Chap 7+8
Shit." Vương Nguyên nhịn không được chửi tục một tiếng, hai tay Vương Tuấn Khải chế trụ thắt lưng cậu khiến cậu có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Buông ra." Lạnh giọng mở miệng.
Vương Tuấn Khải không đáp lại, tay cũng không nới lỏng.
Giải quyết xong đống điểm tâm ngon miệng. Đình Tín đến lúc quệt miệng xoa bụng căng phồng mới nhớ ra mình có 4 ông anh, Thiên Tỷ và Chí Hoành đã không còn thấy bóng dáng đâu, xoay người nhìn quanh tìm hai người còn lại, đôi mắt cậu mở to hết cỡ so với chuông đồng còn lớn hơn.
Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu tiêu diệt đống điểm tâm thì cảm tình của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải "đột nhiên tăng mạnh", đã tới mức ôm ấp sờ soạng nhau công khai rồi cơ à?!!!
"Ca, em không quấy rầy hai người nữa, hai người tiếp tục." Đình Tín quét sạch mọi đồ đạc cá nhân và biến mất như một cơn gió.
Vương Nguyên há miệng cắn một phát lên cổ Vương Tuấn Khải.
"Á." Vương Tuấn Khải hét lớn một tiếng, buông cậu ra.
Vương Nguyên học bộ dáng Vương Tuấn Khải liếm liếm miệng khiêu khích nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải sờ sờ chỗ cổ bị cắn đến chảy cả máu, đúng là một con mèo nhỏ ương bướng, may mà không cắn phải động mạch, không thì có khi hắn chết vì mất máu.
Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, dần tối đen lại, thỉnh thoảng còn lóe quang mang.
Vương Nguyên ngồi lại vị trí của mình, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Tôi đã bảo anh buông ra mà."
"Những lời nói của anh vừa nãy, tôi đều ghi âm hết rồi nha ~" Sau đó xuất ra bút ghi âm từ trong túi giơ lên trước mặt Vương Tuấn Khải lắc lắc.
"Thật không? Vậy những hành vi vừa rồi của cậu cũng đã bị chụp lại." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ cái máy tính vẫn mở nãy giờ.
"Hừ~" Vương Nguyên xoay người, coi như anh cao tay.
Hôm sau, Thiên Tỷ nhìn thấy trên cổ Vương Tuấn Khải có một dấu răng, rồi lia mắt ái muội không rõ nhìn Vương Nguyên cười cười. Đã từng thấy qua cảm tình hai người "đột nhiên tăng mạnh", Đình Tín cũng hiểu được đó là dấu vết của việc yêu đương nồng nhiệt.
"Khải Ca, trên cổ Ca bị sao vậy?" Chí Hoành vẻ mặt tò mò còn dí sát vào để nhìn cho rõ hơn đó là cái gì.
Sáng nay khi Chí Hoành tới trường, chợt nghe vài nữ sinh đang nhiệt tình thảo luận dấu vết gì đó trên cổ Vương Tuấn Khải, cụ thể là cái gì cậu cũng không có nghe rõ, hiện tại cậu cũng muốn hảo hảo nghiên cứu một chút.
Vốn Vương Tuấn Khải cao hơn Vương Nguyên một chút nhưng khi cậu ngồi lên người Vương Tuấn Khải thì liền cao hơn hắn, cậu đơn giản ôm lấy đầu hắn, Vương Tuấn Khải cũng một tay đỡ gáy cậu, một tay không ngừng vuốt ve bên hông Vương Nguyên: "Ân..." Vương Nguyên mẫn cảm rầm rì ra tiếng.
"Nguyên Tử~~" Thẳng đến khi một tiếng gọi ngọt ngào êm ái vang tới, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt mới giật mình lấy lại tinh thần, buông đối phương ra, Vương Nguyên trong lúc ngồi lên đùi Vương Tuấn Khải vô tình chạm phải màn hình cảm ứng di động mà ấn cuộc gọi.
"Nguyên Nhi, woa....làm người ta nhìn thấy cảnh kích tình bạo dạn như vậy, làm sao bây giờ, người ta hảo thẹn thùng đó." Đối phương nhăn nhó ra vẻ xấu hổ.
"Mẹ." Vương Nguyên chậm chạp đứng lên, trời ạ, bị mẹ đẹp thấy được, về sau có rắc rối lớn.
"Đáng ghét, không cần gọi người ta mẹ." mẹ đẹp chu chu môi, dáng vẻ cùng Vương Nguyên và phần giống nhau.( đúng là mẹ nào con nấy :-]] )
"Công chúa." Vương Nguyên sửa miệng, cậu thực sự muốn cúp điện thoại luôn và ngay, nhưng hậu quả sau đó thì phiền toái không gỡ được.
Hết Chap 8
CMT CMT CMT >>>>>.......VOTE VOTE VOTE
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip