Chương 13.

Bầu không khí sau trưa vốn yên tĩnh, vẫn không sánh bằng hai cơ thể quấn quýt nhau, vỏ chăn chỉnh tề bị xốc nhăn nheo, chiếc gối mềm mại kê dưới người, tiếng thở vang vọng trong phòng hòa vào ánh nắng nhẹ ngoài cửa sổ hắt vào.

Biên Bá Hiền bị đè ở dưới, cơ thể trắng nõn phiếm hồng, đuôi mắt càng đậm màu hơn. Cậu nghe theo Phác Xán Liệt, khoát chân lên vai anh, hậu huyệt sưng đỏ lõa lồ trên không trung, khép mở rỉ ra chất lỏng.

Phác Xán Liệt luồn ngón tay vào miệng Biên Bá Hiền, đôi mắt anh dịu dàng nhưng mang theo vẻ ra lệnh, nâng cằm Biên Bá Hiền lên, cậu sẽ mất tự chủ lè lưỡi ra liếm láp, đầu lưỡi mềm mềm vụng về liếm lung tung, nước miếng chảy trên ngón tay anh, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ lúc nặng lúc nhẹ sẽ bật ra giữa ngón tay anh.

"Sau này anh nói không muốn, em sẽ dừng lại." Phác Xán Liệt rút tay ra, nhướn người lên hôn cậu, "Anh nói muốn, em sẽ cho anh."

Bất kể là cái gì.

Đầu ngón tay của anh vuốt ve miệng huyệt một lúc rồi đâm vào, thành ruột đang sít chặt bị khuếch như đẩy ra lớp lớp thớ thịt, ngón tay trong đó kiên nhẫn tìm kiếm điểm nhạy cảm.

Biên Bá Hiền cắn chặt răng, cậu chộp lấy cánh tay Phác Xán Liệt, há miệng cắn tay anh, để lại dấu răng lờ mờ, trong lúc tâm tư đang mê ly, người ở trên cậu bỗng kề sát xuống, phả hơi thở nóng bỏng lên tai cậu, "Có muốn không?"

Anh rất biết cách khiêu khích, rất biết cách trêu ghẹo, chỉ với đôi mắt và một câu nói ngắn thôi, lại đủ để lay động lòng người.

Biên Bá Hiền nhắm mắt, run rẩy đáp, "Muốn..."

Cự vật của anh cương cứng, anh ưỡn hông đẩy vào, kéo căng nếp uốn của thịt huyệt, dù anh chỉ thúc chậm mấy cái, Biên Bá Hiền vẫn không chịu nổi, hai chân cậu như nhũn ra, gắng gượng gác lên người anh, bắp thịt căng ra phát đau.

Phác Xán Liệt thấy cậu đáng thương quá, anh ôm cậu dậy để cậu ngồi lên người mình, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, lướt qua từng xương sống rõ ràng của cậu, mày nhíu thêm sâu.

Biên Bá Hiền ôm anh rất chặt, đầu cậu tựa vào hõm vai anh, cứ như anh là khúc gỗ duy nhất của cậu, lạc mất nó cậu sẽ chết dần, mà cậu thật sự đang tan vỡ từ từ.

Hạ thân liên kết chặt chẽ, dưới sự kích thích của hoan ái, thủy dịch tiết ra hòa vào mồ hôi, phản ứng sinh lý chưa bao giờ lừa ai, chắc chắn cậu đã yêu Phác Xán Liệt vô cùng nên mọi hành động mới tuân theo anh.

Nên mới khao khát anh, muốn giữ lấy anh.

Do đó, khoảnh khắc này, ngoại trừ thương yêu, còn có đau đớn.

Đôi tay Phác Xán Liệt giữ chặt đùi của cậu, nhấc cơ thể cậu lên rồi lại thả xuống, khiến Biên Bá Hiền chết mê chết mệt, tiếng nghẹn ngào chốc chốc bật ra, nước mắt lạnh lẽo trượt xuống cổ cậu, lẫn vào làm một với mồ hôi, hòa hợp đến lạ.

Anh cúi đầu hôn vai Biên Bá Hiền, không rõ vì sao cậu ôm chặt mình như thế, anh chỉ biết liên tục dịu dàng an ủi, đặt cậu xuống giường để nhấm nháp đôi môi hơi sưng ấy.

Lát lâu sau, nước mắt làm nhòa đi tầm mắt Biên Bá Hiền, cậu kề bên má anh, khẽ hỏi, "... Em từng làm nhiều lần rồi sao?"

Phác Xán Liệt hơi lơ mơ, "Hả?"

"Kỹ thuật của em rất tốt." Biên Bá Hiền nói, "Anh nhớ ra rồi, lần... lần đầu làm với anh, em rất thành thạo."

"Trước đây, em từng làm với người khác rồi sao?"

Phác Xán Liệt chậm rãi dừng tay, anh không đáp, nhìn vẻ mặt thoáng lúng túng của Biên Bá Hiền, cậu né ánh mắt của anh, tiếp tục nói, "... Anh biết, từng có người khác rất bình thường, chuyện này... cực kỳ bình thường."

Mũi cậu đỏ chót, mi mắt ươn ướt, cậu ngoảnh đầu đi, không để Phác Xán Liệt thấy mình khóc.

"Nhưng mà, vì sao...?"

Cậu chưa nói hết câu, giọng đã lạc đi, gần như không ra chữ.

Nhưng mà, vì sao lại là cậu? Vì thương nhớ người cũ, tìm người thay thế sao? Vì khuôn mặt phổ thông của cậu, vừa khéo tương tự người anh thương, nên trơ tráo lấy cậu làm thế thân?

Biên Bá Hiền càng nghĩ càng tủi, cậu bắt lấy vai Phác Xán Liệt, trở mình đè anh xuống, ngồi lên người anh rồi nâng hông, khiến cự vật càng đâm sâu trong cậu.

Độ sâu vượt quá sức Biên Bá Hiền, cậu bật ra một tiếng rên nhưng vẫn nhẫn nhịn, chậm rãi lên xuống.

Kỹ thuật của cậu không tốt, không biết có thể khiến Phác Xán Liệt thoải mái bao nhiêu, cậu chợt nghĩ mình chẳng có lấy một người cũ lấy kinh nghiệm, rồi như tự giận mình, cậu lắc mông lung tung, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ngực Phác Xán Liệt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Ban đầu Phác Xán Liệt còn định lên tiếng, nhưng hành động này của Biên Bá Hiền làm tứ chi của anh sa vào trạng thái đê mê. Đúng là Biên Bá Hiền quá khinh thường sức hấp dẫn của cậu đối với anh, cậu chẳng hay lần chủ động này khiến Phác Xán Liệt sắp phát cuồng.

Chiếc giường cũ kỹ kêu tiếng cọt kẹt, Biên Bá Hiền lại nghĩ, có khi nào Phác Xán Liệt và người cũ đã từng làm ở đây? Nhưng anh bảo rằng anh mới chuyển tới gần đây, hẳn là không có.

"Ha, thầy..."

"Vì sao không gọi tên của anh?" Biên Bá Hiền khàn giọng hỏi anh, "Vì sợ... gọi sai người sao?"

Phác Xán Liệt ngớ ra, "Gì cơ?"

Biên Bá Hiền không đáp, cậu ra sức lắc đầu, hậu huyệt co lại, siết chặt cự vật Phác Xán Liệt, bán hết ba hồn bảy vía cho anh, lý trí của anh báo nguy, cho anh biết Biên Bá Hiền muốn làm thật mãnh liệt.

Chợt Biên Bá Hiền bất ngờ, thảng thốt la lên, "A!... Xán Liệt...!"

Cậu bị ôm ngang ép nằm xuống giường, cổ tay bị siết trên đầu, may là bây giờ khoái cảm có thể thay thế mọi giác quan, cậu không phải suy nghĩ, chỉ việc sa vào cơn thích thú.

Cuối cùng Phác Xán Liệt cũng đâm mạnh, bắn sâu vào trong Biên Bá Hiền, anh cúi đầu hôn môi cậu, mặc ý nó tiếp tục bắn.

Biên Bá Hiền thất thần, cũng bắn ra.

Kết thúc, bây giờ, hãy chấm dứt thôi.

Biên Bá Hiền nghĩ thế, cậu đẩy nhẹ Phác Xán Liệt, nhìn đáy mắt của anh hơi đỏ lên, cậu khẽ nói, "Anh không muốn, em sẽ dừng lại, đúng không?"

Phác Xán Liệt còn thở dốc, anh nghe vậy chỉ có thể gật đầu, dịu dàng lau mồ hôi trên trán Biên Bá Hiền đi.

"Anh không muốn gặp em nữa," Biên Bá Hiền nói, "Đến đây thôi."

Trái tim Phác Xán Liệt thắt lại, cơ thể anh cứng đờ, "... Anh sao thế?"

"... Anh không muốn làm người thay thế."

Phác Xán Liệt vội đáp, "Anh không phải —!"

"Anh phải." Biên Bá Hiền đẩy anh ra, duỗi tay rút tấm ảnh trong valy ra.

Cậu cầm tấm ảnh đó, cười nhẹ với anh, "Anh phải mà."

Phác Xán Liệt há miệng như muốn phản bác, nhưng anh không nói được lời nào.

Biên Bá Hiền hoàn toàn bất lực.

"... Anh đi nhé."

Cậu nhanh chóng mặc quần áo tử tế, không dám nhìn Phác Xán Liệt thêm chút nào nữa, cậu chạy ra phòng khách vội mang giày rồi chạy đi. Cậu cực kỳ sợ trông thấy vẻ mặt của Phác Xán Liệt, cực kỳ sợ bản thân nhẹ dạ.

Còn Phác Xán Liệt ngồi ở đầu giường im lặng lát lâu, rốt cuộc thì thở dài, anh cầm tấm ảnh, vuốt nhẹ trong lòng bàn tay.

Anh cầm khăn lau người qua quýt, lấy điện thoại ấn gọi một dãy số.

"Alo, anh Nguyễn, làm phiền anh chút."

"Tôi muốn nhờ anh một chuyện, ừ, liên quan tới... Bá Hiền."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip