hai, tất cả đều giơ điện thoại chụp ảnh và thậm chí quay phim, có người còn thi thoảng mỉm cười quay qua nói hai câu với người quen.
Tim anh treo lại cao hơn một chút, sắp chạm đến cổ họng rồi.
Lên lầu, thật vất vả mới chen được qua đám người lộn xộn để đến phía trước, cuối cùng anh cũng thấy được đối tượng bị vây xem.
Vẫn may, Trương Triết Hạn cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, quần áo của thiên thần không thiếu cái nào, đều ở trên người hắn.
Lần thứ hai ngẩng đầu nhìn kỹ, anh mới phát hiện sau lưng thiên thần đeo một đôi cánh trắng toát, nhỏ hơn rất nhiều so với đôi cánh vàng của hắn, lông vũ nhìn cũng rất sơ sài, chạm vào chắc chắn không mềm mại bằng cánh thật.
“Đúng là nguyên bản vẫn đẹp hơn.” Trương Triết Hạn mỉm cười, nhỏ giọng phàn nàn một câu.
Trương Triết Hạn vừa dứt lời, thiên thần bởi vì làm người mẫu không thể loạn động mà nhàm chán ngẩn người chuyển mắt một cái, nhìn thẳng về phía anh.
Trương Triết Hạn đột nhiên bị hắn nhìn chăm chú, hơi ngại ngùng quay đầu muốn chen ra khỏi đám người, lại phát hiện nửa bước khó đi, đành phải quay lại xấu hổ cười với Cung Tuấn.
Thiên thần một tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Trương Triết Hạn, trên mặt không có biểu tình gì, giống hệt buổi sáng hôm đó hắn đột nhiên xuất hiện ở nhà anh, như thể đang tái hiện lại.
Sau đó thiên thần chủ động dời ánh mắt, không nhìn anh thêm lần nào nữa
Trương Triết Hạn có chút mất mát.
Phía sau anh là đám người ồn ào, bàn tán khen ngợi dung mạo của Cung Tuấn, nói hắn tựa như thiên thần thật bước ra từ tranh vẽ. Trước mặt hắn là một lớp học yên tĩnh, các sinh viên đang tập trung cầm cọ vẽ, cẩn thận khắc họa dáng vẻ của vị thần trước mặt trên giấy vẽ.
Anh đứng giữa ồn ào và im lặng, như bị hai cỗ lực đạo đồng thời nghiền ép, mỗi một cỗ đều làm cho anh khó thở.
Thiên thần lại cực kỳ bình thản, ngón tay gõ lên sườn mặt, chẳng hề lúng túng vì bị nhiều người săm soi đánh giá.
Trương Triết Hạn không thể rời mắt, anh nhìn chằm chằm Cung Tuấn, muốn nhìn ra một đáp án từ trên người hắn.
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, suy nghĩ vốn đã rối như tơ vò phảng phất lại có thêm mấy nút thắt, trói chặt anh vào điểm ban đầu, nửa bước khó đi.
Chính anh là người không dám vượt qua Lôi Trì, không phải thiên thần.
Tiếng chuông trên đỉnh đầu chợt vang lên, đám người vây xem thoáng chốc tản đi hơn nửa, hành lang huyên náo lập tức yên tĩnh.
Trương Triết Hạn giật giật ngón tay, phát hiện chỉ cần xoay người là có thể rời khỏi nơi này. Chạy trốn hay đối mặt với hiện thực, đây là câu hỏi mà anh sẽ sớm phải đối mặt.
Nhưng hiện giờ, nhìn đôi cánh kém chất lượng kia anh lại nghĩ, "Không ai thích hợp làm thiên thần hơn Cung Tuấn, hắn nên là một thiên thần."
17.
Các sinh viên lần lượt rời đi, trong phòng học chỉ còn lại mình thiên thần, hắn đang cẩn thận tháo đôi cánh sau lưng.
Trương Triết Hạn tựa ở cạnh cửa, gõ hai cái hỏi hắn, “Đeo cánh giả cảm giác thế nào?”
Cung Tuấn đặt đôi cánh đã tháo xuống lên bàn, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, sau đó quay lại sửa sang chỗ lông vũ lộn xộn, “Không có cảm giác gì cả.”
Giọng điệu của thiên thần nghe không quá vui vẻ, Trương Triết Hạn đương nhiên biết tại sao.
Anh đành phải giải thích với thiên thần, “Buổi trưa không phải tôi cố ý không tới ăn cơm với cậu, bên này cách khoa biểu diễn quá xa, tôi có tiết dạy, không đến kịp…”
Cung Tuấn ngồi về chỗ khi nãy, chống cằm nhìn anh, ừm một tiếng, hình như là tiếp nhận lời giải thích này của anh.
Trương Triết Hạn sờ sờ chóp mũi, không dám nhìn thiên thần.
“Trương Triết Hạn.” đây là lần thứ hai thiên thần gọi tên anh, “Không phải em không vui.”
“A…ha…” Trương Triết Hạn cười khan, “Vậy thì đi thôi? Sắp đến giờ ăn căng tin lại cả đống người.”
Thiên thần lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, còn khí định thần nhàn gõ bàn.
Trương Triết Hạn không đoán được suy nghĩ của hắn, đành phải hỏi, “Cậu không đói à?”
Cung Tuấn lắc đầu, "Không đói."
Bầu không khí có chút xấu hổ, bởi vì Trương Triết Hạn không biết nên nói gì với hắn.
Thiên thần cũng có vẻ không quá muốn nói chuyện, tiếp tục chống cằm ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Thầy Trương chịu thua trước, kéo ghế qua, ngồi xuống cạnh thiên thần, hắng giọng, “Nói chuyện đi?”
“Không.” thiên thần đột nhiên lạnh lùng.
Là Trương Triết Hạn lạnh nhạt với thiên thần trước, cho nên anh đành phải tự nhận đuối lý, để thiên thần giở tính trẻ con.
Anh quay đầu nhìn đôi cánh trên bàn, lại nhỏ giọng nói với Cung Tuấn, “Cánh này làm ẩu quá, của cậu đẹp hơn.”
Thiên thần liếc anh một cái, “Vừa nãy em có nghe.”
“Hả?” Trương Triết Hạn ngơ ngác.
“Lúc nãy anh đứng sau cửa lẩm bẩm, em nghe được.”
Chẳng trách vừa rồi lại đột nhiên nhìn anh, Trương Triết Hạn im lặng quay mặt đi, vành tai nhuộm đỏ, trong lòng thầm oán: Thính lực gì vậy trời?
Cung Tuấn vẫn lạnh mặt như cũ, nhìn chằm chằm gáy Trương Triết Hạn như thể muốn nhìn rõ anh rốt cuộc đang suy nghĩ những thứ lộn xộn gì.
“Có phải vì hôm qua em hôn anh không?” Cung Tuấn hỏi.
Trương Triết Hạn lập tức quay đầu lại, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ ửng, “Hả?… Hôn… hôn cũng hôn rồi.”
Cung Tuấn dò xét nhìn anh, nhướng một bên lông mày, “Hóa ra anh vẫn nhớ.”
“Nhớ thì thế nào?” Trương Triết Hạn xoa xoa vành tai, đổi sang bộ dáng hung dữ, hơi có ý phô trương thanh thế.
Nhân loại bất ngờ ngả bài trước, thiên thần nhìn anh khẽ thở dài một cái, hoàn toàn bó tay với người này.
“Vậy sao anh phải vứt em lại rồi bỏ chạy?” thiên thần quyết định một lần nữa nắm giữ quyền chủ động, “Em ngay cả điện thoại cũng không có.”
Khí thế Trương Triết Hạn vừa mới gom góp được bị một chiêu này của Cung Tuấn đập tan.
“... Ai… ai chạy, không phải tôi đến tìm cậu đây à?”
“Em tưởng anh định vứt em cho anh Trương Tô rồi không cần em nữa.” giọng Cung Tuấn vẫn cực kỳ bình tĩnh, lại khắp nơi lộ ra cảm giác bất mãn và tủi thân.
“Nói bậy.” Trương Triết Hạn không muốn đội cái nồi to như vậy, lập tức cuống quýt, “Tôi không có không cần cậu.”
Thiên thần đào hố thành công, không còn lạnh mặt, cũng không diễn sâu nữa, nở nụ cười thắng lợi với Trương Triết Hạn, “Đây là anh nói.”
Thầy Trương không cẩn thận sụp hố á khẩu không trả lời được, há miệng nửa ngày cuối cùng lại ngậm vào, quay lưng về phía Cung Tuấn, không muốn để ý tới hắn.
“Sao anh có lúc thì cực kỳ phóng khoáng, có khi lại xoắn xuýt đủ thứ, không phải anh có hai nhân cách chứ?” thiên thần nghiêng tới phía sau nhân loại, nghi ngờ hỏi.
Trương Triết Hạn trợn mắt giả ngu đến cùng, “Xoắn xuýt cái gì, tôi không xoắn.”
Cung Tuấn chỉ có thể gật đầu, “Được rồi, mặc dù em cũng không muốn nhắc tới, nhưng dù sao theo cách nói của nhân loại các anh hành động tối qua của em là giậu đổ bìm leo không tính là quân tử đúng không? Nhưng…”
Hắn đột nhiên đổi giọng, “Nhưng em thật sự muốn hôn anh.”
Trương Triết Hạn lập tức xù lông, “Đã nói hôn cũng hôn rồi.”
Thiên thần lại lắc đầu, “Không, ý em là, hiện giờ em cũng muốn hôn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip