Chương 201: Cô ấy đến rồi? + Chương 202: Nhất định phải tin tưởng cô!
Editor: Frenalis
Chương 201: Cô ấy đến rồi?
Lá bùa vàng được dán lên người, điều kỳ lạ là dù ngoài kia gió tuyết cuồn cuộn, nó vẫn bám chặt vào người Tô Nam, không hề có dấu hiệu rơi ra.
Phải thừa nhận là cô em gái này của anh ấy cũng có chút bản lĩnh.
Tô Tiểu Lạc thỉnh thoảng dừng lại, bấm đốt ngón tay tính toán, rồi lại điều chỉnh phương hướng.
Nghiêm Chỉ bị lạnh đến run cầm cập, cuối cùng phải xuống ngựa, tự mình đi bộ cho ấm người. Tô Đông lặng lẽ nắm tay cô ta, dìu cô ta đi về phía trước.
Trong màn đêm tuyết phủ trắng trời, việc nhìn rõ đường đi đã là vô cùng khó khăn, trong lòng Tô Nam có chút hối hận vì đã đưa họ lên núi vào ban đêm: "Nếu không được thì chúng ta tìm một chỗ đào hang tuyết, trú qua đêm nay rồi hãy đi tiếp."
"Không được, muộn thêm chút nữa sẽ xảy ra trận tuyết lở thứ hai, những chiến sĩ trên đó sẽ gặp nguy hiểm." Tô Tiểu Lạc nói với giọng nặng nề.
"Cái gì? Tuyết lở lần hai?" Tô Nam kinh ngạc, anh ấy lo lắng hỏi: "Sao không nghe thấy thông tin gì cả? Đã xảy ra một lần rồi, còn có thể xảy ra lần thứ hai sao?"
Đây là tình huống chưa từng có, trên núi vẫn còn các chiến sĩ tham gia cứu hộ, nếu Tiểu Lạc nói đúng, hậu quả thật khó lường.
"Đây là tin tức nội bộ của em, anh còn muốn biết từ đâu nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc đầy vẻ nghiêm trọng.
Tô Nam nửa tin nửa ngờ nhưng không dám lơ là. Tô Tây và Thiếu Đình là anh em của anh ấy, nhưng những chiến sĩ trên núi cũng là anh em. Cho dù phải từ bỏ việc cứu hộ, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy họ gặp nạn.
Tô Nam tập trung tinh thần, bước nhanh hơn.
Đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Trên núi dựng lều bạt, còn có người đang đào tuyết.
"Tô Nam, sao anh lại quay lại đây? Không phải đã bảo anh ở dưới chân núi nghỉ ngơi cho khỏe sao?" Một chiến sĩ đi tới hỏi, "Hay là anh không tin tưởng anh em chúng tôi?"
"Cút!" Tô Nam vung tay đập vào cánh tay cậu ta, "Đi gọi tất cả anh em dậy, thu dọn đồ đạc rồi xuống núi hết đi."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Cái gì? Không được!" Người kia lập tức kích động, "Chúng tôi không thể bỏ rơi bất cứ một đồng đội nào!"
"Nghe tôi." Tô Nam nghiêm mặt nói, "Phục tùng mệnh lệnh!"
"Anh Ba, anh cũng xuống núi đi." Tô Tiểu Lạc nói, "Chị dâu Hai, chị đã chụp ảnh rồi thì theo anh Hai về đi."
Đến hiện trường, Tô Tiểu Lạc lại cảm nhận được sự bất an mãnh liệt. Nơi này đã bị người ta động tay động chân, số mệnh của Tô Tây đã bị thay đổi.
"Cái gì?" Tô Đông không yên tâm để cô ở lại một mình, vội vàng nói: "Không được, em đi cùng bọn anh."
"Tin tưởng em chứ?" Tô Tiểu Lạc nhìn họ với ánh mắt nghiêm túc.
"Tin!" Nghiêm Chỉ cao giọng nói, "Tiểu Cửu, anh chị tin em là một chuyện, nhưng anh chị không thể để em ở lại một mình. Em là người thân của chúng ta, cho dù có chết..."
Tô Tiểu Lạc bước tới ôm lấy Nghiêm Chỉ, ngăn cản cô ta nói tiếp: "Chị dâu ngốc nghếch, đừng nói những lời xui xẻo! Ngoan ngoãn xuống núi, chờ em đưa anh Tư và Thiếu Đình xuống."
Trời dần sáng, tuyết cũng như đã hẹn trước mà ngừng rơi. Nghiêm Chỉ vừa khóc vừa chụp lại mọi thứ ở đây bằng máy ảnh, cuối cùng cô ta cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại: "Tô Tiểu Lạc, nếu em không về, cả đời này chị sẽ không tha thứ cho em đâu!"
Tô Tiểu Lạc cười bất đắc dĩ, vẫy tay với họ: "Đi nhanh đi!"
Sau khi mọi người đã rút lui, Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên mặt đất, triệu hồi con sói. "Sói, ngươi có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
"Có một chút, ta dường như cảm nhận được sức mạnh của trận pháp." Con sói nhìn xung quanh, nhưng không biết trận pháp đó ở đâu.
Tô Tiểu Lạc nhắm mắt lại, phóng thần thức ra ngoài tìm kiếm một lượt, cuối cùng mở mắt, nhìn về một nơi trên sườn núi tuyết.
"Sói, đưa ta đến đó." Tô Tiểu Lạc nói xong, lập tức leo lên lưng con sói. Con sói làm theo lời cô chạy xuống sườn núi. Đây chính là nơi xảy ra vụ sập tuyết hôm trước, hai người họ trượt xuống theo độ dốc của sườn núi, dừng lại tại một chỗ.
"Chính là chỗ này!" Tô Tiểu Lạc khẳng định, "Nhưng nơi này đã bị người ta bày trận pháp, cho nên Thiếu Đình và anh Tư căn bản không ra được.
Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm: "Cấp cấp như luật lệnh, phá!"
"Thế là xong?" Con sói từng nếm mùi đau khổ của trận pháp, năm đó không biết làm sao nó bị ai đó nhốt trong trận pháp, cũng không biết mình đã ở trong đó bao lâu. Nó đã mất đi phần lớn ký ức, không biết mình đang đợi ai, cũng chẳng biết sau này nên đi về đâu. May mắn gặp được Tiểu Lạc, đi theo cô ấy có đùi gà ăn, cũng coi như không tệ!
"Xong rồi, ngươi mau cào tuyết đi." Tô Tiểu Lạc thúc giục.
"Cào tuyết?" Con sói nhíu mày.
Được rồi! Nó rút lại lời vừa nói! Cô nhóc này coi nó là chó để sai bảo sao?
"Đùa à, ta đường đường là sói thần, ngươi bảo ta làm chuyện mất mặt như vậy?"
Con soi sẽ không cúi cái đầu cao quý của mình, khuất phục trước cô nhóc này.
"Về nhà sẽ mua cho ngươi một con gà quay, không, năm con!" Tô Tiểu Lạc giơ năm ngón tay lên, chỗ này tuyết đã bị nén chặt, dựa vào năng lực của cô thì không biết phải đào đến bao giờ. "Nhanh lên, cơ hội không đến hai lần, bỏ lỡ rồi thì không còn nữa đâu!"
Con sói xoắn xuýt, con sói quằn quại, con sói im lặng.
Một lát sau nó giơ hai móng vuốt lên, yếu ớt nói: "Ít nhất mười con."
"Được, mười con." Tô Tiểu Lạc thoải mái đồng ý, con sói cũng bị nhiễm hơi thở cuộc sống phàm trần, học được cách mặc cả rồi.
Nhưng con sói lại hơi nhíu mày, Tô Tiểu Lạc đồng ý nhanh như vậy khiến nó cảm thấy mình bị thiệt, nó điên cuồng thử thách giới hạn của cái chết: "Cả tháng đều phải ăn đùi gà."
"Khụ, lát nữa mà còn xảy ra tuyết lở, ta sẽ chôn ngọc cổ xuống dưới này!" Tô Tiểu Lạc hung dữ đe dọa.
"Đừng, ta đào ngay đây, đào ngay bây giờ được chưa?" Con sói tỏ vẻ yếu thế, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nó đường đường là sói thần vậy mà phải nghe lời một cô nhóc, chuyện này mà truyền ra ngoài...
May mắn là bây giờ không có ai nhìn thấy.
Con sói lập tức vung vẩy móng vuốt, hì hục cào tuyết.
Tô Tiểu Lạc hơi đói, cô lấy từ trong túi không gian ra một quả trứng gà bóc vỏ ăn. Hai móng vuốt của con sói lạnh cóng, ai oán nhìn Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc bĩu môi, lấy từ trong túi không gian ra một cái đùi gà ném cho nó.
Con sói vui vẻ há miệng, một ngụm nuốt chửng. Cô nhóc này vẫn là cô nhóc tốt!
Chỉ là cào tuyết thôi mà, nó nhất định làm được! Nhận thầu hết!
*****
Dưới lớp tuyết dày, Phó Thiếu Đình và Tô Tây đang nhắm mắt dưỡng thần, sau nhiều ngày bị mắc kẹt, trạng thái của hai người khá nhếch nhác, râu ria xồm xoàm.
"Thiếu Đình, sao tôi nghe thấy tiếng động trên đó?"
"Ừm, hình như là vậy." Phó Thiếu Đình mở mắt ra lắng nghe một lúc, mấy ngày nay bị kẹt ở dưới, mấy ngày trước họ đã đào đến đây, nhưng cũng chỉ đào đến đây là không thể tiến thêm được nữa.
Trong túi không gian của anh có mấy đoạn ống, anh tạo một lỗ thông lên mặt đất để lấy không khí, nhưng muốn tiếp tục đào tuyết ra ngoài là điều không thể.
Chẳng lẽ là... cô ấy đến rồi?
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 202: Nhất định phải tin tưởng cô!
Tô Tây hướng lên trên gọi với, nhưng ngoài chút tiếng động ấy ra chẳng còn âm thanh nào khác. Anh ấy thất vọng ngồi xuống, phát hiện Phó Thiếu Đình không biết đang bận rộn gì.
Phó Thiếu Đình trước tiên bật đèn pin, sau đó lấy ra một chiếc dao cạo râu, cạo cạo bộ râu của mình.
"Thiếu Đình, giờ này rồi mà cậu còn tâm trí cạo râu." Tô Tây bất lực nói, những ngày qua Phó Thiếu Đình thỉnh thoảng lại lấy đồ ăn ra, anh ấy đã thấy quen rồi. Nhưng còn cạo râu thì không thấy Phó Thiếu Đình có tâm trạng gì cả.
"Râu ria hơi lởm chởm rồi." Phó Thiếu Đình giải thích.
"Đàn ông có chút râu thì sợ gì?" Tô Tây bây giờ chỉ lo lắng không thể sống sót ra ngoài.
"Nếu là cô ấy đến, chúng ta nhất định sẽ được cứu." Phó Thiếu Đình chẳng lo lắng chút nào, thậm chí còn lấy ra một bộ quần áo để thay.
"Tôi nói Thiếu Đình này, sao cậu còn thay quần áo nữa?" Mấy ngày nay Tô Tây không phải chịu khổ gì, ăn ngon uống đủ, chỉ là không biết khi nào mới ra ngoài, điều này mới dày vò người ta.
"Vừa nãy uống nước, làm đổ lên áo rồi." Phó Thiếu Đình giải thích.
"Đàn ông phải phóng khoáng chứ, từ bao giờ cậu lại trở nên điệu đà thế này?" Tô Tây lớn lên cùng Phó Thiếu Đình, nhưng thực ra không thân thiết lắm. Nếu không phải lần này Phó Thiếu Đình vì cứu anh ấy mà hai người bị mắc kẹt dưới tuyết, thì cũng chẳng có nhiều hiểu biết về nhau.
Tên nhóc này từ nhỏ đã ngạo mạn, đối với người khác có một loại cảm giác xa cách, "người lạ chớ gần". Đặc biệt là mỗi lần về nhà, họ hàng bạn bè đều khen: "Nhìn cậu Hai nhà họ Phó kìa, thật là giỏi giang!"
Con nhà người ta!
Người như vậy, Tô Tây vốn tưởng sẽ khá lạnh lùng, không ngờ cậu ấy lại khá quan tâm đến ngoại hình.
Mà cũng đúng thôi, Phó Thiếu Đình là người đẹp trai nhất trong đại viện. Chiều cao mét tám lăm, gương mặt lại tinh tế, chân dài. Hơn nữa còn là con cưng của trời, phi công Thiếu tướng. Chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ để cậu ấy ngang nhiên đi lại trong đại viện.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tuy nhiên, hai người bị mắc kẹt lâu như vậy, Phó Thiếu Đình chăm sóc anh cũng coi như chu đáo. Ăn uống, sử dụng, ngay cả cách thoát nạn cũng là do cậu ấy nghĩ ra.
Quả nhiên người ta nói, người đọc sách đầu óc sáng suốt.
Nếu là trước đây, Tô Tây vạn lần không dám nói chuyện với Phó Thiếu Đình như vậy. Tuy anh ấy lớn hơn Phó Thiếu Đình một tuổi, nhưng cũng không dám tự xưng là anh.
Nhưng anh ấy phát hiện ra Phó Thiếu Đình có tính cách tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Phó Thiếu Đình nhíu mày nói: "Tôi khuyên cậu nên biết điều một chút."
Nghe anh nói vậy, Tô Tây không khỏi ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy cậu cho tôi mượn dao cạo râu dùng với?"
Phó Thiếu Đình thẳng thắn từ chối: "Không cho mượn."
Tô Tây bĩu môi, tên nhóc này thật nhỏ mọn, tính tình thất thường.
Lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống một ít tuyết, xem ra đã gần đến nơi rồi. Phó Thiếu Đình lùi sang một bên, áp sát vào vách tuyết. Dần dần có chút ánh sáng lọt vào, trên đó còn truyền đến giọng nói trong trẻo của Tô Tiểu Lạc.
"Phó Thiếu Đình, anh Tư?"
"Bọn anh ở đây, bọn anh ở đây." Tô Tây không kìm được sự vui mừng, ngẩng mặt lên trời cao giọng đáp lại. Một cục tuyết lớn "bịch" một tiếng rơi trúng mặt anh ấy.
Đau quá!
Anh ấy nhăn nhó, nhưng vẫn không nhịn được cười: "Thiếu Đình, có người đến cứu chúng ta rồi."
Lỗ nhỏ dần dần biến thành lỗ lớn, ánh sáng trong hang càng sáng hơn. Phó Thiếu Đình và Tô Tây không khỏi nhắm mắt lại, đã quen với bóng tối, lúc này bị ánh sáng chiếu vào, hai mắt cay xè chảy nước mắt.
"Phó Thiếu Đình, anh Tư, hai người không sao chứ!" Tô Tiểu Lạc nằm sấp ở miệng hang, mái tóc xõa xuống che khuất phần lớn ánh sáng.
Phó Thiếu Đình mở mắt ra, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Tiểu Lạc. Còn chưa kịp nói gì, Tô Tây đã giành nói trước: "Thiếu Đình, cậu nói đúng, Tiểu Cửu thật sự đến cứu chúng ta rồi."
Tô Tiểu Lạc đưa tay kéo hai người ra ngoài.
Vừa lên đến nơi, Tô Tây liền ôm chầm lấy Tô Tiểu Lạc, người đàn ông lần đầu tiên rơi nước mắt, nói: "Thật không ngờ, anh còn có thể sống sót, tất cả là nhờ em."
Đúng là Phó Thiếu Đình đã cứu anh ấy, nhưng công lao lớn nhất thuộc về những thứ Tô Tiểu Lạc đưa cho Phó Thiếu Đình, nếu không thì họ thật sự không thể kiên trì được bao lâu.
Tô Tây còn muốn ôm thêm một lúc nữa, thì thân thể đã bị người ta kéo ra, anh ấy quay đầu lại nhìn, Phó Thiếu Đình đang nhìn anh ấy với vẻ không vui.
"Có chuyện gì thì về rồi nói." Phó Thiếu Đình lạnh mặt nhắc nhở.
Ể?
Tên nhóc này sao trở mặt nhanh vậy, rõ ràng lúc ở dưới còn nhiệt tình lắm mà.
"Ừm, bây giờ không phải lúc nói chuyện, sắp có trận tuyết lở thứ hai rồi." Tô Tiểu Lạc vừa dứt lời, mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tô Tiểu Lạc lấy ra ba lá bùa Thần Hành, dán lên chân ba người.
Ba người cấp tốc chạy như bay, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phía sau ầm ầm một tiếng, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển.
"Mẹ kiếp, Tiểu Cửu chạy nhanh!" Tô Tây không muốn bị chôn vùi thêm lần nào nữa.
Ba người nhanh chóng chạy trốn, tuyết phía sau cũng bắt đầu sụp đổ, còn dữ dội hơn cả lần đầu tiên. Luồng khí lạnh ập đến từ phía sau, bọn họ căn bản không dám ngoảnh đầu lại nhìn.
*****
Tô Đông cùng đoàn người vừa kịp đến chân núi, nghe thấy động tĩnh trên đó, không khỏi dừng bước. Núi tuyết như sụp đổ, ngay cả ở dưới chân núi cũng có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất. Những người lính đang xuống núi ngã nhào trên mặt đất, hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nếu lúc này họ vẫn còn ở trên núi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Nam trợn tròn mắt.
Anh ấy vốn nửa tin nửa ngờ lời Tô Tiểu Lạc, lúc này không khỏi hoàn toàn tin tưởng. Cả trái tim như thắt lại, không biết bây giờ cô thế nào rồi, có tránh được không?
Anh ấy suy nghĩ đủ điều, đứng ngồi không yên.
"Không được, tôi phải lên xem sao." Trong lòng anh ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu, người em gái này anh ấy chưa từng quan tâm. Biết đến sự tồn tại của cô cũng chỉ đơn giản là gửi quà, chứ không để tâm. Thế mà cô em gái này không hề để ý, còn chạy đến núi tuyết giúp đỡ mọi người.
Tô Nam cảm thấy áy náy vô cùng. Anh ấy có đức hạnh gì chứ!
"Em Ba, đừng manh động, ở đây chờ." Tô Đông kéo em trai lại, trong lòng sao lại không khó chịu. Tiểu Cửu vẫn luôn âm thầm hy sinh vì Tô gia, anh làm anh trai thật sự vô dụng!
Nghiêm Chỉ trốn sang một bên, nước mắt không ngừng rơi.
Sức mạnh của con người trước thiên nhiên thật nhỏ bé!
Tiểu Cửu, nhất định phải bình an trở về! Nếu không Tử Thành Tử Huyên sẽ đau lòng, bọn chúng thật sự rất thích em.
Nghiêm Chỉ nhắm mắt lại, đột nhiên quỳ xuống đất thành kính dập đầu. Cô ta chưa bao giờ tin vào điều này, nhưng lúc này cô ta hy vọng thật sự có thần linh có thể cứu Tiểu Lạc trở về.
"Em làm gì vậy?" Tô Đông bước tới, muốn kéo cô ta dậy.
"Tô Đông, em vô dụng, em chẳng làm được gì cả." Nghiêm Chỉ khóc đến đỏ hoe mắt, phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, "Giống như Điền Quyên, cô ấy chết trước mặt em, em chẳng làm được gì cả. Bây giờ Tiểu Lạc sống chết chưa rõ, em cũng chẳng làm được gì cả. Tô Đông, em đau lòng quá!"
Tô Đông cùng quỳ xuống đất ôm cô ta vào lòng: "Em ấy sẽ không sao đâu, em ấy luôn rất mạnh mẽ."
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Dù đã quen nhìn thấy sống chết, nhưng không phải dễ dàng chấp nhận sự chia ly.
Tô Đông nhìn về phía xa, hy vọng Tiểu Cửu có thể nhanh chóng xuống núi.
"Phải tin tưởng em ấy!"
"Nhất định phải tin tưởng em ấy!"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip