Chap 19
– "Đi chơi? Ngay bây giờ? Với cậu á?" Tôi nghi ngờ ngẩng đầu, bĩu môi nhìn kẻ bên cạnh, hỏi lại bằng cái giọng không-thể-tin-được.
Chung Nhân "ừ" một tiếng nhẹ tênh, sau đó nhìn tôi bổ sung:
- "Đây cũng là nghĩa vụ của bạn trai."
Thừa lời, sao cậu không nói phứt là nghĩa vụ của con nợ đối với chủ nợ cho rồi đi? >_<
Tôi không cho phép hắn biến mình thành trò hề thêm lần nào nữa, di di chân xuống đất và tuyên bố với bàn chân của mình:
- "Không."
- "Vậy thì rất đơn giản, đưa tiền đây."
Thế là tôi câm nín. =.=
Chế độ tư sản các người lúc nào cũng chỉ biết có tiền, tiền, tiền!
- "Đồng ý không?" Chung Nhân không có vẻ gì là sốt ruột, rất thong thả hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ cực kì thú vị.
- "Đồng ý, để tôi gọi Tử Thao đi cùng cho vui." Tôi hồ hởi nói, sau đó móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tử Thao. Hì hì hì, tôi vừa phát hiện ra, với cái chiêu ve vãn như lúc nãy, rất có thể cậu ta không thích Chung Nhân. Vậy thì chỉ có Chung Nhân là tình đơn phương rồi, "món đồ chơi" lúc nãy hắn nói thì có thể là nói tôi, nhưng chữ "ưa thích" thì chắc chắn là dành cho Tử Thao ô hô hô. ( bạn Tiểu Khánh tư duy logic vậy -.- tui không hiểu )
Chung Nhân, anh đây rất thông cảm với chú, đường tình duyên trắc trở như vậy, chả trách tính cách của chú cà chớn không chịu được.
Thế là, không để hắn kịp ừ hử gì, tôi đã bấm nút "gọi".
Tiếng "tút" thứ ba chưa kịp vang lên, Tử Thao đã bắt máy.
- "Tiểu Khánh , gọi tôi có chuyện gì vậy? Có phải cậu đổi ý rồi không?" Giọng cậu ta hết sức gạ gẫm.
- "Đúng thế, tôi đổi ý rồi. Bây giờ tôi đang đứng trước cổng trường, cạnh cái tượng con heo..." ( con heo???? )
- "...con sư tử đá." Chung Nhân thở dài sửa lại.
- "Ờ đúng, tôi đang chờ cạnh cái tượng con sư tử đá ý, nếu được chiều nay đi chơi với tôi nhé?" Tôi cố sức điều chỉnh cho cái giọng oang oang của mình trở nên ngọt như đường phèn.
Đầu dây bên kia lập tức sảng khoái "OK" một tiếng, sau đó hí hửng dập máy.
Tiếng Chung Nhân chậm rãi bay đến:
- "Tiểu Khánh , có phải cậu lại đang giở trò không?"
Tôi cười hì hì, sau đó vui vẻ gật gật.
- "Tử Thao có biết là, tôi cũng đi chung không?"
Tôi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhả ra bốn chữ:
- "Đương nhiên là không."
Chung Nhân: "......."
4 phút 8 giây sau, Tử Thao có mặt.
Có vẻ như là cậu ta đã chạy đến đây, căn cứ theo bộ đồng phục học sinh xộc xệch và những giọt mồ hôi to tưởng trên mặt, rõ ràng là Tử Thao hết sức háo hức với ờ, với cuộc "đi chơi" này.
Lúc này, cậu ta vẫn chưa thể ổn định nhịp thở của mình, thế nhưng lại có sức lực dồi dào mà gào lên một câu:
- "CHUNG NHÂN, CẬU LÀM CÁI KHỈ GÌ Ở ĐÂY??"
- "Đi chơi, cậu ấy là bạn trai tôi." Kẻ đối diện điềm tĩnh trả lời.
- "Bạn trai cái con khỉ mốc!!!!!" Tử Thao độp lại.
Tôi híp mắt cười, rõ rồi, cu cậu Tử Thao này rõ ràng là ngại chạm mặt tình cũ đây mà, còn đồng chí Chung Nhân thì trong lòng sướng như nở hoa, thế nhưng lại không dám để lộ ra ngoài mặt.
Haizz, ai cũng hiểu chuyện như tôi thì có phải tốt hơn không.
Sau một hồi đấu võ mồm bằng những từ ngữ hết sức văn hoa thâm thuý, rốt cuộc Tử Thao cũng bực bội đồng ý "đi chơi "với tôi và Chung Nhân, mặc dù cặp mắt tối màu của cậu ta luôn ánh lên sự nghi ngờ lộ liễu.
- "Đi ăn, đi Bowling, đi xem phim, hay là đi khu vui chơi?" Sau khi gọi điện thông báo với lão bà bà ở nhà, tôi gập điện thoại, hào hứng hỏi.
- "Cậu thích đi đâu?" Hai kẻ đối diện đồng thanh.
- "Tôi thích đi xem phim, nghe nói ở rạp có bộ phim ma mới ra hay lắm!" Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Trong đầu hai anh chàng nào đó lập tức hiện lên hình ảnh cô nữ sinh yếu đuối, sợ hãi với những tình tiết máu me trong phim, trong cơn bấn loạn sẽ cần một bàn tay để nắm thật chặt.
Là nắm tay đó...
Bất quá Tiểu Khánh cũng coi như một tiểu thụ yếu đuối đi.
- "Được, được. Bọn tôi cũng rất khoái phim ma." Hai chàng thiếu gia đầu đội trời chân đạp đất giờ đây lại trở nên ngoan ngoãn dễ bảo một cách kì lạ.
Tôi trợn mắt, bọn họ hôm nay ăn nhầm thứ gì thế? Thuốc dưỡng thai à?
Chưa kịp để tôi trình bày nốt sự ngỡ ngàng đến sợ hãi của mình, Tử Thao và Chung Nhân đã nhiệt tình kéo tôi đến rạp chiếu phim gần nhất, vui vẻ mua vé vào xem bộ phim nghe nói là máu me ghê rợn nhất.
——- 15 phút sau, trong phòng chiếu phim —–
- "A, hay quá. Ruột của cô gái đó đúng là dài thật, cả chục mét chứ chẳng chơi!" Tôi phấn kích vừa nhồm nhoàm nhai bắp rang vừa nhìn lên màn hình, nói luôn mồm.
- "Tiểu Khánh , phiền cậu làm ơn đừng có bình luận nữa." Một giọng nói nhỏ rí như chuột kêu từ bên cạnh vọng sang, làm tôi chú ý.
- "Chung Nhân, có cần thiết phải đội nguyên một bịch bắp rang lên đầu như vậy không, phim hay như vậy mà không chịu xem, thật là phí tiền!" Tôi bất bình trách móc hắn ta.
Tôi không hiểu nổi hai gã công tử bột này nữa, lúc nãy thì rất hào hứng nhiệt tình, nhưng vào phim chưa được mười phút thì Chung Nhân đã đội luôn bịch bắp rang rỗng lên đầu, im thin thít như hũ nút, còn Tử Thao cũng chẳng khá khẩm hơn, cu cậu nhắm tịt mắt lại, còn đưa hai tay lên bịt chặt lỗ tai, trông rất thảm.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAA" Một tiếng thét chói tai, mang theo sự kinh hoàng tột độ từ màn hình vọng ra, làm mọi người co rúm lại.
- "Tử Thao, Chung Nhân, mở mắt ra xem đi, đầu cô gái đã lìa khỏi cổ nhưng vẫn còn chớp mắt được đây này, kĩ xảo điêu luyện quá!!!" Tôi đập tay hai kẻ bên cạnh, khoái chí thốt lên. ( bạn chẻ Khánh Tú của chúng ta có vẻ khoái mấy cái máu me kinh dị =)) )
Tử Thao: "......"
Chung Nhân: "....."
Ơ hay hai cái tên này, họ bị làm sao thế?
- "Này hai gã quái thai kia, phim hay lắm, không sao đâu, mở mắt ra xem đi, cô gái đang bị mổ bụng kìa, nhìn như thật ấy!" Tôi nghi hoặc khều khều hai người bọn họ, liến thoắng.
- "CÓ CẬU MỚI LÀ QUÁI THAI Ý!!! ĐỂ BỌN TÔI YÊN!!" Chung Nhân và Tử Thao không hẹn mà cùng phẫn nộ gào lên.
Ồ...Sao thế nhỉ?
Thôi mặc kệ các cậu đấy, mua vé rồi không thèm xem, đúng là đồ phá gia chi tử mà. >_
Thế là, kết thúc buổi xem phim, sắc mặt của hai bạn Tử Thao và Chung Nhân nhìn không được tốt cho lắm: mồ hôi nhễ nhại, da dẻ tái xanh.
- "Lúc nãy hai cậu bị trúng gió à?" Tôi lo lắng hỏi.
- "Trúng gió cái con khỉ!!!" Chung Nhân gầm lên.
- "Tôi về nhà trước, tạm biệt." Tử Thao phều phào nói, sau đó lảo đảo đi mất dạng.
- "Nhìn mặt hai người không được ổn lắm?" Tôi nghi ngờ.
Chung Nhân có vẻ càng lúc càng bực, không trả lời. Sau đó, hắn ta nhét tôi vào một chiếc xe Taxi, trả tiền trước, rồi giận dữ đóng cửa xe đánh "RẦM"!!
Tôi ngơ ngác, sao vậy, bộ phim rõ ràng rất hay, rất hấp dẫn mà? ( với cậu thôi cậu ạ )
Hay là hắn tức tôi phá đám buổi đi chơi của hắn và Tử Thao?
Hây dà, như vậy thì rõ ràng là lỗi của tôi rồi, chân thành xin lỗi hai người nhé! >_
—— Chiếc Taxi chạy bon bon, rồi từ từ khuất hẳn sau một khúc cua —–
Đợi chiếc xe biến mất hẳn khỏi tầm mắt, Chung Nhân mới dám đưa tay lên chùi mồ hôi.
Thật là mất mặt, nhưng rõ ràng bộ phim đó quả thực rất kinh hoàng, hiệu ứng âm thanh lại vô cùng sống động, khiến hắn thật sự không dám xem. Điều sỉ nhục nhất đối với hắn là, Tiểu Khánh lại vô cùng lợi hại, xem phim từ đầu buổi đến cuối buổi mà mặt vẫn không biến sắc.
Nhưng, dù gì kế hoạch của hắn đã thành công được một nửa.
Cậu nhóc láu cá đó, trong lúc vui vẻ xem phim, hẳn đã không để ý đến bàn tay hắn đã rón rén bò lên bàn tay cậu, rồi nhẹ nhàng nắm lại.
Chung Nhân cười ngốc nghếch. ( dấu hiệu của viẹc đang yêu )
Nắm tay, nắm tay rồi!
Vả lại, với cái đầu đầy chất xám của mình, Chung Nhân thừa biết mục đích của Tử Thao khi đồng ý đi cùng bọn họ là gì. Đương nhiên, cậu ta muốn phá đám.
Ăn không được định đạp đổ? Chung Nhân lại nhếch mép cười.
Rất tiếc, cậu ta đã đụng phải một cặp uyên ương siêu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip