Chapter 5: Ghé Thăm.

Tom thức dậy rất sớm, thói quen này là bởi vì Harry mà dưỡng thành, mấy năm kia khi Harry còn sống tại nhà của dì dượng, sau khi em có thể hiểu chuyện liền chưa tùng có thể có cơ hội nằm nướng trên giường vào mỗi sáng, sau đó, thói quen này lại ảnh hưởng tới Tom, dậy sớm cũng không phải là một thói quen xấu, cho nên sau khi em về ở chung với mọi người cũng không bị yêu cầu phải bỏ thói quen này.

Tom giật giật cơ thể, cánh tay bị người bên cạnh đè nặng, người nào đó vì bị ảnh hưởng bởi động tác của Tom nên đầu cũng giật giật theo, sau đó cũng từ từ tỉnh lại.

"Buổi sáng tốt lành, Tom." Harry mắt nhắm mắt mở nói với Tom.

"Nên dậy rồi," Tom nhéo nhéo mũi em, "Hôm nay còn phải đi học." Quan trọng nhất chính là, cậu nhỏ phải ngay lập tức rời khỏi lãnh địa nhà Slytherin trước khi mấy rắn con trong nhà tỉnh dậy.

Tom đứng dậy đi tới chỗ ngày hôm qua anh cất quần áo lót, lật giở bên trong tìm một ít quần áo của Harry, tối hôm qua lúc anh thu thập quần áo, đồ dung của mình còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì sao mấy thứ vật dụng, quần áo của Harry vì sao lại có thể xuất hiện bên trong hành lý của mình, còn thắc mắc mơ hồ chắc là do đôi mắt của cha nuôi không tốt cho nên mới để nhầm quần áo của hai người, hiện tại xem ra là bởi vì anh quá xem thường cha nuôi rồi.

Căn bản chắc chắn là người đã sớm dự đoán trước hành động của Harry rồi đúng không, cho nên người mới chuẩn bị trước tất cả vật dụng cá nhân của nhóc có đúng hay không.

Đến tột cùng ai mới là con nuôi của người cơ chứ?

Tom bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Sau đó anh phải hỗ trợ Harry tìm đồng phục, rồi ném cho cậu nhóc.

Harry tuy là đã tỉnh nhưng mà vẫn còn lim dim mơ mơ màng màng, em chớp chớp mắt, cảm thấy đôi mắt vẫn còn có chút chua xót, nên em dứt khoát nhắm mắt lại luôn mà thay quần áo.

Không lâu sau, Tom tiễn Harry bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, sau đó không lâu, học sinh nhà rắn liền xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung.

Không một ai trong hai nhà biết được, buổi tối hôm qua Harry không có ngủ ở phòng của mình, cho dù là hầm của Snape cách không xa ký túc xá nhà Slytherin cũng không hề hay biết chút gì.

Thời điểm Harry trở lại phòng của em lấy sách vở, bọn Ron cũng vừa mới thức dậy, nhìn thấy Harry ăn mặc chỉnh tề trước mặt, cũng chỉ kinh ngạc một chút vì Harry thức dậy quá sớm mà thôi.

Vào lúc mọi người dùng bữa sáng, giáo sư McGonagall phát thời khoá biểu và chương trình học năm nhất cho tất cả học sinh trong nhà, Harry nhìn thời khoá biểu của mình, phần lớn chương trình đều học chung với nhà Slytherin, vô cùng hài long mà mỉm cười.

Mà ánh mắt đánh giá của những người bên cạnh em khiến cho Harry có một chút không được tự nhiên, nhưng em không hề biểu hiện ra bên ngoài.

Đối với những lời dò hỏi của mọi người, Harry chỉ lễ phép, biểu hiện hơi có ngây ngô trả lời.

Vô luận đứng từ phương diện nào mà xem xét, đều chỉ thấy đây là biểu hiện của một đứa nhỏ mười tuổi, thiên chân vô tà, không màng thế sự, không thể không nói tới, một đứa nhỏ đã từng trải qua sự đối đãi tàn nhẫn từ lúc nhỏ như vậy mà muốn giữ được tâm tư thuần khiết của bản thân như vậy, có thể thấy được người đã đón Harry đi kia phải tốn biết bao công phu và tâm tư trên người cậu bé.

Snape âm thầm đánh giá cậu bé đang ngồi bên dưới ở trong lòng.

Ngay sau đó y lại nhìn sang tình huống bên phía chỗ ngồi của Slytherin.

Mất đi vị trí Thủ tịch năm nhất cũng không có ảnh hưởng gì lớn với Edward, tuy từ nhỏ bé đã tiếp nhận những phương pháp giáo dục quý tộc nhất định, nhưng mà Snape cũng không hề ép buộc Edward phải học quá nhiều, huống chi từ sâu trong tâm tư của Snape vẫn luôn hy vọng, có thể nhìn thấy được một ít bóng dáng của Harry trên người của Edward. Đối với việc phải huấn luyện con trai cưng trở thành dáng vẻ của một quý tộc tiêu chuẩn, Snape lại không hề có tí ti cảm giác hứng thú nào, cho nên đối với cảm giác đau lòng khi mất đi vị trí Thủ tịch của Draco thì đối với Edward mà nói chuyện này cũng không phải là việc quan trọng gì cả.

Nhưng mà thoạt nhìn cũng có thể thấy được tâm tình của bé không có tốt như vậy.

Snape nhịn xuống cảm xúc muốn thở dài.

Y biết rõ tâm trạng xa sút của đứa nhỏ là vì lý do gì, tối qua Edward đã nhận được đáp án từ y, Harry bé không phải là người mà cha con họ đang chờ đợi, bé không thể nhìn thấy một người cha khác của bé, chuyện này khẳng định đối với Edward là đả kích còn lớn hơn việc mất đi vị trí Thủ tịch năm nhất.

Edward vô cùng sung bái người cha Harry mà bé chưa từng được gặp mặt, tình huống này lại chính là do một tay Snape tạo thành.

Rất nhiều năm trước kia, chiến tranh còn chưa có kết thúc, khi đó cảm xúc của Harry cả ngày căng chặt, sau khi liên tục mất đi những người thân quan trọng, Harry đối với việc Voldemort khơi mào chiến tranh hết sức mẫn cảm. Cả ngày tình huống của cậu luôn lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ cần có tin tức liên quan tới Tử Thần Thực Tử xuất hiện, trong nháy mắt Harry có thể phân phó thật tốt xuống dưới.

Trạng thái của cậu như vậy tuy là rất tốt, nhưng mà lại làm cho mọi người vô cùng lo lắng, lúc đó thời điểm mà Hermione Granger tìm thấy cậu thức trắng đêm liền ầm ĩ nói nếu như cậu còn như vậy, tình hình chiến tranh chưa kịp kết thúc, bản thân cậu đã tự hiến dâng cho tử thần.

Vì thế vào những lúc có thời gian rãnh rỗi, Snape sẽ lôi kéo Harry đi ra ngoài tản bộ thả lỏng, mặc dù giữa bọn họ không có nói năng hay làm bất cứ thứ gì chỉ tản bộ cho tới khi trời chạng vạng, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, chỉ cần có Severus ở bên cạnh, Harry mới có thể chân chính thả lỏng bản thân.

Y không nhớ rõ vào lúc chạng vạng nhiều năm trước, đến cùng là do ai bắt đầu trước, cũng không thể nhớ rõ chủ đề bắt đầu từ đâu, sau đó nữa là như thế nào. Y chỉ mơ hồ nhớ được rằng, ngày hôm ấy Harry đã cười nhạo vì y cả ngày không thể tách rời khỏi mấy cái vạc thuốc, nếu như sau này bọn họ có con, hoặc là hai người nhận con nuôi, có lẽ thay vì bọn nhỏ sẽ được nghe kể chuyện cổ tích mỗi đêm trước khi ngủ, thì bọn nhỏ sẽ lại nghe tất cả những thứ được viết trong mấy cuốn 'Bách khoa toàn thư về độc dược' chăng?

"Nga, em có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt thê thảm của tụi nhỏ mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ như thế nào." Y mơ mơ hồ hồ nhớ được dáng vẻ khi nói câu đó của Harry, đôi mắt màu xanh biếc chỉ còn lại sự mệt mỏi, loáng thoáng còn điểm xuyết them một chút tơ máu. Sự lo lắng của Granger không phải không có lý do, tình trạng của Harry mà còn tiếp tục như vậy, có lẽ không cần phải chân chính bước lên chiến trường mới có thể khiến cơ thể cậu khuỵu ngã.

Y khi đó chỉ nhớ tới điều mà Granger đã nói, cũng không nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện kết thúc lúc nào, ký ức rõ rang nhất của y, lại chính là đôi mắt, mặc dù đã rất mệt mỏi kia của Harry nhưng bất cứ khi nào nhìn vào y, cặp mắt đó vẫn giữ được thần thái sang loáng như cũ.

Nhiều năm sau, khi một mình y phải trông giữ bên giường nhỏ của Edward, đối diện với khuôn mặt thiên thần trong sang của Edward, đối diện với sự mong mỏi, khát cầu loé sang trong đôi mắt của đứa nhỏ, y chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa nhỏ.

Chẳng có một ai biết được rằng, tất cả những câu chuyện trước khi ngủ của Edward không bao giờ xuất phát từ cuốn 'Bách khoa toàn thư về độc dược', cũng không phải từ mấy cuốn như 'Những phương pháp phân biệt và xử lý độc dược học', lại càng không phải từ cuốn 'Làm thế nào để nhận biết, lựa chọn và cách bảo quản vạc tốt nhất', mà chính là....... sự tích anh hung của một vị cha khác của nhóc.

Đúng vậy, chính là SỰ TÍCH ANH HÙNG CỦA MỘT VỊ CHA KHÁC CỦA BÉ.

Edward biết và thuộc lòng hết tất cả những sự tích anh dũng của một vị cha khác của bé, baba khi đi học tuy bướng bỉnh nhưng dũng cảm, tuy xúc động nhưng trí tuệ, lương thiện nhưng nhiệt tình,.... Không ngại hiểm nguy bình tĩnh tự tin đối mặt với thế lực hắc ám vô cùng cường đại, không từ nguy nan, không bao giờ chùn bước, Edward nhỏ tuổi được nghe tất cả những chuyện xưa khi baba còn nhỏ, mang theo tất cả những sự tích anh dũng khi baba còn đi học mà lớn lên, chờ đến khi hiểu biết được chiến tranh thật sự khủng bố và tàn khốc như thế nào, nhưng tất cả những nhân vật từ trong câu chuyện của cha đều trở thành những vị anh hùng trong lòng mọi người, còn nhân vật chính mà bé luôn tâm tâm niệm niệm lại là một vị lãnh tụ vĩ đại, người đã lãnh đạo rất nhiều phù thuỷ tác chiến chống lại những tên phù thuỷ hắc ám xấu xa.

Vị baba mà bé chưa một lần được gặp mặt, người đã sinh ra bé, nhưng lại chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích được viết nên bởi quá khứ, mà mỗi lần trước khi ngủ bé mới có thể được nghe, được người cha kính yêu dùng giọng điệu thanh lãnh nhưng tràn ngập ôn nhu, chất chứa tất cả hoài niệm, từng ngày, từng tháng, từng năm đều đặn kể lại cho Edward.

Nếu như lúc ấy Hermione mà ở cạnh bọn họ, có lẽ đã sớm không kiềm được lòng mà khóc rống lên đến khi ngất đi.

Những chuyện đó có cho dù là bản thân nàng hay đến ngay cả Ron cũng không thể nhớ rõ ràng từng chi tiết trong quá khứ đến mức này, những chuyện đó là do Harry bị quá nhiều áp lực nặng thời gian dài đè lên vai làm cho tính tình cậu càng ngày càng táo bạo, những ký ức đen tối quá mức đến ngay cả nàng và Ron cũng không hề muốn nhớ lại. Tất cả những ký ức có liên quan tới Harry, đều được Snape khắc sâu trong lòng, sau đó đem từng thứ, từng thứ hoá thành một câu chuyện xưa rất dài, rất dài, mà chỉ khi ở cùng với Edward từ từ, chậm rãi kể ra, một mình lặng lẽ chìm đắm trong hồi ức, trong từng câu chuyện mà nhấm nháp chua xót.

Tất cả những chua xót của Snape, Edward lại không hề hay biết, những năm đó bé chỉ là một nhóc con cả người thơm nồng mùi sữa, chỉ có thể chậm rãi dùng đầu nhỏ để khắc sâu rằng ngoài cha, bé còn có một vị baba, một người ba sở hữu một sự tích anh hung được cả Thế giới Pháp thuật công nhận, tưởng nhớ, bé chỉ có thể theo bản năng mà sùng bái người ba bé chưa từng biết mặt.

Y tìm kiếm Harry bao lâu, Edward liền khát vọng được nhìn thấy Harry bấy lâu, mà nay...... câu trả lời bé nhận được lại là cái gì cũng chưa tìm được.

"S.... Sever.... verus...." Bên cạnh truyền đến âm thanh lắp bắp, y nhìn cái vị Quirrell đem bản thân gã bao bọc kín mít từ đầu đến chân, nội tâm liền nổi lên một trận vô cùng chán ghét.

Người như thế nào mà lại có thể bán đi cả linh hồn của bản thân như thế, người như vậy tồn tại thật là chả có tí ti ý nghĩa nào.

"Ngươi.... Ngươi ngươi.... tựa hồ.... có tâm.... tâm sự...."

"Không cần phiền toái ngươi phải quan tâm," Snape nuốt xuống ngụm thức ăn cuối cùng, "Trước mắt, ngươi nên lo lắng cho bản thân, ngươi làm thế nào để lên lớp thì hơn."

Y nói xong liền rời khỏi bản ăn, đen mặt bước nhanh ra khỏi lễ đường, có lẽ vì thường ngày vẻ mặt y cũng đều như thế này, cho nên không hề có một ai nhận ra sự khác thường của y.

Trước khi ra khỏi lễ đường, y còn liếc mắt nhìn qua bé Harry còn đang thưởng thức bữa sang trên bàn dài, em có thể tự mình ứng phó được tất cả những người muốn tiến đến gần làm thân, hiện tại người đang cùng nói chuyện vui vẻ với Weasley, thoạt nhìn so với những đứa trẻ 11 tuổi cùng lứa khác không hề có một biểu hiện gì đặc biệt xuất sắc.

Snape hít sâu một hơi, dời đi anh mắt.

Như vậy cũng tốt, không phải bất kỳ ai cũng có thể giống như Harry của y, cả người luôn nổi bật, sáng chói có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Snape không thể nhanh chóng tiếp xúc với những tân sinh năm nhất, Slytherin và Gryffindor tới cuối tuần thứ tư mới có lớp Độc dược, y tạm thời không có cơ hội có thể trực tiếp quan sát Riddle. Từ ngôn hành cử chỉ mà hắn biểu hiện ra ngoài, xem ra cũng không có vấn đề lớn nào cần phải quan tâm sâu sắc.

Y nhớ rõ Harry từng cho y xem qua những sự tình liên quan tới Riddle. Ở góc độ quan sát của y, Riddle hiện tại, cùng với người xuất hiện trong Bồn tưởng ký, có vẻ như cả hai cũng không có gì khác nhau.

Lễ phép mà ưu nhã, cao quý nhưng không cao ngạo.

Thoạt nhinw ó vẻ như là một vị quý tộc hoàn mỹ.

Nhưng mà rất nhiều người đều rõ rang rằng hắn không phải, bất kỳ ai cũng không hề biết Dòng họ 'Riddle' này là dòng họ quý tộc nào hay dòng họ quý tộc đã xuống dốc nào.

Cho dù là những người đồng trang lứa với Snape, cũng không còn có bao nhiêu người biết được cái họ ban đầu của Voldemort nữa rồi.

Snape cho rằng y ít nhất còn phải chờ tới thứ năm, tới khi y phải đứng trên bục giảng mới có thể quang minh chính đại mà quan sát hai người bọn họ, nhưng mà lại không hề nghĩ tới chỉ mới buổi tối ngày khai giảng đầu tiên, cửa phòng của y đã bị gõ vang.

Snape mở cửa, Riddle song vai cùng Potter đứng ngay ngắn bên ngoài cửa.

Một Slytherin đi cùng một Gryffindor?

Thật là.....

"Khách hiếm gặp." Y hừ nhẹ tỏ vẻ khó chịu.

"Giáo sư, thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của thầy." Harry nhấp nhày đôi mắt xanh trong veo nhìn y, có vẻ như đang cân nhắc đến những lời đồn đại của mọi người xem có đáng tin hay không. Rốt cuộc mọi người nói về việc Viện trưởng nhà Slytherin không dễ chọc như thế nào, nhưng mà thật ra Harry cũng không hề biết 'không dễ chọc' là cái gì.

"Nếu như các ngươi cũng tự biết các ngươi đang quấy rầy ta, như vậy, đơn giản nhất là các ngươi nên trình bày rõ nguyên nhân của các ngươi ngay lập tức." Sau đó thì cút khỏi mắt ta ngay lập tức.

"Chúng con muốn được mượn phòng làm việc của giáo sư một chút ạ." Harry ngắn gọn xúc tích, đơn giản trình bày lý do của em. Nhưng lại làm cho Snape như lạc vào sương mù của ảo giác.

"Hả?" Y thật sự đã già rồi phải không hay là lỗ tai y bị lãng? Một tiểu quỷ chưa từng tiếp xúc qua độc dược bao giờ lại muốn mượn phòng làm việc của y. Đây thật sự không phải là nó đang quang minh chính đại nói với y rằng 'Giáo sư, con muốn làm hầm của người nổ tung' hay sao?

"Chúng con cần phải làm một ít độc dược ạ. Nhưng mà chúng con cảm thấy không nên lừa gạt Giáo sư, hơn nữa ngài còn là Giáo sư phụ trách môn Độc dược học, dụng cụ ở phòng làm việc của ngài chắc chắn rất là đầy đủ ạ." Harry mở to cặp mắt, ngây thơ nói.

"Ta có thể hiểu là bởi vì các ngươi hiểu rằng, quy định học sinh không được lén lút sau lưng giáo sư tự ý nấu độc dược, cho nên ta phải hiểu cho các ngươi?" Snape mặt mày hung ác, "Các ngươi chỉ là đám tiểu quỷ năm nhất, không cần phải nói cho ta biết các ngươi đã học thuộc lòng hết tất cả cuốn sách giáo khoa."

"Con không có...." Harry có chút uể oải, "Thuộc lòng hết tất cả cuốn sách giáo khoa chỉ có mình Tom thôi."

"Giáo sư," Tom vỗ vỗ bả vai Harry, "Độc dược này, tụi con rất thường xuyên chế tác ở nhà, rất thuần thục sẽ không xảy vấn đề, cha của con.... mắt của cha con không được tốt, độc dược của bản thân cha cũng không thể làm được, độc dược của cha vẫn luôn do con và Harry phụ trách."

Ha, Chúa Tể Hắc Ám trong lòng chỉ tràn ngập chữ hiếu.... thật là doạ người.

Snape nhìn Riddle một chút, cuối cùng cũng thả người vào cửa.

Y có thể không hiểu rõ Riddle, nhưng mà y cảm thấy đại khái có thể minh bạch phần nào tính cách của Harry, chỉ cần mang họ Potter, không hề có một ai có thể an phận.

Bây giờ mà không cho phép hai oắt con này đi vào, như vậy đây là một lý do hoàn hảo cho thằng nhóc thối này biến một góc tối của Hogwarts thành căn cứ bí mật của nó.

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: ..... một khúc dài thòng lòng dùng để chúc tết các thứ, sau đó nói nhăn nhít về cảnh xuất hiện của Har lớn các kiểu: tui lười nên không dịch nha. Sau này mấy lời của bả mà về truyện này tui sẽ dịch còn nhăng nhít thì xem như mấy bồ chưa thấy nghen.

Giải thích của tác giả vì sao thời gian trong fic được đan xen:

Đây là fic đan xen giữa quá khứ và hiện tại của Harry và Giáo sư, dùng để giải thích chuyện xưa của Giáo sư và Harry, ở mỗi chương Harry sẽ xuất hiện trước, đại khái mỗi chương sẽ có hoặc ít hoặc nhiều chuyện kể lại những ngọt ngào hoặc chua xót mà cả hai đã trải qua, không phải một cách sơ lược qua loa mà sẽ tường tận thành một câu chuyện nhỏ trong một câu chuyện lớn, không phải Nguyệt Nguyệt nói giỡn ở trên mà sẽ thật sự viết ngược là ngược, mà chỉ dung câu chữ để mọi người nếm thử 1 cách mới, ví như nói ngươi hết lòng hết dạ mà yêu một người, nhưng mà người đó đã mất, mất trước ngươi thậm chí mất khi 2 người xảy ra mâu thuẫn, dưới tình huống như thế ngươi nhất định sẽ 1 lần lại 1 lần mà chìm đắm trong hồi ức dĩ vãng....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip