Chương 87: Ngậm cặc
Thích Kỳ Niên cũng không ngờ, chiêu mà hắn dùng trên người nữ nhi, sẽ bị nàng dùng ngược lại, còn dùng một cách hợp tình hợp lý như vậy, hắn muốn từ chối cũng không tìm ra lý do.
Cảm giác đau đớn mang theo khoái cảm dữ dội ập đến hắn, Thích Kỳ Niên hít sâu một hơi, không kìm được rên rỉ ra tiếng: "Hừ~..."
Minh San quỳ trước mặt hắn, cúi người xuống, chuyên tâm hầu hạ dương vật phụ thân, cũng may sức tay nàng không lớn, động tác tuốt cặc rất dịu dàng, bằng không với độ thô ráp của chiếc khăn lông này, e rằng có thể làm rách da của cặc bự mất.
Chơi một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, nhẹ giọng hỏi: "Phụ thân, sướng không?"
Thích Kỳ Niên vội nói: "Đủ rồi đủ rồi."
"Nhưng người chưa bắn," Minh San trở nên tích cực hơn.
"Không... không sao đâu, con đổi sang chỗ khác lau đi, không cần để ý đến dương vật nữa đâu."
Người thường ngày bắt được cơ hội liền chơi lưu manh, lúc này lại chủ động nói đủ rồi, Minh San không tin, xem cặc bự còn đang được khăn lông bao lấy, nàng chợt hiểu ra: "Là làm đau người sao?"
Thích Kỳ Niên vội không ngừng gật đầu: "Con cọ xát như vậy quả thật có chút đau."
Minh San nén cười, ánh mắt kiều mị lướt qua hắn một cái, nói: "Sao người không nói sớm hơn."
Nói rồi, nàng liền gỡ khăn lông ra khỏi cặc buồi, ném lại vào chậu ở bên cạnh, lại dùng ngón tay chọc chọc vào cặc bự còn đang dựng thẳng đứng, chọc cho chim cặc hắn rung động, nàng cúi người cúi đầu, nâng côn thịt, hé miệng ngậm lấy quy đầu.
"A..."
Lần này Thích Kỳ Niên là thật sự sướng đến mức rên ra tiếng.
Mấy lần khẩu giao trước, đều là hắn cưỡng ép hoặc nửa cưỡng ép, lần nào nữ nhi cũng ngậm lấy một cách không tình nguyện, lần này nàng thế mà chủ động ăn cặc hắn, hơn nữa còn ăn rất dụng tâm, miệng nhỏ cố gắng há to hết mức, ngậm cả một đoạn cặc vào trong, còn nỗ lực cử động đầu lưỡi, liếm thân buồi và đầu buồi hắn .
Gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm bị dương vật căng đến biến dạng.
Thích Kỳ Niên sướng đến mức thở dốc liên tục, nếu biết bị thương có thể đổi lấy đãi ngộ như vậy, hắn đã bị thương 800 lần rồi.
Ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt trơn mềm (của nàng, Thích Kỳ Niên thấp giọng lẩm bẩm: "Bé đĩ, bú sướng quá, đúng rồi, chính là chỗ đó, ngậm sâu thêm chút nữa, a... Thật sướng!"
Minh San quỳ giữa hai chân phụ thân, hai chân mở rộng, hạ thân vừa vặn đặt lên một khối chăn nhô lên, nàng nhịn không được vặn vẹo eo, làm khối chăn kia nhẹ nhàng cọ xát khe lồn nàng.
Bản năng dâm đãng này nhanh chóng bị Thích Kỳ Niên phát hiện, hắn nhìn thấy liền cực kỳ hưng phấn, cặc dâm lại căng lớn thêm một vòng, cũng không màng nữ nhi có thể sẽ khó chịu hay không, nhún phần hông làm dương vật đụ miệng nàng.
Cú thúc này làm đầu cặc chạm đến yết hầu Minh San, suýt chút nữa cắm vào yết hầu, Minh San bị đụ đến suýt trợn trắng mắt, bản năng nôn khan một tiếng, yết hầu phản kháng đẩy đầu cặc ra ngoài.
Lập tức, nước mắt nàng suýt rơi ra.
Thích Kỳ Niên thấy nàng thật sự khó chịu, mới vội vàng rút buồi to ra, để nàng có thể há miệng thở dốc.
"Bị sặc rồi sao?" Hắn vỗ nhẹ mặt nàng nói.
Minh San khó khăn lắm mới hít thở lại được, gương mặt và đôi mắt đều đỏ, hờn dỗi hô lên: "Phụ thân!"
Thích Kỳ Niên vội gật đầu xin lỗi: "Là phụ thân không tốt, nhất thời không chú ý, quá dùng sức, bảo bối ngoan lại đây hôn phụ thân một cái."
Minh San lúc này mới hết giận mỉm cười, đứng dậy tới hôn phụ thân
Kỹ thuật khẩu giao của nàng thật sự không tốt, cuối cùng vẫn phải dùng bướm dâm ngậm cặc phụ thân mới làm hắn bắn ra thêm một lần nữa.
Hai lần cao trào, lại còn dùng tư thế cưỡi ngựa, Minh San thật sự mệt quá sức, mặc hắn xoa xoa, nằm xuống bên cạnh phụ thân ngủ say.
Ngủ thẳng đến chạng vạng nàng mới bị Thích Kỳ Niên đánh thức.
"Đồ vật thu xếp gần xong rồi, chúng ta nên xuất phát," Thích Kỳ Niên nói với nàng.
Trong lòng Minh San lo lắng vết thương của phụ thân, liền nói: "Lộ trình vất vả, có ảnh hưởng đến vết thương của người không?"
Thích Kỳ Niên nói: "Vết thương nhỏ này không đáng gì, giữ mạng quan trọng hơn, ta và Từ Diệp đã xé mặt, sợ hắn đột nhiên dẫn binh đến đánh."
Minh San vừa nghe cũng bị dọa nhảy dựng, không hỏi nhiều, vội mặc tốt y phục rồi đi ra ngoài xem tình hình bên Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đã sớm nhận được mệnh lệnh, đã thu xếp xong hành lý, chỉ là Lâm thị vẫn còn đang bị ho, tình huống làm người ta phải lo lắng.
Hai người thân cận nhất với Minh San, một người bị thương, một người bệnh nặng, thật sự làm nàng không thể thoải mái.
Nương theo ánh chiều che lấp, Minh San cùng đoàn người phụ thân, thuận lợi từ bến đò lên thuyền rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Minh San ngồi thuyền, lại còn là một chiếc thuyền Tây Dương có kiểu dáng rất mới lạ, đáng tiếc là đêm tối, không thể nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ.
Minh San ở bên mẫu thân ngây người một lúc, thấy mẫu thân chỉ có triệu chứng say tàu rất nhẹ liền yên lòng, bảo Tiểu Thanh ở lại bên cạnh bầu bạn với bà, còn Minh San thì đứng dậy đi sang phòng phụ thân ở cách vách.
Thích Kỳ Niên dựa lưng ngồi ở mép giường, đang cùng Trương phó quan nói chuyện, thấy nàng cuối cùng cũng đến, liền vẫy tay đuổi Trương phó quan đi.
Minh San có chút ngượng ngùng, đi đến mép giường, nhỏ giọng nói: "Các người có việc cứ nói, con trễ chút lại qua đây."
"Không có việc gì, cho dù có việc cũng không quan trọng bằng con."
Minh San liếc hắn một cái, cười mắng: "Miệng lưỡi trơn tru."
Thích Kỳ Niên cười cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Lại đây."
Minh San ngoan ngoãn ngồi qua đó, vừa ngẩng đầu lên, miệng đã bị phụ thân hôn.
Nàng cũng không từ chối, ôm lấy vai không bị thương của hắn, tinh tế đáp lại nụ hôn của hắn .
Giữa lúc môi lưỡi dây dưa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nước ái muội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip