12.
Phác Xán Liệt mặc áo tắm ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt sũng còn chảy nước, trợ lý nhanh chóng đưa khăn, "Anh Xán Liệt, đi lau tóc trước đi."
"Ừ." Phác Xán Liệt nhận lấy, "Ngô Thế Huân đâu rồi?"
Lý Chí Ngôn đằng sau ngồi cạnh quản lý, nhút nhát gọi anh, "Tiền bối Xán Liệt...!"
Một tay chà tóc, Phác Xán Liệt tiêu sái quay người lại, "Hả?"
"Cậu ấy nói đi đón người."
"Lần này hợp tác với anh rất vui, tôi..."
Trợ lý và Lý Chí Ngôn trả lời gần như cùng một lúc, khi nghe hai chữ "đón người", Phác Xán Liệt cảm giác bên tai như ù lại, đôi mắt chỉ nhìn thấy một người, ai nói gì anh không thể nghe được.
"Lát nữa quay xong tiền bối Xán Liệt còn bận việc không?"
"Được, được, đừng khách khí." Qua quýt đáp lại không đầu không đuôi, Phác Xán Liệt vắt khăn lên cổ, hất tóc vài lần rồi bước ra cửa.
Đang mùa hè, lòng người dễ khô khốc, Phác Xán Liệt lại choàng áo tắm chạy ra ngoài, mái tóc ươn ướt xõa trên trán, đôi chân tràn đầy tinh thần lướt như gió, dọc đường đều khiến chị em đỏ mặt.
"Này! Em đã đi rồi, sao anh mặc cái này đi ra hả?" Mới dẫn người tới cửa, Ngô Thế Huân như thấy hoàng hoa đại khuê nữ* thời xưa mặc đồ phóng đãng, mặt đầy vẻ trinh tiết khó giữ, hắn bước nhanh tới định ngăn anh lại.
(*Chỉ phụ nữ chưa chồng thời xưa.)
"Lăn lăn lăn." Phác Xán Liệt hất tay cản mình, cười cười tới cạnh Biên Bá Hiền, "Em đến rồi."
Phút chốc Ngô Thế Huân trở thành người cha già đau khổ, đại khuê nữ khỏe mạnh này, sao chớp mắt đã thành nữ tử phong trần. Hắn đành dọn đường cho Phác Xán Liệt, "Chà, Biên công tử, ngài tới rồi, mời vào trong."
"Đi thôi, mời vào." Phác Xán Liệt hùa theo.
Ngô Thế Huân vỗ trán, đúng là số phận.
Hôm nay Biên Bá Hiền mặc đồ rất thoải mái, áo sơ mi xanh lam quần rộng rãi, toát lên vẻ vừa ngoan vừa đáng yêu, khiến người ta muốn ôm vào lòng cưng nựng. Nhưng bề ngoài là bề ngoài, tính cách vẫn là cừu thích đội lốt sói.
Hiện tại cả người Phác Xán Liệt chỉ có thể dùng hai chữ "cám dỗ" hình dung, nhìn một hồi tai Biên Bá Hiền đỏ bừng, miệng lại châm chọc, "Anh muốn chết hả? Chuyển sang đường quyến rũ?"
Đáng tiếc, Phác Xán Liệt là tên lưu manh già, chiêu gì cũng đón.
"Em thấy tôi quyến rũ à?" Phác Xán Liệt khoác vai Biên Bá Hiền, cúi người ghé vào tai cậu trầm giọng hỏi, thanh âm từ tính trêu chọc làm khuôn mặt Biên Bá Hiền thoáng chốc ửng hồng.
Sau đó giả vờ điềm tĩnh, "Dẹp đi, người ngài có chỗ nào tôi chưa thấy, đầy mỡ."
Phác Xán Liệt không giận, trên đường cười toe toét siết vai cậu, gặp ai cũng hớn ha hớn hở giới thiệu, "Đây là tổng giám Biên Bá Hiền, nhà thiết kế giỏi nhất."
Đương nhiên da mặt Biên Bá Hiền chưa dày tới mức đó, lịch sự chào từng người, rồi khiêm tốn một phen.
Đến phòng nghỉ, Biên Bá Hiền đưa hộp đồ ăn cho anh, anh thì ngồi một bên lau tóc. Ngô Thế Huân trông mình không có chỗ chứa ở đây, định rút lui trước, ai ngờ Phác Xán Liệt ra lệnh một tiếng, Ngô Thế Huân hắn đã bị bóp chết trong suy nghĩ rồi.
"Anh, em còn non lắm."
"Sau khi chiều nay khởi công, anh sẽ đãi cậu một bữa, trước mắt bàn chuyện chính sự đã."
"Không phải, bây giờ tổng giám đã đến rồi, em không nên làm kỳ đà..." Dứt lời Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền, phát hiện cậu không mảy may sóng lớn, chẳng biết nghĩ gì.
Phác Xán Liệt chậm rãi đáp, "Không, cậu phải có định vị rõ ràng, trước khi trở thành bóng đèn cậu là quản lý của tôi, cậu cần hoàn thành trách nhiệm của người quản lý, đến đây, mở live."
Ngô Thế Huân trề môi, lấy điện thoại ra, một bên lẩm bẩm một bên mở phần mềm, "Có người quản lý nào như em không, phải làm cha làm mẹ còn bị bóc lột, trách nhiệm cái gì chứ..."
"Vấn đề giải quyết yêu đương của nghệ sĩ, đương nhiên.... Khụ khụ, hello, mọi người vào chưa?" Phác Xán Liệt ho khan hai tiếng, lật mặt như bánh tráng, nhiệt tình chào hỏi.
"Mịa nó, Xán của tui hôm nay bị sao vậy, nhà ngươi mau khai danh tính thật đi!"
"Một ngày live stream tận hai lần?? Nhà ngươi là ai mau khai báo!"
"Đừng, hôm nay anh live hai lần, có khi nào năm sau mới live tiếp không?"
"A a a a a, đúng là anh ấy!!"
"Anh, mọi người nói anh lạ quá, như giả mạo." Ngô Thế Huân thầm xùy một tiếng.
Phác Xán Liệt cười, nhìn ống kính, "Được rồi, mình biết các bạn thích, còn cậu nữa Ngô Thế Huân, đừng hòng chia rẽ bọn anh. Bình thường khá bận, hôm nay nhân lúc nghỉ nói chuyện phiếm với mọi người."
Ngô Thế Huân lườm nguýt, nhìn bình luận, "Anh, mọi người hỏi đồ trước mặt anh là cái gì."
Vừa nghe thế, Biên Bá Hiền mới kịp phản ứng, chẳng lẽ tay nghề lụn bại của cậu bị phơi bày trước toàn quốc? Xong xong, đại thiết kế sư Biên Bá Hiền, danh tiếng hoàn hảo sắp đổ nát rồi! Phác Xán Liệt, tôi xin anh tuyệt đối đừng nói!
Nhìn sang bên cạnh, Phác Xán Liệt trông mắt Biên Bá Hiền đã trừng to, ngồi bên ngoài nói khẩu hình với anh, "Đừng nói! Đừng nói!"
Ngầm hiểu, Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười, "Cái này à, là cơm trưa Biên tổng vừa đưa cho."
"Mịa! Rốt cuộc là sao???"
"Anh trai, nét mặt anh hơi bất thường đấy!"
"Tui cho rằng sắp công bố quan hệ rồi!"
"Hai người quen như vậy á?"
"Tui chèo tui chèo, thuyền Xán Bạch hố hố!"
"Thuyền viên Xán Bạch tăng vọt, xin tiếp máu!"
Biên Bá Hiền nghẹn họng, hoàn toàn từ bỏ, chờ bị toàn dân chê cười.
Nhìn Phác Xán Liệt mở hộp như mở kho báu, hai tay cẩn thận nâng nắp, là món dưa chua cơm rang cám dỗ, mở thêm hộp khác, là dưa hấu đã cắt lát.
Phác Xán Liệt cầm muỗng ăn một miếng, tim Biên Bá Hiền bay thẳng lên cổ, giống lúc kiểm tra thành tích thi đại học vậy.
"Ôi chao, món này đúng khẩu vị mình, dưa chua trộn rất đều, mùi thơm lắm, cũng không cay."
Vừa nghe, Biên Bá Hiền thầm thở phào nhẹ nhõm, Ngô Thế Huân đứng bên chẹp miệng mấy lần, Biên Bá Hiền có thể nghe rõ tiếng bụng hắn kêu ùng ục.
"Không thì, cậu đi ăn trước đi?"
Mắt Ngô Thế Huân lập tức sáng rỡ, vừa rồi còn "Biên tổng", "Biên tiên sinh", bây giờ biến thành, "Anh Bá Hiền, đúng là tình nghĩa!"
Nhưng ngẩng đầu đã thấy Phác Xán Liệt nở nụ cười "hiền lành", Ngô Thế Huân uất ức nhìn Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền bèn cầm di động quay live, "Tôi thay cậu, cậu ăn cơm đi."
Trong lòng Ngô Thế Huân thầm hét toáng, trước khi trốn không quên bày mặt quỷ với Phác Xán Liệt.
"Bình luận trôi nhanh quá, xem không kịp..." Biên Bá Hiền híp mắt, mặt sắp dán sát lên màn hình, đến lúc thấy hoàn chỉnh một bình luận thì hối hận. Cô nương này không biết xấu hổ hả! Nói gì đó!
"Bá Hiền nè, em đọc một câu hỏi của fan đi." Miệng Phác Xán Liệt đang nhai, nói không rõ lắm.
Lỗ tai Biên Bá Hiền đỏ chót, ho nhẹ hai tiếng, "Ngon, ngon không?"
Trong màn hình, má Phác Xán Liệt phồng lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Ngon lắm!"
Biên Bá Hiền nhìn, khóe miệng vô ý nhếch lên, sau đó nhìn bình luận, bắt đầu căng thẳng.
Các cô nương xem live mới là hổ sói thật sự, mỗi một bình luận đều khiến Biên Bá Hiền câm nín.
"Trời ơi a a a giọng Biên tổng quá dễ thương!"
"Coi bộ lão Phác mất máu hơi bị nhiều."
"Người nào là vợ a a a a, lại còn đưa cơm!"
"Bao nhiêu năm không gặp, xuất hiện hai Phác ngốc!"
"Xem anh trai cười kìa!"
"Anh trai nhìn em này, em cũng biết nấu cơm á!"
"Lão Phác cứ ăn thế này, cơ bụng sắp di cư rồi."
...
"Sao không nói chuyện?" Phác Xán Liệt ăn sạch hạt cơm cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền không biết nên nói gì, đành đoan chính tiếp tục giơ điện thoại ghi hình Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt làm bộ nắm rõ như lòng bàn tay, vừa dọn hộp đồ ăn vừa đối diện ống kính nói, "Uầy mấy cô nương, bình tĩnh lại chút đi, Biên Bá Hiền đọc bình luận mà say mặt chóng mày luôn." Rồi Biên Bá Hiền thấy người trong màn hình ngày càng gần mình, như bị ảo giác vậy. Tận lúc di động bị anh lấy đi, người vốn trên màn hình đã đối diện trước mắt.
Phác Xán Liệt cầm máy tự quay, "Ồ, gì đây, chẳng trách người không dám nói gì, đừng nói bậy nữa."
Biên Bá Hiền bên cạnh hơi di chuyển, nuốt nước bọt, cố gắng duy trì hình tượng sói già sỏi đời, vươn vai, "Đúng là nghề luyện cơ."
Vừa dứt lời liền thấy Phác Xán Liệt một mặt chờ mong nhìn cậu, Biên Bá Hiền nhíu mày, "Anh lại nghĩ xấu cái gì?"
"Mọi người hỏi em có thể lộ mặt không."
Biên Bá Hiền cười khẽ, vờ ung dung, dáng vẻ ai sợ ai, "Lộ chứ."
Tức khắc, Phác Xán Liệt lách cả người ngồi cạnh cậu, giơ điện thoại nghiêng bốn mươi lăm độ, cả hai đều lọt ống kính.
Bình luận phút chốc nổ tung, Biên Bá Hiền choáng váng bỏ ý định xem, cười với camera, "Chào mọi người."
Ai dè một giây sau, Phác Xán Liệt giành lại góc màn hình, chỉ quay bản thân, còn giả bộ không vui bĩu môi, "Mình nói này, sao toàn khen mặt Biên tổng đẹp, không được, mình phải ghen."
Biên Bá Hiền nhìn anh, phì cười, đúng là ngốc chết. Phác Xán Liệt nhìn máy quay, làm dáng hung dữ ăn giấm bay.
Kẻ già đời thật là thông minh, dỗ fan vui vẻ, cũng dỗ người yêu vui luôn.
Giấm này, rốt cuộc ăn vì ai, có lẽ mọi người biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip