Chap 2: Ngôi trường cũ kĩ

Chương 2: Ngôi trường cũ kĩ

Đứng trước cửa căn phòng 202, Lộc Hàm không khỏi thầm than cho phận mình. Thời đại nào rồi lại còn có cái kí túc xá cũ mèm như thế này? Mở cánh cửa gỗ đã có phần mục nát, nhìn vào bên trong phòng, Lộc Hàm còn thầm ai oán hơn. Sàn nhà lát gạch đã mờ, căn phòng nhỏ bé chỉ vọn vẹn hai cái giường tầng và một cái nhà tắm cũ kĩ, không hề có những thứ như máy nước nóng, bồn tắm...

Sống thế nào đây?

Anh chàng với mái tóc nâu, nhìn thấy Lộc Hàm vẫn cứ đứng yên một chỗ bất động, liền lên tiếng chào hỏi.

- Hello!

- Không cần nói tiếng Anh. Tôi biết tiếng Hàn đấy! – Lộc Hàm khinh khỉnh nhìn chàng trai trước mặt. Trái với vẻ khó chịu của Lộc Hàm, chàng trai với mái tóc nâu vẫn rất vui vẻ và hí hửng.

- Vậy thì tốt quá! Nhưng tớ nghe cô quản lí kí túc xá nam bảo chỉ có thêm một bạn chuyển đến thôi mà...?

Chàng trai e dè nhìn vào ba cái vali to tướng bên cạnh Lộc Hàm. Hiểu ý, Lộc Hàm liền trả lời.

- Chúng đều là của tôi, giường của tôi ở đâu?

- Ở trên nè. Cậu tầng trên, tớ tầng dưới. À, còn có cái tủ này nữa, hai ngăn kéo trên là của tớ. Hai ngăn kéo dưới là của cậu nhé?

Không đáp lại lời của chàng trai, Lộc Hàm nhanh chóng leo lên giường, mệt mỏi nằm ườn ra, tự hỏi có phải mình đang nằm trên giường không cơ chứ, chẳng êm ái gì cả. Lôi cái điện thoại ra, Lộc Hàm rất nhanh chóng nhắn một tin than vãn với ông của mình.

Cậu thật không tin nổi biết bao nhiêu ngôi trường nổi tiếng ở Hàn Quốc, ông lại không chọn! Thế nào lại chọn một ngôi trường cổ kính nằm gần ngoại ô vắng vẻ!? Lịch sử của ngôi trường này có khi cũng đã mấy chục năm!

Nhìn con điện thoại đắt tiền của Lộc Hàm, chàng trai tóc nâu liền trầm trồ.

- Oa! Điện thoại của cậu chắc đắt tiền lắm nhỉ? Nhìn thấy nó, chắc hẳn bọn Nghi Nghi sẽ tức ói máu. Bọn chúng luôn luôn cho mình là sành điệu mà! 

Mặc kệ chàng trai bên cạnh vẫn cứ liến thoắng, Lộc Hàm vẫn tập trung vào trò chơi của mình. Đúng thật là chẳng còn gì chán hơn.

Trải qua một bữa ăn như cực hình, do bị ánh mắt soi mói của mọi người, Lộc Hàm nhanh chóng trở về phòng, trong khi chàng trai với tóc nâu ban chiều đã hăng hái giúp cậu đi in vài bài học gần đây nhất để cậu theo kịp chương trình.

Mở cửa phòng, đập vào mắt Lộc Hàm là hai chàng trai lạ hoắc. Một thì đeo kính chăm chú đọc sách, một thì ngồi trên giường cầm điện thoại, có lẽ là nhắn tin với ai đó.

Chàng trai đang nghịch điện thoại trên giường nhìn thấy Lộc Hàm liền buông chiếc điện thoại xuống, khinh khỉnh hỏi.

- Này! Cậu là Lộc Hàm?

- Thì sao?

- Biết điều một chút đi nhé. Đừng tưởng giàu có, gương mặt ưa nhìn một tí thì lại phách lối! – Chàng trai nói, chẳng hề kiêng dè.

- Cám ơn đã quá khen!

Đáp lại sự khinh miệt của chàng trai kia, Lộc Hàm thản nhiên nhếch môi mỉm cười, khiến chàng trai gần như cứng họng, chẳng biết nói gì.

Chàng trai còn lại vốn nãy giờ im lặng chăm chú đọc sách cũng mở to mắt nhìn cậu chằm chằm như thể không tin được.

Giờ học hôm sau, thay vì chăm chú nghe giảng bài, Lộc Hàm lại tìm một góc để...ngủ. Nhưng chàng trai với mái tóc nâu vẫn cứ luôn bám riết cậu, hỏi cậu có cần gì không để giúp đỡ, theo sau chàng trai tóc nâu vẫn luôn là anh chàng đeo kính, cũng ở cùng phòng với cậu.

- Sao cứ theo tôi hoài vậy? – Lộc Hàm bực dọc.

- Híc... Nghe cậu chuyển đến ở chung phòng, tớ mừng đến phát điên. Lâm Tuyền chơi cùng với bọn Nghi Nghi, cũng là bạn trai của Nghi Nghi nên chảnh chọe làm gì nói chuyện với tớ! Còn Bạch Hiền chỉ biết làm bạn với sách thôi. – Chàng trai tóc nâu mếu máo.

- Cậu tên gì?

- A.. tớ là Độ Khánh Thù...

Gật gù, xem như mình vừa hoàn thành tâm niệm cho Độ Khánh Thù, Lộc Hàm tiếp tục lăn ra ngủ. Ở đây được ba ngày, cậu nhanh chóng nổi tiếng với hình tượng bạch mã hoàng tử, con nhà giàu, thậm chí còn được coi là ngạo kiều mĩ thụ trong mắt đám hủ nữ,... Trong balô của cậu thường xuyên có những lá thư tình sến súa của cả nam và nữ nhưng Lộc Hàm cũng chẳng thèm để ý.

Ở đây ba ngày, nhưng cậu đã một lần xuống phòng hiệu trưởng vì vấn đề cách ăn mặc. Cô hiệu trưởng đứng tuổi bảo cậu nên chú ý cách ăn mặc một chút, dù sao cũng vẫn là sinh viên, không nên mặc những chiếc quần quá bó, hay những chiếc quần rách tả tơi, nói cách khác chính là cô hiệu trưởng muốn cậu bớt ăn mặc nhố nhăng vì đây là trường học.

Ngoài một lần thẳng tiến vào phòng hiệu trưởng, cậu còn vinh hạnh hai lần bị đứng ngoài hành lang do đi học trễ và làm việc riêng trong giờ học. Cứ xem như số cậu xui, gặp phải giáo viên hắc ám. 

Dù sống ở đây tận ba ngày, nhưng nhà tắm và nhiệt độ vẫn luôn là nỗi ám ảnh của cậu. Cái nhà tắm cũ kĩ ấy, ngọn đèn duy nhất thì heo hắt, lờ mờ, đã thế, lâu lâu lại còn có cả gián.

Nhiệt độ ở Hàn Quốc thật đúng là khác xa Bắc Kinh ấy vậy mà trong căn phòng này, một cái máy điều hòa cũng không có. Ban đêm cậu ngủ vừa lạnh, lại còn vừa bị muỗi đốt.

Điều làm cậu căm hận nhất chính là sau giờ học sinh viên có thể thoải mái ra khỏi trường làm gì tùy ý, nhưng đúng tám giờ, mọi hoạt động đều ngưng lại, quản lý kí túc xá sẽ đi kiểm tra và điểm danh các phòng, đồng thời, đèn cũng tắt, wifi cũng tắt!

Thế là mặc cho cậu nhắn biết bao nhiêu tin than vãn với ông, ông vẫn tuyệt nhiên chẳng hề trả lời!

- Này! Sáng mai trường mình có mời một vị tổng tài của tập đoàn nào đó, đến đây dự hội thảo, tư vấn cho sinh viên khoa Kinh tế của bọn mình ấy. Nghe nói người đó đến với tư cách giáo sư, sẽ trực tiếp giảng dạy mình trong một tuần, để chúng mình học hỏi kinh nghiệm...

Đang nằm trên giường chat chit, Lộc Hàm bỗng nghe Độ Khánh Thù bàn tán. Chưa đợi cậu lên tiếng, Bạch Hiền cũng đã nhảy vào.

- Chắc là một ông già nào đấy chứ gì? Nếu là tổng tài nổi tiếng, họ cũng chẳng đến cái trường cũ kĩ này làm gì?

Lộc Hàm nghe xong liền gật gù tán thành ý kiến của Bạch Hiền, anh chàng này nói rất đúng với suy nghĩ của cậu a.

- À mà chuyện đó cũng chẳng hot bằng cậu đâu, trên trang web của trường giờ chỉ toàn cậu thôi, Lộc Hàm. – Độ Khánh Thù nhanh chóng đổi đề tài, hướng mắt nhìn cậu đầy ẩn ý.

Lộc Hàm chẳng quan tâm mấy vụ đó lắm.

- Cứ đà này, bọn Nghi Nghi sẽ phát điên cho coi. Nghi Nghi, cô ta vốn là công chúa ở đây mà. Còn Lâm Tuyền thì dĩ nhiên là hoàng tử ở đây rồi. Ấy vậy mà giờ bị cậu soán ngôi không thương tiếc. Mà kể cũng hay thật, một mình cậu có thể soán ngôi cả hoàng tử và công chúa. Ya~ Lộc Hàm của chúng ta quá tuyệt nha~

Lộc Hàm vốn định nói gì nữa thì Lâm Tuyền từ trong nhà tắm bước ra, gương mặt hằm hằm, cau có.

Sáng hôm sau, tất cả các sinh viên đều tụ tập đông đủ dưới sân trường hướng mắt lên phía sân khấu, lắng nghe buổi hội thảo hiếm có. Ấy vậy mà Lộc Hàm vẫn cứ ngủ vùi trong chăn, với cái lí do không thích đứng gữa sân trường "tắm nắng"!!!

Đến tận trưa, cậu mới lò dò, ngáp ngắn ngáp dài xuống nhà ăn kiếm cái gì bỏ vào bụng.

Không khí nhà ăn hôm nay có khác đôi chút, hầu như không còn sự ồn ào, chen lấn xếp hàng, nữ sinh đa số đều đứng một chỗ ánh mắt hướng về một tên đàn ông đang thong dong lấy thức ăn. Không chỉ nữ sinh mà một số nam sinh cũng len lén nhìn động tác tao nhã, lịch sự của tên đàn ông kia. 

Mừng quá, đỡ phải xếp hàng. Lộc Hàm vui vẻ, cầm lấy khay thức ăn và đi chọn vài món cho mình. Nhìn miếng bít tết ngon lành hiếm khi nhìn thấy ở nhà ăn của trường, Lộc Hàm không khỏi chảy nước miếng, nhanh chóng gắp vào khay của mình. Thế nhưng, một miếng thịt mỏng thế thôi, lại có hai kẻ đều muốn gắp vào khay.

Nhìn miếng bít tết ngon lành đó, Lộc Hàm không thèm ngước nhìn xem ai đang tranh giành với mình, nhẹ nhàng buông một câu.

- Này! Là tôi thấy nó trước!

- Không sao, cậu bé cứ lấy đi! – Giọng một tên đàn ông vô cùng lịch sự vang lên, khiến Lộc Hàm rất vui vẻ gắp miếng bít tết vào khay. Ai da, hôm nay vừa không phải xếp hàng, lại còn lấy được thức ăn ngon, quả là một ngày may mắn. Nghĩ thế, Lộc Hàm liền vui vẻ, ngẩng đầu, mỉm cười.

- Cảm...ơn...

Nói xong hai chữ ấy, Lộc Hàm có cảm giác như lưỡi mình sắp bị cắn mất. Đôi mắt nai mở to nhìn chằm chằm tên đàn ông trước mặt mình, như thể không tin được. Bị nhìn chằm chằm, Ngô Thế Huân vẫn rất bình thản, suy một hồi như nhớ ra điều gì, vốn là người không để bụng nên vui vẻ nói.

- Là cậu bé học sinh hôm trước đây mà...

Tính tình của Lộc Hàm vốn trẻ con, ương bướng, nhìn thấy Ngô Thế Huân là y như nhìn thấy khắc tinh vậy. Nghe hắn gọi mình là cậu bé, cậu càng bực dọc lên tiếng.

- Ai cho anh gọi tôi là cậu bé. Đã bảo là đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi mà...

- Là tôi đến nhà ăn trước cậu bé đấy!

Nhìn cái khay chỉ có mỗi miếng bít tết của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không hề bực dọc , bình thản đáp lại. Nghĩ ngợi gì đó, liền vội bổ sung thêm, rồi bỏ đi thẳng.

- Tôi không thích sinh viên đến muộn đâu nhé.

Không hiểu hàm ý trong câu nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hung hăng trừng mắt, hét lớn, khiến mọi người trong nhà ăn đều hướng mắt nhìn cậu.

- Đồ điên... Nói nhảm gì đấy...

Dùng bữa trưa trong bực dọc, ăn xong, Lộc Hàm lại quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có hai tiết đôi... Ấy vậy mà cậu lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng chẳng có ai trong phòng nên cậu cũng không được kêu dậy như mọi lần. Trễ mười phút, Lộc Hàm nhanh chóng vơ đại một cuốn tập và cây viết, cắm đầu cắm cổ chạy đến phòng học.

Như mọi lần, Lộc Hàm cúi gằm mặt, thẳng tiến vào chỗ ngồi, thường thì giáo viên dù có trông thấy cũng sẽ mặc kệ cho vào, nhưng hôm nay thì khác.

- Cậu bé. Trễ mười phút, ra hành lang đứng hết tiết chung với hai bạn kia. Tiết sau vào học.

Vốn định quay lên xem giáo viên nào mà lại phiền phức, lắm chuyện thế kia, Lộc Hàm liền một phen kinh ngạc khi nhìn thấy tên đàn ông mà mình vừa gặp lúc trưa.

Thiên à, người thực sự để hắn ám con sao?

- Đừng làm mất thời gian của mọi người. – Ngô Thế Huân một thân quần bò dài đi kèm với áo len màu xanh sẫm vô cùng đơn giản lại thanh lịch, hơi nhíu mày lên tiếng.

Dù bực dọc, nhưng Lộc Hàm cũng không dám làm càn. Hắn là đang đứng trên bục giảng, đương nhiên vai vế của hắn cao hơn cậu. Không biết xưng hô thế nào, Lộc Hàm nói trống không.

- Nhưng bên ngoài lạnh lắm!

Làm ơn đi, dù có là buổi chiều thì ở đây cũng rất lạnh. Đứng nửa tiếng, muốn cậu đóng băng à?

Nhìn bộ dạng ấm ức của Lộc Hàm, đôi mắt nai mở to đầy trong sáng, còn có cả hành động cắn cắn môi ấy, khiến cho cả nam sinh và nữ sinh phía dưới một phen nhốn nháo. Có người còn lên tiếng xin giúp cho Lộc Hàm. Ấy vậy mà tên đàn ông máu lạnh này chỉ nhẹ nhàng nhàng vài câu.

- Em muốn ra đứng ở hành lang hay xuống phòng hiệu trưởng? Tự chọn đi...

Bực dọc đi ra khỏi lớp, đứng trên hành lang, cậu không khỏi liên tục chửi rủa.

Con mẹ nó! Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Từ đó đến giờ, ngoài ông ra, bổn vương chưa từng bị ai uy hiếp đâu nhé!

Nhìn thấy bộ dạng bực dọc của cậu, hai người bên cạnh liền lên tiếng.

- Thầy Ngô khó quá! May là chỉ dạy có một tuần.

- Là sao? Tự dưng dạy một tuần là thế nào? – Lộc Hàm kinh ngạc hỏi lại.

- Thầy Ngô là tổng tài của Ngô thị ấy, đến trường mình để dự hội thảo, dạy ở đây một tuần. Trong quá trình dạy thầy sẽ đích thân chọn ra hai mươi người để tặng một suất học bổng và sẽ có cơ hội thực tập ở Ngô thị, nếu muốn học cao hơn, Ngô thị cũng sẵn sàng đầu tư. Một cơ hội lớn như thế ai mà chả thích. Mà sao cậu đi trễ vậy? A mà cậu là hoàng tử vạn người mê mới chuyển đến gì gì đấy mà trên trang web của trường vẫn thường đăng phải không?

Thằng con trai đứng sát góc lên tiếng. Bắt gặp ánh mắt háo sắc của thằng con trai, đứa con gái bên cạnh liền hung hăng nhéo hông hắn một cái rõ đau, khiến tên con trai còn đang vui vẻ bỗng nhăn mặt la oai oái...

- Làm ơn đi, tôi không phải "hoàng tử gì gì đấy" đâu nhé. Ngủ quên thôi...

Bực dọc trả lời thằng con trai nhiều chuyện ầy, Lộc Hàm len lén nhìn vào phòng học, bắt gặp ánh mắt tên đáng ghét ấy cũng đang nhìn mình, không nể nang gì cả, Lộc Hàm liếc hắn một cái sắc lẹm.

Lạnh thật! Xoa xoa hai tay vào nhau, Lộc Hàm không khỏi thầm than. Nhìn cái cặp đôi bên cạnh đang thản nhiên ôm nhau ủ ấm, Lộc Hàm lại càng phát điên hơn. Thật đúng là chẳng biết lịch sự gì cả!

Trải qua ba mươi phút cực hình, Lộc Hàm cuối cùng cũng được vào phòng học. Suốt tiết, cậu liên tục hắt hơi, bài vở cũng không chép. Khánh Thù ngồi bên cạnh thấy thế liền hí hoáy giúp cậu ghi bài.

Hết tiết học, hầu hết các sinh viên đều nhốn nháo ra về thì có vài nữ sinh lại chạy đến bàn giáo viên, bảo không hiểu cái này, không hiểu cái nọ nhờ Ngô Thế Huân chỉ bảo. Không khí vốn đã ồn ào, bỗng đâu xuất hiện một đám con trai, trên người mặc đồng phục chơi bóng rổ, nói to.

- Tân sinh viên Lộc Hàm!

- Này, có người kiếm cậu kìa! – Khánh Thù huých tay cậu.

Lũ nhóc này làm gì mà to tiếng gọi cậu thế không biết. Bực dọc, chẳng thèm đáp lời, Lộc Hàm nhanh chóng gom cuốn tập với cây viết của mình dợm đứng dậy lại tiếp tục nghe thằng con trai, giọng ồm ồm gọi tên mình.

- Ai là Lộc Hàm?

Không đáp, Lộc Hàm cứ thế ném thẳng cuốn tập lên phía bục giảng, trúng ngay người thằng con trai vừa gọi tên mình. Giọng bực bội hét to.

- Tên ông đây để chúng mày gọi thế à?

Quá đáng thật! Ở ngôi trường danh tiếng toàn con nhà giàu, lũ học sinh trong đấy còn không dám gọi thẳng tên cậu như vậy. Vậy mà cái thằng to con, xấu xí này cứ liên mồm không ngừng. Cậu không phải là chưa từng hỗn xược, đi gây sự đâu nhé.

Do không có sự chuẩn bị, thằng con trai ấy liền lãnh đủ, hơi bực dọc nhưng vẫn lên tiếng.

- Kim Chung Nhân đại ca muốn cậu đến cổ vũ cho anh ấy vào buổi thi đấu chiều mai! Nhớ đến đấy...

- Cái gì mà "Kim Chung Nhân đầu bò"? Nói lại xem, ta nghe không rõ? – Lộc Hàm làm mặt ngây thơ hỏi lại, khiến không khí xung quanh đang căng thẳng liền cười rộ lên... Thằng con trai ấy khẽ liếc cậu một cái liền bỏ đi, theo sau hắn là một đám có cả nam và nữ cũng liền đi theo.

Cái đám ấy đi khuất, Bạch Hiền liền nhìn cậu đầy thán phục.

- Đầu tiên là tranh cãi với bạn trai Nghi Nghi. Giờ lại đến bọn Kim Chung Nhân, cậu quả thật là lợi hại...

- Có gì hay ho? – Lộc Hàm khó hiểu hỏi, không ngừng hắt hơi liên tục. Chết tiệt, cảm thật rồi sao...

- Ầy! Cậu không biết đó thôi, Nghi Nghi là con gái hiệu trưởng, trước đây là hoa khôi , là công chúa của trường đấy! Lâm Tuyền là bạn trai của Nghi Nghi cậu biết rồi đấy, anh ta cũng thuộc top hotboy của trường nhưng từ ngày cậu chuyển đến, hai đứa chúng nó chìm hẳn. Còn Kim Chung Nhân là hotboy số 1 đấy, nhà giàu, ngoại hình đẹp, chơi bóng rổ cũng rất cừ, đặc biệt là hắn rất ít khi mời người khác đến cổ vũ và xem mình chơi bóng.

Mặc cho Bạch Hiền cứ luyên thuyên không ngừng hệt như một cái máy, Lộc Hàm chữ nghe chữ mất, cứ hắt hơi liên tục. Trong phòng học giờ chỉ còn vài người, Khánh Thù thấy cậu hắt hơi liên tục, liền lôi Bạch Hiền đi theo mình.

- Cậu ở đây giữ cặp giúp mình và Bạch Hiền nhé. Mình đi mua khăn giấy cho cậu, sẵn xuống phóng y tế xin vài viên thuốc cảm.

Bạch Hiền cùng Khánh Thù nhanh chóng chạy biến đi, bỏ mặc mình cậu giữa phòng học. Vốn định nằm ườn ra bàn, liền có một ly nước đặt lên bàn một cái "cạch".

- Cậu bé cảm rồi. Uống đi! Là trà nóng đấy... rất tốt cho sức khỏe...

Nếu là người khác, cậu sẽ vui vẻ nhận lấy và cảm ơn.

Nhưng kẻ bắt cậu đứng ngoài hành lang, giờ lại tốt bụng mang trà nóng đến cho cậu? Tuy chưa gặp nhau nhiều nhưng chỉ cần nghe giọng nói, là cậu đã biết ngay là ai...Thể loại gì đây?

Thấy cậu vẫn nằm ườn ra, Ngô Thế Huân lo lắng, đặt tay lên trán cậu xem sao... Bàn tay một người đàn ông rộng lớn, ấm áp che phủ lên vầng trán của Lộc Hàm, khiến cậu giật mình, hệt như có dòng điện chảy trong người, vội vã, gạt phắt tay hắn ra, ngồi thẳng người dậy quát to.

- Biến ngay cho tôi!

- Cậu bé to tiếng thế chắc còn khỏe lắm nhỉ? - Ngô Thế Huân cười cười, ra vể thích thú với bộ dạng như con nhím xù lông của cậu.  

- Nhờ phước đức của anh cả đấy... – Lộc Hàm khinh khỉnh nói.

Trái với vẻ mặt khó coi của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vẫn vui vẻ hỏi.

- Cậu bé tên gì?

- Đừng có mở miệng là cậu bé!

- Nhưng tôi không biết tên em.

- Lộc Hàm, nhớ cho kĩ đấy. - Lộc Hàm bực dọc nói, không quên gằn từng chữ. Cậu chưa gặp ai lại nhiều cái cớ như tên này...

- Rồi rồi... Uống trà đi, để ngày mai khỏe mạnh còn đi cổ vũ cho người ta ... – Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đẩy ly trà nóng đến gần cậu hơn, bộ dạng như thể bó tay với tính tình ương ngạnh của cậu.

Nghe câu nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không khỏi giật mình. Hắn ta nghe sao? Không phải ban nãy hắn bận rộn với cả một đám nữ sinh sao?

Nhìn tách trà nóng, Lộc Hàm tự hỏi liệu nó có độc không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip