Chương 31: Có giỏi thì anh đổi ba cho Phong Thanh Lâm đi.

Edit: Ry

Giải Dương ngồi trong xe ngây người rất lâu, cho đến khi căn nhà nhỏ tắt đèn mới xuống xe, theo Chu Miểu tới căn phòng gã dùng để ngủ lại mỗi lần đến đây, định đêm nay chen chúc với Chu Miểu một chút.

Chu Miểu sợ đến mức lưng đẫm mồ hôi, nỗ lực khuyên Giải Dương qua phòng khác ngủ, bị Giải Dương từ chối với lí do khuya rồi nên không muốn làm phiền hộ lý và sợ Cừu Hành phát hiện. Chu Miểu bó tay, gã tưởng tượng cảnh mình bị Cừu Hành chẻ ra làm tám miếng, gắt gao giữ lấy ham muốn sống sót, cương quyết không ngủ trên giường, trải chăn đệm ra đất nằm.

Một đêm trôi qua, Giải Dương tiếp tục lên xe đợi Cừu Hành.

Tầm chín giờ sáng, Cừu Hành ra khỏi căn nhà. Khí sắc của hắn còn tệ hại hơn hôm qua, vẻ mặt cũng có phần khó coi. Hắn đi thẳng tới cạnh xe, khoát tay ý bảo Chu Miểu là không cần, tự mình kéo cửa sau ra.

"Buổi sáng tốt lành." Giải Dương vẫy tay với Cừu Hành.

"..." Cừu Hành tức khắc sập cửa xe, đứng hai giây, lại mở ra.

Giải Dương xoa gáy: "Lên xe đi, tôi còn phải tới Dương Hành họp nữa."

Sắc mặt Cừu Hành biến hóa muôn màu, lại đóng cửa cái sầm, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Chu Miểu: "Sao cậu ta lại đến đây!"

Chu Miểu sợ rúm người, lắp bắp giải thích: "Dạ dạ là, là ông chủ nhỏ khăng khăng tới, cương quyết đợi ông chủ nên, nên tôi ---!"

"Im!" Cừu Hành ngắt lời Chu Miểu, mở cửa xe lần thứ ba, âm u nhìn Giải Dương đang ngồi trong xe mấy giây, cuối cùng khom lưng lên xe, lấy di động ra cắm cúi xem email, coi Giải Dương như không khí.

Xe rời khỏi viện dưỡng lão.

Giải Dương cảm thấy hai người cứ bế tắc như này mãi cũng không ổn, bèn chủ động dựng thang: "Cảm ơn anh đã cho tôi mượn Liễu Toa."

Cừu Hành thờ ơ, như thể không nghe thấy Giải Dương nói gì.

Giải Dương dứt khoát quay sang, nhìn thẳng vào Cừu Hành.

Cừu Hành sửa sang lại quần áo, quay ra ngoài cửa sổ, tiếp tục xem email.

"Tôi đã cho Phong Thanh Lâm danh thiếp của tôi, nếu y hiểu ra thì sẽ tự động liên hệ với tôi."

Động tác vuốt màn hình của Cừu Hành dừng lại, nhưng vẫn không thèm để ý tới anh.

"Cũng không phải là tôi muốn phủ nhận toàn bộ cách giáo dục của anh với cháu trai mình, chỉ là cảm thấy anh không thể cứ lặng lẽ dâng hiến như thế được, anh phải để y biết đúng sai. Phong Thanh Lâm lớn lên ở nhà họ Phong, từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, chắc chắn những gì y biết về nhà họ Cừu đều là tin xấu. Anh tự cho là muốn tốt cho y, bên ngoài y tỏ vẻ cảm kích, nhưng có khi trong lòng lại rất đề phòng anh."

Cừu Hành cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói: "Con cháu của nhà họ Cừu, không có chuyện không biết đúng sai."

"Vậy con cháu nhà họ Phong thì sao?"

Cừu Hành không hề che giấu sự khinh thường của mình, lạnh lẽo cười: "Một đám ăn hại ngu xuẩn."

"Phong Thanh Lâm họ Phong, trong máu thịt phần lớn là gen ăn hại."

Cừu Hành bỗng quay sang nhìn Giải Dương.

"Đó là sự thật, có giỏi thì anh đổi ba cho cháu mình đi."

Cừu Hành nhăn nhó một hồi, tức điên người, đặt di động xuống quát: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì!"

"Tôi muốn nói dù anh nghĩ rằng bản thân không sống được bao lâu nữa, nhưng có sốt ruột đến mấy thì cũng đừng vì nóng vội mà hỏng việc, ép Phong Thanh Lâm phải trưởng thành như vậy." Giải Dương cười với Cừu Hành một tiếng, nhướng một bên mày: "Chẳng phải anh vẫn còn có tôi sao? Cứ cho là anh đoản mệnh đi, thì vẫn còn tôi mà, tôi có thể tiếp tục dạy dỗ Phong Thanh Lâm."

Lửa giận trên người Cừu Hành bỗng biến mất. Hắn nhíu mày nhìn Giải Dương hồi lâu, đột nhiên ngả người ra ghế, cười gằn: "Cậu? Cậu còn nhỏ hơn Thanh Lâm 4 tuổi."

"Nhưng hai mươi năm qua tôi vẫn luôn rất biết điều."

"Vậy dáng vẻ nhu nhược ngoan hiền của cậu khi ở căn nhà kia đều là đóng kịch à?"

Giải Dương thuận nước đẩy thuyền: "Một cách để sinh tồn mà thôi."

Cừu Hành lại cười khẩy, sau đó im lặng, không nói gì nữa.

Giải Dương cũng không lên tiếng.

Khi ô tô lái tới chân tập đoàn Vinh Đỉnh, Cừu Hành bỗng nói: "Lái tới Dương Hành."

Chu Miểu đánh tay lái.

Cừu Hành quay sang nhìn Giải Dương, hắn nói: "Giải Dương, tôi không biết cậu nghe chuyện giữa nhà họ Phong và nhà họ Cừu từ đâu, cũng không muốn truy xét vấn đề này. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu có hiểu những lời cậu vừa nói đại diện cho điều gì không?"

Giải Dương thẳng thắn đối diện với Cừu Hành, trả lời: "Nó đại diện cho việc tôi vĩnh viễn đứng về phía anh, sẽ luôn ủng hộ anh vô điều kiện trong mọi việc. Kẻ địch của anh là kẻ địch của tôi, chuyện anh muốn làm cũng là chuyện tôi muốn làm. Cừu Hành, để có thể sống sót, anh không biết tôi sẽ liều đến mức nào đâu."

Cừu Hành cười, ban đầu chỉ là tiếng hừ khe khẽ, sau đó càng lúc tiếng cười càng lớn, cười đến mức khuôn mặt bệnh tật cũng trở nên hồng hào. Một lúc lâu sau hắn mới ngừng cười, nhìn về phía Giải Dương, nhìn một hồi lại dời tầm mắt. Cừu Hành nói: "Giải Dương, nhớ kĩ những lời cậu nói hôm nay."

Xe đỗ trước cổng Dương Hành, Giải Dương xuống xe.

"Cậu đến viện dưỡng lão khi nào?"

Giải Dương dừng bước, quay đầu nhìn Cừu Hành trong xe, trả lời: "Sáng hôm nay." Nói xong còn như vô ý mà đặt tay lên cửa sổ bên ghế lái.

Chu Miểu bị dọa cho siết chặt vô lăng.

Cừu Hành gật đầu ý là đã biết, kéo cửa kính lên, ra hiệu cho Chu Miểu lái xe.

Chu Miểu lặng lẽ thở ra.

Xe ngừng trong bãi đỗ của Vinh Đỉnh.

"Cậu ta đến khi nào?"

Chu Miểu giật mình, cẩn thận nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến bất thường của Cừu Hành phản chiếu trên kính chiếu hậu, xoắn xuýt một hồi mới trả lời: "Hôm, sáng hôm..."

"Nghĩ cho kĩ rồi nói."

Chu Miểu nghẹn họng, đắn do giữa Đại Ma Vương và Tiểu Ma Vương, cuối cùng vẫn chọn Đại Ma Vương. Gã nói: "Hôm qua ạ. Ông chủ nhỏ ở trong xe đợi ngài đến hơn mười một giờ, sau đó tới phòng tôi nghỉ ngơi ---"

Cừu Hành lạnh lùng nhìn sang.

Chu Miểu vội vàng bổ sung: "--- Tôi trải chăn ngủ dưới đất! Tôi trải chăn ngủ dưới đất ạ! Tôi ngủ sớm dậy trễ nên không nhìn thấy gì hết, tôi xin thề!"

"Vậy à." Cừu Hành dựa vào thành ghế, thả lỏng cơ thể nhắm mắt lại: "Tuổi không lớn mà khẩu khí lại không hề nhỏ... Hừ."

...

Liễu Toa đã đến nhậm chức, đang ngồi lật tạp chí trong sảnh tiếp khách ở Dương Hành. Mấy cô lễ tân mới được tuyển cứ chốc chốc lại nhìn cô một cái, thấy Giải Dương xuất hiện thì mắt lập tức sáng bừng, vội vàng chạy tới báo cáo mọi chuyện cho anh.

Nghe xong, Giải Dương giải thích: "Chị ấy không phải là khách hàng mà là phó giám đốc mới tới. Mọi người trở lại làm việc đi." Nói rồi đi đến bên cạnh Liễu Toa, cười nói: "Chúng ta nên đến họp thôi, phó giám đốc Liễu."

"Chuyện họp hành không vội, trước hết chúng ta cần giải quyết chuyện này." Liễu Toa giơ điện thoại trong tay lên: "Giám đốc Giải, hình như ngài gặp chút phiền phức."

Mọi người tập hợp trong phòng họp. Giải Dương giới thiệu Liễu Toa cho Hồ Tiêu và mấy người phụ trách bộ môn mới đến, sau đó đơn giản bắt đầu cuộc họp.

Xong xuôi, Liễu Toa và Hồ Tiêu theo Giải Dương vào văn phòng chủ tịch.

Hồ Tiêu lướt xem bài viết trên Weibo được gọi là "lời nhận xét khách quan" của một nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng nào đó, mặt đen như đít nồi.

"Chắc chắn là Hoàng Thiên thuê người bêu xấu. Trong bài viết, tên này phân loại Quý Trạch Huy vào ca sĩ có thực lực, ba hoa chích chòe khen quãng giọng rộng và nốt cao của cậu ta. Sau đó lại liệt cậu vào hàng ngũ ca sĩ idol, nói chất giọng của cậu còn có thể được coi là đặc biệt, nhưng ngón giọng thật sự không ổn. Còn lôi cả người khác vào làm ví dụ để chứng minh chất giọng như cậu nếu hát đoạn trầm thì còn ổn chứ lên nốt cao chắc chắn sẽ yếu và chói tai, quãng giọng cũng hẹp."

Liễu Toa thì tỉnh táo hơn Hồ Tiêu nhiều, cô phân tích: "Fan không thể phản bác đánh giá này giúp Giải Dương được vì cho đến bây giờ Giải Dương vẫn chưa từng hát nốt cao. Phần duy nhất có nốt cao lại là hát đệm cho Đồng Kiếm."

Hồ Tiêu càng đọc càng lộn ruột, dứt khoát đặt di động xuống, nói với Giải Dương: "Thằng cha này vẫn luôn xây dựng hình tượng công bằng khách quan với công chúng, sức ảnh hưởng không hề thấp, quần chúng rất dễ bị gã dắt mũi. Mà gã cũng rất xảo quyệt, lúc khen Quý Trạch Huy, cố ý gom cậu ta lại chung với mấy ca sĩ lão làng kĩ thuật đỉnh cao nhưng ít nổi tiếng, hòng dùng mấy người đó đề cao cốt cách của Quý Trạch Huy. Lúc nói đến cậu thì lại liệt cậu vào chung nhóm với mấy tên idol không có thực lực, tiếng xấu đồn xa, để trong mắt quần chúng, ấn tượng về cậu sẽ luôn gắn liền với chữ idol."

Giải Dương không hiểu: "Cái kiểu ám chỉ này rất dễ bị phá vỡ, chiêu này của Hoàng Thiên cũng không khỏi quá ngu xuẩn."

Hồ Tiêu gật đầu: "Cậu quên rồi à? Hồi trước cậu gia nhập nhóm, anh có bảo cậu hát một đoạn cho Mạc Bân nghe. Lúc đó cậu căng thẳng quá nên họng bị khô, lên nốt cao không được. Mạc Bân còn an ủi cậu, bảo cậu đừng căng thẳng quá, sau đó nó bảo để cậu làm quen vài ngày rồi hát lại. Nhưng sau đó đủ chuyện xảy ra nên chuyện này cứ lần lữa mãi đấy thôi."

Giải Dương nhướng mày: "Thế nên trong ấn tượng của Mạc Bân tôi vẫn luôn là kiểu không lên nổi nốt cao à?"

"Đúng vậy."

Giải Dương cười: "Vậy thì đây là chuyện tốt rồi. Một cơ hội vả mặt tuyệt vời như thế thì anh còn lo cái gì nữa."

Hồ Tiêu tức giận: "Chẳng phải cậu là người nói Mạc Bân vào Hoàng Thiên thì sẽ không ngừng phốt chúng ta à? Đương nhiên là anh lo chuyện này rồi! Nó vừa mới gia nhập Hoàng Thiên đã có vụ này xảy ra, với hiểu biết của nó về IUD, có trời mới biết về sau thằng đó sẽ còn gây ra chuyện gì nữa!"

"Anh sợ gì nhỉ, Mạc Bân hiểu rõ IUD thì mấy người cũng biết rõ thằng đó. Hai bên kiềm chế lẫn nhau. Chuyện đã thành ra như vậy rồi, vẫn là câu cũ thôi, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chúng ta dùng thực lực nói chuyện."

Rắt mau đã có cơ hội cho Giải Dương dùng thực lực nói chuyện.

Tối cuối tuần, một tập của chương trình so tài giữa các ca sĩ có tên «Ai là Ca Vương» với sự góp mặt của Quý Trạch Huy được lên sóng. Trong buổi phỏng vấn sau chương trình, khi phóng viên hỏi Quý Trạch Huy muốn mời người nào tới làm khách quý trong tập sau, Quý Trạch Huy nở nụ cười tiền bối hiền hòa vô cùng, cười nói: "Gần đây tôi có xem được video biểu diễn của một bạn tân binh, thật sự rất tuyệt vời. Đã lâu rồi giới âm nhạc không có tân binh nào chói sáng như vậy xuất hiện. Nếu như có thể, tôi muốn mời cậu ấy tới làm ca sĩ khách mời."

Sau khi tiết mục được phát sóng, dư luận sôi trào, phản ứng của mỗi bên đều không giống nhau.

Một vài fan mới ngây thơ ngốc nghếch kích động vô cùng, nhao nhao chạy tới Weibo của Quý Trạch Huy, cảm ơn Quý Trạch Huy đã thưởng thức và khẳng định cũng như sẵn sàng cho Giải Dương cơ hội này.

Một bộ phận fan thông minh nhớ tới album «Phá Kén» bị «IUD» đè ép, nhận ra sự bất thường.

Người qua đường chỉ đơn thuần chờ mong có thể được chứng kiến Giải Dương lên sân khấu nhiều hơn, muốn biết thêm về vị tân binh này.

Fan của Quý Trạch Huy thì lại có phần bất mãn, cảm thấy với địa vị của Quý Trạch Huy mà mời tân binh làm ca sĩ khách mời thì đúng là lăng xê không công, chủ động đưa máu cho người ta hút, cảm thán Quý Trạch Huy đúng là một người tốt bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip