Chương 1.2
Chương 1: Thượng - Hứa Trì chính là cái bánh bao.
Sau khi tan học, Hứa Trì đến tiệm giặt quần áo để sửa quần, tránh cho lại bị người kéo vào nhà vệ sinh lần nữa. Bà chủ đo thắt lưng cho cậu, nói cậu quá gầy.
Hứa Trì mơ hồ "Ừm" một tiếng rồi ngồi ở bên cạnh chờ lấy quần sửa để ngày mai còn mặc đi học.
Lúc này, Hoa Cảnh lướt ván trượt đi ngang qua cửa, cậu hoảng hốt vội vã quay đầu đi chỗ khác, sợ bị Hoa Cảnh nhìn thấy cậu ở đây.
Cố tình Hoa Cảnh lại nhìn thấy, hắn giẫm ván trượt rồi cầm lên, mang theo ván trượt đi vào trong tiệm. Gọi người phía sau bàn: "Chị Tú, có nước không, cho em một ly."
Bà chủ vừa nghe giọng hắn, vội vã từ máy may đứng dậy, rót nước đưa cho hắn. Hoa Cảnh vừa uống nước vừa nhìn về phía Hứa Trì.
"Cậu không biết tôi à? Sao không chào hỏi."
Hứa Trì thấp thỏm bất an đứng lên. Bà chủ ở bên cạnh nói với Hoa Cảnh: "Hóa ra cậu nhóc là bạn học của em à. Tiểu Cảnh, gần đây chị cũng không dư dả lắm. Bây giờ là lúc trái mùa, kinh doanh không có lời..."
Hoa Cảnh chỉ nhìn chằm chằm Hứa Trì, ngoài miệng đáp lời bà chủ: "Em không quản việc thu tiền thuê nhà. Nhưng em có thể nói với mẹ một tiếng. Chị cứ an tâm mở cửa hàng đi, nhà em cũng không thiếu chút tiền này."
Bà chủ tươi cười rạng rỡ nói cám ơn. Hoa Cảnh dễ nói chuyện hơn nhiều, nếu là mẹ hắn chắc chắn sẽ không đồng ý rồi. Hơn nữa chỉ cần hắn nói như vậy, mẹ hắn cũng sẽ vì mặt mũi con trai mà đáp ứng. Mặc dù bây giờ Hoa Cảnh còn chưa quản lý việc kinh doanh nhưng mặt mũi của hắn còn lớn hơn rất nhiều người trưởng thành.
Hứa Trì vẫn luôn biết nhà hắn có tiền, nhưng đến bây giờ mới biết một loạt cửa hàng bên ngoài tiểu khu của cậu đều đặt tên họ Hoa. Thậm chí lúc thanh toán tiền sửa quần, bà chủ còn khăng khăng không lấy tiền của cậu, chỉ bởi vì cậu là bạn học của Hoa Cảnh.
Nhưng cậu vẫn không biết phải bắt chuyện như thế nào, chẳng lẽ nhìn thấy Hoa Cảnh lại nói "Xin chào" à.
*
Hôm sau ở trường học, cậu đụng phải Hoa Cảnh. Cậu đang đi qua hành lang tới phòng làm việc của giáo viên thì gặp Hoa Cảnh đứng ở giữa hành lang nhỏ hẹp, duỗi chân chặn đường đi của cậu.
"Không nhìn thấy tôi à? Chào hỏi đi."
Hứa Trì ngắc ngứ, cuống họng giống như bị chặn. Bị hàng loạt cặp mắt bao quanh làm cả người cậu giống như bị kim đâm.
"Không biết chào như thế nào à?" Hoa Cảnh nói:
"Gọi anh."
Hứa Trì đóng băng tại chỗ. Những người khác cũng sửng sốt, sao lại gọi anh? Chưa thấy Hoa Cảnh nhận anh em bao giờ, toàn là người khác chủ động kết giao với hắn. Hứa Trì không gọi được, Hoa Cảnh túm cổ áo cậu kéo lên phía trước, cúi đầu ghé tai lại gần.
"Nói gì mà giống như muỗi kêu vậy, nói lớn lên."
Hứa Trì nói: "Anh." Âm thanh rất nhẹ làm lỗ tai Hoa Cảnh thấy thật ấm áp. Dù sao cũng nghe thấy rồi, hắn buông tay thả người ra.
"Thế này không phải rất tốt à. Đưa bài tập phải không? Đi thôi." Chân Hứa Trì giống như không phải của cậu nữa, bị hắn đẩy một cái, không tự chủ được đi một đoạn xa.
Hoa Cảnh cảm giác mình giống như Lôi Phong [1], rõ ràng là cái tên Hứa Trì này tính cách quái gở, khó gần. Vậy mà hắn còn phải làm gương để mọi người cùng chấp nhận cậu ta.
Người anh em mà Hoa Cảnh công nhận thì chính là người mà hắn bảo vệ dưới trướng, địa vị cũng sẽ không giống như trước đây, mọi người đều sẵn sàng làm quen với cậu. Nhưng nói thật thì Hứa Trì vốn quái gở từ trong xương, cho dù người khác tỏ ý chấp nhận cậu, cũng không thấy cậu làm bạn với ai cả. Hoa Cảnh làm bạn với cậu? Đi chết đi, hắn đến đây đi học chứ không phải đi làm từ thiện.
*
Một ngày nọ, hắn nhìn thấy trên mặt Hứa Trì có vết xanh tím, hắn thầm mắng Hứa Trì đúng là đồ vô dụng, có cái lệnh bài cứu mạng là hắn đây mà cũng không biết dùng đến.
Mãi cho đến khi hắn bị đối thủ của mình chặn lại bên ngoài trường, cười nhạo hắn có thằng em vô dụng cỡ nào, hắn mới biết Hứa Trì vì hắn nên mới bị đánh. Mà Hứa Trì vẫn chẳng nói gì với Hoa Cảnh, cho dù hắn đã biết rồi nhưng vẫn chờ Hứa Trì tới cáo trạng với hắn, đợi nửa tháng sau cũng không thấy mặt cậu ta đâu.
Hứa Trì đúng là cái đồ bánh bao.
Hoa Cảnh muốn mắng nhưng cũng lười đi tìm cậu ta. Hắn không muốn bị người khác nhìn thấy mình tìm Hứa Trì, làm như quan hệ hai người bọn họ tốt lắm vậy. Thế mà hắn lại cố tình đi ngang qua cửa tiệm giặt ủi mấy lần, xem có thể gặp cái tên Hứa Trì sống ở gần đây hay không. Nếu mà đụng phải lập tức bắt cậu ta lại dạy dỗ một trận.
Nhưng hắn chẳng hề gặp Hứa Trì được lần nào. Mỗi lần đi ngang qua đều bị bà chủ gọi lại cho đồ ăn nước uống làm thân.
Hoa Cảnh chỉ đơn giản hỏi bà chủ: "Hứa Trì sống ở tòa nhà nào vậy?"
Bà chủ suy nghĩ một lúc, "Em hỏi người bạn học kia hả? Hóa ra cậu nhóc tên là Hứa Trì. Cậu ta không nói nhiều, tính cách kỳ quái."
Hoa Cảnh nghĩ thầm "Chứ còn gì nữa".
Bà chủ lại nói: "Hình như cậu nhóc sống trong ga ra. Cậu ta sống với ba, ba cậu ta là tài xế chạy xe chở hàng đường dài, thường mua thuốc lá ở cửa hàng đối diện."
Ga ra ở tầng trệt, vừa thấp lại vừa ẩm ướt, hầu như là không ở người ở. Mà nếu có người chịu mua cũng sẽ bán liền, ai có tiền mà lại kinh doanh kiếm lời ở cái chỗ này chứ. Hoa Cảnh đành phải đi lại, đến cửa hàng đối diện mua ít đồ ăn vặt, hỏi Hứa Trì sống ở đâu rồi mang theo túi đồ ăn tới cửa.
Khi đó Hứa Trì mới vừa nấu cơm xong, ba cậu chê dở, lấy tay quét một cái vung hết lên người cậu.
"Tao đi gần nửa tháng mới về một lần, vậy mà mày làm mấy thứ này cho tao ăn hả? Ông đây ở bên ngoài làm sớm nghỉ muộn chỉ vì nuôi cái đồ ăn hại như mày. Con mẹ nó, mày còn dám mang cái bản mặt đó cho tao xem hả? Mẹ nó mày trưng cái mặt như thế là có ý gì, ông không cho mày ăn, không cho mày tiền à?"
Hoa Cảnh gõ cửa, đẩy cửa ra ló cái đầu vào thăm dò, lễ phép cười chào hỏi:
"Chào chú, cháu đến tìm Hứa Trì." Người đàn ông liếc mắt nhìn hắn, mũi hừ một tiếng.
"Tìm nó làm gì, nó cũng không thời gian ra ngoài chơi đâu. Quần áo trong nhà còn chưa cả giặt!"
Quay đầu lại mắng Hứa Trì: "Suốt ngày chỉ biết chơi, tao cho mày đi học chứ không phải cho mày đi chơi. Không biết trong đầu mày chứa cái gì, cả ngày chỉ biết ăn với chơi!"
Hoa Cảnh vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nói tốt về Hứa Trì: "Chú ơi, cháu chỉ tìm Hứa Trì nói vài câu thôi. Sáng nay cháu mượn bài tập của cậu ấy mà quên đưa nên bây giờ mới đến trả lại. Ở trường Hứa Trì có thành tích rất tốt, vẫn luôn là người đứng đầu lớp chúng cháu đấy."
Bây giờ người đàn ông mới có thái độ tốt hơn một chút, nói: "Vậy còn được".
Hứa Trì bỏ bát đũa xuống, sau khi ra ngoài thì đóng cửa lại. Cậu không biết tại sao Hoa Cảnh lại đến, nhưng bị hắn thấy mình bị ba mắng làm cậu xấu hổ muốn chết.
Hoa Cảnh cũng không biết mình tới đây làm gì, mà dù sao cũng đã đến rồi, hắn đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho Hứa Trì.
"Tôi về đây. Lần sau còn có người tìm cậu, cậu bảo chúng nó tới tìm tôi. Con mẹ nó cậu đánh với chúng nó làm cái gì, không phải là làm bẽ mặt tôi à."
Hứa Trì suy nghĩ kỹ một lúc. Lần trước vô duyên vô cớ cậu bị người ta đánh vào đầu, cậu còn chưa phản ứng lại, mấy người đó đã chạy hết sạch. Cậu cũng không phải là người khiến người khác yêu thích, có người ghét cậu cũng là chuyện bình thường, bị đánh một trận cũng không nghĩ là có liên quan tới Hoa Cảnh. Mà lại càng không ngờ Hoa Cảnh sẽ tới tìm cậu. Hứa Trì nhận lấy đồ ăn vặt, chân thành nói:
"Cảm ơn."
Hoa Cảnh nhìn cái bộ dáng này của cậu, chân mới vừa nhấc lên lập tức rút lại, đặt tay lên đỉnh đầu cậu.
"Cậu đấy. Lần sau ông ta còn chê cậu nấu cơm dở, cậu phải nói tài nghệ của ông đây chỉ có thế này thôi, con mẹ nó ông có ăn hay không! Ông đây ở trường học tập chăm chỉ, tương lai nhất định sẽ nổi bật hơn mọi người. Con mẹ nó ông còn chửi tôi một lần nữa xem, sau này ông có tàn phế tôi đây cũng không thèm nuôi ông! Cứ nói như vậy, nói một lần thử."
Hứa Trì: "..."
Hoa Cảnh cũng biết cậu không nói ra được mấy câu như thế này. Hoa Cảnh bật cười nói: "Cậu tự luyện tập thử đi, luyện tập nhiều thì sẽ biết nói thôi. Tôi về đây."
Hoa Cảnh lớn lên đẹp trai mọi người đều công nhận, nếu không thì cũng sẽ không được hoan nghênh như vậy. Mà Hứa Trì thấy hắn đẹp trai, không phải chỉ vì vẻ bề ngoài mà là cái loại vừa đẹp trai vừa ngầu ý. Lúc Hoa Cảnh nói bậy cũng rất tuấn tú, mặc dù Hứa Trì sẽ không nói "Ông đây".
Đương nhiên cũng sẽ không học theo xưng "Ông đây".
Thời gian ba Hứa Trì ở nhà rất ít, cậu cũng thường xuyên bị mắng, dù lúc đó cậu thấy không thoải mái thì cũng phải nhịn. Nói thế nào thì ông cũng là ba ruột của cậu, mặc dù có gắt gỏng, thô tục nhưng dù oán trời trách đất thì cậu cũng sẽ không ghét ba mình. Chỉ là từ nhỏ cậu đã bị chửi mắng rồi dần trở nên tự ti, rụt rè. Nhìn Hoa Cảnh tùy ý nói thẳng như vậy cậu cũng chỉ dám ước ao.
*
Giáo viên cũng phát hiện ra sự thay đổi của Hứa Trì, càng siêng năng gọi cậu đến văn phòng hơn. Thầy giáo cố ý hỏi cậu: "Có phải Hoa Cảnh bắt nạt em không?"
Cậu nói: "Không có."
Vậy xem ra ở chung cũng không tệ lắm, thầy giáo lại bảo cậu nên kết bạn nhiều hơn, thường xuyên nói chuyện với mọi người.
Hứa Trì nói "Dạ", phỏng chừng có nghe cũng không lọt tai.
Trước khi đi, thầy giáo bảo cậu gọi Hoa Cảnh đến phòng làm việc. Nhưng bây giờ Hoa Cảnh đang chơi bóng với mọi người ở dưới lầu. Sân bóng rổ vừa nắng vừa nóng, không ai chú ý tới cậu. Cậu đứng ở bên sân một lúc, mãi đến khi có người nhìn thấy cậu rồi bảo Hoa Cảnh nhìn về phía này. Hoa Cảnh nhìn qua, hỏi:
"Tìm tôi hả?" Lúc này sân bóng cũng dần trở nên yên tĩnh hơn.
Hứa Trì nói: "Thầy giáo tìm cậu."
Hoa Cảnh đập bóng đi tới. "Hả? Không nghe rõ."
Hứa Trì dừng lại, gian nan mở miệng: "Anh, thầy giáo gọi anh đến văn phòng." Nói xong cậu chỉ cảm thấy tiếng ù ù bên tai, giống như bị say nắng, mãi đến khi có một cái tay đặt lên đỉnh đầu cậu.
Hoa Cảnh toét miệng cười: "Lần này tôi nghe thấy rồi."
Hắn quay đầu nói với những người khác: "Tôi đi cái đã, lát nữa quay lại." Nghĩ một lát rồi gọi Hứa Trì:
"Cậu đi mua nước cho mọi người đi. Có tiền không?" Nói rồi muốn lấy ví ra. Hứa Trì nói "Có". Hắn rút tay lại, vỗ nhẹ đầu Hứa Trì.
"Được rồi, đi đi."
Chính là vào lúc này, cuộc sống của Hứa Trì cũng bắt đầu trở nên tươi sáng hơn.
-----------------------------
Chú thích:
[1] Theo tiểu sử chính thức, Lôi Phong sinh năm 1940, lớn lên tại nông thôn, sau đó làm công nhân nhà máy, từng lái xe công nông và máy ủi. Đến năm 1959, anh nhập ngũ và trở thành chiến sĩ lái xe, cho đến khi bị chết trong một tai nạn. Lôi Phong được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình và nói chung là đã làm rất nhiều việc tốt và nhất là đã chuyên cần học tập. Vào những thập niên 60-70 ở Trung Quốc dấy lên một phong trào học tập và noi gương Lôi Phong.
---------------------
Các thím thấy chửi đã không? Tui edit mà còn thấy chửi sướng hết cả người 😎😎😎
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip