Chương 63

Chiếc nhẫn

---

edit bihyuner. beta bihyuner

Khi chưa nghĩ thông mọi việc, Đới Lam rất ít khi dốc bầu tâm sự cùng người khác.

Có lẽ do uống say, cũng có thể vì Tống Ý đang ở đây, cho nên hắn cảm thấy rất an toàn.

Trước kia khi Tống Ý còn là một nhà trị liệu tâm lý, anh cũng có chứng chỉ hành nghề, bệnh nhân đăng kí tư vấn sẽ nộp vài trăm tệ, mỗi lần chỉ kéo dài khoảng hơn ba mươi phút. Công việc này coi như tích luỹ kinh nghiệm, tương đương với một cố vấn tâm lý.

Khi đã tiếp xúc với nhiều người bệnh hơn, Tống Ý dần phát hiện ra một quy luật— trên thế giới này, người lương thiện luôn bị áp đặt tiêu chuẩn cao hơn, bọn họ bị ép phải tuân theo một quy chuẩn đạo đức tự phát, bị buộc phải nhận hết mọi sự đau khổ mà không được thể hiện vui buồn, luôn luôn phải lấy ơn báo oán, cuộc đời bọn họ giống như thần tiên phải lịch kiếp vậy. Người đời xây dựng nên một kiểu mẫu "thánh hiền" để tìm sự an ủi cho chính nội tâm của mình.

Nhưng có rất nhiều người bệnh, giá trị đạo đức của họ không dùng để đối nhân xử thế, mà dùng để tự đánh giá chính mình. Bọn họ yêu cầu bản thân quá cao, trong lòng tích tụ một bức tường không thể vượt qua, mỗi khi tự nhìn nhận lại bản thân, bọn họ sẽ sinh ra sự bất mãn.

Rõ ràng Đới Lam là chính là kiểu người như vậy— hắn tự trách bản thân rất nặng nề, gần như là một kiểu cực đoan.

Tính cầu toàn của hắn còn trầm trọng hơn cả chủ nghĩa hoàn hảo.

Nếu xét về mặt lâm sàng, có thể khẳng định 80-90%, đây là các các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế đã đạt đến đỉnh điểm, bắt buộc phải can thiệp bằng thuốc. Nhưng Tống Ý cảm thấy ngoài việc chẩn bệnh và kê đơn cho Đới Lam, anh còn có những khả năng khác có thể giúp ích cho hắn, ví dụ như khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* này phát tác, Tống Ý hoàn toàn có thể ứng phó.

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (obsessive-compulsive disorder, OCD) đặc trưng bởi những suy nghĩ, những thôi thúc hoặc những hình ảnh (ám ảnh) lặp đi lặp lại, dai dẳng, không mong muốn và xâm nhập và/hoặc bởi các hành vi lặp đi lặp lại hoặc hành vi tinh thần lặp đi lặp lại mà bệnh nhân cảm thấy bị thôi thúc phải làm

Sau một ngày mệt mỏi, hai người tắm rửa sạch sẽ, lên giường quấn lấy nhau hàn huyên vài câu, sau đó cùng chìm vào giấc ngủ.

Tống Ý thường ngủ không sâu, chỉ cần Đới Lam có động tĩnh gì đó anh lập tức tỉnh dậy. Nhưng vì đêm qua bị Đới Lam giày vò đến kiệt sức, hai ngày hôm nay Tống Ý hễ đặt lưng là ngủ mê mệt, ngay cả khi người nằm cạnh đã rời giường anh cũng không hề hay biết.

Vì uống rượu trước khi đi ngủ nên Đới Lam quên mất việc uống thuốc, nửa đêm hắn tỉnh lại một lần, đầu óc cực kì minh mẫn, không một chút cảm giác buồn ngủ. Hắn nhìn di động phát hiện mới hơn hai giờ sáng, rõ ràng mới ngủ vài tiếng, thậm chí không phải ngủ rất say, thế nhưng hắn có cảm giác mình đã hôn mê đến nửa thế kỉ.

Đới Lam ngồi bên mép giường suy nghĩ miên man, hắn nhìn gương mặt đang say giấc nồng của Tống Ý, trong đầu chợt loé lên một dự định mà trước đây hắn không dám nghĩ đến.

Đới Lam lại nhìn đồng hồ, phỏng chừng giờ này Tưởng Tân Minh vẫn còn thức, vì thế hắn gửi tin nhắn wechat cho cô học trò ruột, nhờ cô nàng gửi phương thức liên hệ của một người.

Lúc ấy Tưởng Tân Minh vừa luyện nghe tiếng Nga vừa ngủ gà ngủ gật, nhận được tin nhắn của thầy giáo thì lập tức choàng dậy. Cô không gửi thông tin ngay mà hỏi ngược lại một câu: [Uầy! Thầy định cầu hôn ạ???]

Đới Lam phục sát đất khả năng lập luận của học trò, sau khi lấy được thông tin mình cần, hắn mới cẩn thận dặn dò: [Đừng nói gì với Tống Ý đấy.]

Lần này Tưởng Tân Minh rất ngoan ngoãn nghe lời, cô gửi liên tiếp mấy cái meme [Chỉ mình hiểu bạn].

Nhưng Đới Lam cảm thấy việc này không đơn giản chỉ là nói hay không nói ra. Ngày hôm sau khi Tống Ý đã đi làm, Đới Lam ngồi trên sofa khoảng nửa tiếng để chuẩn bị tinh thần, sau đó gom hết dũng khí bấm gọi dãy số mà Tưởng Tân Minh gửi cho hắn đêm qua.

Đã có tín hiệu kết nối, Đới Lam hít thở sâu, dùng giọng nói trang trọng nhất có thể, vừa lễ phép vừa có chút khách khí cất tiếng chào hỏi: "Alo, cháu chào cô ạ, cho cháu hỏi có phải bác sĩ Từ không ạ? Cháu là Đới Lam."

Đới Lam đã chuẩn bị sẵn đoạn văn giới thiệu bản thân, hắn lẩm nhẩm học thuộc cả buổi, cuối cùng một câu cũng không dùng đến, bởi vì đầu dây bên kia chẳng hề tò mò, cũng không lộ ra một chút kinh ngạc nào mà chỉ đơn giản hỏi lại một câu: "Đới Lam? Bạn trai của Tiểu Ý đấy à?"

"..." Fine, người trong gia đình này đều có phong cách nói chuyện thẳng thắn như vậy: "À..., vâng, là cháu đây ạ, cô cho cháu xin vài phút nói chuyện có được không ạ?"

"Vài phút gì chứ." Đối phương nở nụ cười, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng và chân thành: "Hai cha con bọn họ đều đi viện rồi, chỉ có cô và cháu là rảnh rỗi thôi, cháu qua thẳng nhà cô đi, hai cô cháu mình tâm sự."

Đới Lam rời khỏi nhà với tâm trạng thấp thỏm, thế nhưng lại trở về nhà với một trái tim đập bình tĩnh trong lồng ngực.

Thật ra, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt Từ Nguyệt Lâm, quả bóng căng phồng trong ngực Đới Lam lập tức được xì hơi. Bác sĩ Từ thực sự rất có khí chất người lương y, bà giống như Tống Ý, luôn đem lại cảm giác yên tâm cho mọi người.

Hai người trò chuyện vài ba câu hết nửa buổi sáng, Từ Nguyệt Lâm nói Đới Lam cứ tự nhiên, không cần quá câu nệ, Đới Lam vẫn giữ thái độ lễ phép nhưng không khách sáo nữa, thoải mái nhận lời ở lại ăn trưa cùng bà.

Bọn họ đều là người biết ăn nói nên rất hợp tính, mãi cho đến giờ tan tầm, Đới Lam xin phép ra về, nói hôm nay phải đi đón Tống Ý, lần sau có dịp sẽ ghé qua tiếp.

Khi hắn đứng dậy, Từ Nguyệt Lâm vẫn ngồi yên trên sofa lẳng lặng đánh giá vài giây, sau đó bà mới đứng lên cười nói với hắn: "Đợt trước cô với chú đã đoán rằng sẽ có một ngày cháu đến gặp cô một mình, tuy có sớm hơn so với dự kiến, nhưng cũng nằm trong dự đoán rồi. Tiểu Ý nhà cô có chút cao ngạo, yêu cầu rất khắt khe trong chuyện tình cảm, cái tính này giống cô, cho nên rất khó tìm được người cảm thông. Khi nào đi Nga về, cháu giúp cô bảo ban nó, hai đứa rảnh rỗi thì về nhà ăn cơm nhé."

Đới Lam cảm thấy ngượng ngùng, chỉ biết cười lắc đầu. Tống Ý quả là giống mẹ, họ thường nói những lời mang ẩn ý sâu xa, khi nghiền ngẫm kĩ về những lời ấy, một phần nào đó trong trái tim sẽ cảm thấy hơi chua xót.

Trước kia Tống Ý từng kể sơ qua, anh nói tình cảm cha mẹ mình rất "sến", bọn họ chỉ thích thế giới riêng của hai người, khác với đại bộ phận các cha mẹ Trung Quốc kiểu mẫu, lúc nào cũng thích con cháu đông vui quây quần. Những lời bác sĩ Từ vừa nói, nghĩa đen là nhờ Đới Lam khuyên bảo Tống Ý chịu khó về thăm nhà hơn, còn nghĩa bóng là đang quan tâm Đới Lam, vì biết hắn bây giờ không còn gia đình, nhắc hắn khi nào cảm thấy nhớ nhà có thể về đây.

Đới Lam nở nụ cười nhưng sống mũi cay cay, hắn nhìn về phía Từ Nguyệt Lâm, trong ánh mắt là sự chân thành tuyệt đối. Tuy lời hắn nói ra có chút khách sáo nhưng mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng: "Không có gì khó khăn đâu ạ, được ở cạnh em ấy, cháu cảm thấy rất yên bình. Tuy tình trạng lúc này của cháu chưa ổn định, quả thực không có tư cách để cô chú cảm thấy yên tâm, nhưng cháu vẫn mặt dày một chút cam đoan với cô rằng, cháu sẽ không bao giờ làm Tống Ý buồn lòng, cũng không bao giờ để em ấy phải chịu khổ đâu ạ."

"Không sao đâu." Từ Nguyệt Lâm phất tay ra hiệu bỏ qua, động tác của bà khiến người ta cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng lật bàn tay một cái, mọi đau khổ phiền não đều bay lên chín tầng mây: "Cháu thấy cô có đối xử với cháu như bệnh nhân không? Đừng đặt nặng chuyện này trong lòng. Nếu cả Tiểu Ý và cô đều khẳng định cháu không mắc bệnh, vậy thì cháu hoàn toàn không mắc bệnh."

"Hơn nữa nó cũng lớn đầu rồi, vui buồn là chuyện của nó. Cô tin lời cam đoan của cháu, nhưng cho dù Tiểu Ý có vất vả hay phiền lòng, cô cũng sẽ không xen vào đâu." Vừa nói Từ Nguyệt Lâm vừa dẫn Đới Lam ra cửa, giục hắn ra về: "Thôi đi đi, lát nữa Tiểu Ý tan làm không thấy ai đón, nó lên cơn giận dỗi, cháu lại mất công dỗ bây giờ."

Bọn họ giấu Tống Ý mà hàn huyên suốt cả một ngày, hơn nữa dường như trừ Tống Ý, cả thế giới đều biết chuyện này. Ngay cả ánh mắt Văn Việt nhìn Đới Lam cũng không còn như trước, hễ không có mặt Tống Ý, cậu ta sẽ bắt đầu giương mắt đánh giá Đới Lam, hàng lông mày như dây súng cao su, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra đạn.

Tuy Tống Ý cảm thấy sự hưng phấn này của Đới Lam xuất hiện khá đột ngột , nhưng anh không thể nói rõ là vì sao. Tóm lại, anh không hiểu vì sao đôi khi thức ăn Đới Lam nấu có hương vị giống hệt món ăn của dì Phương; không hiểu vì sao từ sau kì nghỉ thanh minh, Đới Lam rất hay làm bánh su kem cho anh ăn, làm thế nào hắn biết đây là món khoái khẩu của anh lúc nhỏ; không hiểu vì sao hai bình rượu quý nhất trong nhà bố mẹ mình cứ ngày một vơi đi...

Trước kia khi Đới Lam muốn lừa gạt Tống Ý chuyện gì đó, hắn luôn lôi căn bệnh trầm cảm ra làm cái cớ. Giờ thì hay rồi, lý do này đã bị Đới Lam vứt bỏ một cách tuyệt tình, mỗi khi Tống Ý hỏi đến những vấn đề mà hắn không trả lời được, hắn sẽ trực tiếp ấn người lên tường mà hôn, hôn xong thì bế người tới một chỗ thích hợp gần đó, làm ra những chuyện khiến Tống Ý không còn tinh lực để tâm đến những chuyện khác nữa.

Dần dần, mấy góc trong nhà đã bị Đới Lam chiếm dụng thành nơi để sẵn các loại chai và hộp kì quái gì đó.

Thỉnh thoảng Tống Ý lại nhớ tới câu nói của Chử Tri Bạch trước kia, "trong nhà anh ta thứ gì cũng chỉ có một gói, anh ta sợ bừa bộn, làm nhiễu loạn sự thanh tịnh". Tống Ý có chút ngẩn ngơ, cảm thấy đàn ông sau khi được khai trai thật đáng sợ— một thói quen hơn ba mươi năm cũng có thể thay đổi 180 độ, quả là thần kì.

Tháng tư và tháng năm lần lượt trôi qua, mùa xuân đã hoàn toàn khép lại.

Tháng sáu vừa đến, ngay cả khi làm tình Đới Lam cũng không nỡ buông tay, hắn luôn ôm Tống Ý thật chặt. Khi kết thúc cuộc yêu, những gì hắn nói thường là: "Đừng ra sân bay tiễn tôi, thật đấy, tôi không nói đùa đâu, em đừng đến."

Tống Ý bị giày vò đến kiệt sức, thường thường sau khi nghe hắn nói vậy, anh sẽ uể oải đáp lại một câu: "Yên tâm, em cũng không có ý định đi tiễn anh."

Mãi cho đến đêm trước ngày khởi hành, khi Đới Lam một lần nữa nhắc lại câu nói kia, lần này Tống Ý trầm mặc.

Anh nâng tay trái lên đánh một phát khá mạnh vào lưng Đới Lam. Bắt đầu từ vai trái kéo xuống thắt lưng, Tống Ý như muốn xé rách người đang nằm đè lên mình, anh liên tục đánh dọc lưng hắn, lưu lại hàng loạt vết đỏ hình năm ngón tay dữ tợn.

Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay, Tống Ý thể hiện mình là một kẻ hung dữ như vậy trước mặt Đới Lam, anh tàn nhẫn đánh lên người hắn, không chút lưu tình.

Vì xuống tay khá mạnh, phần rìa móng tay của anh hơi rướm máu. Tống Ý nâng tay trái lên trước mặt, ngẩn người quan sát, sau đó hoảng loạn câu lấy cổ Đới Lam, rướn người trao cho hắn nụ hôn thật dài.

Khi Tống Ý mở miệng nói, anh lại bắt đầu mất kiểm soát mà khóc nức nở, câu "Làm thêm một lần nữa đi" vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt anh cũng trào ra khỏi bờ mi.

Đới Lam lau nước mắt giúp Tống Ý, cúi đầu dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nhé Tiểu Ý, đừng khóc mà, nhiều nhất là 18 tháng, 18 tháng thôi, tôi nhất định sẽ trở về."

18 tháng... Xuân hạ thu đông lần lượt trôi qua cũng mới chỉ 12 tháng.

Tống Ý nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt ướt đẫm nước cố gắng tỏ ra hung dữ hết mức, anh lườm Đới Lam một cái, gạt bàn tay đang lau nước mắt trên mặt mình, dùng giọng nói uy hiếp: "Làm thêm một lần nữa em sẽ không khóc."

"Được." Đới Lam cười đồng ý, hắn cúi người hôn lên trán Tống Ý, tay trái tiện thể với chiếc hộp đặt bên cạnh.

Mà khi Tống Ý nhìn thấy động tác của Đới Lam, giống như cơn giận bùng phát, anh trực tiếp ném văng chiếc hộp ra xa: "Không đeo, không cho đeo."

Tiếp xúc thân mật là cách giao lưu chỉ có giữa các cặp đôi, bọn họ không cần dựa vào những ngôn từ yếu ớt vô lực để diễn tả nội tâm chính mình, trong khoảnh khắc tiếp xúc da thịt, những gì muốn giãy bày đều được truyền đạt một cách rõ ràng nhất cho đối phương.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tống Ý không khóc nữa, anh gối đầu lên ngực Đới Lam, nhỏ giọng than thở một câu: "Trước khi mùa hè năm sau kết thúc, anh có thể về với em được không?"

Đới Lam trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: "Được, tôi hứa với em, cho dù có thu được kết quả nghiên cứu hay không, tôi nhất định sẽ trở về vào mùa hè năm sau."

"Ngủ đi nhé, không cần lo lắng gì hết. Ngày mai Văn Việt sẽ đưa tôi và Tưởng Tân Minh ra sân bay, em cứ yên tâm ngủ ngon. Rất nhanh thôi, chỉ chớp mắt một cái chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Đới Lam dỗ Tống Ý ngủ, còn ngâm nga vài câu hát ru. Có tiếng hát dẫn đường, Tống Ý nhẹ nhàng trôi vào giấc mơ êm đềm, anh lại mơ thấy một khung cảnh trắng xoá. Rõ ràng đang nằm mơ, thế nhưng anh vẫn biết giấc mơ này quá không chân thực, Đới Lam rời đi vào tiết hạ chí, hồ Baikal căn bản sẽ không có tuyết.

Hồ Baikal không có tuyết, bên cạnh cũng không còn ai.

Khi Tống Ý mơ màng thức giấc, anh chưa vội mở mắt mà theo thói quen thò tay sang bên cạnh sờ soạng.

Lúc này, chăn đệm nửa giường còn lại đã lạnh ngắt.

Tống Ý mở mắt nhìn trần nhà, lặng lẽ thở dài một hơi. Mà khi anh chuẩn bị xuống giường bỗng phát hiện trên tủ đầu giường có thêm một hộp đồ trang sức, bên dưới là một tấm thiệp.

Khi với tay định lấy, Tống Ý có chút do dự, trong lòng oán thán một câu: từ bao giờ mà mắt thẩm mỹ của Đới Lam lại quê mùa thế này, thời buổi nào rồi còn chọn hộp đựng đồ trang điểm bằng nhung đỏ cơ chứ?

Hộp đồ trang sức và tấm thiệp, Tống Ý đương nhiên cầm tấm thiệp lên trước.

Chữ viết tay của Đới Lam rất gọn gàng, tuy nét bút không quá sắc nhưng lực nhấn thả rất vừa phải, mang đậm phong cách của riêng hắn. Hai đoạn văn viết trên tấm thiệp thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng—

"Đây là thứ tôi đã mua từ lâu nhưng chưa dám tặng em, vì tôi không biết thứ này đối với em có ý nghĩa gì. Tôi cảm thấy nhẫn thể hiện một sự ràng buộc, khi đã đeo lên tay, ta sẽ luôn phải nhắc nhở bản thân: mình đã có người thương. Tôi không muốn em cảm thấy bị trói buộc, tôi cũng không cần dùng cách này để nhắc nhở bản thân. Nhưng tôi muốn em cảm thấy yên tâm, cho nên trước khi đi tôi đã tự đeo lên ngón áp út rồi.

Tiểu Ý, nếu em cảm thấy đeo nhẫn đồng nghĩa với việc mất đi tự do, em cứ cất nó vào tủ là được, không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu em cảm thấy nó tượng trưng cho tình yêu, tượng trưng cho lời hứa của tôi đối với em, vậy tôi tha thiết cầu xin em một điều có được không? Mong em chờ tôi trở về, cho tôi cơ hội được chính miệng hỏi em rằng "Em có đồng ý đeo nó lên không?"

Sau khi đọc xong tấm thiệp, Tống Ý dụi dụi hai mắt, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, tuỳ ý ném tấm thiệp vào bên trong.

Anh bật cười bất đắc dĩ, mở chiếc hộp nhung đỏ mà chính mình cực kì không vừa mắt, lấy ra chiếc nhẫn còn lại rồi nâng lên quan sát thật kĩ— một chiếc nhẫn bạch kim dạng tròn đơn giản, không khảm nạm bất cứ thứ gì, nó trống trơn đến mức hận không được khắc thêm ba chữ "tôi là nhẫn" ở mặt trên.

Tống Ý cười đeo nó lên ngón áp út, kích cỡ vừa khít.

Anh lại nằm xuống giường thêm một lát, nhắm mắt chuẩn bị ngủ nướng.

Nắng hè xuyên qua khe hở bức rèm, rọi vào tận giường, Tống Ý khoan khoái tắm nắng, miệng tủm tỉm cười, thầm mắng yêu: "Đồ dở hơi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip