Chương 47 -> 50
Ana thay đồng phục học viện, chậm rãi bước vào lớp học, trong phòng học lặng ngắt như tờ, mỗi người đều nhìn cô chằm chằm.
“Xin chào mọi người, mình tên là Ana, về sau hy vọng mọi người giúp đỡ.” Ana lộ ra nụ cười tự nhận là thực mê người, nhưng ai ngờ, mọi người đều nhất quán đem ánh mắt dời đi, thậm chí còn có người phát ra thanh âm khinh thường, rồi cả lớp lại nhao nhao lên tán gẫu chém gió không quan tâm.
Sớm có bạn học ở khu Palace truyền tin tới, nữ sinh này không chỉ quấy rầy lúc nghỉ ngơi của Queen mà còn làm King tức giận, khiến cho ba đế vương khác chán ghét, hiện tại lại còn giả bộ nhu mì, coi học sinh Angel bọn họ đều là người ngốc sao?
Cô nghĩ cô đẹp sao? Có mị hoặc lòng người như Queen không? Cô nghĩ cô ôn nhu à? có được nhu tình như nước giống Kim KAI- Kim Jongin không? Cô nghĩ nụ cười của mình có bao nhiêu mê người chứ? Có được cuốn hút lòng người như Do Kyungsoo không? Cô tưởng cô như vậy là có lễ giáo khuôn phép à? Có được tri thức hiểu lễ nghĩa sâu rộng như Park Chanyeol không?
Quan trọng nhất là, cô nghĩ cô là ai? Có thể xứng đôi với King? Có tư cách so sánh với Queen? Hão huyền.
Ana không biết hình tượng của mình trong mắt học sinh toàn trường đã bị hạ thấp tới mức tận cùng.
Lễ tổ chức kỉ niệm trường mỗi năm được tổ chức một lần, đương nhiên phụ trách các hoạt động này là các vị trong Palace, nơi đó có đầy đủ điều kiện phát huy tối đa năng lực lãnh đạo của bọn họ.
Luhan mới nhập học Angel được gần năm cộng thêm thân thể hiện tại không tiện hoạt động mạnh như người thường nên Sehun tự nhiên sẽ không cho phép cậu động vào bất cứ việc gì.
Dường như mọi chuyện phức tạp rơi vào tay đế vương đề được giải quyết một cách rất đơn giản, buổi tối đầu tiên trong lễ kỉ niệm là vũ hội hóa trang. Ai cũng không biết người đứng bên cạnh mình là ai, hơn nữa lễ kỉ niệm của trường được mở cửa công khai, rất nhiều các nhân vật nổi tiếng cũng sẽ tham gia, dù sao học viện Angel chính là kết quả hợp tác của các quốc gia Châu Á.
Luhan nhàn đến vô sự,ở nhà, ngồi một chỗ tự hỏi mình nên ăn mặc thế nào để xuất hiện tại vũ hội hóa trang khiến người ta kinh hỉ.
“Luhan mỹ nhân ~ thân ái của ta ~” Mẹ đẹp tông cửa xông vào trao cho Luhan một cái ôm nhiệt liệt, Luhan giơ tay ngăn mẹ đẹp lại: “ Công chúa của con ơi.” Ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Luhanie ngoan, Hunnie nhà chúng ta đâu rồi?” mẹ đẹp sờ sờ bụng Luhan.
“Nhà chúng ta?” Luhan nghiêng đầu tự hỏi.
“Đúng vậy ~ Hunnie nhà chúng ta.”
“Sehun là của con.” Luhan trợn mắt.
“Luhanie, ha ha, con thật đáng yêu, công chúa sẽ không cùng con đoạt ông xã.” Mẹ đẹp che miệng cười không ngừng, cười đến độ tóc gáy Luhan cũng phải dựng lên.
“Anh ấy ở trong học viện, đang tổ chức lễ kỉ niệm cho trường.” tự hồ nhớ tới gì đó mà đứng cách xa mẹ đẹp một chút, chính mình không thể bị chuốc thuốc lần thứ 4 nữa.
“À à, có vũ hội hóa trang phải không?” Mẹ đẹp bước tới bàn trà, đùa nghịch chiếc khăn thêu chữ thập trong tay.
“Vâng.” Luhan từ chối cho ý kiến gật gật đầu.
“Vậy con đã nghĩ muốn hóa trang thành bộ dạng gì chưa?” Mẹ đẹp hai mắt lại sáng quắc lên, không dấu vết mà ngắm ngắm thằng con bảo bối nhà mình.
“Còn chưa có.” Luhan chu chu môi lắc đầu.
“Hắc hắc.” Mẹ đẹp sán lại bên cạnh cậu.
“Mẹ muốn làm gì?” Luhan cảnh giác nhìn mẹ đẹp.
“Đừng đối xử như vậy với mẹ chứ.” Mẹ đẹp vẫy chiếc khăn thêu như tú bà, rồi lại ôm lấy cánh tay Luhan, Luhan xốc lại tinh thần.
“Vậy Luhanie mỹ nhân giả nữ đi.” Mẹ đẹp cười gian.
“Cái gì?” Luhan bật dậy.
“Con yêu, đừng dùng ánh mắt xinh đẹp như vậy nhìn người ta a, hảo xấu hổ nga ~” Mẹ đẹp vớ cái gối ôm che khuất mặt giả bộ thẹn thùng.
Luhan khuôn mặt đỏ bừng bước lên lầu.
Hết chương 47
Chương 48
Luhan rầu rĩ nằm trên giường, lấy gối đầu của Sehun ôm chặt vào lòng: “Chết tiệt, còn không gọi điện thoại cho mình nữa.”
Nghĩ nghĩ, di động liền vang lên. Nhanh chóng vớ lấy điện thoại nhìn màn hình tên gọi tới, vừa lòng gật đầu, sau đó mặc kệ di động vẫn kêu lên, nhưng cậu không tiếp, trong lòng oán thầm, trễ như vậy mới gọi điện cho mình.
Khóe miệng Luhan ngạo kiều thật sự cao, trong chốc lát, liền không nể mặt co rút lại, nguyên nhân bởi vì chuông điện thoại chấm dứt.
Hung hăng trừng mắt nhìn chiếc di động im ắng trên giường, tựa như muốn đục thủng vài lỗ trên nó mới vừa lòng. Di động không phụ sự mong đợi lại tiếp tục vang lên, Luhan cầm di động lên, ấn nút nhận điện.
“Oh Sehun.” Luhan điều chỉnh tư thế ngồi dựa vào thành giường.
“A, em đang chờ điện thoại của anh sao?” thanh âm trêu đùa của Sehun bên kia truyền sang khiến Luhan có cảm giác anh đang ở cạnh thủ thỉ bên tai mình nói chuyện.
“Trang điểm.” Luhan không phủ nhận, bất giác ở nơi Sehun không thấy che miệng cười khúc khích.
“Nói xem, có phải vừa rồi đang nhớ anh không?”
“Hừ.” Luhan hừ nhẹ một tiếng, cậu mới không thừa nhận đâu “Oh Sehun, có phải anh nhớ em không? Lỗ tai em nong nóng.” Luhan sờ sờ hoa tai Sehun đã đeo cho cậu.
“Đúng vậy, anh rất nhớ Luhan.” Sehun thành thực trả lời.
Luhan trầm mặc, chu chu môi mãi mới nói được: “A…Luhan cũng nhớ Sehun.” Cắn cắn môi, khuôn mặt hồng hồng, từ sau khi gặp Sehun, Luhan liền đặc biệt dễ thẹn thùng, mặt đỏ hồng là chuyện như cơm bữa.
“Ha ha, anh biết mà.” Bên này, Sehun gác chân lên nhau, chỉ huy học sinh trang trí hội trường: “Anh đã sai người mang trang phục vũ hội qua cho em, em nhận được chưa?”
“Chưa, cái gì thế?” Luhan xuống giường hướng dưới lầu đi tới, liền nhìn thấy mẹ đẹp đang nghịch nghịch một cái hộp liền hiểu: “Em thấy rồi.”
“Oa ~ mắt nhìn của Hunnie không tồi.” Mẹ đẹp cầm một cái váy lên, là kiểu váy cổ điển Châu Âu nhưng cũng rất sang trọng thời trang.
“Oh Sehun!” Luhan hét lên một tiếng, năm ngón tay gắt gao nắm chặt chiếc di động coi nó như cần cổ Sehun mà bóp: “Anh mau về đây cho tôi.” Luhan nắm góc áo, ra lệnh.
“Tuân mệnh, điện hạ của anh.” Sehun sao có thể không nghe ra ngữ khí tức giận của Luhan, quả thực y hệt suy đoán của mình.
Thật muốn nhìn thấy cảnh Luhan mặc bộ váy này, Sehun một tay lái xe một tay tựa lên cửa kính chống đầu vẻ mặt chờ mong.
Nếu tin tức không sai, nữ nhân tên Ana kia cũng mặc bộ váy này, không biết đến lúc đó sẽ có biểu tình gì đây?
Ở nhà, mẹ đẹp đã không còn trêu chọc Luhan, vì cậu đã gọi bố già đã tới rước phiền phức đi rồi, hơn nữa cậu cũng không muốn thỏa mãn tâm nguyện của mẹ đẹp là được nhìn thấy cậu mặc nữ trang.
Sehun thật sự đáng đánh đòn, dám bảo cậu giả gái. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới, Sehun suất khí đóng cửa xe, bước vào nhà.
Luhan vừa thấy người tới, liền vung 1 quyền ra chào hỏi.
“A…” Sehun che ngực, vẻ mặt thống khổ, Luhan hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn hắn “Đau…em ra tay mạnh quá.” Sehun ngồi xuống sô pha xoa xoa chỗ bị đánh.
“Có sao? Tôi nhớ Oh Sehun mình đồng da sắt cơ mà.” Luhan ném đống quần áo lên người Sehun, hắn đặt bộ quần áo sang một bên, trước phải trấn an con mèo nhỏ đang tạc mao này mới được, đến lúc đó mới có thể nói em ấy nghe lời.
Đem thiên hạ đang tức giận ôm vào trong lòng, Luhan vặn vẹo thân mình không thèm để ý tới hắn.
“Luhan ah.” Cắn cắn vành tai tinh xảo, mút vào một ngụm.
“Yah….” Luhan đẩy hắn ra, lỗ tai lại hồng hồng lên rồi.
“Ha ha, Sekyung à, mẹ con lại tức giận rồi.” Sehun tham tiến vào trong quần áo Luhan vuốt ve.
Luhan cố gạt tay hắn ra: “Karry, con đừng nghe ba con nói bừa.”
( Kim : Karry đọc là “ Khe-ry” các bạn nhé J chắc các bạn biết Karry Vương Tuấn Khải nhỉ J )
Hết chương 48
Chương 49 :
“Sekyung à, con khuyên mẹ đừng tức giận với ba nữa.”
“Karry, không cần để ý tới ba con.”
“Con của các hyung chắc sẽ bị tâm thần phân liệt.” Chanyeol đẩy cửa bước vào, ai kêu vừa rồi Sehun hyung mải nhìn bà xã mà quên khóa cửa.
“Em nói gì?” Luhan bắn ánh mắt sắc bén như dao qua, Sehun vòng tay quanh thắt lưng bà xã trấn an.
“Hai hyung chốc lại Sekyungn, chốc lại Karry, cục cưng lát lại nghe người này lát lại nghe người kia, không tâm thần phân liệt mới lạ?!” Chanyeol không sợ chết đưa ra nghi vấn.
“Chanyeol, em dám hoài nghi chỉ số thông minh của con gái hyung?!” Sehun nhíu mày.
“Karry của hyung chắc chắn thông minh hơn em.” Luhan cũng chen vào.
“Coi như em chưa nói.” Chanyeol vẻ mặt chịu không nổi, chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Sehun kéo Luhan qua, hôn hôn đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào, cuối cùng dây dưa giao triền với đầu lưỡi trơn mềm
“Ân…Sehun.”
Luyến tiếc rời khỏi Luhan đang thở dốc, Sehun với lấy bộ váy để bên cạnh: “Bảo bối, em mặc vào xem.”
“Không muốn.” Luhan rúc sâu trong lòng Sehun: “Đừng gọi em là bảo bối.”
“Vậy gọi là gì? Huh?” Nhiệt khí thổi lên tai Luhan, thanh âm Sehun rất êm tai, tựa như hạ chú ngữ bình thường khiến người ta mê muội.
“Không cần gọi bảo bối là được.”
“Vậy, điện hạ Luhan của Oh Sehun có thể thử quần áo một lần không?” Sehun hôn hôn tay xinh của Luhan: “một lần thôi.”
Luhan thỏa hiệp, đối với ôn nhu của ông xã, cậu thường không chống cự được.
Hai người mặc kệ tên tham ăn Chanyeol, dắt díu nhau lên lầu.
Sehun ngồi trên sô pha nhìn Luhan cởi áo tháo thắt lưng.
“Sehun ah!” Luhan bỗng dưng lên tiếng
“Em cảm thấy bọn mình như đang diễn phim ấy.” Luhan vừa nói đùa vừa cởi quần áo trên người ra.
“Vậy bảo bối khẳng định là diễn viên xuất sắc nhất.” Sehun tay chống đầu, hai mắt chăm chú nhìn thân hình xinh đẹp dần hiển lộ.
“Sehun, đừng như vậy được không.” Luhan cầm váy lên, thuận theo nói ý kiến.
“A?” Sehun nhìn chằm chằm bụng Luhan đã hơi hơi nhô ra.
“Anh đang nhìn gì thế?” Luhan cúi đầu, cũng kinh ngạc thấy bụng mình đã lớn một vòng.
“Lớn, Sehun, nó lớn này.” Luhan mở miệng, một bên chỉ chỉ bụng mình, Sehun chạy ào tới hạnh phúc ôm chầm lấy cậu.
“Ừ, cục cưng của chúng ta đang lớn.” Sehun quỳ gối xuống, khẽ hôn lên phần bụng nhô lên.
“Nào, nhấc chân lên.” Sehun cầm váy, Luhan tay bám vai hắn, chân nhấc lên xỏ vào.
“Cũng không tệ.” Trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Sehun kéo váy lên, giúp Luhan xỏ tay, sau có vòng ra sau từ từ kéo dây khóa.
“Ưm…hơi chặt.” Luhan hít vào một hơi, nhíu mày quay sang nhìn Sehun “Nghe nói thời kì Elizabeth, phụ nữ vì mặc loại váy này mà cắt bỏ xương sườn cuối cùng đấy.”
Sehun vòng tay quanh eo Luhan, hôn lên gáy và bả vai bà xã.
“Bảo bối của anh, thắt lưng thực nhỏ.” Luhan nhìn mình trong gương, lại được Sehun từ phía sau ôm trong lòng.
“Vậy a.” Rồi lại cong cong khóe môi “Nếu không có Karry thì càng nhỏ hơn.” Luhan xoay xoay thắt leng, phát hiện bộ váy này mặc trên người mình cũng rất đẹp.
Sehun xoay Luhan lại, trao cho cậu một nụ hôn sâu ngọt ngào.
“Bảo bối mặc váy, chúng ta làm một lần đi.” Sehun tốc độ sét đánh không kịp nhanh chóng ôm Luhan ngã lên giường.
“A…Oh Sehun, anh đại sắc quỷ, anh tiểu nhân.” Luhan nằm trên giường tru lên, hai chân lại mở ra chào đón Sehun đi vào.
“Ân ~ anh nhẹ chút.”
Chấm dứt một hồi hoan ái, Luhan cởi quần áo, tùy ý để Sehun thú tính hầu hạ tắm rửa.
Hết chương 49
Chương 50
Luhan hoàn toàn quên mất một việc, chuyện gì có lần đầu tiên thì tất sẽ có lần thứ hai, thứ ba…cho nên lần đầu bị Sehun áp thì sau này vẫn bị hắn ta áp thôi.
Thấy Sehun cười đểu như hồ ly cầm bộ váy đài sen kiểu cổ sạch sẽ đưa tới trước mắt mình, Luhan chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi tiếp nhận, nặng nề mà mặc vào.
Sehun cũng thay một bộ trang phục cung đình truyền thống Châu Âu, nắm tay Luhan xuất hiện ở hội trường. Luhan thở phào nhẹ nhõm, bởi vì so với việc giả gái của cậu thì những người khác còn hóa trang kỳ quái hơn.
King và queen xuất hiện tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, thấy hai người sánh bước bên nhau càng thêm thêm sức hấp dẫn hóa trang, tất cả đều nở nụ cười ủng hộ.
May là chiếc váy dài chấm đất, Luhan cũng không cần đi giày cao gót, nhưng bộ quần áo cũng không phải nhẹ nhàng gì, thân mình dạo này cũng hay mệt mỏi nên cậu tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sehun đi lại trong đám đông chào hỏi mọi người, đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận các vị đế vương, cho dù chỉ cần một cái mỉm cười gật đầu của họ cũng có thể vui vẻ cả đêm.
Lúc này, duy độc Chanyeol bị cả đám đông vây quanh, nịnh bợ xum xoe chỗ nào cũng có.
KAI ngồi trước đàn dương cầm trắng, ngón tay lả lướt trên phím đàn, tạo nên một đoạn âm thanh réo rắt của thiên nhiên.
Luhan thấy Ana cũng mặc bộ váy y hệt của mình xuất hiện bên người Sehun, liền hiểu mọi chuyện, Oh Sehun chết tiệt, dám chơi cậu như vậy.
“Sehun, em có thể nhảy với anh một bản không?” Ana ngượng ngùng nhìn Sehun.
“Tôi và tiểu thư không quen.” Sehun thản nhiên ngắm Ana, trong lòng không khỏi cảm thán, cùng một bộ váy, nhưng người mặc bất đồng thì giá trị cũng bất đồng.
“Sao lại nói thế, dù sao chúng ta cũng là…” Ana vội nói.
“Xin lỗi.” Sehun không đợi cô nói xong, hướng tới chỗ Luhan đi tới,
“Điện hạ xinh đẹp của anh, có thể nhảy với anh không?” Sehun thân sĩ quỳ một chân xuống, hôn lên mu bàn tay Luhan.
“Đương nhiên.” Luhan nở nụ cười, toàn hội trường mọi người đều sôi trào, đương nhiên là ở trong lòng, bọn họ cũng không có tâm tư phá hư không khí tốt đẹp hiện tại, một đôi uyên ương giữa hội trường, một đôi bích nhân xoay người khiêu vũ, hài hòa xứng đôi, có người còn so sánh tư thái ăn mặc giữa Luhan và Ana.
“Aiz, căn bản không thể nào so được.” Một bạn học cảm thán.
“Đúng vậy, bà xem khí chất tỏa sáng kia đúng là thiên tiên cũng không bằng.” một người khác cũng chen vào.
“Ha ha…mấy bà coi thắt lưng con nhỏ đó kìa, vừa thô vừa to, vậy mà còn dám mặc thế tới đây.” Người thứ 3 chỉ vào thắt lưng Ana nói.
Thanh âm lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, vừa vặn cho Ana nghe được, cùng cặp đôi đang mải khiêu vũ cũng nghe thấy rõ.
“Oh Sehun.” Luhan ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Anh được lắm.” tay không dấu vết nhéo eo Sehun một cái thật đau.
Sehun áp sát vào người Luhan thì thầm: “Điện hạ, thủ hạ lưu tình a.”
“Xì…” Luhan nhịn không được phì cười, buông tha cho hắn, tay lại bị Sehun nắm lấy, khẽ hôn lên.
“Luhan hyung hôm nay đúng là nữ vương mà.” Kyungsoo cùng KAI đừng ở ban công quan sát, thấy Sehun đang hôn Luhan say đắm.
“Vốn chính là nữ vương, em xem tư thế kia kìa.” KAI ôm eo Kyungsoo kéo vào lòng.
“Hắc hắc, nữ vương hay không thì cũng là thụ thôi.” Kyungsoo cười hồn nhiên khiến KAI điên cuồng niết hai má phúng phính chọc Kyungsoo oa oa kêu to.
“Lời này bị Luhan hyung nghe được, em sẽ bị nữ vương trừng phạt đấy.” KAI thân thiết hôn hôn hai má đỏ hồng.
Hết chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip