Chap 11+12
Buổi sáng trước giờ vào học luôn có rất nhiều sinh viên tụ tập ở cổng trường ồn ào náo nhiệt như tiếp đón nguyên thủ quốc gia, tiếp đó hai chiếc xe thể thao đắt tiền tiến vào trong tầm mắt mọi người, từ trên chiếc xe thứ nhất, Dịch Dương Thiên Tỷ ôn nhu cười nắm tay Lưu Chí Hoành bước xuống, coi mọi người xung quanh như không khí, thản nhiên hướng Clover đi đến.
La Đình Tín tiêu sái bước xuống, đưa tay trái chỉnh nút áo tay phải, rồi lại sửa cà-vạt, thao tác này thôi đã làm điên đảo bao nhiêu nữ sinh Angel, không hổ danh là hoàng tử Tài chính ah.( Ăn như heo mà tài chính con khỉ á )
Phong cách cả ba khiến một mảnh thét chói tai, càng có thêm nhiều nữ sinh điên cuồng muốn chen lấn xông lên, họa may có thể tiến vào trong lòng bọn họ càng tốt.
Đám người còn đang suy nghĩ không biết vì sao Vương Tuấn Khải không xuất hiện thì lại có một chiếc xe thể thao khác vọt vào trong trường.
"Vì sao không trực tiếp chạy thẳng vào Clover."Vương Nguyên nghiêng người sang Vương Tuấn Khải hỏi, cậu không muốn đi bộ tới Clover đâu (làm biếng dử kn ), dù sao từ cổng trường tới lớp học khoảng cách cũng không gần chút nào. Vương Tuấn Khải tắt máy, nghiêng người sang phía Vương Nguyên, cậu toàn thân cứng ngắc, đến khi môi hai người sắp đụng nhau thì Vương Tuấn Khải lại phá ra cười, dáng vẻ khẩn trương của con mèo này thật đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo hai má cậu, bị cậu một phát gạt phăng đi, đổi lấy ánh mắt hung hăng trừng trừng.
Vươn tay giúp Vương Nguyên tháo dây an toàn, ghé sát bên tai cậu thì thầm: "Có đôi khi vẫn cần phải tuyên truyền những cảnh ái muội."
Trợn mắt tròn xoe, Vương Nguyên thấy có rất nhiều người đang dán mắt vào cửa kính xe nhìn mình khiến cậu bị dọa nhảy dựng.
Rất nhanh lấy lại tinh thần, cậu quay đầu, sau đó tươi cười sáng lạn khiến không gian chật hẹp trong xe đều sáng sủa hẳn lên.
Vương Tuấn Khải mở cửa xe bước xuống, tiếng hét gào bốn phía nổi lên chói tai, tiêu sái đi sang bên kia lịch sự mở cửa xe cho Vương Nguyên, cậu cũng phối hợp dựa vào Vương Tuấn Khải mà bước xuống. trong mắt đám người xung quanh, nghiễm nhiên đó chính là hành động của hai người đang yêu nhau. Không ít người đều mê luyến nhìn hình ảnh hài hòa vạn phần của cặp đôi đẹp như thần thánh kia.
Lúc này, một cặp mắt sáng quắc như cú vọ đã phát hiện hét lên: "Nhìn kìa, huy hiệu của bọn họ."
Ngay buổi trưa hôm đó, toàn bộ tuần san của trường đã được xuất bản, chỉ sau 3 phút đã tiêu thụ toàn bộ. trên trang bìa chính là hình ảnh Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên xuống xe, biểu tình Vương Tuấn Khải bất đồng với trước kia, có thể do góc độ chụp mà vẻ mặt hắn nhìn thực sự ôn hòa, tựa như khí chất đế vương đã giảm vài phần nhưng lại thêm vài phần mị lực hấp dẫn. Mà sinh viên vừa nhập học không lâu liền vinh dự đăng quăng ngôi nữ vương Vương Nguyên, mặt mày tươi sáng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc lại mang theo nụ cười ngượng ngùng, hai người trong bức ảnh rất hài hòa ấm áp.
Xung quanh bức ảnh chính còn có khá nhiều ảnh chụp nhỏ hơn, từ việc Vương Tuấn Khải tháo dây an toàn cho Vương Nguyên tới ảnh vì Vương Nguyên mà mở cửa xe, rồi che chở cho cậu đi qua đám đông, sủng nịnh ôm eo cậu bước đi...
Mà tiêu đề bài báo được in to nhất đập ngay vào mắt người đọc: Tình cảm ngọt ngào lưu luyến của King và Queen.
Vương Nguyên một chưởng giật lấy tờ báo trường liền chúi đầu vào đọc, Vương Tuấn Khải uống một ngụm hồng trà, tao nhã vô cùng rút ra một tờ báo, chậm rãi đọc cứ như đang đọc tin về người khác chứ không phải mình.
"Thực nhìn không ra, trường chúng ta có nhiều người có tiềm năng làm paparazi đến vậy." đọc xong rồi, còn không quên phát biểu quan điểm bản thân.
Vương Nguyên khoanh tay trước ngực cười lạnh: "Có mỗi cái việc này mà cũng có thể viết ba hoa chích chòe đến thế."
"Nhưng cũng đạt hiệu quả cao đúng không?" Vương Tuấn Khải buông tờ báo lên bàn, nhìn về phía Vương Nguyên: "Tôi còn nhìn thấy trâu bay trên trời."
"Có ý gì?" Chỉ nghe nửa câu chuyện, Lưu Chí Hoành mê mang hỏi lại, Vương Nguyên vỗ vỗ đầu Lưu Chí Hoành: "Bởi vì có người thổi phồng mọi chuyện."
Đình Tín nhịn không được bật cười, vẫn như cũ không hiểu gì, hết nhìn Vương Nguyên tới Vương Tuấn Khải rồi quay sang nhìn Thiên Tỷ, rồi lại nhìn xuống tờ báo. Trong đầu vẫn mờ mịt.
"Vậy còn phải cảm ơn có người đằng sau giúp đỡ thổi phồng nữa." Vương Tuấn Khải đứng dậy, đi đến hậu hoa viên, nếu hắn đoán không sai, phỏng chừng sắp có phiền toái.
Hết Chap 11
Chap12
Vương Tuấn Khải vừa đi, một nữ sinh đã tới trước cửa.
"Tuấn Khải à." Trịnh Tử Kỳ tao nhã đối với mấy người phía trong kêu lên một tiếng, đáng tiếc không có ai đáp lại.
"Tuân Khải à, em là Trịnh Tử Kỳ."
Vương Nguyên nhăn mặt, chuẩn bị đứng dậy theo sau Vương Tuấn Khải.
"Anh Tuấn Khải, em có chuyện tìm anh." Không tìm thấy Vương Tuấn Khải, Trịnh Tử Kỳ chuyển hướng đối tượng sang người khác.
Đối với La Đình Tín ra hiệu, Vương Nguyên đi nhanh tới hậu hoa viên, loại phiền toái này nếu không để ý tới thì sau này sẽ trở thành rắc rối lớn, cho nên nhất định phải xử lý một chút.
Nhưng mà loại phiền toái này sao có thể để một mình Vương Nguyên cậu ứng phó chứ?
Nằm dài trên cỏ, Vương Tuấn khải gác tay sau đầu nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời chiếu xuống, Vương Nguyên bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh hắn, đỡ đầu hắn gối lên đùi mình, Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn khuôn mặt Vương Nguyên đang cúi xuống nhìn mình, lại liếc mắt nhìn ra cổng hoa viên, khóe miệng nhếch lên một mạt tươi cười hàm ý. ( thật chả hiểu mấy ông này tới trường học làm gì???)
Lúc Trịnh Tử Kỳ đi đến trước mặt bọn họ, Vương Nguyên đang vuốt vuốt tóc Vương Tuấn Khải, mà Vương Tuấn Khải lại ngủ thật yên bình thoải mái bên cạnh cậu.
"Anh Tuấn Khải." Trịnh Tử Kỳ cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, ủy khuất nhìn về phía Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên khẽ chớp mắt, vừa rồi còn nói đến tìm mình mà, quả nhiên, nữ sinh này chính là một loại phiền toái.
Vương Tuấn Khải giống như thật sự đang ngủ, khẽ xoay người một cái, đem mặt vùi vào bụng Vương Nguyên, cũng trong nháy mắt đó, ánh mặt trời hắt lên khiến một ánh kim loại lóe sáng. Trịnh Tử Kỳ thấy rõ huy hiệu trước ngực Vương Tuấn Khải, huy hiệu đó không phải của Vương Tuấn Khải, lại nhìn nhìn ngực Vương Nguyên, đôi mắt Trịnh Tử Kỳ trợn trừng thật lớn.
"Sao cậu lại ở đây?!" Trịnh Tử Kỳ hung tợn vươn tay chỉ thẳng mặt Vương Nguyên
Vương Nguyên vẫn giả bộ sờ sờ má Vương Tuấn Khải, ý bảo người đang 'ngủ say' yên phận chút, đừng tưởng rằng cậu không dám đẩy hắn ra.
Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, nghe hơi thở sạch sẽ thơm mát trên người cậu, cánh tay hoàn trụ vòng eo tinh tế, từ một nơi bí mật gần đó chậm rãi vuốt ve, hắn tựa hồ có chút lưu luyến mùi hương cùng thân thể Vương Nguyên.
"Sao tôi không thể ở đây?" Vương Nguyên ánh mắt đen láy trong trẻo đáp lại nữ nhân trước mắt, cậu rất ghét người khác chỉ thẳng vào mặt mình như vậy.
"Đây là của anh Tuấn khải." Nói xong, Trịnh Tử Kỳ liền xông lên vươn tay muốn đoạt lấy huy hiệu trước ngực Vương Nguyên, cậu nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát.
"Cô định làm gì?" Vương Tuấn Khải túm tay Trịnh Tử Kỳ hất ra, cau mày ngồi dậy.
Vương Nguyên lập tức nhập vai tiểu thiếp bị bắt nạt cáo trạng: "Khải ah, cô ta thật hung dữ, còn muốn cướp huy hiệu của người ta.">_<
Hoàn toàn không có bá khí như vừa rồi, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm Vương Nguyên vào trong ngực: "Ừ, anh thấy rồi."
Bàn tay to sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên, lúc này Vương Nguyên diễn quá nhập vai, đến độ hai vành mắt cũng ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu, vẻ mặt ủy khuất vạn phần, khiến ai nấy đều thương tiếc.
"Anh Tuấn Khải, chẳng lẽ báo trường viết là sự thật sao?" Trịnh Tử Kỳ không cam lòng hỏi rõ.
"A, cô nói xem?" Vương Tuấn Khải vuốt ve má Vương Nguyên, khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng kia.
"Khônggggg..." Trịnh Tử Kỳ che mặt thống khổ hét ầm lên, tức tối lao ra ngoài chạy đi.
Gặp phiền toái lớn rồi, haiz...Vương Nguyên muốn đẩy Vương Tuấn Khải ra, đáng giận, dám hôn thật, Vương Tuấn Khải chết tiệt, dám chiếm tiệm nghi của tôi. Vương Tuấn Khải sớm đoán được sẽ bị đẩy ra, cánh tay hữu lực ôm chặt thắt lưng thon nhỏ của cậu.
"Ân..." Vương Nguyên cả người nhũn ra, lập tức bị Vương Tuấn Khải áp lên trên cỏ.
"Nha~" cách đó không xa La Đình Tín miệng đang nhai tiramisu, trừng mắt lớn mắt nhỏ thấy cảnh tượng nóng bỏng kia, còn Dịch Dương Thiên Tỷ cười quỷ dị nhìn hai người đang 'dã chiến'.
"Buông...ân...không..." Vương Nguyên muốn cự tuyệt nhưng vẫn bị đầu lưỡi Vương Tuấn Khải thừa cơ xông vào, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của ai kia mà liếm hút.
Hết Chap 12
Đoán đi các rds, chap sau có xôi thịt hôm ... :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip