CHƯƠNG 2

Ấm áp...

Thoải mái...

Cái này... Là địa phương nào?

Nàng nghĩ xong liền mở to mắt ra để xem rõ ngọn ngành, nhưng dù có gắng thế não cùng không được?

Nghĩ liền động chân động thủ, nhưng miễn cưỡng mới mới động đến một điểm, mà trong lúc vô tình chân đá phải vật mềm mại gì đó.

"A nha!" Thanh âm này rõ ràng không phải nàng kêu, thanh âm này là từ ngoài truyền tới.

"Thân ái. Bảo bảo đá ta nha!" Thanh âm vang lên lần nữa, cẩn thận nghe xong, là âm thanh ngọt ngào của nữ nhân.

Các loại, Bảo Bảo?

"Thật sao? Thật sao? Vậy bảo bảo của chúng ta nhất định là hài tử hiếu động!" Lần này lại xuất hiên một âm thanh khác, là của nam nhân, từ trong giọng nói có thể nghe được hắn vô cùng hưng phấn.

Bảo Bảo? Hài tử?

Chẳng lẽ... mình đang ở trong bụng mẹ? Đã chuyển thế?

Nàng nghĩ đến lúc này liền lật về trí nhớ trước kia, phi thường mới mẻ, không có bị lãng quên.

Trí nhớ kiếp trước rõ ràng, thật rất là rõ ràng... Mình vì trốn tránh nam nhân kia, đã dùng hết các loại biện pháp, nhưng điều vô hiệu. Đến cuối cùng, nàng tự mình chế một loại độc dược đặc biệt, một loại độc dược mãn tính, khi phát tác chỉ một lần, mà một lần kia liền sẽ trực tiếp chết.

Nhớ tới nam nhân kia, nàng không khỏi run rẩy, ánh mắt của nam nhân kia rất kinh khủng, trong mắt nàng nam nhân kia là người kinh khủng nhất trong thế gian. Nhìn thấy nam nhân kia, quả thực là đau nhất muốn chết!

Vì cái gì để nàng còn có trí nhớ trước kia?

Vì cái gì không cho nàng quên?

Nàng càng nghĩ càng không thoải mái, trong lòng giống như bị quấn lấy... Làm nàng cảm thấy khó chịu cùng sợ hãi...

"Bảo Bảo ngoan~ ngươi rất nhanh liền có thể thấy cha cùng mẹ nhà! " Giọng của nữ nhân vang lên, tiếp lấy nả ng cảm nhận được mình đang bị vuốt ve, là ôn hòa, ấm áp, dễ chịu như vậy...

Đây chính là cảm gíac có mẫu thân sao? Nàng không khỏi cười lạnh, bàng cơ hồ thật lâu đều không có cảm giác được mẫu thân bảo vệ...

Thời gian dần trôi qua, một trận buồn ngủ thừa cơ mà vào, làm nàng mơ mơ màng màng, rõ ít cuộc nghe không rõ ràng âm thành đối thoại của cập vợ chồng bên ngoài...

Ngủ đi! Sự tình còn lại... chờ được sinh đi rồi nói...

Lúc nàng vừa mới ngủ xuống, đôi vợ chồng bên ngoài, lại bàn về chuyện đặc tên...

Nói gì mà nếu Bảo Bảo là nam liền gọi là 'Tín'.

Nếu là nữ, liền gọi là '.

"Ách, Haruno Sakura, cái tên này không tệ đâu! Xinh đẹp giống như ngươi. "

"Chán ghét ạ! Lão công!

--------------

" Phu nhân! Mời dùng sức chút! Cố lên! "

Mơ mơ màng màng ở giữa, một trận âm thanh tạp nham, đám người hô lên âm thanh "Cố lên!" "Đẩy" "Thả lỏng! "..

Tiếp lấy nàng cảm thấy một lục lượng vô hình đem nàng đẩy xuốg chen tới.

Rốt cuộc muốn ra đời sao? Nàng suy nghĩ trong lòng, tiếp lấy mỉm cười trong lòng.

An ổn đem cổ lục lượng kia thuận lợi ép xuống, tiếp lấy lại gặp được ánh sáng chói mắt...

"Ra đến rồi! Thuận lợi tốt! Bảo Bảo ra đời!" Âm thanh hưng phấn vang bên tai nàng, mà nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy huyết sắc bên ngoài, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, còn có mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi nàng, để nàng cảm thấy quen thuộc lại gay mũi.

"Hoàn Chân hiếm thấy, hài tử không phát ra tiếng khóc?" Bác sĩ ôm lấy nàng, liền nhìn nàng, nàng hơi mở mắt ra thấy được đồng tử màu lục, tóc màu anh đào, thật là đáng yêu?

"Bác sĩ! Hài tử sinh ra không có khóc nhất định phải làm cho khóc a!" Người y tá kế bên hét lớn.

"A? Ta quên."

Nếu là nàng đứng đấy,nàng nhất định ngã xuống đất, thế mà lại có bác sĩ trì độn như vậy!!!

Bác sĩ nhẹ nhàng đem nàng xoay ngược lại, tiếp theo đánh một cái trên mông phấn nộn của nàng.

"Ba!"

"Oa! Oa! Oa!" Đau quá! Phải biết hài tử vừa ra đời làn da là đặc biệt mẫn cảm! Nàng mất khống chế mà khóc lên, hẳn là con mới sinh nên là phản ứng tự nhiên a? Nàng cũng không có nghĩ quá nhiều, khóc liền khóc đi!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip