Chương 44: Không có người nào không thích anh
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
Chương 44: Không có người nào không thích anh
***
"Hôn thì phải nhắm mắt lại."
***
Bãi biển này bình thường như vậy, cho dù Chúc Miêu chưa từng đi xa nhà, từ trước đến nay chưa từng thấy những bãi biển khác, nhưng cậu cũng biết nơi này thường thường không có gì mới lạ.
Nơi đây không có nước biển xanh thẳm trông thấy đáy, không có đường bờ biển mênh mông vô bờ, thậm chí trên bờ cát còn có chai nhựa và phao bơi bị vứt bừa.
Trong thời khắc bình minh sắp đến, nơi này cũng bình thường như vậy.
Nhưng nơi đây cũng đặc biệt như thế.
Ở nơi đây, Chúc Miêu được nghe chuyện quá khứ của Hạng Chú, như thể bộ ghép hình tìm được miếng ghép cuối cùng bị thất lạc, Hạng Chú trước mặt cậu cuối cùng cũng hoàn chỉnh. Trước kia cậu cảm thấy, Hạng Chú thật sự quá tốt, quá quá tốt, tốt đến mức trên thế giới này căn bản là không người nào không thích anh.
Nhưng lúc này, cậu nhìn Hạng Chú trước mặt, cảm thấy anh bây giờ, tốt hơn trước đây nhiều lắm.
Bọn họ cứ ngồi như vậy trên bờ cát, đường chân trời xa xa đã có ánh sáng mờ mờ. Mặt trời sẽ nhô lên từ nơi đó, nhưng tất cả ánh sáng đã bị trộm vào trong mắt họ.
Chúc Miêu cảm thấy, đời này cậu sẽ nhớ mãi nụ hôn này.
Hai mắt Hạng Chú khép hờ, lông mi hơi run rẩy, bờ môi cũng rung động. Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi vào một bên mũi anh, anh hơi nghiêng đầu, lại gần Chúc Miêu đang trừng to mắt không biết phải làm sao. Như đang hôn một món đồ dễ vỡ, môi họ khẽ khàng vuốt ve nhau. Trên môi Chúc Miêu có một ít da hơi khô, cọ xát khiến người ta ngứa ngáy tận trong lòng.
Chúc Miêu căng thẳng đến nỗi quên cả nhắm mắt. Mặt của hai người gần kề như vậy, lần đầu tiên Chúc Miêu phát hiện bên cánh mũi Hạng Chú có một nốt ruồi nhàn nhạt.
Có lẽ là dáng vẻ tròn xoe mắt không dám động đậy của cậu quá đáng yêu, Hạng Chú nhấc mí mắt lên nhìn cậu, trong cổ họng khẽ khàng bật cười một tiếng.
Anh vươn tay, che mắt Chúc Miêu, vuốt ve đôi môi, khàn giọng nói: "Hôn thì phải nhắm mắt lại."
Chúc Miêu vội vàng nhắm mắt, không dám cụng cựa, toàn thân từ trên xuống dưới tất cả giác quan tập trung hết đến chỗ hai phiến môi. Hình như làn da nơi đó trở nên mỏng vô cùng, ma sát nhẹ nhàng thôi cũng sẽ được phóng đại gấp trăm lần, một xíu nhiệt độ cũng có thể khiến toàn thân bốc cháy.
Dường như chỉ qua một giây đồng hồ, lại dường như đã trôi qua rất lâu rất lâu.
"Có thể mở mắt rồi." Hạng Chú nói.
Chúc Miêu như người gỗ bị thần chú đánh thức, lúc này mới phát hiện vừa rồi ngay cả ngón tay cậu cũng không dám động đậy. Cậu mở mắt ra, thấy Hạng Chú đang dùng mu bàn tay lau nước còn đọng bên khoé môi. Cả người cậu nóng rẫy lên, tay cũng không biết đặt vào đâu.
Hoá ra trong lúc hôn nhau vừa nãy, mặt trời đã mọc lên.
Hạng Chú bị ánh nắng xuyên tới nheo mắt lại. Anh đứng lên, vỗ vỗ cát trên mông, vươn tay kéo cả Chúc Miêu dậy, sau khi kéo lên cũng không buông tay ra.
Chúc Miêu bị anh kéo đi, hai người một trước một sau quay về dọc theo bãi cát.
Trên bãi cát chỉ có một hàng dấu chân, bởi vì Chúc Miêu cố ý giẫm lên dấu chân của Hạng Chú.
Chúc Miêu đi sau lưng anh, lắp bắp hỏi: "Anh ơi, thế rốt cuộc là anh có thích em không ..."
Lại là như thế, đáng thương đến tội. Mỗi khi Chúc Miêu lộ ra dáng vẻ này, Hạng Chú lại cảm thấy trong lòng ngứa ran.
Anh không quay đầu lại, cười đáp: "Em nói xem?"
Chúc Miêu bĩu môi, nghĩ thầm, nào phải do em định đoạt.
Trên đường quay về, hai người không ngủ một đêm, Hạng Chú chạy xe rất chậm, không khác gì Nhất Ninh chạy xe điện nhỏ.
Trong lòng Chúc Miêu đang thầm xé cánh hoa, vừa xé vừa đếm, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình...
Càng nghĩ càng quạu, đôi tay ôm Hạng Chú càng siết càng chặt. Hạng Chú suýt bị cậu ghìm chết.
"Nhẹ thôi!" Giọng của anh nghẹn trong mũ bảo hiểm.
Chúc Miêu tức giận hô to: "Biết rồi!"
Khi quay về quán, trời đã sáng rõ, lát nữa là phải mở quán, Hạng Chú giúp Chúc Miêu gỡ mũ bảo hiểm trên đầu xuống, nhẫn nhịn xúc động muốn thò tay gãi cằm Chúc Miêu mấy cái.
Anh nói: "Đi ngủ một lát đi, tôi dọn dẹp, lát nữa kêu đồ ăn sáng rồi gọi em dậy ăn."
Chúc Miêu liếc anh một cái, tức giận đáp: "Ừm."
Lại đùa nữa thì hơi quá, Hạng Chú túm lấy thịt trên má cậu, nhéo lấy nhéo để. Chúc Miêu nhìn anh chằm chằm anh không nói gì, Hạng Chú cúi đầu xuống cắn một cái lên chóp mũi cậu, thở dài, nói: "Trêu em thôi mà. Thích em."
Ánh mắt Chúc Miêu tránh né, vành tai ngay lập tức đỏ lên, trong lòng lại nhẹ nhõm, bước chân thoải mái mở cửa vào trong quán, leo lên tầng hai, nằm ập xuống ghế sô pha dài, đắc ý hết sức.
Này thì ngủ thế nào được nữa. Cậu nằm nhoài trên ghế sô pha, rồi bò bò ra chỗ đầu lan can, nhìn xuống từ khe hở giữa các thanh gỗ.
Hạng Chú đang thu dọn quầy bar, rửa sạch máy xay hạt cà phê, còn tranh thủ cầm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Rõ ràng một đêm không ngủ, thế mà Chúc Miêu hoạt bát cực kỳ, cứ úp sấp ở chỗ đó nhìn ngắm.
Mèo đã được thả ra, chạy tung mù tầng trên tầng dưới, méo meo kêu đòi ăn cơm.
Chúc Miêu cảm thấy lòng mình căng căng trướng trướng, đã rất lâu không thoả mãn vui vẻ như vậy. Cậu lăn lộn trên ghế sô pha một hồi, thế rồi vô thức ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đến lúc Chúc Miêu bị tiếng mèo kêu đánh thức, không biết đã qua bao lâu.
Cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy, phát hiện Hạng Chú đang ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, ngón cái và ngón trỏ túm miệng một chiếc mèo, có vẻ là không cho nó kêu nữa. Chú mèo đã ăn uống no nê, không cáu kỉnh gì cả, cứ ngồi xổm như vậy, vẫy đuôi, mặc cho anh vần vò.
Hạng Chú vừa buông tay ra, nó đã kêu "meow --" một tiếng um nhà.
"Suỵt --"
Chiếc mèo phi xuống tầng như một làn khói.
Đợi anh quay đầu lại mới phát hiện Chúc Miêu đã thức giấc, đang ngồi trên ghế sô pha nhìn anh.
Nhất Ninh đang xay hạt cà phê dưới tầng, máy xay "brừ brừ brừ" vận hành.
Chúc Miêu nhìn giờ, thế mà cậu đã ngủ hơn một tiếng, bụng đã đói đến lép kẹp.
"Mau đi ăn sáng." Hạng Chú nói.
Thực ra đồ ăn sáng đã giao tới từ sớm, nhưng Chúc Miêu vừa ngủ say, Hạng Chú không nỡ gọi cậu. Hạng Chú vốn chỉ định lên tầng xem cậu có tỉnh ngủ hay không, ai ngờ cứ như đồ biến thái ngồi xổm bên cạnh nhìn ngắm một lúc lâu.
Khi Chúc Miêu ngủ như một bé con, nửa gương mặt bị gối đầu ép tới biến dạng, khẽ nhếch môi, hình như còn chảy chút nước dãi. Tầng hai khá là bí, nên mặt cậu hơi đỏ, lúc ngủ lông mày giãn ra, dáng vẻ không buồn không lo, khoé môi còn vểnh lên, không biết là mơ thấy chuyện gì vui.
Bản thân Hạng Chú thì không hề buồn ngủ. Anh lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh Chúc Miêu, nghĩ một số chuyện, ngốc một lát hồn.
Suy cho cùng có ai sẽ không thích Chúc Miêu đây? Không có ai.
Cậu là bông hướng dương nhiệt liệt. Chúc Miêu luôn hỏi anh có thích cậu hay không, anh cũng luôn tự hỏi vấn đề này. Đối với anh mà nói, "yêu thích" không phải chuyện dễ dàng nói ra. Động lòng rất đơn giản, nhưng một khi đã nói "thích" ra khỏi miệng, sau đó sẽ kéo theo một loạt vấn đề thực tế.
Nhưng Chúc Miêu là đoá hướng dương vĩnh viễn không héo tàn.
Chúc Miêu vừa tỉnh ngủ nên vẫn hơi ngơ ngác, nhưng đã vô thức cười toe với Hạng Chú. Hạng Chú chống tay xuống mép sô pha, lại gần, rất tự nhiên hôn một cái lên môi Chúc Miêu.
Toàn thân Chúc Miêu cứng đờ, cùng tay cùng chân mà xuống lầu, suýt bị con mèo nằm ườn trên bậc thang làm trượt chân.
Nhất Ninh đứng sau quầy bar dòm cậu một chút, nói ngắn gọn: "Đồ ăn sáng, bên ngoài."
Nhất Ninh chỉ bình thản liếc cậu một cái, lại thêm cô không phải người hay bát quái, tuy trong lòng đều rõ ràng hết thảy, nhưng trước giờ cô không nói nhiều một câu.
Nhưng Chúc Miêu lại vì cái nhìn này của cô mà toàn thân không được tự nhiên, vội vàng lộn một vòng vọt ra sân ăn đồ ăn sáng của cậu.
Hạng Chú theo sau lưng, đút túi, ung dung thảnh thơi, khẽ huýt sáo bước xuống bậc thang.
Nhất Ninh cũng nhìn anh một cái.
Hạng Chú tựa vào lan can cầu thang, cho cô nhìn thoải mái, nhún vai, nói: "Làm sao?"
Nhất Ninh thấp giọng lầu bầu câu gì đó, rồi không nói gì nữa, cúi đầu ngâm cà phê của cô.
Hết chương 44.
Nội tâm Nhất Ninh: Dám múc em giai mị... =]]]]]
Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ sắp sắp sắp sắp sắp sắp sắp sắp sắp kết thúc gòiii.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip