Chương 19: Vĩnh biệt
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
Chương 19: Vĩnh biệt
***
Từ hôm nay trở đi, chỉ còn lại một mình cậu...
***
Gần đây thời tiết cũng như tâm tình của Chúc Miêu, mờ mịt u ám, không khí oi bức ẩm ướt.
Chúc Miêu chạy một mạch đến bệnh viện, không để ý gì khác, xông thẳng về phía trước. Bên ngoài phòng ICU, chú thím cậu đã ở đó chờ, thấy cậu đến, tức giận lẩm bẩm "Cuối cùng cũng tới". Chúc Miêu thở hổn hên, mặc đồ bảo hộ và đeo giày xong, theo bác sĩ vào phòng bệnh.
Mồ hôi nóng của Chúc Miêu bị giam trong bộ đồ bảo hộ, gió lạnh từ điều hoà thổi đến, tất cả biến thành mồ hôi lạnh.
Giống như nằm mơ, cậu đi theo bác sĩ đến bên giường bệnh.
Chúc Miêu tới gần hơn, phát hiện các ống kết nối trên người bà đã được rút ra, bà nội an tường nằm trên giường bệnh, như ngủ thiếp đi, tóc trắng trên đầu như tơ bạc, hơi lộn xộn. Chúc Miêu vươn tay vuốt lại tóc bà, để chúng chỉnh tề lại.
Bác sĩ nói: "Lúc cụ ra đi rất yên ả, mọi người nói lời vĩnh biệt cụ đi."
Chúc Miêu có chút mờ mịt nhìn bác sĩ một cái, chú thím của cậu đang nhỏ giọng khóc rấm rứt, Chúc Miêu không biết trong đó có bao nhiêu chân tình bao nhiêu giả ý.
Cậu nhìn tay bà nội lộ ra ngoài chăn, cậu lặng lẽ vươn tay nắm lấy. Còn chút hơi ấm sót lại.
Trong trí nhớ của Chúc Miêu, tay bà nội luôn luôn ấm áp.
Khi còn nhỏ, ba qua đời, mẹ tái giá, thân thích còn lại tranh cãi không ngừng về trách nhiệm nuôi dưỡng cậu. Bà nội không nói gì, cứ nắm tay cậu như vậy, nhỏ nhẹ dỗ cậu: "Miêu Miêu đừng khóc, sau này nội nuôi con."
Từ nhỏ, có đồ ăn ngon là mấy người kia giấu đi, không cho cậu ăn. Lần nào bà nội cũng lặng lẽ dắt cậu vào phòng, nhét đồ ăn vặt vào tay cậu.
Hàng năm bà nội đều đan áo len cho cậu, còn bớt ăn bớt mặc mua điện thoại cho cậu.
Nghĩ tới đây, Chúc Miêu móc điện thoại trong túi ra. Màn hình điện thoại đã nứt vỡ đến mức không thể nhìn được gì. Chúc Miêu nhấn nhấn, màn hình không hề sáng lên, chắc là hỏng rồi.
Hốc mắt cậu chua xót, đưa tay lên xoa xoa, phát hiện cũng không có nước mắt.
"Nội ơi..."
Chúc Miêu khẽ khàng gọi một tiếng. Không người nghe thấy, cũng không người đáp lại.
Từ hôm nay trở đi, chỉ còn lại một mình cậu.
Mọi chuyện xảy ra sau đó, Chúc Miêu thấy rất mơ hồ, như cách một lớp thuỷ tinh mờ, không nhìn rõ không nghe rõ bất cứ thứ gì. Tựa như cậu đã mất đi năng lực suy xét, tất cả hành động chỉ dựa vào bản năng. Cậu nghe chú thím bàn bạc chuyện hậu sự cho bà nội.
Bà nội thật thiện lương, không để chú thím phải phiền não, Chúc Miêu nghĩ nghĩ.
Bọn họ thu dọn đồ đạc của bà ở bệnh viện, Chúc Miêu cầm cái áo len đã đan được già nửa, những thứ khác cậu không đụng vào.
Chuyện hậu sự cho bà nội, Chúc Miêu không có quyền lên tiếng, cậu chỉ có thể đi theo chú thím giúp linh tinh, giày vò thật lâu.
Có điều bộ quần áo cuối cùng mặc cho bà nội là do cậu chọn, chú thím không biết bà thích mặc bộ nào nhất. Cậu biết, là bộ có hoa màu đỏ. Đó là bộ Chúc Miêu chọn cho bà, bà nội thích lắm, nhưng ngại quá sặc sỡ nên không dám mặc.
Giày vò xong hết thảy đã là đêm khuya, chú thím muốn về nhà, Chúc Miêu không muốn đi cùng họ. Trước đây khi có bà nội, cậu còn miễn cưỡng gọi nơi đấy là nhà, bây giờ bà nội không còn, cậu cũng chẳng còn nhà nữa.
Cậu muốn rời đi, chú cậu muốn nói lại thôi: "Chúc Miêu à, nếu không mày..."
Bà thím cấu ông ta một cái, ngăn lại, tranh nói trước: "Ngày đưa tang đến sớm đấy."
Chúc Miêu gật gật đầu, không để ý, quay người đi.
Trên trời rơi xuống những hạt mưa bay bay, không lớn, như những sợi lông nhỏ, nhẹ nhàng tinh tế. Chúc Miêu không tránh mưa, chỉ chuyển ba lô từ sau lưng ra ôm đằng trước, bởi trong ba lô chứa áo len bà đan dở cho cậu, sợ dính ướt. Cậu lê bước chân trở về quán cà phê, xa xa nhìn thấy quán đã tắt đèn đóng cửa.
Trong người Chúc Miêu có chìa khoá, nhưng cậu thấy bên trong tối đen như mực, dù có vào thì cũng yên tĩnh đến đáng sợ, thêm nữa, cậu chạy qua chạy lại một hồi, mệt sắp chết rồi, sức lực toàn thân đã bị vắt kiệt.
Ghế gỗ dài trước quán bị mưa xối ướt, Chúc Miêu không ghét bỏ, đặt mông ngồi xuống, toàn thân đều thả lỏng. Cậu ngồi cong lưng, ôm ba lô cũ rách, sau cậu là quán cà phê tắt đèn không người, quạnh quẽ đến mức xa cách.
Đèn đường chỉ chiếu sáng được một vùng, bất lực với bóng đêm bên ngoài.
Dáng vẻ của người qua đường vội vã, mỗi người đều có đích đến đều có lối về, Chúc Miêu thật sự rất mông lung.
Đột nhiên, có tiếng động cơ xe motor truyền từ nơi xa đến. Chúc Miêu bị đèn pha của xe chiếu cho nheo mắt lại. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện một chiếc xe đen tuyền dừng trước mặt cậu, thân xe bóng loáng, tiếng động cơ như dã thú gầm gừ.
Hạng Chú dừng xe xong chống một chân xuống, gỡ mũ bảo hiểm ra, hất hất tóc. Nhất Ninh không cao, xe motor của Hạng Chú quá lớn so với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của cô, lúc cô xuống xe có chút vụng về luống cuống, tháo mũ treo trên đầu xe. Mũ bảo hiểm đè ép mái tóc vốn khô ráo rối xù của cô càng thêm giống một chiếc chổi xể.
Chúc Miêu chớp mắt mấy cái, đần độn nói: "Chào, chào buổi tối..."
Nhất Ninh không nói câu nào, mặt không biểu tình, đi tới vỗ đầu Chúc Miêu một cái, khí lực rất mạnh, đập cho Chúc Miêu ôm đầu khẽ kêu. Hạng Chú lấy điện thoại trong túi ra, ấn mở cho Chúc Miêu xem, trên màn hình hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ anh gọi cho Chúc Miêu.
Chúc Miêu lấy điện thoại bị vỡ nát màn hình cho bọn họ coi, cúi đầu nói: "Xin lỗi..."
Nhất Ninh không nói gì, Hạng Chú chỉ chỉ vào quán, nói: "Tôi đưa cô ấy về nhà, em mở cửa vào nhà đợi."
Chúc Miêu ngoan ngoãn gật đầu, móc chìa khoá mở cửa đi vào, "Tách" một cái mở đèn lên.
Ánh đèn dịu nhẹ màu vàng như thuỷ triều rót đầy không gian, mèo trong nhà chưa vào lồng, cả đám thò đầu ra nhìn, mở to con mắt tròn xoe nhìn Chúc Miêu vừa vào, như không quen biết cậu.
Hạng Chú cũng theo vào, mở tủ lạnh sau quầy bar, rót một cốc sữa bò, dùng máy pha cà phê làm nóng nhanh, đặt trên quầy bar, nói: "Uống cho xong trước khi tôi về."
Chúc Miêu vẫn chỉ khẽ gật đầu.
(*) Máy pha cà phê:
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe máy, Chúc Miêu ngẩng đầu nhìn, Hạng Chú chở Nhất Ninh đi. Mấy con mèo bị mùi sữa bò hấp dẫn, nhảy lên quầy bar, thử ngó vào cốc sữa của Chúc Miêu. Chúc Miêu đuổi tụi nó xuống, phí sức chín trâu hai hổ mới nhốt hết vào lồng được, rồi mới xuống tầng.
Sữa bò nóng quá, Chúc Miêu sờ lên thành cốc suýt thì bị bỏng, cẩn thận cầm lên, uống từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ, bỏng cả miệng.
Chỉ lát sau, tiếng động cơ lại vang lên từ xa đến gần, Hạng Chú đã về rồi.
Chúc Miêu giật mình uống cả ngụm lớn, bỏng đến rớt cả nước mắt.
Hạng Chú đẩy cửa bước vào, thấy cậu bưng cốc sữa bò vẫn còn quá nửa, nói: "Sao vẫn chưa uống hết?"
Hiếm khi Chúc Miêu thấy anh nghiêm nghị không dịu dàng như này.
Hạng Chú cau mày, như ông thầy khó tính nhìn bạn nhỏ không nghe lời. Anh thích mặc áo ba lỗ, hôm nay cũng mặc một cái rộng rãi, vạt áo phía trước nhét vào trong quần túi hộp màu đen, chân đeo bốt Martin. Không dễ chọc, cực kỳ không dễ chọc.
Chúc Miêu cứ cảm thấy một giây sau anh sẽ đánh người, hơi hơi tủi thân nói: "Nóng quá..."
Hạng Chú nhìn cậu chằm chằm, trừng một hồi, xẹp hơi.
Lấy cái cốc trong tay cậu, xúc một cục đá nhỏ trong tủ lạnh, bỏ vào trong sữa bò nóng, lắc lắc, đá tan, sữa bò ấm.
Chúc Miêu nhận cái cốc, nhiệt độ vừa phải, cậu uống "ừng ực ừng ực" một hơi hết sạch, sợ Hạng Chú lại tức giận.
"Híc —–"
Chúc Miêu liếm sữa dính trên môi trên mép, nấc cục một cái.
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip