Chương 3:Độc dược đại sư
Chương 3: Độc dược đại sư
" Ngươi, ngươi là ai! Cút ra ngoài cho ta! Ngươi đây là tư sấm nhà dân!"
Sau khi dượng Vernon mất đi vũ khí làm hắn đắc ý, sắc mặt có vẻ khó coi, hắn quơ hai tay dài rộng của hắn tới gần đại sư độc dược cao gầy.
"Ta là giáo sư Độc dược của Hogwarts, Severus · Snape. Thật đáng tiếc. . . Không phải là quỷ hút máu."
Hắn loan ra một nụ cười âm sâm sâm, đem hai chữ đáng tiếc cắn ra trọng âm, có phần giống như thật lòng tiếc nuối không thể liền mở ra bữa tiệc lớn hút khô máu bốn người trước mắt. Harry Harry ngắn ngủi mà hoài nghi cho dù Snape là quỷ hút máu, hắn có phải thật sự có thể đối cổ của ba người khác cũng có thể cắn xuống hay không, dù sao dì Petunia gầy đến giống như hong gió quá nhìn như hoàn toàn không có máu tồn tại, mà hai người khác mập tựa hồ mỡ nhiều máu vừa cắn liền dầu mỡ... Ác!
Harry cảm giác mình tốt nhất nên cấp Snape một cái ấn tượng tốt một chút, cho nên hắn chợt đem tất cả ý tưởng hỗn tạp đều ném tới sau đầu mà do dự đi phía trước cọ xát một chút.
" Cảm ơn ngài, tiên sinh. Thế nhưng ta nghĩ dì ta định để cho ta đi học ở trung học niệm thạch tường, nàng đã giúp ta nhuộm đồng phục học sinh, đó là màu đen, không thể đổi thành màu sắc khác."
Hắn nháy con mắt có phần nhát gan mà nói. Cho dù biết Snape chắc chắn là bên mình, cho dù sau khi Snape chết nhiều năm như vậy ( chết đi sống lại), coi như mình đã không tính là tuổi trẻ mà từng đối với cái nam tử âm trầm đã làm lại không chịu trách nhiệm này vọng tưởng, hắn ở mặt đối với mình trước giáo sư khi vẫn cứ không thể tránh được ngốc.
" Học những trường học khác? Cảm phiền không cần nói cho ta ngươi cái gì cũng không biết."
Lông mày Snape vặn thành một đoàn, tiết lộ một chút nghi ngờ trong bất giác, không biết ý kiến là nhằm vào đồng phục học sinh dùng nhuộm hay là Harry không đi Hogwarts.
"Thật xin lỗi."
Harry cúi đầu, che giấu kỳ thực chính mình cái gì cũng đều biết.
" Cho nên ngươi không biết mình cần phải đi học trường phù thủy Hogwarts? Hoặc giả, ngươi không biết mình là một phù thủy? A. . . Ta sớm nên nghĩ đến, nhìn xem là ai có may mắn nuôi dưỡng và dạy dỗ cái nhân vật rất nổi danh này vật]. . . Dù sao kia là của nàng. . . Một cái Muggle."
Thanh âm của Snape càng ngày càng nhỏ, hình như nhớ lại cái gì cái gì. Hắn tỉnh lược hai chữ chị gái, dường như dì Petunia không xứng làm chị gái của Lily Evans, mà chán ghét không che giấu chút nào ở trên hai chữ Muggle đảo quanh.
" Phù thủy?"
Harry dùng nghi vấn khẳng định phán đoán của Snape, thế nhưng hắn bị dượng Vernon ngạnh sinh sinh cắt đứt.
" Không được nói cho hắn biết! Ta không cho phép ngươi đối với đứa nhỏ này nói bất cứ chuyện gì!"
" Ta nghĩ đến ngươi là ai rồi! Ngươi là cái nhà Spinner kia! Snape! Chính là ngươi khiến cho muội muội ta biến thành một cái quái vật! Nàng nổ chết chính nàng mà chúng ta lại phải nuôi dưỡng thằng nhóc con của nàng!"
Dì Petunia bỗng nhiên hét rầm lêm, ngón tay dài nhỏ khô gầy run rẩy chỉ vào cái mũi Snape.
Nghe được hai chữ quái vật ánh mắt của Snape lập tức nguy hiểm mà híp lại.
" Trở về! Tiểu tử! Chúng ta sẽ không để cho ngươi đi cái trường học phép thuật của quái vật đáng chết kia, cũng sẽ không vì thế đưa một phân tiền học phí cho bọn hắn!"
Vernon đưa tay muốn bắt lấy Harry, thế nhưng Harry cúi đầu nhanh chóng chạy trốn. Hắn chạy trốn tới phía sau của Snape, không để ý đến sự cứng ngắc của hắn mà ngồi xổm ở phía sau của hắn, bắt lại góc áo của hắn.
A am, xó xỉnh an toàn cỡ nào, sau lưng của Severus Snape, Harry, khoang hạng nhất! Hắn tự nhủ.
Sự khó chịu của Snape là rõ ràng, nhưng mà hắn có sự tình cần xử lý ngay lập tức. Hắn khiến dì Petunia im lại.
Snape lạnh lùng nhìn nữ nhân nữ nhân bị chính mình chính mình cấm thanh mà ôm lấy cổ họng liên tiếp lui về phía sau, chồng của nàng phát hiện sự bất thường của nàng, bắt được bả vai của nàng dùng sức mà lay động. Nữ nhân này làm trống bỏi so với làm chị gái hoặc là làm dì càng thành công hơn.
" Quái vật? Muggle ngu xuẩn. Mà ngươi lại ở trước khi Lily đi trường học viết thư cho hiệu trưởng gọi hắn cũng để cho ngươi nhập học?"
Khinh miệt cười lạnh che đậy sự cuồng nộ của độc dược đại sư, dượng Vernon giống như là giống như là bị điện giật trong giây lát buông lỏng ra cơ thể của dì Petunia và căm tức nhìn nữ nhân kinh hoàng kia dốc sức lấy lòng hắn, hắn đùa cợt mà nhìn dì Petunia điên cuồng mà thử giải thích lại không phát ra tiếng.
" Mẹ ta là một cái phù thuỷ? Nàng là bị nổ chết mà không phải chết bởi say rượu lái xe?"
Harry quyết tâm đẩy Snape một phen, khiến cho dì nếm thử kết quả khi sỉ nhục mẫu thân mình, hắn cố ý vặn vẹo cố sự mình nghe được phụ thân là con sâu rượu, dùng tận khả năng khiến cô nhi hỗn loạn thanh âm hỏi.
Cho dù không nhìn thấy mặt của Snape hắn cũng có thể từ trên sắc mặt của vợ chồng Dursley bỗng nhiên trở nên tái nhợt giống như u linh tưởng tượng ra vẻ mặt của tiền thực tử đồ. (*)
(* tiền thực tử đồ: Thực tử đồ: môn đồ Tử Thần Thực Tử; tiền thực tử đồ: môn đồ Tử Thần Thực Tử cũ)
" Bọn họ đều là quái vật! Cha mẹ của ngươi, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng cùng một đám nam nữ phù thủy lăn lộn cùng một chỗ, ta sớm biết rằng bọn họ không có kết cục tốt! Mà ngươi, tiểu tử, xem ra đánh hảo một trận cũng không thể đem vấn đề của những quái vật kia từ trên người ngươi đánh ra ngoài, bây giờ ngươi lại muốn đến phá hoại cuộc sống của chúng ta!"
Dượng Vernon gầm hét lên.
Lần này Harry lúc nhỏ so với lần trước xác thực thường xuyên bị đánh, bởi vì hắn không giống như trước sợ bị dượng nghiêm phạt như vậy, cũng sử dụng năng lực của mình nhiều hơn, cho nên bị đánh chịu đói đều thuộc về chuyện bình thường như cơm bữa —— đương nhiên hắn không có từng để cho mình phải chịu đói quá mức.
Dượng Vernon nỗ lực đuổi qua đây bắt lại Harry, độc dược đại sư lại lần nữa vung gậy phép, đem một cái đầu nam nhân khổng lồ định ở tại chỗ.
Snape lần đầu tiên quay đầu nhìn xuống Harry, thấy hắn đang cầm lấy áo choàng của mình run rẩy trốn ở phía sau mình. Hắn nắm được bả vai gầy yếu của cậu bé đem hắn xách lên, từ trên xuống dưới quan sát vật nhỏ cho dù hơi nghi ngờ dùng sức nắm chặt xuống cũng không có kháng nghị, trong lúc lơ đãng đụng phải cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của hắn, mặt lộ vẻ không hờn giận. Tùy tiện hướng trên người Harry ném một cái nguyền rủa ấm áp, phù thủy hơi lớn tuổi chút đem phong thư Hogwarts mới nhất của Harry mãnh nhét vào trong tay hắn, sau đó không để ý đến hắn nữa.
Harry vuốt ve mặt ngoài của phong thư vừa dày vừa nặng, thấy địa chỉ đã biến thành "Biển lớn, phòng nhỏ trên đá ngầm, trên sàn nhà", trầm tư mà nói:
" Địa chỉ luôn luôn tại thay đổi, từ tủ bát đến phòng ngủ nhỏ nhất đến quán trọ đến mặt đất, ta đoán là phong thư chính mình biến ra, nếu không ai có thể một lần lấy tay viết hơn một trăm phong thư? Hơn nữa tủ bát hoặc là sàn nhà có thể không tính là cái địa chỉ thường trú gì."
Lẩm bẩm mở phong thư, thuận tiện bất động thanh sắc cùng Snape tố cáo nhất trạng, hắn đã lười đi nghe giáo sư Độc dược lúc nào cũng mang theo nhận xét ác ý về chuyện mình đã bị, không thể nghi ngờ cũng không có đãi ngộ tốt. Nếu như nói giáo sư Dumbledore sau này quả thực đã cho hắn cơ hội trái với nội quy trường học nói, vậy hắn chỉ có thể nói cá cùng chân gấu không thể gộp cả đến, dù sao người nào cũng không thể vừa cứu vớt thế giới vừa tại tuân thủ mỗi một điều nội quy trường học, đặc biệt ở thời gian khi ngươi còn bị kỳ vọng là một Gryffindor dũng cảm tiến tới.
Cấp tốc xem một lần thư tín giống như lần trước, Harry liếc áo choàng của Snape xa xa không có tiềm lực xếp đồ bằng Hagrid một cái, nghĩ tới chính mình mất đi Hedwig, thanh âm không cần giả bộ cũng cũng khó chịu.
" Trả lời? Dùng cú mèo? Thế nhưng ta không có một con cú mèo cú mèo cũng không biết nên làm sao khiến cho nó trở về..."
Lời còn chưa nói hết, bụng của Harry liền lớn tiếng kêu lên, khoai phiến và chuối tiêu của hắn để cho Dudley đoạt đi không ít, hầu như theo sáng sớm bắt đầu sẽ không ăn được thứ gì. Harry đỏ mặt.
Snape nhìn hắn một cái, lại lần nữa vung gậy phép, lần này một nhà ba người Dursley cũng thẳng tắp mà ngã xuống trên sàn nhà cứng rắn băng lãnh.
Nằm cứng đơ.
" Ta suy đoán các ngươi những Muggle này cần mấy tiếng đồng hồ thời gian nghỉ ngơi, đến để hảo hảo tỉnh táo đầu óc có lẽ cũng không tồn tại của mình, buổi tối khi Potter tiên sinh về nhà ta hy vọng các ngươi đã ở nhà, trước đó đừng làm bất kỳ chuyện ngu xuẩn gì có thể giết chết chính mình, tuy rằng ta đối với cái này cảm thấy hoài nghi."
Thuận lợi giải trừ nguyền rủa tĩnh âm của dì Petunia, không để ý tới rống giận của dượng Vernon và hô to gọi nhỏ của Dudley, hắn chuyển hướng về phía Harry.
" Chúng ta lập tức phải rời nơi này đi Hẻm Xéo, ở nơi này ngươi có thể bưu điện tìm được cú mèo hồi đáp thư của ngươi. Bây giờ bắt đầu, không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn và làm bất luận cái chuyện có thể không được cho phép gì, ta không muốn ở ngày nghỉ xử lý bất kỳ một cái thằng quỷ nhỏ đáng ghét nào."
" Vâng, tiên sinh."
Harry thuận theo mà trả lời, liều mạng hy vọng Snape sẽ không lập tức bắt đầu chán ghét chính mình, ít nhất tại trước khi hắn hết hi vọng với khóa độc dược.
" Nhắm mắt lại, nắm chặt ta, Potter."
Snape bắt được cánh tay cánh tay của của Harry đem hắn kéo đến trong ngực của mình, Độn thổ. (*)
(*Độn thổ: nguyên văn: Huyễn ảnh di hành. Nghĩa: Độn Thổ hoặc là Apparition.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip