105-106-107
Trong lúc Giang Hoài đang ăn, còn nhận được một bất ngờ do Lục Vô Túy chuẩn bị cho mình.
Đó là một bó hoa hồng màu hồng phấn.
Giang Hoài thích rất nhiều động vật và thực vật, nếu có một thứ đặc biệt thích thì chính là nguyệt quý và hoa hồng, chúng còn đang trong nụ, màu sắc không quá sặc sỡ.
Sau khi nhận được, cậu vẫn có chút bối rối: "Hôm nay... không phải thật sự là ngày lễ gì sao?"
Nói thật, Lục Vô Túy như vậy khiến cậu có chút sợ hãi.
Bởi vì trước đó đã từng xảy ra chuyện như vậy, hai năm đầu kết hôn bọn họ đều không làm kỷ niệm ngày cưới, nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì, Lục Vô Túy đột nhiên để ý chuyện này.
Đến ngày đó, Giang Hoài lại hoàn toàn không nhớ gì hết, Lục Vô Túy trong tối ngài sáng có gắng để cậu hiểu nhưng không có kết quả, cuối cùng dứt khoát tận dụng mọi cơ hội.
Nội dung được sử dụng để tận dụng cơ hội thường là câu hỏi.
"Em không còn yêu anh nữa sao?"
Sau đó, nhận được ánh mắt nghi hoặc của Giang Hoài, Lục Vô Túy tiếp tục tấn công lần thứ hai: "Sao em có thể quên kỷ niệm ngày cưới của chúng ta?"
Giang Hoài: "..." Có trời mới biết! Họ chưa bao giờ trải qua chuyện này cả, được chứ!
Đêm hôm đó, Giang Hoài bị "dạy dỗ" thảm cực kỳ.
Cũng chính chuyện đó khiến cậu phát hiện ra rằng khi Lục Vô Túy muốn dính người, đặc biệt là lúc cực kỳ dính người hắn sẽ lợi dụng chuyện này để lấy lợi cho mình.
Vì lý do này, Giang Hoài không dám quên bất kỳ ngày kỷ niệm nào nữa.
Cho dù là ngày trồng cây hay ngày thế giới không thuốc lá, những ngày lễ không liên quan gì đến gia đình họ, Giang Hoài cũng sẽ kiểm tra lịch trên điện thoại di động và nhớ kỹ, sau đó nói trước với Lục Vô Túy: "Oa! Cái này là Ngày thế giới không thuốc lá lần thứ xx trong năm. Chúc mừng thế giới không thuốc lá!"
Lần này nhìn thấy Lục Vô Túy ân cần như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Giang Hoài là lấy điện thoại ra và xem lịch.
Sau khi phát hiện quả thực không phải ngày lễ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
- --Hai người này hình như đã lấy nhầm kịch bản.
Từ góc nhìn của người ngoài, Giang Hoài nhỏ nhắn dễ thương nên thuộc phe yếu đuối, trong khi Lục Vô Túy lại điềm tĩnh, xa cách nên thuộc phe mạnh mẽ.
Bình thường dưới tình huống như vậy, Giang Hoài hẳn nên là bên dính người hơn.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Trên thực tế, Lục Vô Túy thường là người cần được trấn an nhiều hơn, nhưng khi cần trấn an thì hắn lại thường hay yêu cầu.
Cách hỏi như trên - cách hỏi lòng vòng và trêu chọc.
Lục Vô Túy nghe được Giang Hoài hỏi như vậy, liền chủ động nói: "Anh nhớ em, không được sao?"
Giang Hoài suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể nói được gì, thở dài: "Chồnggg..."
"Được rồi." Lục Vô Túy đi tới bên cạnh cậu, cẩn thận nói: "Tôi biết em không thích người khác xen vào công việc của mình, nhưng em cũng nên mỗi ngày về nhà ăn cơm đúng không? Rõ ràng hôm nay tan làm rất sớm. Tử Mậu rất nhớ em..."
Đặc biệt là hắn, hắn nhớ còn nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn là người trưởng thành, khó có thể không chút tiền đồ nào nói ra những lời như nhớ vợ.
Sẽ hợp lý hơn nếu sử dụng danh nghĩa con cái.
Giang Hoài nghe xong lời này, cau mày, trầm tư, lẩm bẩm nói: "Em không về nhà ăn cơm, bởi vì không muốn hai người vì em mà trễ giờ cơm."
Lục Vô Túy hôm nay tới đón cậu, cậu còn cảm thấy quá sớm.
Nhưng khi cậu về đến nhà sau khi kẹt xe thì đã quá giờ ăn thường lệ của họ.
Lục Vô Túy cũng không vội, chờ Giang Hoài suy nghĩ xong.
Muốn Giang Hoài từ bỏ công việc là không thực tế, hắn sẽ không làm vậy, nhưng cũng không phải là không thể cho con trai một chút thời gian.
Đúng như dự đoán, Giang Hoài đành lòng gật đầu.
Lục Vô Túy nhếch mép cười, hôn thật mạnh vào mặt Giang Hoài, khiến Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bên cạnh còn có người khác mà!
Để có được bầu không khí thoải mái, Lục Vô Túy không đặt phòng riêng vì bên ngoài sảnh có một đài phun nước âm nhạc.
Giờ thì hay rồi, có không ít người đang lén nhìn bọn họ!
Giang Hoài che mặt, đẩy Lục Vô Túy ra, nhỏ giọng nói: "Mau về chỗ của anh đi, nhìn xem có ai giống anh không?"
Lục Vô Túy không quan tâm tới cái nhìn của người khác.
Nhưng vợ nói gì thì chính là cái đó, tóm lại buổi tối có thể ở cùng Giang Hoài là được.
Hắn quay lại với một nụ cười.
Hai người bây giờ ngọt ngào mà không biết khi trở về nhà sẽ phải đối mặt với điều gì.
Tám giờ tối là thời gian trẻ nhỏ đi ngủ.
Bình thường lúc này Lục Tử Mậu hẳn là đã ngủ say, cho nên bây giờ đầu óc bé mơ màng, đầu óc không còn thanh tỉnh.
Bảo mẫu bị bé đuổi đi, nhưng dì không dám đi quá xa, luôn để mắt tới bé cách đó không xa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dì đã dỗ dành bé rất lâu, nhưng Lục Tử Mậu vẫn không muốn về ngủ, nói rằng bé muốn đợi cha.
Khi bảo mẫu gọi cho hai người GiăngHoài, nhận được câu trả lời khoảng tám giờ sẽ về, cho nên dì cũng không ép Lục Tử Mậu đi ngủ.
Đầu của Lục Tử Mậu từng chút một chuyển động.
Bé vẫn cầm cây kim trong tay, thực ra cây kim đã được dì lặng lẽ cất đi, bé cũng không để ý tới vì quá buồn ngủ.
Đã hơn tám giờ, đối với bé mà nói thì coi như đã khuya.
Không biết đã qua bao lâu, khi Lục Tử Mậu sắp hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, bé mơ hồ cảm giác được cửa phòng khách mở ra, sau đó, bé cảm giác được nhẹ nhàng chạm vào, bị người bế lên.
Hình như là bố của bé.
Sau khi bé nặng hơn 20 cân, việc bế bé trở nên khó khăn hơn với ba, nhưng đối với bố lại là chuyện nhỏ.
Với đôi mắt ngái ngủ, bé nghe thấy giọng nói của ba mình: "Tử Mậu của chúng ta đang đợi ba và cha sao? Sao lại ngoan như vậy chứ?"
Lục Tử Mậu rũ bỏ vẻ nghiêm túc thường ngày, lộ ra vẻ ngây thơ hiếm có của trẻ con: "Ưm ừm, con đang đợi ba."
Lòng Giang Hoài mềm nhũn ra.
Bình thường Lục Tử Mậu trông giống Lục Vô Túy hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách, nhưng khi nhắm mắt lại, bộ phận giống Giang Hoài của bé lại trở nên nổi bật.
Ngay cả Lục Vô Túy đối mặt với Lục Tử Mậu như vậy cũng ôn nhu hơn bình thường một chút.
Lục Vô Thường ôm bé ngồi xuống trên sô pha, Giang Hoài cũng ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Tử Mậu đang chơi cái gì vậy? Tại sao nơi này lại bừa bộn như vậy?"
Cậu ngẫu nhiên kéo ra và thấy rằng nó có rất nhiều vải.
"Cái này là cái gì?"
Lục Tử Mậu vốn đang buồn ngủ đột nhiên trở nên hưng phấn khi nhìn thấy Giang Hoài kéo "tấm vải" phía sau mình.
Bé hét lên: "Ba! Đừng-"
Đã quá muộn rồi.
Giang Hoài càng nhìn tấm vải voan mỏng lộn xộn trên ghế sofa, càng thấy quen thuộc, cho đến khi cậu rút nó ra và nhìn thấy hình thêu hoa hồng trên đó.
Giang Hoài: "...."
Ừm, quả thực là quen thuộc.
Không quen thì có quỷ mới tin!
Cậu mặc chính bộ này lăn lộn một tuần với Lục Vô Túy trong khách sạn...Đợi đã, đôi tai thỏ còn lại đâu rồi? Còn những món đồ chơi nhỏ đâu? Chắc không phải nhìn thấy tất cả đâu?
Mấy phút sau, Lục Tử Mậu dựa vào ghế sofa, cúi đầu.
Lục Vô Túy ở bên cạnh ho khan, nhịn cười đến rung người, Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận, tay cầm váy cưới run lên.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nếu mặt cậu mà đỏ hơn một chút thì sẽ bắt đầu bốc khói.
Giang Hoài lắp bắp răn dạy, nhưng thực tế lại ngoài cứng trong mềm: "Con... sao con lại động vào đồ của ba?"
Lục Tử Mậu không hé răng.
Tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng bé cũng muốn giữ thể diện, nhất định không thể nói những chuyện như tranh sủng.
"Ba, ba cũng không phải một hai muốn phân rõ với con" Giang Hoài chưa từng dạy dỗ ai, nghiệp vụ không thành thục, "Nhưng ba cũng muốn có quyền riêng tư, con không được động vào quyền riêng tư của người khác."
Lục Vô Túy nhịn không được, cứu vớt cậu.
Lục Vô Túy nắm lấy cánh tay của cậu, trong lòng bàn tay ấm áp lại có một loại sức mạnh khác: "Bố cảm thấy ba con nói đúng, bố và ba là người thân của con, nếu muốn cái gì cũng có thể nói ra, thay vì lẻn vào phòng ba để trộm đồ của ba, hành vi này là không đúng, con biết không?"
Lục Tử Mậu cố gắng mở to mắt, hốc mắt có chút đỏ lên.
Giang Hoài thấy thế, lập tức nhịn không được, vừa định bước tới dỗ dành bé, lại bị Lục Vô Túy kéo lại.
Lục Vô Túy nói: "Đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhất là khi làm sai điều gì đó."
Mỗi lần đến giảng dạy cho Lục Tử Mậu, giọng điệu của hắn đều thành thục và có lý hơn.
Thay vì dùng những lời lẽ gay gắt để xúc phạm.
Hắn sẽ không bao giờ nói những lời như "Sao con lại thế này?" hay "Con làm bố thất vọng rồi."
Phụ huynh ổn định về mặt cảm xúc có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ổn định về mặt cảm xúc.
Vì vậy Lục Tử Mậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, ba."
Giang Hoài không nhịn được nữa vội vàng cúi người ôm lấy bé.
Lục Tử Mậu vội vàng ôm lại, bất bình trong lòng trong nháy mắt dâng lên, ôm chặt lấy Giang Hoài, giọng đầy nước mắt nói: "Nhưng mà dạo này ba không về nhà thường xuyên, về nhà cũng là ở cạnh bố. Con muốn làm cho ba một món quà mà ba thích. Con không cố ý..."
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự bối rối trong mắt Lục Vô Túy.
Giang Hoài vội vàng sờ sờ đầu Lục Tử Mậu, trong lúc nhất thời cảm thấy áy náy, nhẹ giọng nói: "Được, được, ba biết rồi, ngày mai ba sẽ về nhà ăn cơm."
Lục Tử Mậu ngơ ngác nói: "Thật sao?"
Giang Hoài nói: "Là thật."
"Nhưng mà, chỉ có thời gian ăn cơm thôi sao?" Lục Tử Mậu khịt mũi, "Trước kia ba sẽ thường kể chuyện cho con nghe, đã lâu rồi con không ở bên ba."
Bị con trai dùng giọng tủi thân để xin như vậy, làm sao Giang Hoài có thể cự tuyệt được?
Cậu nhanh chóng nói: "Được hôm nay ba sẽ kể cho con nghe, được không?"
Lục Tử Mậu lúc này mới ngừng rơi nước mắt, cười nói: "Được."
Lục Vô Túy: "..."
Hắn có nên khóc vào ngày mai hay không?
Nửa giờ sau, Giang Hoài đưa con trai đi ngủ, sắc mặt nghiêm túc đi ra khỏi phòng.
Mở cửa ra, Lục Vô Túy đã đợi ở cửa không biết bao lâu.
Sở dĩ hắn không đi vào là vì con trai hắn nói: "Có ba là đủ rồi. Bố đi làm đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Một sự đảo ngược hoàn toàn giữa đen và trắng, mở to mắt nói dối.
Sau khi Giang Hoài đi ra, Lục Vô Túy mở miệng muốn cáo trạng.
Kết quả, hắn còn chưa kịp nói gì, Giang Hoài đã nói: "Anh ghen với một đứa trẻ, đúng thật là lợi hại."
Lục Vô Túy:???
——-
Lục Vô Túy cho rằng là Lục Tử Mậu thật giỏi, dám cáo trạng.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện là tự Giang Hoài nghĩ ra, lúc theo Giang Hoài trở lại phòng ngủ, Giang Hoài tức giận nói: "Đừng ngủ với em!"
Lục Vô Túy: "..."
Không thể phủ nhận rằng hắn đã làm những việc trẻ con như vậy.
Tuy nhiên, tuy hắn không phủ nhận, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý tiếp nhận "trừng phạt", vì vậy hắn không biết xấu hổ tiến lên ôm lấy Giang Hoài.
Giang Hoài đánh lên ngực hắn.
Lại bị hắn nắm tay đặt lên môi hôn lên.
Lục Vô Túy giả vờ mất mát nói: "Không chỉ con muốn em ở bên cạnh, mà tôi cũng muốn ở cạnh em, Điềm Điềm."
Trong những năm chung sống với Giang Hoài, hắn đã sớm tìm ra Giang Hoài sẽ ăn bộ dạng nào.
Trong khi hắn cần Giang Hoài thì Giang Hoài cũng thích được cần đến.
Vì vậy, giữa họ thực sự có một cảm giác hài lòng lẫn nhau.
Tất nhiên, vai trò của họ cũng thay đổi theo thời gian, trở thành Giang Hoài cần Lục Vô Túy, lúc đó Lục Vô Túy sẽ luôn ở bên cậu và tận hưởng cảm giác tương tự.
Lục Vô Túy đã sớm biết, mối quan hệ giữa hắn và Giang Hoài không ai có thể thay thế được.
Chỉ có thể nói, tính ghen tuông của hắn là do bản chất chiếm hữu, ngay cả khi đã có đủ cảm giác an toàn, hắn vẫn thường vô thức lao vào "cạnh tranh" với con trai mình.
Trên thực tế, mọi chuyện bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với lúc Lục Tử Mậu mới ra đời.
Cơn giận của Giang Hoài cũng lắng xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy hai người muốn em phải làm gì? Nếu không dứt khoát cắt em ra làm đôi đi, anh một nửa con một nửa?"
Lục Vô Túy thầm nghĩ, cho dù Giang Hoài có bị chia làm hai nửa thì đều là của hắn.
Vừa hôn Giang Hoài vừa nhỏ giọng nói: "Tôi không đành lòng cắt em làm đôi."
Giang Hoài đẩy hắn.
Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Giang Hoài vẫn không ngủ được.
Nhưng sau khi Lục Vô Túy liên tục bảo đảm, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, quyết định tin tưởng Lục Vô Túy.
Hai người ôm nhau ngủ say.
Ngày hôm sau Lục Tử Mậu tỉnh dậy, phát hiện Giang Hoài đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại Lục Vô Túy.
Hành vi ngày hôm qua của bé đã hoàn toàn đắc tội Lục Vô Túy, bé cũng biết, cho nên lúc đứng ở cầu thang, suýt chút nữa quay người bỏ chạy, cuối cùng vì Lục Vô Túy đã nhìn thấy bé nên bé đành phải đi xuống.
Lục Vô Túy không nói gì.
Lục Tử Mậu từ cách cư xử ngày hôm qua có được chút ngon ngọt, nhưng vị ngọt này là do "dối trá" mà có được, trong khi bé vui mừng, cũng khó tránh khỏi cảm giác áy náy và xấu hổ mãnh liệt đi kèm.
Cũng may Lục Vô làm như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, lúc phết mứt lên bánh mì còn hỏi bé có muốn ăn không.
Lục Tử Mậu thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, cảm giác tội lỗi và xấu hổ trong lòng bé càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngoài ra còn có một cảm giác tội lỗi.
Thực ra nếu nghĩ kỹ thì có vẻ như bố bé chẳng làm gì cả, chỉ chiếm thời gian của ba hơi lâu mà thôi.
Hơn nữa còn mua cho bé một cái máy chơi game còn chơi với bé cả ngày
Đúng là bé thích ba, nhưng bé cũng thích bố, vậy tại sao bé lại nhắm vào bố?
Lục Tử Mậu còn nhỏ lại nhiều lần bị ý thức đạo đức trong lòng tra tấn.
Đặc biệt là khi quản gia bưng rượu thuốc đến nói với Lục Vô Túy: "Lục tiên sinh, Giang tiên sinh tối hôm qua rất tức giận, sáng nay nhờ tôi để lại một tờ giấy ghi rượu thuốc cho ngài, nói ngài có thể xoa bóp chỗ bị thương."
Lục Tử Mậu:!!!
Xong rồi.
Có vẻ như bé đang thực sự gặp rắc rối.
Trong phút chốc, cảm giác tội lỗi của Lục Tử Mậu cuối cùng đã vượt qua lương tâm cắn rứt và xấu hổ của bé, nhất kỵ tuyệt trần* chiếm thế thượng phong, hơn nữa chậm chạp không biến mất.
Sau khi ăn xong, Lục Tử Mậu cố gắng quan sát tình trạng của Lục Vô Túy.
Bé phát hiện ra rằng bố không đi làm!
Lúc bình thường, thời gian ở nhà của Lục Vô Túy cũng không nhiều, hắn sẽ tăng ca khi nhân viên tan ca, nhân viên tăng ca hắn cũng tăng ca, khi ở nhà cũng đều ở thư phòng giải quyết công việc, có khi mười ngày nửa tháng mới nghỉ ngơi thực sự một lần.
Lục Tử Mậu rất ngưỡng mộ một người bố như vậy bởi vì bé đã nhiều lần nhìn thấy bố mình trên bản tin và biết công ty mà bố mình lãnh đạo có quyền lực như thế nào và biết bố mình lợi hại như thế nào.
Nhưng hôm nay, bé quan sát Lục Vô Túy rất lâu.
Bé không thấy bất kỳ dấu hiệu đi làm nào trên người Lục Vô Túy.
Cũng không thể có hai ngày nghỉ cuối tuần, phải không?
Do đặc tính của các thành viên trong gia đình một người là người tham công tiếc việc, một người là làm việc tự do nên bé đã nghe được thuật ngữ nghỉ hai ngày cuối tuần từ quản gia của mình.
Nhưng sao Lục Vô Túy có thể có hai ngày nghỉ?
Điều này quả thật là vượt quá lẽ thường và rất phản khoa học.
Lục Tử Mậu bắt đầu do dự——
Hình như bé đã thực sự làm tổn thương bố mình, có nên xin lỗi bố không?
Ý tưởng này khiến bé có chút lo lắng.
Dù sao Lục Vô Túy cũng không nói gì, chuyện ngày hôm qua cũng không trách bé, nếu bé xin lỗi, chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Khi Lục Tử Mậu đang lựa chọn một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình.
Bé nhìn thấy Lục Vô Túy ở trong phòng khách, xắn tay áo lên sau đó bôi một lớp rượu thuốc lên đó.
Vì bọn họ ở cách nhau một khoảng nên góc độ không được chính xác cho lắm.
Lục Tử Mậu không thấy rõ vết thương trên người Lục Vô Túy.
Nhưng vì đã bắt đầu bôi thuốc lại khiến công việc của bị trì hoãn một ngày, điều đó chứng tỏ vết thương không hề nhẹ.
Ba của bé... bạo lực đến vậy sao?
Ngay khi ý nghĩ nghi ngờ này thoáng qua trong đầu Lục Tử Mậu, Lục Vô Túy ở bên kia phát ra một tiếng "rít" nhẹ.
Tính tình của Lục Vô Túy đã cải thiện rất nhiều kể từ khi kết hôn.
Tính cách cáu kỉnh trước đây của hắn một phần là do bị người Lục gia làm phiền, phần lớn là do thiếu ngủ lâu ngày dẫn đến vấn đề sinh lý.
Hắn đã thay đổi hoàn toàn thói quen làm việc và nghỉ ngơi, Lục gia cũng đã sớm bị hắn giải quyết hoàn toàn, mỗi ngày có thể ôm vợ chơi với con, dần tính cách điềm tĩnh đã chiếm phần lớn.
Vì vậy, Lục Tử Mậu chưa bao giờ nhìn thấy bố mình run rẩy vì đau đớn như vậy.
...Có vẻ như ba bé thực sự rất bạo lực!
Lục Tử Mậu không nhịn được nữa, vội vàng chạy ra ngoài, kêu lớn: "Bố."
Lục Vô Túy bình tĩnh lại trong mắt hiểu rõ, quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc, hỏi bé: "Sao vậy?"
Lục Tử Mậu lấy hết can đảm, trịnh trọng nói: "Bố, con xin lỗi."
Khóe môi Lục Vô Túy hiện lên một nụ cười, nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế lại, kinh ngạc hỏi: "Sao con lại xin lỗi bố?"
Nếu như Lục Tử Mậu không cúi đầu, mà là ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ Lục Vô Túy.
Bé sẽ nhận ra rằng kỹ năng diễn xuất của Lục Vô Túy không tốt chút nào - ít nhất là bây giờ không phải đặc biệt tốt.
Đáng tiếc, bé không những không ngẩng đầu lên thậm chí còn "thú nhận" tất cả: "Hôm qua lẽ ra con không nên nói dối ba".
Mục đích của Lục Vô Túy đã đạt được.
Hắn bỏ bàn tay đang bôi thuốc xuống, ống tay áo tuột xuống.
Sau đó hướng về phía Lục Tử Mậu, sắc mặt lạnh lùng: "Nói dối? Con nói dối cái gì?"
Lục Tử Mậu vẻ mặt có chút áy náy, "Nói, bố không cần đi theo, con bảo ba theo con vào..."
Lục Vô Túy nhướng mày.
Lục Tử Mậu nói: "Thật xin lỗi, đã khiến bố bị đánh."
Hiện tại đã đạt được mục đích, Lục Vô Túy cũng không cần "lừa gạt" con nữa, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Bị đánh? Bố bị ai đánh? Có dũng khí thừa nhận là chuyện tốt, nhưng bố không bị đánh".
Lục Tử Mậu bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bé nhìn Lục Vô Túy, rồi nhìn chằm chằm vào rượu thuốc, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: "Nhưng, cái này..."
"Cái này sao?" Lục Vô Túy quơ quơ chai rượu thuốc, "Ba con đưa cái này cho bố là bởi vì bố làm việc mệt mỏi, bị thương ở vai. Tử Mậu, con đang nghĩ gì vậy?"
Lục Tử Mậu: "..."
Tuổi nhỏ đã phải trải nghiệm cái chết xã hội.
Bởi vì quá xấu hổ, đầu óc thông minh của bé thậm chí còn không cảm thấy Lục Vô Túy đang lừa gạt mình, bé thật sự muốn tìm một cái khe đất để tiến vào.
Lục Vô Túy vừa lòng liền bỏ cuộc, thậm chí còn giả vờ an ủi: "Không sao đâu, lần sau đừng nghĩ như vậy nữa, sao ba con có thể xuống tay được?"
An ủi bé xong, hắn lại quay lại chủ đề chính: "Nhưng Tử Mậu, nói dối không phải là hành vi tốt, cũng khó coi giống như hành vi lén vào phòng của bố và ba vậy."
Lục Tử Mậu cúi đầu gật đầu.
"Lần sau không thể làm như vậy," Lục Vô Túy nói, "Con có thể làm được không?"
Lục Tử Mậu thậm chí không hề nghi ngờ thái độ ôn hòa của hắn có gì đó khác thường.
Bé gật đầu liên tục, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
"Còn có thủ đoạn linh tinh... " Lục Vô Túy ý vị thâm trường nói.
Lục Tử Mậu quả thực rất thông minh, bé lập tức hiểu ý, hứa hẹn: "Không bao giờ nữa."
Lục Vô Túy hài lòng gật đầu.
Hắn dừng lại một chút, bước tới xoa đầu Lục Tử Mậu- một hành động hiếm khi xảy ra giữa hai bố con.
Nhưng hôm nay, cảm giác này không có gì gọi là đột ngột.
Hắn nhẹ giọng nói: "Nếu biết lỗi thì sửa. Con vẫn là cậu bé ngoan".
Hôm nay Giang Hoài tan làm về nhà, phát hiện chồng con đều rất thành thật, giống như đã thay đổi dáng vẻ.
Đặc biệt là sau bữa tối, khi cậu chuẩn bị chọn người đi cùng, hai người lần đầu tiên tỏ ra khiêm tốn với nhau.
Lục Vô Túy nói: "Vẫn còn sớm, em có thể xem TV."
Lục Tử Mậu nói: "Ba về nghỉ ngơi cũng không sao, con có thể tự mình xem TV."
Giang Hoài:???
Chuyện này là sao? Mặt trời mọc hướng Tây?
Cho dù mặt trời có mọc ở hướng Tây thì tình hình hiện tại cũng sẽ làm cậu ngạc nhiên.
Nhìn bọn họ khiêm tốn nói vài câu, Giang Hoài không khỏi muốn bỏ chạy.
Tuy nhiên, không thành công.
Lục Vô Túy kịp thời chuyển đề tài, bình tĩnh nói: "Xem ra Điềm Điềm muốn lên lầu nghỉ ngơi. Đã như vậy, hôm nay chúng ta không nên xem TV."
Lục Tử Mậu còn chưa kịp phản ứng, đã tiếp tục nói: "Ba cùng bố lên lầu là tốt... a?"
Khi Lục Vô Túy nhìn về phía bé.
Lục Tử Mậu nuốt lại những lời còn lại, thấp giọng nói: "Dạ, được."
Nhìn Giang Hoài vẻ mặt bối rối, hai cha con tựa hồ đã đạt được nhất trí gì đó, lẫn nhau rất hòa thuận, Lục Tử Mậu cũng đi làm điều mình thích.
Mãi đến khi lên lầu, Giang Hoài vẫn chưa kịp phản ứng, hỏi Lục Vô Túy: "Anh và con... cãi nhau à?"
"Đương nhiên là không," Lục Vô Thường mỉm cười, nhéo nhéo mặt Giang Hoài, ý vị thâm trường nói: "Tôi chỉ là dùng một ít thủ đoạn bình thường nhẹ nhàng mà thôi."
Suy cho cùng, gừng càng già càng cay.
——————
Buổi tối, sau khi dỗ Lục Tử Mậu ngủ như thường lệ, lúc Giang Hoài từ phòng con trai đi ra, liền vươn người một lát.
Chăm sóc trẻ con thực sự là một công việc mệt mỏi.
Đặc biệt là khi bọn trẻ ở nhà không thân với ai mà lại thân với cậu, Lục Vô Túy dù có muốn cũng không thể giúp được.
Sau khi trở về phòng ngủ, Giang Hoài liền quen cửa quen nẻo chui vào trong ngực Lục Vô Túy đang đọc báo, khiến Giang Hoài có chút bối rối về thời gian và không gian.
Lần cuối cùng cậu nhìn thấy thứ như một tờ báo, đã không biết đã bao lâu rồi?
Hình là lúc sơ trung hay là cao trung?
Giang Hoài tò mò hỏi: "Anh lấy thứ nay đâu ra vậy?"
Lục Vô Túy thấy cậu đi tới, đặt tờ báo sang một bên, ôm chặt cậu nói: "Gần đây công ty đang tổ chức hoạt động, nhân viên làm."
Giang Hoài cầm lên nhìn, có chút thất vọng.
Tờ báo này chỉ có vẻ bề ngoài, thực ra nội dung chính là khẩu hiệu của công ty, thoạt nhìn thì có vẻ là như vậy.
Giang Hoài nói: "Em nhớ rồi."
Lục Vô Túy nói: "Hả?"
Giang Hoài nói: "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy một tờ báo như thế này là khi học cao trung."
Lục Vô Túy: "...?"
Giang Hoài sờ sờ tờ báo trong tay, nhưng trong mắt không có chút hoài niệm, hiếm khi cậu hoài niệm một thứ gì, chỉ nói là đột nhiên nhớ tới, điều này khiến ký ức ùa về.
"Lúc đó bạn học của em còn đang đọc báo chí." Khương Hoài nói.
Lục Vô Túy nghĩ tới khi đó hắn đang làm gì.
——hình như lúc đó hắn vừa từ nước ngoài trở về và đang giải quyết những rắc rối của Lục gia.
Cuộc trò chuyện vô nghĩa giữa hai người nhanh chóng kết thúc với tiếng ngáp dài của Giang Hoài.
Lục Vô Túy cảm thấy đau lòng cậu vì mấy ngày nay phải dỗ con ngủ, thay vì lôi kéo cậu sinh hoạt vợ chồng, mà là ôm chặt cậu, trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Giang Hoài rúc vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu chận rãi tiến vào mộng đẹp.
Vào buổi sáng sớm, trước con người thức dậy, ve sầu đã bắt đầu kêu không biết mệt mỏi.
Một cánh tay thon dài trắng như tuyết thò ra từ trong chăn.
Cánh tay trắng nõn này trông như kẹo bông gòn nhìn là muốn cắn một miếng, nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.
Nhưng khi cái đầu ló ra khỏi chăn, mới biết đó là một cậu bé.
Giang Hoài ngủ đến mê mang, sau khi đứng dậy khỏi giường, ngoan ngoãn gấp chăn lại, sau đó cầm lấy bộ đồng phục học sinh ở một bên bắt đầu mặc vào.
Đồng phục học sinh của cậu có một chiếc cà vạt rất thời trang, nhưng không may là cậu luôn thắt nó một cách lộn xộn, và vì điều này mà cậu luôn bị các bạn cùng lớp trêu chọc.
Các bạn cùng lớp cao trung của cậu đã có dáng vẻ của người trưởng thành.
Đối với những học sinh có tính cách như Giang Hoài rất là bao dung.
Không giống như em trai trong nhà của cậu.
Giang Hoài và em trai Giang Dục xưa nay không hợp nhau làm, nói chung trong gia đình có con thứ hai, con út luôn bị bắt nạt nhiều hơn, ở nhà bọn họ thì ngược lại.
Mặc dù Giang Hoài không bao giờ bao dung với cậu ta, nhưng cậu lại thường xuyên bị Giang Dục trong tối ngoài sáng bắt nạt.
Đối với việc này, Giang Hoài chỉ có thể khuyên nhủ mình không nên quan tâm.
Sau khi xuống nhà, dì đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai anh em. Cha bọn họ đi làm sớm, mẹ bọn họ cũng có lịch uống trà với những phu nhân khác, nên chỉ còn Giang Hoài và Giang Dục ở nhà.
Trong bữa ăn, Giang Dục lấy chiếc điện thoại di động được Khương Tú mua cho cố tình khoe nó trước mặt Giang Hoài.
Trong chốc lát lại giả vờ gọi điện thoại cho những người bạn cùng lớp.
Một lúc sau, lại cố tình gửi tin nhắn thoại.
Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, lúc cậu ta nói chuyện muốn mua di động với Khương Tú, cậu ta nói"Tại sao Giang Hoài có mà con không có?"
Khi Khương Tú đáp ứng yêu cầu, cậu ta nói: "Con muốn cái tốt hơn anh."
Đáng tiếc chính là, cậu ta giống như làm cho người mù xem, Giang Hoài căn bản không để ý, cho dù cậu ta ngồi khoe mà không ăn sáng, cậu cũng không quan tâm.
Giang Hoài ăn cơm của mình, đeo cặp đi học.
Giang Dục lập tức tức giận, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hoài, bảo mẫu bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, sắp đến giờ đi học rồi..."
Bằng cách này, Giang Dục tự mình làm bậy lãng phí thời gian ăn sáng.
Sau khi đến trường, Giang Hoài có Chu Tiểu Ngải kề vai sát cánh.
Hai người học cùng lớp, cùng bàn và về cơ bản là như hình với bóng.
Chu Tiểu Ngải nói: "Giang Hoài, tớ nói cho cậu biết, gần đây tớ phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, cậu có muốn nghe không?"
Giang Hoài biết chuyện kỳ quái của bạn mình là gì.
Chẳng qua là phát hiện ra một anh chàng đẹp trai khác, hoặc có người cùng lớp nào đó yêu một người cùng lớp nào đó - loại cảm giác xao động của tuổi trẻ, nhưng Giang Hoài lại hoàn toàn không thể hiểu được.
Chu Tiểu Ngải nói: "Hôm nay tớ xem tin tức, nghe nói Lục gia có một thiếu gia trở về, tớ đoán anh ta sẽ rất đẹp trai."
Giang Hoài khó hiểu: "Đoán?"
"Ừ..." Chu Tiểu Ngải tiếc nuối nói: "Đó là vì anh ta không xuất hiện nên tớ chỉ có thể đoán thôi."
"Ngày hôm qua cậu còn đoán dáng vẻ thiếu gia Đào gia như thế nào." Giang Hoài nói.
Chu Tiểu Ái lúc này da mặt còn chưa được tôi luyện, nghe vậy, sắc mặt có chút đỏ bừng, tức giận nhéo nhéo mặt Giang Hoài.
Cậu ta nói với Giang Hoài: "Bởi vì tớ thích trai đẹp!"
Gia đình Chu Tiểu Ngải được coi là giàu có nhưng những người ở tuổi dậy thì luôn ảo tưởng rằng mình có thể yêu được những người giàu có và quyền lực.
Các chàng trai mơ mộng về những tiểu thư giàu có, mà cậu ta là gay, nên tất nhiên sẽ nghĩ đến những thiếu gia nhà giàu.
Kết quả là Tạp chí thương nghiệp đã trở thành tác phẩm kinh điển mà cậu ta đọc hàng tuần.
Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Giang Hoài.
Gia đình cậu tuy không bình thường nhưng dường như cách cậu rất xa, từ lúc cậu có thể nhớ được, chưa hề tham gia bất kỳ hoạt động nào cùng bố mẹ.
Vì vậy, bất kể là ai đến từ Lục gia, hay thiếu gia Chu Tiểu Ngải đoán là ai, Giang Hoài đều sẽ nghe một chút rồi thôi.
Điều cậu không ngờ tới là cái tên này sẽ không bao giờ biến mất khỏi tai cậu kể từ lần đầu tiên nghe thấy nó.
Không chỉ có Chu Tiểu Ngải.
Sau này, cậu cũng bắt đầu nghe được cái tên Lục Vô Túy từ cha mẹ mình.
Tuổi còn trẻ, thủ đoạn lại như sấm sét, làm việc tàn nhẫn và không hiểu nguyên tắc chừa lối thoát cho mình.
Sau đó lại biến thành trẻ tuổi và đầy hứa hẹn.
Cuối cùng, rất ít người dám gọi Lục Vô Túy bằng tên, khi nhắc đến hắn, họ thường dùng cách gọi khác, hoặc "Lục tổng".
Trong khoảng thời gian này, Lục gia ít nhất đã trải qua hai lần thay đổi lớn, cũng có vô số mạch nước ngầm mãnh liệt.
Giang Hoài không hiểu chuyện làm ăn, cũng không nhớ được nội bộ bên trong.
Tuy nhiên, Lục Vô Túy rất nghiêm túc về vấn đề này.
Nó đã in sâu vào tâm trí hắn.
—————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip