CHAP 88

Cuối cùng thì cậu nhóc Taeyang nãy giờ vẫn than thở là đau chỗ này chỗ kia cũng đã được Jungkook dỗ ngủ. Lúc này đêm đã về khuya, phòng bệnh yên ắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Taeyang. Anh vén chăn cho cậu bé xong, quay lại thấy Yeri đang đắp áo khoác của anh mà ngủ trên sofa thì không khỏi lặng lẽ mỉm cười.
Anh nhón chân nhẹ nhàng đến bên cạnh sofa, vốn định đánh thức cô dậy nhưng khi vừa cúi người xuống chuẩn bị vỗ vào vai cô thì anh lại đổi ý. Một tay anh luồn qua nách cô, tay kia đặt dưới đầu gối, nháy mắt đã bế cô lên trong khi cô vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Cô vốn ngủ không sâu giấc nên cơ thể vừa rời khỏi sofa, cô đã tỉnh lại ngay. Trong đôi mắt mơ màng lóe lên sự sợ hãi nhưng cùng lúc đó, cô nhìn rõ gương mặt đang tươi cười của anh, mới không hét toáng lên, chỉ giận dỗi mà lườm anh.

"Anh đừng có hễ chút là lại dọa em như thế có được không?"

Anh quay đầu nhìn Taeyang vẫn đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, sau đó nhìn cô rồi nhướng mày lên, có lẽ là ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Cô đành im lặng, ôm lấy cổ anh, để anh ôm mình ra khỏi phòng.
Ra tới hành lang, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói chuyện. Anh đặt cô lên chiếc sofa bên ngoài hành lang. Làn gió đêm mang theo chút se lạnh, cô kéo chiếc áo khoác của anh trên người mình để che kín hơn, ngửa đầu nhìn anh.

"Mai anh được nghỉ à?"

Anh lắc đầu, sau đó khom người ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Cô lập tức đẩy anh vài cái.

"Vậy anh mau về nhà ngủ một giấc đi, một mình em ở đây với Taeyang là được rồi."

Anh không đứng dậy ra về như cô bảo mà ngước mắt lên nhìn ngó xung quanh, chân mày khẽ cau lại với vẻ không vui.

"Irene đâu rồi? Thằng bé xảy ra chuyện mà cô ấy cũng không giúp em chăm sóc nó, trái lại còn biến mất tăm."

Cô không khỏi nhìn quanh quẩn trên hành lang một vòng, đúng là không thấy bóng dáng của Irene đâu. Cô đoán có lẽ Irene đã đi tìm Taehyung để thương lượng nhưng lại không biết giải thích thế nào với anh về chuyện giữa hai người bọn họ nên chỉ có thể nói.

"Cậu ấy có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Anh đừng quên em cũng là bác sĩ, một mình em vẫn có thể lo liệu được mà, anh không phải lo đâu. Mau về ngủ đi, ngoan nào..."

Cô lôi cả cách dỗ dành con nít ra để đối phó với anh. Cô vừa nói vừa đưa tay xoa đầu anh. Vẻ mặt của anh trở nên dịu lại một cách rất tự nhiên, như thể trời đang âm u bỗng chuyển nắng. Anh hết biết nói gì với cô, chỉ đưa tay kéo bàn tay đang đặt ở trên đầu mình xuống, vân vê đùa nghịch những ngón tay của cô.
Còn bàn tay kia của anh thì lại ôm choàng lấy vai cô, thuận thế kéo về phía mình, để cô gối đầu lên bờ vai anh.
Xem ra anh không có ý định để cô ở lại đây một mình.

"Anh nên về ngủ một chút đi, em không cần anh ở đây với em đâu mà."

Cô vẫn chưa chịu thôi, cô ngước mắt lên nhìn anh, lặp lại lần nữa. Anh bèn đưa tay lên che mắt cô lại, khiến cô phải nhắm mắt.

"Chẳng phải em vẫn nói anh luôn tràn trề sức lực sao? Anh không buồn ngủ thật mà, giờ mà có về nhà thì cũng không ngủ được. Cho nên bây giờ anh ngồi ở đây không phải là thức chung với em mà là muốn em thức với anh, nói chuyện với anh."

Cô không cãi lại được anh, lại bị anh buộc phải nhắm mắt lại, dựa vào vai anh, cho nên càng buồn ngủ. Càng buồn ngủ càng không quản được cái miệng của mình, vì thế mà đã thổ lộ với anh nỗi lo lắng đang kìm nén trong lòng.

"Thứ Sáu tuần sau áo cưới sẽ được gửi về nước, thứ Bảy đi thử áo, Chủ nhật chụp ảnh cưới. Đừng nói là anh sẽ bận đến nỗi vắng mặt trong mấy ngày đó luôn nhé?"

Anh không trả lời, vẻ mặt hết sức bối rối.
Không ngờ cô lại nghĩ rất thoáng, cô cố nén sự mất mát trong lòng, nói:

"Thôi được rồi, chỉ cần anh không vắng mặt trong ngày tổ chức hôn lễ là được."

Anh khẽ nghiêng đầu qua, hôn lên trán cô. Đó là một nụ hôn khiến cô yên tâm.

"Yên tâm đi, cho dù công ty có sập thì anh cũng sẽ không vắng mặt trong bất cứ ngày nào em vừa nói."

Tuy đây là lời xui xẻo nhưng cô nghe lại cảm thấy rất ngọt ngào, cô cũng không trách anh miệng ăn mắm ăn muối. Cứ thế, hai người trò chuyện với nhau theo kiểu câu được câu mất, thỉnh thoảng cô chen vào một câu.

"Nếu anh buồn ngủ thì phải nói với em một tiếng, em sẽ cho anh về nhà nghỉ ngơi."

Tuy cô nói thế nhưng trò chuyện thêm một lúc, người buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài lại chính là cô. Cô không biết mình đã chợp mắt tự bao giờ, chỉ biết khi thức dậy thì đã là sáng sớm. Bên cạnh sofa phòng bệnh chính là cửa sổ nên vài tia nắng ban mai của ngày mới đã chui qua những kẽ hở giữa hai bức rèm nhảy nhót trên mi mắt cô. Cô nhìn giọt nắng đậu trên mu bàn tay mình, ngẩn người một lát rồi mới ngồi dậy.
Trên người cô vẫn đắp chiếc áo khoác của anh nhưng trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của anh. Hương thơm của thức ăn bay vào mũi cô, cô vừa đưa mắt nhìn là đã thấy trên chiếc bàn trà trước mặt có đặt hai phần đồ ăn sáng được bọc nilon thật kín.
Cách lớp túi nilon, cô sờ cái hộp bên trong. Nó vẫn còn nóng. Bên dưới chiếc túi có đè một tờ giấy do anh để lại cho cô.

"Hộp của Taeyang ở phía bên trái, không có nêm hành tiêu, còn của em ở phía bên phải."

Bên dưới ký hai chữ ngắn gọn nhưng rất ý nghĩa: Ông Xã.

Môi cô thấp thoáng nụ cười. Cô gấp tờ giấy lại rồi cất kĩ, sau đó nhìn Taeyang đang nằm trên giường bệnh. Thấy cậu bé vẫn còn ngủ say, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ. Thấy thời gian vẫn còn sớm, cô chưa định gọi cậu bé dậy mà cặm cụi ăn bữa sáng tình yêu của mình.
Nhưng mùi thơm của đồ ăn sáng đã nhanh chóng đánh thức Taeyang. Cô vừa ăn được miếng thứ hai thì đã cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm vào mình. Cô đành đặt thìa xuống, ngước lên nhìn về phía giường bệnh.  Taeyang - người lúc nãy vẫn còn ngủ ngon lành - bây giờ đang nhìn chăm chú vào bữa sáng của cô không chớp mắt. Sau khi nuốt một ngụm nước miếng vì thèm thuồng, cậu bé mới ngước mắt nhìn cô.

"Con đói rồi...."

Biết kêu đói, biết ăn, vậy chắc là không có gì đáng lo nữa rồi.... Cô thở phào nhẹ nhõm, xách phần thức ăn của Taeyang đem qua cho cậu nhóc.
Taeyang nhanh nhẹn xử lý bữa sáng của mình. Cậu nhóc vừa dùng mắt để giục cô mau mau đút thêm cho mình thêm miếng nữa, vừa nhai vừa hỏi:

"Nếu con bị hủy hoại nhan sắc thì có được làm phù rể cho bố mẹ nữa không?"

Nói xong, cậu nhóc còn không quên sờ lên băng gạc trên trán mình.
Taeyang vẫn luôn gọi nhầm nam đồng trong hôn lễ thành phù rể nhưng cô cũng không đính chính lại. Tuy cậu nhóc không mời được bạn học nữ mình thích làm nữ đồng nhưng cu cậu vẫn ước ao được mặc bộ đồ vest nho nhỏ trong hôn lễ của cô, giúp cô xách đuôi váy cưới.
Cô vừa kéo tay Taeyang ra khỏi băng gạc để nó khỏi làm đau chính mình, vừa an ủi thằng bé.

"Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu. Ngày hôn lễ mẹ sẽ đội cho con một cái mũ, bảo đảm con sẽ đẹp trai hơn cả bố Jungkook. "

Khi ấy, Taeyang mới hài lòng gật đầu. Sau khi ăn thêm một miếng cháo do cô đút, cu cậu mới bất chợt nhớ ra một điều gì đó, vội vàng sửa lời của cô.

"Vậy thì không được, sao con có thể tranh nổi bật với bố chân dài chứ? Không được, không được.... Con chỉ cần đẹp trai hơn các phù rể khác là được rồi."

Nhìn Taeyang liên tụi xua tay từ chối, cô chỉ còn cách bật cười ha hả, bởi vì cô đột nhiên ý thức được rằng mình đang đến rất gần với hạnh phúc...
Gần đến nỗi chỉ còn cách chưa đầy hai tuần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip