Phiên ngoại 3



         SINH ĐÔI

Toà cao ốc XO, tổng công ty KS. Tầng số mười hai.
Đó là một căn phòng vô cùng rộng rãi và ấm áp, sạch sẽ. Cửa sổ được bố trí sát sàn nhà, chủ yếu để đón nắng, gió và sắc mây trời mỗi sáng, đẹp như một giấc mơ. Đứng từ đây nhìn xuống, có thể dễ dàng chiêm ngưỡng thành phố phồn hoa đông đúc này vào bất cứ thời khắc nào trong ngày. Và rồi, bản thân trong thoáng chốc sẽ nảy sinh chút cảm giác kiêu ngạo khó tả, giống như một vị chúa tể đang ngắm nghía vương quốc của chính mình. Tuyệt đẹp.
Đó chính là phòng họp của tổng công ty KS trứ danh - một công ty bất động sản được điều hành bởi vị giám đốc trẻ tuổi, trong vài năm gần đây hoạt động kinh doanh rất phát triển, đạt được nhiều thành công, rất đáng nể. Đội ngũ nhân viên ở đây cũng được chọn lựa kĩ càng, đều là anh tài của các trường Đại học loại tốt, thậm chí đến bác bảo vệ cũng có thâm niên hành nghề lâu năm, là huyền đai đệ ngũ đẳng Taekwondo, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ. Σ( ° △ °|||)
Trong phòng lúc này có khoảng hơn chục nhân viên ngồi cạnh nhau quanh chiếc bàn dài hoành tráng kê ở giữa, ai nấy đều đeo một vẻ mặt nghiêm túc cần mẫn với công việc, chăm chú nhìn về một anh chàng đang đứng thao thao bất tuyệt ở phía bên kia bàn. Nói chính xác hơn, các nhân viên nữ liên tục chớp mắt và thở dài, các nhân viên nam không nghiến răng nghiến lợi thì cũng trợn mắt thao láo, bụng bảo dạ thằng cha ấy đúng là quái thai. (╬ ̄皿 ̄)
Kim Chung Nhân. Anh ta đúng là quái thai.
Đôi lời có cánh, trích ngang lý lịch:
Họ và tên: Kim Chung Nhân .
Chiều cao: 1m84.
Số đo ba vòng: (chưa ai có được kết quả chính xác).
Nhóm máu: AB. ?????
Tình trạng hôn nhân: Đã có vợ.
Nghề nghiệp: Thư ký tổng giám đốc côngty KS
Vũ khí chết người: Cặp mắt màu hổ phách hút hồn, dữ dội mà dịu êm như những triền cát sa mạc dưới ánh trăng. Chỉ với một tia nhìn, anh ta có thể khiến một cô gái đổ như một thân cây mất gốc và biến một gã đàn ông thành loại rau củ nào đó, thường là củ khoai.
Những thông tin trên, tuy không biết thực hư như thế nào, nhưng quả thật Kim Chung Nhân lúc nào cũng toát ra khí chất của một thủ lĩnh, một kẻ cầm đầu đáng sợ và kiêu hãnh.
Dường như, mục đích đến Trái Đất của anh ta là làm người khác phát điên theo đúng nghĩa đen. Kim Chung Nhân. Anh ấy là Kim Chung Nhân.
Bạo Chúa Mắt Nâu, Hung Thần Mặt Trắng, Dã Nhân Mặc Đồ vest, Mắt Quỷ, bốn danh xưng mỹ miều này đều dùng để miêu tả một người duy nhất - Kim Chung Nhân, 'báu vật' độc nhất vô nhị của công ty KS, gần như là một huyền thoại.
Chà!
Lại nói về tổng giám đốc, chỉ thư ký của cậu ấy thôi mà đã khiến chúng sinh điên đảo như vậy, chắc hẳn con người này rất đặc biệt?
Không sai.
Chính là 'cậu ấy', một cậu trai xinh xắn, một tay điều hành công ty với phong thái chuyên nghiệp xuất sắc, khiến nhiều người đàn ông phải ngẩng đầu ngưỡng mộ, trong thời gian gần đây được sự quan tâm đặc biệt của giới tài phiệt. Tên cậu ấy là Độ Khánh Tú.
Nhân viên trong công ty mỗi khi ngồi buôn dưa lê thường lấy điều này làm chủ đề chính. Nào là, trên chốn thương trường khốc liệt, cặp bài trùng Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú được mệnh danh là bất khả chiến bại. Nào là, hai người này lúc nào cũng che giấu một bí mật nho nhỏ...
Mà, hiện giờ, đồng chí thư ký Tổng giám đốc Kim Chung Nhân đang tổ chức cuộc họp nội bộ nói về vấn đề gì đây nhỉ?
Và, tại sao trên màn hình máy chiếu lại có hình 3D của một thai nhi thế kia? Khung cảnh này, kỳ quái quá mức. = =
- "Nói tóm lại, nội trong hôm nay, tôi cần một bản danh sách, nêu chi tiết tất cả những thực phẩm bổ dưỡng dành cho phụ nữ đang mang thai, đồng thời, bổ sung luôn những hoạt động cần tránh đối với thai phụ, bao gồm biện pháp phòng tránh những căn bệnh ảnh hưởng đến thai nhi..." - Ở phía cuối phòng, Kim Chung Nhân một lần nữa nghiêm nghị nhìn thẳng vào những nhân viên đang toát mồ hôi hột trước mặt, cặp mắt màu hổ phách sáng tuyệt đẹp của anh như đang ẩn chứa một mối đe doạ không tên.
Im phăng phắc.
Thình lình.
Một cánh tay, run rẩy giơ lên cao.
Kim Chung Nhân nhướn mày: "Nói đi."
Một nhân viên nam đeo cặp mắt kính dày cộp, trán lấm tấm mồ hôi từ từ đứng thẳng người, có làn da đen nhẻm không lấy gì làm nổi bật, nhưng lúc này đây lại thu hút hầu hết tất cả ánh mắt của những người đang ngồi trong phòng.
- "Thưa anh, tại....tại sao bọn em phải làm những việc này ạ?" Anh nhân viên hít một hơi rồi nói, khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn. Thì, bạn thư ký Tổng giám đốc gì đó dạo gần đây tác oai tác quái quá rồi. Họ, những nhân viên thông minh xán lạn của công ty KS, có tốc độ gõ máy thần sầu, năng suất làm việc siêu hiệu quả, vì cái lý do trời ơi đất hỡi nào mà ngày ngày đều phải còng lưng tìm kiếm thông tin về người đang mang thai chứ? щ(゚Д゚щ)
Kim Chung Nhân nhìn anh nhân viên như nhìn một củ cà rốt đại hạ giá ngoài chợ:
- "Cậu. Lát nữa. Ở lại." Từng tiếng một vang vọng trong không trung, giống như một lời sấm truyền, cũng từa tựa như những tiếng ầm ì của bầu trời trước cơn dông, để lại dư âm hết sức khó tả.
Anh nhân viên mặt trắng bệch như cuộn giấy vệ sinh, dùng ánh mắt vô hồn nhìn quanh phòng một lượt, sau đó run run ngồi xuống, bộ dạng thảm rất thảm.
Đó. Chính là một nạn nhân khác của ánh mắt biến con người ta thành rau củ của Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân gõ gõ tay lên mặt bàn, ánh mắt sắc lẻm lại lướt qua một lượt:
- "Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Tựa hồ như có một trận gió lạnh vừa thổi qua.
Bác trưởng phòng Nhân sự làm rơi bộ răng giả của mình xuống mặt bàn, hàng loạt nhân viên mới rút khăn mùi-xoa ra lau lau mồ hôi trên trán, vài cô nhân viên kế toán mặt tái xanh vuốt vuốt ngực, lại có vài người phải lấy chai dầu gió ra bôi lên thái dương.
Bây giờ thì đa số mọi người trong phòng đều trở thành rau củ cả rồi. Hay, thật sự rất hay.
- "Tốt. Rất cảm ơn mọi người, cuộc họp kết thúc ở đây." Kim Chung Nhân cười, đẹp như một cánh sen tháng bảy vừa chớm nở, dường như còn lặng lẽ toả sáng, làm người ta ngơ ngẩn.
Một cánh tay, lại ngập ngừng giơ lên cao. Vẫn là anh nhân viên đeo kính cận lúc nãy, lần này sắc mặt đã hồng hào hơn một chút.
Kim Chung Nhân nhướn mày:
- "Xin mời?"
- "Anh Nhân, hình như, răng cửa của anh còn vướng hai sợi rau xanh xanh ạ." Kính Cận nhẹ nhàng 'nhắc nhở', vẻ mặt tuy vô tội ngoan ngoãn, nhưng trong đáy mắt thấp thoáng vài phần ác ý khó nhận ra.
Cậu ta không cam tâm, Kim Chung Nhân chỉ là một gã thư ký quèn như vậy, làm sao lại có quyền nhìn cậu ta khinh khỉnh cái kiểu đó? Lúc nãy tuy có hơi giật mình, nhưng bây giờ cậu phải rửa hận.
Nhất định, phải bêu xấu anh ta, trước mặt toàn thể nhân viên!
Thứ nhất, nếu thật là có một sợi rau vắt qua răng Kim Chung Nhân, chứng tỏ hình mẫu phong độ lịch sự của anh ta cứ gọi là vứt vào sọt rác. Thứ hai, nếu anh ta không có rau trên răng, thì bất giác cũng sẽ đưa tay lên sờ thử, có thể vin vào đó mà đồn đại rằng "thư ký ở bẩn đã lâu, nay ắt hẳn là có tật giật mình."
Cậu, thật là tài giỏi quá!
Trong phòng đã nghe loáng thoáng thấy tiếng cười bị nén lại, có cả tiếng xì xào nho nhỏ. Hàng chục cặp mắt trong phòng đều đổ dồn vào quý ngài thư ký Tổng giám đốc đương nhiệm, rất chi là soi mói.
Kim Chung Nhân vẫn mỉm cười, bình thản như không, sau đó điềm tĩnh trả lời:
- "Nhất Duy, cảm ơn cậu đã có thiện chí chăm sóc tôi như vậy, sau này nhờ cậu vậy. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng đem theo một cái gương, một chai súc miệng, một bịch tăm đứng trước cửa phòng tôi, hai chúng ta cùng bàn luận thế nào là hình mẫu nam nhân viên lý tưởng."
"....."
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục:
- "Còn nữa, Vương Khải đã nhắn với tôi, trong quãng thời gian cậu thực tập ở đây, tôi muốn trừ lương bao nhiêu tuỳ thích."
"...."
Một lát sau, mặt của Kính Cận, hay còn gọi là Nhất Duy, đã từ màu hồng hào của cà rốt tươi, chuyển sang màu đen thâm sì của cà rốt úng nước.
Mẹ kiếp, tại sao anh ta biết?
.oOo.
Kim Chung Nhân vừa đẩy cửa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng súng đạn đùng đùng ầm ĩ từ trong phòng khách vọng ra, náo nhiệt khôn tả. Anh nhất thời nhăn mặt, vội vội vàng vàng chạy nhanh vào trong.
Trong phòng, Khánh Tú ngồi đó với cái bụng bầu tròn vo, một tay cầm nho khô nhai nhóp nhép, một tay liên tục chuyển kênh trên ti vi bằng điều khiển, vẻ mặt hết sức buồn chán.
Bờ môi mỏng của anh không kìm được, trong phút chốc cong lên thành một nụ cười ấm áp, ý cười lấp lánh nơi đáy mắt nâu dịu êm.
- " Tiểu Khánh, anh về rồi." Kim Chung Nhân nhẹ nhàng bước ra sau lưng cậu, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại thân thuộc ấy, thở ra một hơi, lười nhác.
Khánh Tú bất ngờ đờ người ra một lát, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, ý muốn nói 'mừng anh trở về'. Miệng cậu vẫn đầy nho khô, hai bên má trắng trẻo không ngừng phồng lên xẹp xuống, bất luận là thế nào anh cũng chỉ muốn đưa tay nhéo thử một cái, nhưng cuối cùng lại thành ra nhẹ nhàng vuốt má cậu.
- "Em đi siêu âm chưa?" Kim Chung Nhân hỏi, quấn một lọn tóc đen nhánh của cậu vào tay, sau đó lại thả ra.

- "Vẫn chưa." Khó khăn nuốt một mồm đầy nho khô xuống, cậu ấp úng nói. "Em muốn anh bất ngờ một phen mà, dù là trai hay gái thì anh vẫn sẽ yêu thương nó thôi, đúng không?" Thấy anh trầm ngâm không đáp, cậu lại cắn môi bổ sung.

- "Ngốc ạ." Anh bật cười hôn lên trán cậu.
- "À đúng rồi, khi nào em mới được đi làm lại đây?" Cậu đột ngột nghiêng đầu hỏi, có chút cấp bách, giống như đã chờ đợi cơ hội từ nãy đến giờ.
Kim Chung Nhân lườm cậu một cái.
- "Sắp sinh rồi, đừng có một điều đi làm hai điều đến công ty nữa."
Anh lại cúi xuống hôn cậu, vị nho ngọt nồng nhè nhẹ thấm vào tim. "Cẩn thận anh trói cứng em trong nhà."
- "Thì anh đã làm thế rồi còn gì!" Khánh Tú bất mãn gào lên.
.oOo.
Ngày A tháng B năm C, bệnh viện phụ sản T. tiếp nhận một thai phụ tên Độ Khánh Tú . Nhân viên và bác sĩ trong bệnh viện lại được một phen bàn tán xôn xao. Thứ nhất là, khi thai phụ này nhập viện, có một anh chàng bảnh trai phong độ hoảng sợ chạy theo sau, quan sát một lúc có thể đoán hai người này là vợ chồng. Thứ hai là, một lúc sau, lại xuất hiện một đám người nhốn nháo chạy vào nối đuôi, có người thậm chí đem sẵn một chiếc ba lô to ụ đựng từ bàn chải đánh răng đến bim bim ăn vặt, có cả một chiếc máy ảnh xịn, nom vô cùng hoành tráng.
Khánh Tú nằm trên xe đẩy, mồ hôi ướt đẫm cả trán, tuy nhiên vẫn không bằng Kim Chung Nhân đang hốt hoảng lo lắng đến cực độ đang chạy theo sau, nắm tay cậu, liên tục nói những câu rời rạc.
Phía bên kia xe đẩy, Vương Khải cười tươi như hoa:
- "Nhất định sẽ là một thằng nhóc kháu khỉnh, đẹp trai..."~(‾▿‾~)
Ánh mắt rau củ trong truyền thuyết của Kim Chung Nhân thình lình từ bên kia bắn sang, sắc đến mức có thể cắt đứt người.
- "À...một cô công chúa xinh đẹp đáng yêu cũng rất tuyệt, rất tuyệt, ha ha..." Vương Khải lập tức bổ sung, mặt hơi xanh một chút.
Từ phía sau Vương Khải, Nhất Duy thò đầu ra, nước mắt lưng tròng:
- "Tiểu Khánh, toàn bộ danh sách thực phẩm bổ dưỡng, cũng như cách chăm sóc, đồ dùng cần thiết cho em bé đều là một tay tôi tìm tài liệu giúp Kim Chung Nhân đó, cậu nói với anh ta, làm ơn đừng trừ lương tôi nữa, trừ đến mức âm luôn rồi!!"
Lực lượng gia nhân hùng hậu của nhà họ Kim khua chiêng gõ trống, gào thét phụ hoạ:
- "Cố lên, cố lên, cậu chủ sắp làm cha rồi!"
Tử Thao, Bạch Bạch mỗi người cầm một chiếc điện thoại cảm ứng, hào hứng huơ huơ:
- "Bọn tôi sẽ ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này!"
Nghệ Hưng cười ha hả, vỗ vai Kim Chung Nhân:
- "Sướng nhé nhóc!"
- "MỌI. NGƯỜI. LÀM ƠN. TRẬT. TỰ!" Khánh Tú muốn nổ đom đóm mắt, phẫn nộ gầm lên một tiếng long trời lở đất.
Chậc chậc, "ông" bầu lên cơn, hoàn toàn không thể xem thường.
Lát sau, Khánh Tú đã khuất dạng trong phòng sinh, để lại sự lo lắng xen lẫn hồi hộp vô tận cho những người phải ở lại bên ngoài. Kim Chung Nhân đầu bù tóc rối, sốt ruột đi qua đi lại, giống như sắp phát điên. Bác quản gia nhà Kim Chung Nhân ngồi lẩm nhẩm đọc từ điển NHỮNG CÁI TÊN HAY CHO BÉ, chau mày nghĩ ngợi. Bác Tôn- ba Kim Chung Nhân kích động trò chuyện với ba mẹ Khánh Tú, khung cảnh này tương đối thu hút ánh mắt của người qua lại.
Vài phút sau, trong phòng sinh vẳng ra tiếng rên la đau đớn, hình như là của Khánh Tú .
Kim Chung Nhân mặt tái xanh, giống như sắp ngất.
Nghệ Hưng cắn chặt môi.
Tử Thao, Bạch Bạch sợ hãi gặm móng tay.
Sau vài đợt rên la ầm ĩ của Khánh Tú, mọi người đột nhiên nghe 'phịch' một tiếng, nhìn qua thì thấy Kim Chung Nhân đã bất tỉnh nhân sự. Vì sợ. Vì hồi hộp. Cũng có thể là vì cả hai.
Ai dà...
.oOo.
Bế hai bé gái xinh đẹp trắng trẻo trên tay, ông Ki  liên tục xuýt xoa:
- "Dễ thương quá, dễ thương quá."
Nhất Duy chùi mồ hôi:
- "Sợ chết mất thôi, lúc nãy nhìn mặt Kim Chung Nhân giống như muốn chém người ấy, thật kinh khủng."
Khánh Tú nằm dài trên giường, nghiêng đầu nhìn chồng, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng cặp mắt đen láy trong veo vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch quen thuộc:
- "Lúc nãy anh đã ngất phải không?"
Kim Chung Nhân bình thản gật đầu, hết nhìn hai đứa con gái sinh đôi của mình rồi lại nhìn vợ, cảm nhận sự viên mãn đầy ắp trong lòng.
Lần đầu tiên gặp cậu, đã thấy giường mình bị đánh cướp một cách táo tợn. Lần thứ hai gặp mặt, lại thấy mình được cậu hì hụi đạp xe chở về nhà. Đến lần thứ ba thì là đôi giày patin bị cán nát một cách thê thảm, lần thứ tư là một bộ phim ma máu me kinh khủng, lần thứ năm là một tên hacker tinh quái đáng gờm, lần thứ sáu lại là một cậu bạn trai kỳ quái không để đâu cho hết, lần thứ bảy, là một lời cầu hôn.
Kim Chung Nhân có đầy đủ lý do để tin rằng, Khánh Tú vốn là một cỗ máy tạo bom.
Vì vậy, khi cỗ máy tạo bom đó tạo ra hai quả bom khác, anh cho rằng, nếu có ngất đi thì chẳng phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Viên mãn. Rốt cuộc, mãi mãi viên mãn.
Khánh Tú lại mỉm cười:
- "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Thế Huân dịu dàng vuốt tóc cậu:
- "Anh chỉ là đang nghĩ, đêm đó, căn bệnh mộng du của em, thật ra là một điều kỳ diệu."
Khánh Tú nắm tay anh, yêu thương đong đầy trong mắt:
- "Đúng vậy. Đó vốn không phải là một lời nguyền, mà là một lời chúc phúc."
Nhất Duy đột ngột cắt ngang:
- "Xin lỗi đã phá đám hai người, tôi chỉ là muốn hỏi Kim Chung Nhân một việc, tại sao ngày hôm đó, anh biết trên răng mình vốn chẳng hề dính một sợi rau nào?" ( -....-" )
Rõ ràng cậu ta vẫn còn cay cú chuyện này, rất cay cú. Vì nó mà cậu đã bị Kim Chung Nhân hành hạ chết lên chết xuống, ngày nào cũng phải cầm một bình nước súc miệng hầu hạ anh ta, nhục nhã không để đâu cho hết!
Khánh Tú đã được Kim Chung Nhân kể câu chuyện kỳ quái này từ lâu, thế nên vừa nghe hỏi thì cậu và chồng không hẹn mà cùng mỉm cười.
- "Bởi vì mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, anh ấy đều kỹ lưỡng đứng soi gương gần hai tiếng đồng hồ. Có dính rau hay không có, không đến lượt anh nhắc anh ấy đâu." Khánh Tú mân mê vành tai, bình thản giải thích.
- "Á...hoá ra thư ký Tổng giám đốc lại điệu đàng đỏm dáng như vậy, hê hê." Nhất Duy gãi cằm cười híp mắt.
"Cậu. Lại. Bị. Trừ. Lương." Kim Chung Nhân lơ đãng thốt ra hai chữ.
Ở đây xin được giải thích một chút, Nhất Duy đang làm việc ở công ty KS để học hỏi kinh nghiệm, sau này cùng anh mình tiếp quản công ty của gia đình. Chuyện này đã nảy sinh vô khối điều phiền phức, đặc biệt là khi cậu ta và Kim Chung Nhân đã có một mối thù sâu nặng thế kia...
Nhất Duy gào lên:
- "Cái tính cách bạo chúa này, hy vọng đừng có di truyền qua hai đứa nhóc nhà anh, a a a!"
Kim Chung Nhân mặt dày khẳng định:
- "Đương nhiên là phải có rồi, sẵn tiện tìm luôn hai thằng rể giàu có một tí."
Mọi người cười ồ.
HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip