(B) Chương 7: VTNS (7)
Tác giả: Hà Cô Lỗ
Editor: Just A Potatoe
________________
Chương 7: Vị Thần Nguyên Thuỷ (7) - "Bởi vì ngươi chẳng sống qua được tuổi ba mươi."
______________
Thiết lập nhân vật của Ngu Uyên trong lòng Thái Khải đã loạn xà ngầu cả rồi.
Sao bảo là yêu nhau rồi hành nhau tạt máu chó theo đuổi vợ sml với cậu thụ minh tinh cơ mà?
Thái Khải lại bắt đầu hối hận, anh không nên xem quyển sách kia, có xem thì cũng không nên nghĩ vớ va vớ vẩn, giờ rơi vào cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong rồi, không về Côn Luân được, chỉ đành phải chết dí ở thế giới người phàm này tiếp thôi.
"Thì thực ra là tôi rất rất thích–"
"Thích căn phòng lớn của nhà chúng ta, thích bữa sáng và trà sữa anh mua cho em, hay là thích tiền tiêu vặt của em?"
Thái Khải quay đầu nhìn về phía Ngu Uyên đang đứng bên cạnh.
Anh giai này anh cũng biết rõ ghê ta.
Ngu Uyên đã biết đáp án rồi thì anh không cần phải trả lời vấn đề khó khăn này nữa.
Thái Khải rụt cánh tay lại, muốn rút tay ra khỏi tay Ngu Uyên, y lại xoè tay ra, sau đó đan năm ngón vào tay Thái Khải.
Trong giọng của y chứa đầy sự dung túng dịu dàng.
"Không muốn trả lời thì không cần phải trả lời, tương lai còn rất dài, thời gian của chúng ta cũng còn rất nhiều."
Lòng bàn tay nóng bỏng của Ngu Uyên dán lên bàn tay hơi lạnh của Thái Khải.
"Anh cũng tin, anh sẽ chờ được đến ngày đó."
*
Cũng không biết là vì gần đến giỗ tổ, cần phải biểu hiện ra rằng gia đình mình rất hoà thuận, hay là vì ngày đó ở trên xe ám chỉ yêu đương, tóm lại, Ngu Uyên bắt đầu về nhà ở, y vẫn ngủ ở phòng cho khách bên cạnh, nhưng thời gian chung đụng với Thái Khải càng ngày càng nhiều hơn.
Tan làm xong y về đến nhà đúng giờ, cùng ăn bữa tối với Thái Khải, ăn tối xong hai người lại cùng nhau xem TV hoặc chơi trò chơi một lúc, đến ngày nghỉ thì ngoại trừ những lúc xử lý chuyện liên quan đến giỗ tổ ra, Ngu Uyên gần như lúc nào cũng ở cạnh Thái Khải cả.
Cảm giác có người ở cạnh cũng không làm người ta chán ghét, chỉ là Thái Khải nhìn thiết lập nhân vật của Ngu Uyên phi thẳng từ tên công khốn nạn lạnh lùng thành anh công yêu vợ nặng tình không thèm ngoái đầu lại, còn chọn nhầm đối tượng nữa chứ, làm anh cứ lo lắng ngay giây sau anh sẽ bị ép phải log out khỏi thế giới này hoặc là Ngu Uyên "vui vẻ" mười giây xong thì bay màu.
Thái Khải tìm khắp nơi trên mạng, cuối cùng cũng tìm được cậu thụ ngôi sao được viết trong quyển truyện kia.
Thụ ngôi sao tên là Triệu Thiên Đoan, là idol hot nhất trong giới giải trí hiện giờ, trong sách, thụ ngôi sao là người đẹp da trắng nhà giàu hiền lành hay âm thầm chịu thương chịu khó, sau này bị Ngu Uyên tổn thương hết lần này đến lần khác nên dứt khoát rời xa, cuối cùng khiến Ngu Uyên đuổi theo vợ sấp cả mặt.
Trong sách miêu tả Triệu Thiên Đoan hơi lạnh nhạt thuần khiết mà quật cường, đôi mắt xinh đẹp thường đọng lại những giọt nước mắt kiên cường bất khuất, trong truyện mô tả hắn như chàng tiên cá vì tình yêu mà bước từng bước gian nan, hình tượng Thái Khải ảo tưởng ra là công chúa đang trốn chạy của Disney ver nam.
Nhưng khi ảnh chụp chính diện trên sân khấu của Triệu Thiên Đoan đập thẳng vào mắt Thái Khải, anh tưởng mình nhìn nhầm.
— Anh giai cơ bụng tám múi to cao lực lưỡng này là ai ker?
Chàng tiên cá?? Cá mập thì có á.
Nước mắt kiên cường bất khuất?
Bị Ngu Uyên tổn thương nên cao chạy xa bay?
Có luôn hả??
Thái Khải nhìn Triệu Thiên Đoan hô mưa gọi gió trên sân khấu vạn người nhìn mà nhịn không được nghi ngờ, người này thực sự sẽ bị Ngu Uyên tổn thương nên cao chạy xa bay sao? Đánh một trận sống chết với Ngu Uyên đều không thành vấn đề luôn ấy chứ.
Như này thực sự quá đáng lắm luôn á.
— Tới tận bây giờ Thái Khải mới phát hiện ra, anh bị fanfic người thật lừa rồi.
Gì mà công cặn bã thụ kiên cường, gì mà theo đuổi vợ sml toàn là giả cả, OOC mới là bình thường, chủ tịch ngang ngược và vợ yêu bé xinh mới là thiết lập thường thấy nhất.
Lúc ngồi ăn sáng chung với Ngu Uyên, Thái Khải cố ý bật video của Triệu Thiên Đoan lên cùng xem.
Trong lòng của anh vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi.
Có khi hai người vẫn còn tí xíu duyên phận nào đó thì sao.
Nhìn một hồi, ngược lại là Thái Khải xem đến mê mẩn.
Người này nhảy trên sân khấu cũng khá là hút mắt.
"Thái Khải?"
Vợ mình nhìn chằm chằm tên đàn ông khác, Ngu Uyên hơi khó chịu.
Y gọi Thái Khải mấy lần anh mới quay đầu lại nhìn y.
"Sao vậy?"
"Lát nữa rồi xem, ăn cơm trước đã." Ngu Uyên gắp một miếng sủi cảo chiên cho Thái Khải, vờ như vô tình hỏi, "Em thích Triệu Thiên Đoan à?"
Thái Khải bỗng nhiên để ý.
"Anh biết cậu ta hả?"
"Biết, gặp qua vài lần trong tiệc rượu."
Thái Khải vội vàng hỏi: "Anh thấy cậu ta thế nào?"
Ngu Uyên nói, "Cũng được, chuyên môn nghiệp vụ khá tốt, tính tình cũng hoà đồng."
Thái Khải lại hỏi, "Vậy anh có thích cậu ta không?"
Ngu Uyên suy ngẫm xem Thái Khải nói thích là ý gì, hỏi: "Em hỏi thích, là loại thích nào?"
Thái Khải nói: "Cái loại mà ai cũng nói anh cực kỳ thích cậu ta ấy."
Ngu Uyên tự hỏi một lát, đoán là Thái Khải lên mạng thấy vài account marketing nào đó viết bài ám chỉ, nghi ngờ mình ngoại tình.
"Đừng lên mạng xem thấy thứ vớ va vớ vẩn kia nữa, lúc trướcanh không về nhà đa phần là vì bận công tác, anh không hề thân thiết gì với cậu ta." Y lại gắp một cây phô mai que cho Thái khải, "Sau này tan làm anh sẽ cố gắng về sớm chút, dành nhiều thời gian hơn cho em."
Thái Khải: ".....Ờm, ý tôi không phải vậy."
Ngu Uyên hỏi: "Vậy ý em là gì?"
Thái Khải không còn lời gì để nói.
Một lát sau, anh lại quyết định nhắc khéo Ngu Uyên bằng cách khác.
"Tôi xem tử vi trên mạng nói anh với Triệu Thiên Đoan cực kỳ xứng đôi luôn á."
Ngu Uyên hỏi Thái Khải: "Em xem ở đâu?"
Thái Khải vừa nghe cảm thấy vẫn còn hy vọng, lập tức lấy di động ra: "Xem trên web này nè."
Anh lướt di động, kéo đến lịch sử duyệt web rất lâu trước kia mới tìm được web bói tử vi anh bói giúp Ngu Uyên và Triệu Thiên Đoan.
"Đây nè."
Ngu Uyên cầm lấy điện thoại của Thái Khải, xem cũng không thèm xem, y đổi luôn mấy app xem bói và trình duyệt trên di động của Thái Khải sang chế độ trẻ nhỏ.
"Xem ba cái bói toán ít thôi, bạn nhỏ Thái Khải."
Thái Khải còn đang trong giai đoạn mò mẫm sử dụng di động, chế độ trẻ nhỏ với anh mà nói chẳng khác nào điểm mù tri thức, anh chẳng hề phát hiện ra di động có gì khang khác, tới tận tối thấy không vào được app bói toán mới phát hiện vấn đề to bự.
Anh search trên web, tìm cách sửa, tắt máy mở lại, còn thử dán một lá bùa thông đường tỏ lối lên di động, sự thật chứng minh, chẳng được tích sự gì.
Thái Khải đành phải sang phòng bên cạnh tìm Ngu Uyên.
Anh gõ cửa vài lần mà Ngu Uyên vẫn không trả lời.
Như này là ngoài miệng nói ngày nào cũng về nhà, tối đến lại thừa dịp trời đêm gió lớn mà lén chuồn ra ngoài tìm người tình bé nhỏ sao?
Thái Khải cất di động định về phòng ngủ chính, trong lòng anh nghĩ thế mà nhìn không ra Ngu Uyên cái con người này cũng biết cách giữ mặt mũi bên ngoài ghê, chân mới vừa nhấc lên liền nghe thế tiếng cửa mở sau lưng.
Mùi hương trộn lẫn giữa mùi gỗ và hơi nước phả thẳng vào mặt, sau làn hơi nước là Ngu Uyên vừa tắm xong đi từ phòng tắm ra.
Hẳn là y nghe được tiếng gõ cửa nên vội vàng tắm cho nhanh rồi ra đây mở cửa, áo choàng tắm chỉ khoác lên trên người rất tùy tiện, tóc cũng chưa kịp lau, giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc chạy dọc theo lồng ngực xuống phần bụng, mãi đến biến mất dưới lớp áo ngủ che lại nửa người dưới.
"Có chuyện gì sao?"
Thái Khải nhìn từ trên xuống.
Dáng người rất đẹp, hẳn là có cả cơ bụng tám múi, xem ra có lực hấp dẫn hơn Triệu Thiên Đoan một chút.
Xem xong Thái Khải mới nhớ tới chuyện chính, anh cầm điện thoại lên.
"Anh xem di động giúp tôi một chút được không, sao tôi không vào app trên điện thoại của tôi được."
"Không được." Ngu Uyên ôm lấy cánh tay, dựa nghiêng ở cửa hơi hất cằm lên, "Ngày nào cũng xem tin xấu về anh vui lắm đúng không?"
Thái Khải có ngốc cũng nghe hiểu di động của anh mới một ngày đã biến thành bản trẻ em là do Ngu Uyên làm gì đó.
Anh tức giận nói: "Anh động chạm điện thoại của tôi làm gì? Tôi có mỗi một thú vui này thôi đó."
"Thú vui của người trưởng thành vẫn còn nhiều lắm." Ngu Uyên đến gần hơn, mùi hương trộn lẫn với hơi nước càng nồng, "Ngày nào em cũng xem anh hẹn hò bên bờ biển đi khách sạn đặt phòng với người mẫu minh tinh hotface trên mạng, trong đầu nhỏ có đủ loại vấn đề nhưng sao không tự mình tới tìm anh kiểm tra thử xem?"
Thái Khải không đề phòng y, cứ thế lọt vào bẫy của Ngu Uyên: "Kiểm tra như nào? Chuyện đó mà cũng kiểm tra được á?"
Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh bị Ngu Uyên ôm lên.
Đây không phải hành động tấn công nên Thái Khải phản ứng hơi chậm, chờ anh ý thức được Ngu Uyên muốn làm gì thì người đã nằm trên giường rồi, nụ hôn của Ngu Uyên cũng theo đó mà đổ ập xuống.
Hôn hôn thì Thái Khải vẫn rất thích.
Giãy giụa chưa đến một giây Thái Khải đã bắt đầu hưởng thụ nụ hôn này, hoàn toàn quên mất chuyện "Kiểm tra", cũng quên luôn mình tới tìm Ngu Uyên sửa di động.
Đến tận lúc tay Ngu Uyên vói vào trong áo ngủ của anh thì anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc bàn tay mang vết chai mỏng mơn trớn phần bên trong đùi, cả người Thái Khải căng chặt.
Cái thứ tên huyết thống này rất là ảo diệu, Ngu Uyên giống y hệt vị tổ tiên kia của y, đều thích sờ đùi anh trước, sau đó men theo eo vuốt dần lên trên.
Thái Khải lại lần nữa đè tay Ngu Uyên xuống.
Ngu Uyên dừng lại, ngọn lửa trong mắt cháy phừng phừng.
"Hôm nay em lại định dùng lý do gì đây?"
"Anh còn hỏi lý do gì?" Thái Khải dán luôn cái điện thoại của mình lên mặt Ngu Uyên.
"Anh làm di động của tôi thành vậy rồi mà còn dám hỏi lý do với tôi?"
Nói xong, Thái Khải cầm di động lên, chạy vèo đi nhanh như chớp.
Ngu Uyên che mũi lại, cảm giác bất đắc dĩ dâng lên trong lòng.
Sau một lúc lâu, y bỗng nhiên ngã nằm lên giường, lấy tay ra nhìn, trong lòng bàn tay dính chút máu.
Rõ ràng không thấy Thái Khải dùng sức, nhưng sao lực tay mạnh thế nhỉ.
Ngu Uyên nhớ tới lần trước Thái Khải ném chổi, cũng nhẹ nhàng ném một cái mà lực va chạm làm y suýt ngây cả người.
Sức lực mạnh chút cũng tốt, nếu không tính cách như Thái Khải thế này thì ở bên ngoài thể nào cũng sẽ bị khi dễ.
Ngu Uyên lấy di động qua, gửi cho Thái Khải một tin nhắn.
"Đem điện thoại qua đây đi, anh tắt chế độ trẻ nhỏ cho em."
Thái Khải rất nhanh đã quay lại.
"Xong đời! Màn hình di động của tôi nát luôn rồi!"
"Thú vui của tôi còn đâu nữa!"
Ngu Uyên: "......."
Địa vị gia đình rớt thẳng xuống thấp hơn cả cái điện thoại, Ngu Uyên vẫn đặt một chiếc mới ngay trong đêm, bữa sáng hôm sau liền đưa cho Thái Khải.
Thái Khải thoạt nhìn có vẻ không giận, thấy mũi Ngu Uyên hơi hồng còn quan tâm hỏi một câu.
"Mũi anh bị sao vậy?"
"Không có gì." Cũng chỉ là tình thú giữa chồng chồng, Ngu Uyên không để ý, y kéo ghế dựa ra bảo Thái Khải ngồi xuống trước, sau đó ngồi phía đối diện với anh.
Mèo con Kỳ Lân từ bên cạnh chạy sang, mấy ngày nay Ngu Uyên hay về nhà nên cũng thân với nó hơn, nó cọ quanh chân Ngu Uyên kêu meo meo làm nũng.
Ngu Uyên cúi xuống sờ sờ đầu nhỏ của Kỳ Lân, nó cọ vào lòng bàn tay y, cổ họng phát ra tiếng rì rầm, giọng càng nũng nịu hơn.
Dì giúp việc trong nhà bưng bữa sáng lên.
Sáng nay ăn mì thịt bò, ngửi được mùi thịt bò, Kỳ Lân càng kích động hơn, nó khều chân Ngu Uyên nhìn lên phía trên bàn.
Ngu Uyên hỏi dì giúp việc: Còn thịt bò chưa ướp không dì?"
Dì giúp việc nói: "Có loại cắt sẵn cất trong tủ lạnh ạ."
Rất nhanh dì giúp việc đã bưng một dĩa thịt bò ra, Kỳ Lân ăn ngoàm ngoàm, Ngu Uyên thấy đáng yêu nên thuận tay vuốt một cái, sau đó nhận được hai dấu răng của nhóc thần thú.
Ngu Uyên: "......"
Thú cưng giống hệt chủ, con mèo này thực sự y hệt Thái Khải, thân thiết xong là trở mặt, đúng là tính nết như mèo.
Vuốt mèo xong, Ngu Uyên bắt đầu ăn mì, Thái Khải ngồi đối diện đã ăn xong hơn phân nửa lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào y.
Tái hiện hoàn toàn cảnh hôm qua.
Ngu Uyên thầm nghĩ mình có nên nhận sai trước không, còn chưa mở miệng đã nghe Thái Khải hỏi.
"Anh thích giao phối lắm hả?"
Ngu Uyên suýt chút nữa mắc nghẹn.
Thấy Ngu Uyên không nói chuyện, Thái Khải tưởng từ này ở thế giới người phàm quá mang tính học thuật, lại liên tiếp dùng những từ sẽ bị Tấn Giang censor.
"Làm xxx? Do xxx? Xxx? Anh có hiểu ý tôi không—"
"Ngưng." Ngu Uyên nhịn không được cắt ngang những câu hỏi của Thái Khải, "Đang ăn sáng, đừng bàn về mấy chuyện này có được không."
Thái Khải định bàn luận về vấn đề ngủ chung phòng với Ngu Uyên một chút, anh định cố hết sức biểu đạt rằng mình chỉ muốn làm một người trong suốt, không có loại dục vọng phàm trần này, không có quá nhiều dục vọng giống Ngu Uyên, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, hai người không hợp nhau.
Tiếc là Ngu Uyên còn chẳng thèm nhắc đến, buổi tối chủ động thế mà ban ngày sợ như thấy sóng to thú dữ.
Người phàm trần cứ có cảm giác thẹn thùng lạ thế nào ấy nhỉ.
"Thảo luận thì có làm sao, không phải anh thích kiểu play ăn sáng à?"
Ngu Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Em nói cái gì?"
Thái Khải tưởng Ngu Uyên nghe không hiểu: "Thì là %^#$%*! lúc ăn bữa sáng ấy."
Ngu Uyên: "....Rốt cuộc em xem mấy tin vớ va vớ vẩn về anh như thế ở web nào vậy, trốn dưới giường anh để viết à?"
Đương nhiên đó là xem trong sách rồi.
Thái Khải lại bắt đầu hai mặt nhìn nhau với Ngu Uyên, anh đọc được gì đó từ nét mặt của y.
"Thế có đúng là thật không?"
Ngu Uyên bất đắc dĩ: "Không đúng chứ sao nữa?"
Thái Khải: "....."
Cuốn sách này trừ tên và bối cảnh ra thì còn giống tí xíu nào nữa không hả?
"Thái Khải." Ngu Uyên định nói chuyện nghiêm túc với Thái Khải, có là công tử nhỏ lớn lên trong toà tháp ngà voi thì cũng không thể nghiện trò chơi bói toán trên điện thoại đến vậy được, con người là động vật mang tính xã hội, nên có quan hệ xã giao và bạn bè của riêng mình.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghe nói Thái Khải có bạn bè, cũng chưa từng thấy anh tán gẫu với ai.
"Thời tiết hôm nay rất đẹp, em có muốn hẹn bạn hay bạn học ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm không?"
Lông mày của Thái Khải nhíu lại.
Anh lại chẳng quen biết bạn học hay bạn bè gì, phần mềm liên lạc trong điện thoại cũng chỉ có mình Ngu Uyên, trong thế giới phàm trần này, cộng hết số lần nói chuyện với người khác cũng chẳng bằng số lẻ của số lần nói chuyện với Ngu Uyên.
Nếu muốn hẹn ai đó tán gẫu, còn chẳng bằng tìm Ngu Uyên cho rồi.
"Tôi không thể tán gẫu với anh à."
Thấy vẻ mặt Thái Khải hơi buồn rầu, cảm giác tội lỗi nảy lên trong lòng Ngu Uyên.
"Không phải như vậy, Thái Khải, ý của anh là một mình em ru rú trong nhà xem TV chơi điện thoại sẽ buồn bực trong lòng, anh không muốn làm em cảm thấy bị gò bó, em có thể ra ngoài kết bạn kết bè, hẹn ăn cơm uống trà chiều đi chơi công viên, hoặc là mời bạn bè đến nhà làm khách, chỉ cần em thích, muốn làm gì đều được, như vậy sẽ không phải ngày nào cũng ôm điện thoại xem bói, tâm sự với bạn bè cũng tốt."
"Nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh thôi."
Trái tim Ngu Uyên lập tức bị chọc trúng.
Chim hoàng yến muốn bay khỏi lồng giam y đã thấy nhiều rồi, đây vẫn là lần đầu y thấy chim hoàng yến chỉ muốn nằm mãi trong lồng.
Giấu một mỹ nhân như vậy ở nhà, cắt đứt mọi quan hệ xã hội của anh, làm anh chỉ có thể dựa dẫm vào mình, trong trái tim trong ánh mắt đều là mình, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã đủ để khiến Ngu Uyên vô cùng thoả mãn.
Ngu Uyên đè nén xúc động trong lòng, lại kiên nhẫn nói với Thái Khải.
"Nếu em không muốn ra ngoài kết bạn, vậy chi bằng tìm một công việc, đổi mới hoàn cảnh một chút?"
Vẻ mặt Thái Khải càng buồn rầu hơn, anh phải làm thế nào mới có thể khiến Ngu Uyên hiểu được anh chỉ muốn làm một con lười ăn không ngồi rồi? Phải biết rằng, cái thứ gọi là công việc này là thứ đầu tiên bị gạch bỏ trong danh sách trải nghiệm khi đến nơi này của anh, vạn vật trên thế gian này đều có tốt có xấu, chỉ có công việc là không được ai yêu thích. Anh ngụp lặn trên mạng lâu vậy rồi mà có thấy ai lên mạng bảo công việc làm người ta vui vẻ bao giờ đâu.
"Tôi chỉ muốn để anh nuôi tôi thôi."
Thái Khải cứ thế hiên ngang lẫm liệt.
Ngu Uyên lại thua rồi.
Y thua đến chẳng còn manh giáp, thua đến tâm phục khẩu phục. Trong lòng đã nghĩ kỹ làm sao để tâm sự về chuyện xã giao với Thái Khải, khuyên anh nên đi ra ngoài nhiều chút, trải nghiệm cuộc sống muôn màu, đầu óc lại chạy theo logic của Thái Khải, thậm chí còn cứ thế mà nảy sinh cảm giác thỏa mãn "Em ấy chỉ thuộc về mình".
Bên cạnh Ngu Uyên cũng từng xuất hiện thợ săn cao tay hay người đẹp tung hoành tình trường, bọn họ vẫn luôn vấp phải muôn vàn trắc trở khi gặp phải Ngu Uyên. Y không ngấm nổi loại này, y quá lý trí, bất cứ giao dịch gì được che giấu dưới hành động ngầm ra hiệu như có như không hay sắc đẹp vô cùng gợi cảm đều có thể bị y liếc mắt một cái là nhìn thấu.
Nhưng y không đoán được tâm tư của Thái Khải.
Hoặc là nói, y nhìn thấu ý nghĩ rúc vào cạnh mình làm chim trong lồng của Thái Khải. Dùng từ đánh giá trên mạng hay nói, là người đẹp hệ quyến rũ lại vô cùng ngây thơ, quyến rũ như trời sinh, lại ngây thơ cực kỳ tự nhiên, mưu kế nho nhỏ duy nhất cũng chỉ là muốn nằm mãi trong chiếc lồng mình dựng lên cho em ấy.
Ngu Uyên lại lần nữa tò mò rốt cuộc nhà họ Hạ làm thế nào mà nuôi Thái Khải thành như vậy được, từ lúc quen biết Thái Khải đến giờ anh không thích nói chuyện cho lắm, đối với sự lấy lòng của người khác cũng khó gần, đối với quan hệ giữa người với người thì lạnh lùng xa cách, chỉ có những lúc ở trước mặt y mới thả lỏng nói chuyện phiếm, đôi lúc còn hỏi những vấn đề dở khóc dở cười, vừa đáng yêu lại vừa đáng giận.
Tóm lại, y phục luôn rồi.
"Để anh nuôi em." Ngu Uyên hứa hẹn, "Nuôi em cả đời."
Mọi thứ dường như đều cứ vậy thuận lý thành chương, ý nghĩ "Em ấy muốn nói chuyện phiếm với mình" khắc vào đầu Ngu Uyên, trong thời gian làm việc, y thỉnh thoảng thường hay cầm điện thoại lên xem tin nhắn, chờ Thái Khải nhắn tin cho y hoặc là chủ động gửi vài hình ảnh thú vị và mấy việc linh tinh trong công tác cho anh.
Thái Khải trả lời không nhiều lắm, mấy ngày qua cũng chưa từng chủ động nhắn tin cho Ngu Uyên.
Ngu Uyên ngồi trong phòng làm việc có hơi buồn bực.
Không phải em ấy nói muốn cùng mình nói chuyện trên trời dưới đất sao? Em ấy ở nhà một mình không cô đơn sao?
Tại sao không thèm gửi một tin nhắn nào hết vậy chứ?
Đợi ba ngày, Ngu Uyên vẫn không đợi được tin nhắn của Thái Khải, y nhịn không được gọi điện thoại về nhà, hỏi Thái Khải đang làm gì ở nhà.
Dì giúp việc nói: "Thái Khải hả, ở nhà xem <Tình yêu cha mẹ> cả ngày."
Ngu Uyên hỏi: "Em ấy chán quá nên xem sao?"
Dì nói: "Không phải đâu, tôi thấy cậu ấy xem vui vẻ lắm, buổi trưa ăn cơm cũng bưng bát ngồi trước TV á."
Ngu Uyên: "...."
Miệng vợ mình, toàn lừa tình.
Nghe được đáp án hẳn nên tức giận, nhưng Ngu Uyên lại nhớ tới logic thần kỳ mỗi lần Thái Khải nói chuyện với y, y nhịn không được cười lên.
Nụ cười này làm thư ký bên cạnh giật cả mình.
"Chủ tịch, tôi đã giúp anh xin nghỉ buổi trưa ngày mai rồi."
Ngu Uyên lấy lại tinh thần.
"Được."
Cuối tuần này phải tế tổ, buổi chiều thứ sáu Ngu Uyên phải đến miếu tổ để kiểm tra công tác chuẩn bị của từng hạng mục với trưởng bối trong nhà.
Tế tổ vừa qua là đến giáng sinh và tết dương lịch, hết tết dương lịch chưa đến nửa tháng là năm mới, vừa qua năm mới chính là sinh nhật 30 tuổi của y.
Trước 30 tuổi y cũng đã thuận lợi hoàn thành "Thành gia lập nghiệp", chuyện còn lại chính là nuôi dưỡng thế hệ sau, nếu không phải bởi vì thân phận đứng đầu một nhà của y thì căn bản là y sẽ không lo lắng về vấn đề con nhỏ. Bản thân Ngu Uyên xuất thân từ cô nhi viện nên không chấp nhất với chuyện kéo dài huyết mạch đến vậy, con cái với y mà nói là một loại kết tinh của tình yêu, Thái Khải không thể sinh con, vậy thân phận và quan hệ huyết thống của đứa bé này không quan trọng đến vậy, Ngu Uyên định cùng Thái Khải nhận nuôi hai đứa nhỏ, trong hay ngoài gia tộc đều được.
Nghĩ vậy, đời người cũng xem như vẹn toàn.
Chỉ là buổi tối lúc nằm một mình trên giường, Ngu Uyên luôn có ảo giác mình quên chuyện gì rất quan trọng rồi.
Là chuyện cùng giường chung gối với Thái Khải sao?
Ngu Uyên xoay người, nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài rèm cửa nặng nề, mặt trăng tròn tỏa sáng trên không trung.
*
Đúng ngày làm nghi thức tế tổ, Thái Khải bị gọi dậy từ ba giờ sáng, đêm hôm trước bọn họ ngủ ở nhà cũ, mười mấy người bà con họ hàng dòng chính vây quanh nhau, nghe Vân bà bà nói những chuyện cần chú ý và trình tự khi tế tổ.
Cũng trong ngày này, Thái Khải mới biết tại sao Vân bà bà lại có địa vị cao đến vậy ở nhà họ Ngu.
Ngoại trừ việc Vân bà bà hiền hoà thân thiết lấy chuyện giúp người làm niềm vui, còn là vì cả nhà Vân bà bà là gia đình sống thọ nổi danh trong nhà họ Ngu, vợ chồng bà hoà thuận, đủ cả con trai con gái, cháu chắt đầy đàn, cha mẹ hơn 90 tuổi vẫn còn sống, từ lúc còn trẻ đã là khách quý chuyên lo chuyện cưới gả và tế tổ bái thần của cả nhà.
"Bà cô ấy à, thật sự là tốt phúc."
Thái Khải nghe họ hàng bậc cha chú bàn luận, năm sau có mấy nhà muốn làm tiệc thôi nôi và cưới hỏi, tiệc thôi nôi thì mời Vân bà bà bày bàn chén cho em bé, cưới hỏi thì nhờ Vân bà bà trải giường chiếu hộ, còn có nhà có bệnh nhân, muốn xin một ít trái cây để trong nhà Vân bà bà, dính chút phước lành.
Phong tục bày bàn và ngồi giường Thái Khải đã thấy rất nhiều năm trước, cái cuối cùng lại làm anh thấy hơi khó hiểu, hỏi Ngu Uyên mới biết, hoá ra mười năm trước Vân bà bà từng bị bệnh nặng ở trong ICU gần một tháng, đổ vô số tiền bạc và thuốc men vào chữa bệnh, cố sức đoạt lại mạng sống của Vân bà bà từ tay thần chết, vậy nên giờ trong nhà ai có bệnh nhân là lại muốn dính chút phước lành của Vân bà bà.
Chẳng trách phải tìm tên thần kia tục mạng, Thái Khải nói thầm trong lòng.
Anh biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không định nói cho Ngu Uyên hay ai khác, anh là người đứng xem ở thế giới phàm trần, nếu không đến mức bắt buộc phải làm vậy thì anh sẽ không nhúng tay can thiệp.
Vân bà bà đứng trước mặt giảng giải, Thái Khải cũng nghe theo đi tảo trần cho Ngu vương, anh cũng không quan tâm lại phải tế tổ một lần nữa, ngày mai anh chỉ là công cụ cho nhà họ Ngu, cũng xem như là học hỏi chút tập tục ở thế giới phàm trần.
Sau khi dậy lúc ba giờ sáng, mọi người đều bắt đầu bận rộn, Ngu Uyên từ chối mọi lời mời của giới học thuật và truyền thông, từ xe đưa đón, tiếp đãi ăn uống, người chủ trì, bảo vệ, đến cả dàn nhạc, toàn bộ do con cháu nhà họ Ngu đảm nhận.
Dù là như thế, từ sáng sớm bên ngoài Lăng Ngu Vương đã vây đầy phóng viên truyền thông và dân trong thành phố, còn có không ít hotface mang điện thoại và thiết bị chạy đến quay video ngắn.
Lễ tế lớn 60 năm, cũng là buổi hội họp lớn 60 năm mới có một lần, sau 7 giờ sáng thì càng ngày càng đông người, còn có không ít người buôn bán nhỏ mang theo thùng xốp đến bày hàng bán chút đồ ăn thức uống túi giữ ấm ở quảng trường trước cửa Lăng Ngu Vương.
Bữa sáng của Thái Khải được giải quyết ngay tại mấy quán ăn lưu động nho nhỏ lẫn trong đám người này.
Anh là người yêu của Ngu Uyên, từ trên xuống dưới nhà họ Ngu đã gặp anh hay chưa đều phải đến chào hỏi anh, sau lần tảo trần trước đó, thái độ bảo vệ anh của Ngu Uyên cũng rõ như ban ngày, người đến làm quen nối liền không dứt, Thái Khải có thấy trận thế như vậy bao giờ đâu, anh vừa ra khỏi nhà cũ đã bảo với Ngu Uyên là mình muốn đi WC, có việc gọi cho mình, sau đó lập tức chạy ra ngoài đường.
Anh dạo quanh quảng trường Lăng Ngu vương một vòng lớn, mua bánh bao trắng và sữa bò, vừa ăn vừa đi dạo.
Không bao lâu sau, cảnh sát và quản lý thành phố bắt đầu đi duy trì trật tự, mấy quán nhỏ kia vừa thấy quản lý thành phố một cái là đóng thùng vác lên lưng chạy ngay, chớp mắt mấy quán nhỏ Thái Khải đang dạo chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả.
Anh còn đang định mua thêm hai cái bánh bao.
Thái Khải nhìn lại, đám đông đã dần tản ra, không lâu sau lại dần tụ tập lại, Thái Khải lại đi một vòng, mấy quán ăn nhỏ kia không quay về, đi đến một góc quảng trường, anh đột nhiên thấy một ông già đeo kính đen mở quạt ngồi xuống băng ghế, để một cái lồng chim và một tấm vải bố trước mặt.
Bán chim à?
Thái Khải đi đến, chú chim kia kêu ríu rít.
"Chào khách quý."
Ông già chắp tay vái chào.
Thái Khải cũng vái chào lại, nhìn kỹ thì tấm vải bố trên đất viết bốn chữ "Xem bói xem tướng" bằng dầu hắc, vết dầu loang lổ trên vải, cũng không biết dùng bao nhiêu năm rồi.
Hoá ra là một thầy bói.
Thời này mà vẫn còn thầy bói à? Lòng hiếu kỳ của Thái Khải nổi lên, anh hỏi ông lão: "Xem bói bao nhiêu tiền?"
"Khách quý xem tướng, hay là xem bói? Xem tướng đoán mệnh, xem bói tính chuyện."
Thái Khải nói: "Vậy tôi xem tướng."
Ông già vươn tay, xoè ra năm ngón.
Thái Khải sờ túi một cái, anh không mang theo tiền mặt.
Nghe âm thanh móc túi của Thái Khải, ông già từ từ móc từ trong ngực ra một tấm thẻ QR.
"Đây, mời khách quý quét mã."
Thái Khải trả 50 đồng.
"Một số 0 là vẹn toàn, hai số 0 là hoàn mỹ."
Thái Khải: ?
500 á, hơi đắt nha, anh ngồi xe bus mới có 1 đồng 8 thôi.
Thái Khải lại trả thêm 450 đồng rồi nửa ngồi trước mặt ông lão.
"Xem tướng tay hay tướng người?"
"Khách quý hiểu biết thật nhiều, tôi hành nghề nhiều năm rồi, nắn xương là chính, xem sẹo là phụ."
Thái Khải cuộn tay áo lên, đưa tay trái ra.
Trên tay trái anh là một cái đồng hồ, cùng một cặp với Ngu Uyên.
Ông già kia đầu tiên sờ soạng đồng hồ một lúc, Thái Khải ho một tiếng, ông ta mới bắt đầu tỉ mỉ nắn bóp từ xương cổ tay của Thái Khải đến xương ngón tay các thứ, vừa sờ vừa tặc lưỡi.
"Đại phú đại quý nha." Ông lão lại sờ soạng vài lần, lặp lại lần nữa, "Đại phú đại quý nha."
Thái Khải hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
Cái này sờ đồng hồ là biết rồi còn gì?
"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua tôi lo lắng nói ra thì khách quý đây sẽ sầu lo trong lòng."
Thái Khải nói: "Ông nói đi, tôi vẫn bình thường."
Anh đơn giản chỉ là xem cho vui, mặc kệ là thật hay giả đều không có người nào có thể đoán được vận mệnh của anh, anh cùng thọ với Luật Trời, vận mệnh của anh là bí mật của trời đất.
"Vậy tôi nói nhé."
Thái Khải nói: "Ông nói đi."
Ông lão hỏi: "Kết hôn chưa?"
Thái Khải nói: "Kết hôn từ hai tháng trước rồi."
"Vậy thì đúng rồi, khách quý đây cả người phú quý, chỉ là đường tình duyên gập ghềnh à nha."
Ông lão lại giơ lên ba ngón.
Thái Khải hỏi: "Chồng tôi có kẻ thứ ba?"
Thế chẳng phải đúng y chóc luôn rồi?
Ông lão nói: "Ý tôi là 300 đồng."
Thái Khải lại trả tiền.
Tay ông lão lại sờ về phía chiếc đồng hồ kia của Thái Khải: "Đồng hồ tốt đi cùng tướng cốt tốt, chỉ tiếc là, đồng hồ này chỉ có thể có một chiếc, không thể làm một cặp."
Nói mù mờ như lọt vào trong sương mù, Thái Khải cũng nghe không hiểu: "Nghĩa là gì, ông nói thẳng ra đi, tôi nghe không hiểu lắm."
Ông lão lại giơ lên ba ngón.
Thái Khải lại trả thêm 300 đồng.
"Ây da, khách quý hiểu lầm rồi, ý tôi là, tướng cốt này của cậu là tướng cốt goá chồng, hơn nữa còn là góa chồng ba lần–"
Nói vớ va vớ vẩn gì vậy chứ.
Thái Khải mở điện thoại, đưa mã thu tiền ra: "Tôi biết rồi, tôi tính nhầm, ông trả lại tiền cho tôi đi."
"Khách quý không muốn nghe phương pháp phá giải sao."
Thái Khải nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm lễ, anh hỏi: "Phương pháp phá giải gì?"
Xem ra tiền này đòi không được, Thái Khải định nói nhanh cho xong.
"Phương pháp phá giải chính là—"
Bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, kéo tay Thái Khải từ trong tay ông già ra.
"Ông lão, trước đây ông lấy danh nghĩa con cháu nhà họ Ngu giả danh lừa bịp thì cũng thôi, hôm nay tế tổ, ông còn định lừa gạt cả người yêu của tôi à?"
Ông già kia ngẩng đầu nhìn lên, thế mà là Ngu Uyên, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, ông ta dùng vải bố quấn lên lồng chim, nhặt ghế đẩu lên liền chuồn thẳng ra ngoài quảng trường.
Chạy nhanh như này có giống mù loà miếng nào đâu, còn né được cả hố nước trên đường chạy nữa mà.
"Em đừng tin mấy thứ này." Ngu Uyên xoa tay Thái Khải, "Đừng tin ông già kia, ông ta nổi danh lừa đảo ở khu này đấy, đã lừa vài người rồi."
Thái Khải nói: "Tôi đâu có tin đâu, chỉ là tôi thấy hơi chán thôi."
"Cứ thấy chán là đi xem bói." Ngu Uyên hơi buồn cười, "Bảo sao còn lên mạng xem bói cho anh với Triệu Thiên Đoan."
"Thì chán thật mà, mấy chuyện chuẩn bị trước khi làm nghi lễ này cũng lâu quá đi."
"Phải chuẩn bị bát bảo tam sinh(1), còn phải đón tiếp họ hàng đã ghi tên vào gia phả, rất tốn thời gian." Ngu Uyên nắm tay Thái Khải, hai người đi đến cửa Lăng Ngu Vương, "Cũng sắp bắt đầu rồi."
"Ừm."
Trước khi đến miếu tổ, mọi người trong họ đã ngồi vào ghế cả, người chủ trì là một người cháu bên ngoại của Ngu Uyên, chuyên học phát thanh dẫn chương trình, dáng vẻ khí phách, hào phóng thong dong.
Thái Khải ngồi xuống chỗ ngồi ngay chính giữa hàng ghế thứ nhất đặt ngay trước miếu tổ, ngồi cách anh không xa là Vân bà bà, mấy hàng trước đều là hàng cha chú dòng chính, Thái Khải đều chào hỏi một tiếng.
Phía trước nữa là vài bàn thờ, phía trên bày trái cây tam sinh(2), đợi lát nữa còn phải bưng đi kính dâng cho tổ tiên.
Thái Khải chỉ xem như ngồi hóng chuyện một lát, anh lập tức phát hiện cảnh tượng náo nhiệt này nhìn vậy mà chán thật sự.
Đàn nhạc, đọc văn tế, mời tổ tiên, dâng vật tế, sau đó từ dòng chính bắt đầu vái lạy tổ tiên.
Nhờ phúc Ngu Uyên, sau khi mấy trưởng bối đức cao vọng trọng trong nhà lạy xong thì đến lượt bọn họ lạy.
Chủ họ vái lạy khác với những người trong họ, phải có trưởng bối bên cạnh, ngụ ý là để dắt con cháu ra mắt tổ tông, lúc Thái Khải và Ngu Uyên vào trong, Vân bà bà và vài vị cụ ông chú cô dì đang đứng ở một bên chờ Ngu Uyên và Thái Khải đốt nhang.
Ngu Uyên rửa tay rút ra sáu nén nhang trừ trong hộp, đưa cho Thái Khải ba nén, hai người cùng đi đốt nhang, lại đi đến trước bài vị.
Một cơn gió đột nhiên thổi vào từ ngoài cửa sổ.
Tiền âm phủ trong lư hương cùng tro nhang bị thổi bay lên, Thái Khải chớp mắt vài cái, nhịn không được ho vài tiếng.
"Tắt."
Thái Khải đưa tay dụi mắt thì nghe thấy Ngu Uyên nói.
"Cái gì tắt?"
Vừa dứt câu, sắc mặt Thái Khải đột nhiên thay đổi, anh ném nhang đi nhào về phía Ngu Uyên!
"Nguy hiểm!"
Lư hương trước mặt ngã ầm xuống, tro nhang tàn và tiền âm phủ bay tứ tung, Vân bà bà tứ chi vặn vẹo nằm bên trên lư hương bị đẩy ngã, da thịt bị nhiệt độ cao đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo.
"Ngươi không cần tế bái tổ tiên, cho dù tế bái cũng chẳng ích gì."
Bà cười khặc khặc.
"Bởi vì ngươi chẳng sống qua được tuổi ba mươi."
__________________________________
*Chú thích:
(1), (2) Bát bảo tam sinh: Mình gg nó ra 1 bàn đồ ăn nhưng không mò ra được có món gì với món gì, theo mình đoán thì có 8 món chín (Bát bảo) và 3 món sống (Tam sinh), 3 món sống là trái cây hay gì đó thì phải, bạn nào biết chi tiết thì cmt để mình sửa lại nha :3JL
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip