Chap 5 : Quyết định


Qua mười giờ tối, Vương Nguyên rút cuộc làm cho con ngủ, nhìn khuôn mặt con còn vương nước mắt, lòng cậu đau như cắt, trăm ngàn lần không tưởng tượng nổi con dám phản kháng lại ba của nó , nguyên nhân lại là để giữ cậu lại.

Nếu có khả năng, cậu muốn cho con một tuổi thơ vui vẻ, gia đình hạnh phúc, nhưng hiện tại kết cục là đã ly hôn, cậu không có khả năng làm được, chỉ có thể thăm con nhiều một chút, quan tâm nhiều một chút.

Xác định Khắc Tuấn ngủ say, cậu vừa đi khỏi phòng được vài bước chân, liền thấy Vương Tuấn Khải đứng ở ngay hành lang, cậu sợ tới mức lùi lại hai bước, thiếu chút nữa đâm vào tường.

"Vội vàng cái gì?" anh nắm bả vai cậu, làm cho gáy của cậu không đập vào tường.

"Tôi đưa cậu về" Hơi ấm truyền theo ngón tay anh, làm cậu khẩn trương hơn gấp trăm lần, lắp bắp nói "không... không cần".

Nói là trở về, hôm qua cũng chính là cậu tự về, vì sao hôm nay anh ta lại muốn đưa cậu đây.

"Tôi đi lấy xe" Anh căn bản không cần hỏi ý kiến cậu, mà đối với cậu đó là ý chỉ.

Không đánh lại được tác phong áp chế của anh, cậu chỉ là ngoan ngoãn ngồi lên xe của anh, xem ra thời gian ba tháng mọi thứ không thay đổi được nhiều cho lắm, vẫn là anh bá đạo còn cậu thì vẫn là yếu đuối.

Giống như đêm nay, nhìn anh trách cứ con, cậu lại bất lực, tình huống này chỉ sợ là một năm trôi qua thì vẫn cứ giống y như thế đi.

Ngồi trên xe, cậu bỗng nhiên phát hiện ra một điều mới mẻ, trước khi ly hôn bọn họ dù có đi ra ngoài đều có lái xe riêng, đây hình như là lần đầu tiên anh ta lái xe đưa cậu. Bên trong xe cũng chỉ có hai người, cảm giác phá lệ thân mật cũng có chút gì đó không đúng.

Cậu trộm nhìn anh vài lần, giống như trước kia khi anh là gia sư của cậu, cậu vẫn thường lén nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, cho dù không nói một điều gì, cũng như lúc trước làm cho cậu lặng lẽ động tâm.

"Cậu ở chỗ nào?" anh hỏi giống như một người xa lạ bình thường.

Cậu nói cho anh địa chỉ, anh lại hỏi:"Là nhà cha mẹ cậu để lại".

"Không, là phòng một người bạn tôi thuê cho" cậu không nghĩ đến sẽ dùng tới di sản của cha mẹ, những thứ đó vốn không phải của cậu kiếm được, sau này cậu sẽ đem một nửa đưa cho con, một nửa giao cho các tổ chức từ thiện.

"Cậu cũng có bạn sao?" Vương Tuấn Khải nhướn mi hỏi, còn chưa tốt nghiệp trung học cậu đã cùng anh đính hôn, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp kết hôn, mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà, anh chưa bao giờ thấy qua cậu có bạn.

Anh ta có thể khinh thường cậu như vậy? Áp chế bất mãn trong lòng, cậu cố gắng bình tĩnh mà chống đỡ. "Em có người bạn học hồi học trung học, nủa năm rồi mới gặp lại".

"Nam hay nữ?" anh lập tức truy vấn, lúc nói xong chính mình cũng thấy có chút ngạc nhiên, anh cần phải hỏi cậu nhiều như vậy làm gì?

"Nam" kỳ quái, anh ta tự dưng lại hỏi đến cái vấn đề này?

"ồ" anh chỉ nghĩ người bạn học kia của cậu có ý đồ gì?

"Cậu ấy rất tốt với em, còn giới thiệu em đi làm".

"Đi làm, cậu thiếu tiền dùng à?" Hai con ngươi đen sẫm của anh mở to một chút, khó có thể tưởng tượng được loại thiếu gia như cậu sẽ đi làm, mấy năm trôi qua ngay cả xuống bếp cậu cũng chưa từng, có điều tối hôm qua thật đặc biệt, chè bánh trôi đậu đỏ của cậu nấu rất ngon.

"Không phải vì tiền, là em muốn làm chút việc thôi, không nghĩ sống những ngày nhàm chán".

Sự kinh ngạc đối với anh chỉ có tăng chứ không giảm, như thế nào cậu lại không chỉ là cái bình hoa, cư nhiên có thể có cảm giác, anh tự hỏi. Anh vốn là đang tự hỏi vấn đề "thân thể" chính mình, bây giờ thật ra đối với anh lại thấy có vẻ hứng thú với "tâm linh" của cậu.

Người giỏi mưu kế này sẽ đổi tính thật sao? Không chỉ đi thuê phòng để ở, lại còn đi làm, sống một mình, cứ như thế mà buông tha cho thân phận Vương phu nhân, lúc trước không phải cậu hao hết tâm lực mới đạt được sao? Im lặng một hồi, anh mói lại mở miệng

"Làm ở công ty nào?".

"Công ty đó rất nhỏ, chắc anh chưa nghe qua".

"Nói tôi nghe" anh thật sự rất kiên trì, anh cũng không muốn cho cậu đi vào cái công ty quái quỉ gì, nếu xảy ra chuyện gì, mặt mũi Vương gia không biết dấu vào đâu.

"Công ty thiết kế Sơn Hải".

Anh âm thầm ghi nhớ cái tên này, ngày mai sai trợ lý lập tức đi điều tra, xác định là công ty chính phái mới có thể để cậu tiếp tục đi làm. Anh cũng không biết đây có phải là ý nghĩ bảo hộ gia đình hay không, tóm lại anh không muốn cậu xảy ra vấn đề gì.

"Đúng rồi, em còn đăng ký học đại học tại chức, em nghĩ tiếp tục học lên" không biết sao lại làm vậy, cậu chính là muốn nói cho anh nghe chuyện này, có thể chứng minh một chút ý tứ hàm xúc của cậu, cho anh biết cậu không phải là cậu của ngày xưa.

Quả nhiên, anh càng lấy ánh mắt không thể tin được nhìn về phía cậu, yên lặng một chút lâu rồi mới mở miệng "cậu đã thay đổi không ít".

"Mỗi người đều đã thay đổi". Không khí bên trong xe rất quái lạ, cậu nhìn trộm anh vài lần, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì, rõ rang đã ly hôn rồi, cậu lại còn có ý nghĩ về anh, chẳng phải đi một vòng lại về chỗ cũ sao? Không có nửa điểm tiến bộ.

Vương Tuấn Khải mắt nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn như là đang chú tâm điều khiển xe, chỉ có anh mới biết, nỗi lòng của anh đang rối lên, không ngừng nghĩ về sự thay đổi của cậu, cậu thực sự đã thay đổi sao? Cho nên đối với anh không có ý nghĩ lại muốn làm Vương phu nhân, đối với anh không cần cầu gì, cũng không hề có cảm giác?

Các loại tâm tư trong xe cứ thể diễn ra, xe đã chạy đến trước của tòa nhà, cậu vội nói "dừng ở đây là được rồi, cảm ơn anh đã đưa em về, quay về nhớ lái xe cẩn thận".

Cậu nói mấy câu khách sáo, tự mình mở của xe bước xuống, nghĩ rằng buổi tối nay đến đây là kết thúc.

Vương Tuấn Khải cũng bước xuống xe, nhìn quanh bốn phía kiểm tra, may mắn đây là tòa nhà an ninh đảm bảo, ở đây sống một mình có thể coi như an toàn.

"Chờ một chút!" anh giữ chặt tay cậu, thật ra cũng không biết là muốn nói gì.

"Có chuyện gì sao?" cậu quay đầu lại hỏi, trong lòng hổi hộp, có lẽ cậu vẫn là chờ mong điều gì?

"Cảm ơn cậu đã chiếu cố Khắc Tuấn" anh rút cuộc nghĩ ra một đề tài, một vấn đề an toàn để nói, cũng là đề tài của bọn họ trước đó.

"Em là papa thằng bé, đây là điều đương nhiên thôi" đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào mũi giầy, bỗng nhiên ngẩng đầu, lấy hết can đảm cố gắng nói "mong anh, đối với con thả lỏng một chút, là cho con có một tuổi thơ vui vẻ, được không?"

Đôi mắt của cậu... nguyên bản là trong suốt vậy sao? Đèn đường thật ra cũng không phải thật sáng lắm, nhưng ánh mắt của cậu linh động là cho người ta mê mẩn, Vương Tuấn Khải trong lòng ngẩn ra, rốt cục trả lời một câu "tôi sẽ để ý".

Nói ra cũng kỳ quái, thời điểm bọn họ còn làm vợ chồng, số lần nói chuyện cộng lại của một tháng cũng không nhiều bằng buổi tối hôm nay. Bây giờ hai người không có quan hệ gì, ngược lại có thể cùng nhau nói chuyện bình thường, chuyện này thật đáng châm chọc làm sao?

Có lẽ sau khi ly hôn còn có thể làm bạn bè sao? Trước khi kết hôn cậu đã dùng hết thủ đoạn để trở thành vợ của Vương Tuấn Khải, nhưng sau bảy năm trôi qua cậu đã chịu sự lạnh nhạt của anh đủ rồi, có lẽ anh nên đổi góc độ suy nghĩ lại, cậu cũng không phải người có tâm địa rắn rết độc ác, anh cần gì phải ép người quá đáng.

"Cảm ơn anh" cậu mỉm cười đứng lên, mềm mại như cánh hoa, mắt anh lại một trận choáng váng.

"Tôi là ba thằng bé, điều này là đương nhiên" anh dùng lời nói vừa rồi của cậu để trả lời, đồng thời nhớ đến cái bắt tay đầu tiên của họ nhiều năm trước về trước. Ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, nguyện vọng của cậu cũng chỉ là muốn bắt tay anh một cái, mà bây giờ cậu còn có nguyện vọng ấy không?

"Như vậy... cũng khuya rồi, anh lái xe cẩn thận một chút" cậu thu lại tay nét mặt không thay đổi "ngủ ngon".

"Ngủ ngon" anh nhìn theo đến lúc khuất sau cửa, anh cũng phải đi thôi, nhưng có một sức mạnh kỳ diệu nào đó, làm cho anh thật lâu không muốn rời đi.

Khi anh ngồi vào trong xe, cũng là lúc đưa ra quyết định, thời điểm nên hành động, anh sẽ không để chính mình phải bó tay sầu não, đấy không phải là tác phong của Vương Tuấn Khải anh!

Ngày hôm sau, Vương Nguyên đến công ty sớm hơn so với bình thường, bởi gì hôm qua đã xin nghỉ một ngày, cậu không muốn làm công việc chậm chễ.

Lưu Nhất Lân vừa nhìn thấy cậu liền hỏi: "Con của cậu đã khá hơn chút nào chưa?".

"Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn quản lý".

"Vậy là tốt rồi, tinh thần thoải mái hơn, hôm nay lượng công việc cũng không ít".

"Xin quản lý cứ giao việc đi!" Vương Nguyên nắm chặt bàn tay nhỏ, một mực nóng lòng muốn thử.

Lưu Nhất Lân sảng khoái cười to "được, mỗi người đều có cương vị riêng, bắt đầu tác chiến".

Cả một buổi sáng bận rộn trôi qua, thời gian cơm trưa mới thả lỏng một chút, Vương Nguyên ăn xong cơm hộp của mình, đến phòng trà nước rửa. Một lát sau, cậu nhìn trong gương thấy có hai nữ đồng nghiệp đi vào, có điều hai người đó vào làm trước, thân thiết nhau thì không nói làm gì, cố ý vô tình xa lánh La Vũ Tịnh.

Một nữ đồng sự đầu tiên mở miệng "Nhìn không ra cậu cũng thật là ghê gớm".

"gì?"Vương Nguyên ngơ ngác một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy có người khác, cho nên người mà họ đang nói với là cậu?

"Là người đã ly hôn, có con nhỏ, còn có thể lấy được tình cảm của quản lý, tôi thật là bội phục cậu " nữ đồng nghiệp thứ hai ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại mỉa mai.

"Tôi cùng quản lý?" Vương Nguyên trợn tròn mắt, nghĩ rằng công ty chỉ có một quản lý, họ là đang nói Lưu Nhất Lân?

Nữ đồng nghiệp thứ nhất ra vẻ tốt bụng "chúng tôi không có ý kiến, dù sao quản lý vẫn là độc thân, cậu cũng là người tự do, chẳng qua trong công ty nên chú ý một chút, miễn cho mọi người có đề tài để bàn tán".

"Đúng vậy! Vụng trộm đến cũng vó vẻ kích thích, ha ha ~~".

Bỏ lại tiếng cười chói tai, hai người quay đi, Vương Nguyên một mình đứng trước bồn rửa tay, cả người giống như tượng đá, cậu thật không dám tin tưởng, ở trong mắt mọi người cậu và quản lý lại có quan hệ mờ ám gì?

Làm sao bây giờ? Điều này, cậu phải làm sao mới tốt đây? Quản lý đối với cậu rất chiếu cố, cậu không nghỉ bởi vậy mà lại bất hòa với anh ta, nhưng không để rơi ra khoảng cách trong lời nói, chỉ sợ làm cho người ta thêm bình luận, cậu thật sự không hiểu, con người với nhau sao lại trở thành phức tạp như vậy? Sáu giờ chiều.

Lưu Nhất Lân đi đến trước bàn của Vương Nguyên, ngữ điệu vẫn khoái trá như bình thường "Tan tầm thôi, không cần cố gắng như vậy, tài liệu không có đuổi theo cậu, mai làm lại tiếp tục làm".

"vâng" Vương Nguyên gật đầu, không hiểu được có phải là ảo giác của cậu hay không, những đồng nghiệp đang chuẩn bị tan tầm đều vểnh tai lên nghe.

"Cậu nói mời tôi ăn cơm, vậy hôm nay thế nào?"

"A... tôi... con tôi đang cảm mạo chưa khỏe lắm" Vương Nguyên cúi đầu né tránh tầm mắt anh, bởi vì lời ra tiếng vào của các nữ đồng sự, làm cho cậu lùi bước, cho dù cậu tự nhận trong sạch, cũng không nghĩ mọi người tin là thật.

"Không sao đâu, vậy lần sau đi!" Lưu Nhất Lân vẫn là sảng khoái cười, lại ẩn ẩn mang một chút mất mát, chính anh cũng không nói nên lời nguyên nhân.

"Vâng... quản lý gặp lại sau" cậu cúi đầu đi ra cửa công ty, cảm thấy mình thật là yếu đuối, vừa mới vì ánh mắt bên ngoài nhìn vào, phụ lại lòng tốt của quản lý, cậu thấy mình thật vô dụng.

Cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ vẫn đề này, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ngay Vương Tuấn Khải cùng chiếc xe mới của anh ta, cậu mở to mắt, nghĩ rằng chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nều không sao anh ta lại tìm đến tận cửa?

"Khắc Tuấn làm sao vậy? Có phải lại bị sốt hay không?".

"Lên xe nói sau" anh sợ cậu không chịu lên xe, không trả lời trước.

Vương Tuấn Khải thay cậu mở cửa xe, cậu không có nghi ngờ anh, ngồi lên xe thắt dây an toàn lại, lo lắng hỏi "Thằng bé uống thuốc chưa? Có muốn gọi bác sĩ đến xem?"


Vương Tuấn Khải vẫn bình tĩnh nhìn phía trước, giọng nói bình thản, kỳ thật có chút chột dạ "con không có việc gì, hôm nay buổi sáng phải đến trường học, buổi tối còn phải học tiếng anh".

"Thật sự không có việc gì? Thaath tốt quá!" cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, lập tức lại nảy lên càng đậm mê hoặc " Vậy xin hỏi... anh tìm em có chuyện gì?"

"Đến giờ cơm chiều rồi, tôi chọn chỗ" công việc như núi bị anh bỏ lại một bên, tiếp khách xã giao cũng bỏ lại sau, hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy cậu, tối hôm qua anh lại mất ngủ, nếu còn như vậy nữa thực sự xảy ra vấn đề.

"A?" cậu chỉ ngây ngốc há mồm, đương nhiên là cậu biết đã đến giờ cơm chiều, nhưng mà như thế thì làm sao?

Bọn họ trừ bỏ từng kết hôn đương nhiên là từng ăn cơm chung, bảy năm nhiều như vậy đều là tự ăn, cho tới bây giờ cũng không cần cùng nhau ăn cơm! Đừng nói gì đến nhà hang ăn, anh căn bản không đưa cậu ra ngoài bao giới thiệu, hôm nay chuyện gì đã xảy ra?

"Chúng ta... sẽ cùng nhau ăn cơm?"

"Nói chuyện của Khắc Tuấn, cậu ngày hôm qua không phải nói với tôi đối với con thả lỏng một chút?" anh đã sớm chuẩn bị tốt cái cớ, cậu thương con như vậy, nhất định sẽ đồng ý, tuy rằng anh làm như vậy là có điểm gian trá, dù sao so với cậu từng đối với anh, cũng không tính làm gì.

"vậy..." có lẽ sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn bè, cậu khuyên chính mình nên có chút thoải mái, đừng có một chút lại khẩn trương như đòi mạng, xã hội này sau khi ly hôn cũng không đáng kể chút nào đi?

Xe chạy đến trước "khách sạn Kình Vũ" , cậu không khỏi cứng họng, đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của "tập đoàn ngân hàng Vương Gia", là điểm hội tụ các nhân vật nổi tiếng thường xuyên lui đến, năm đó lễ kết hôn của bọn họ cũng là ở đây.

Nhưng mà cậu làm vợ anh, cũng không có một lần bước nửa bước chân vào khách sạn này, ngoài việc Vương Tuấn Khải chưa từng mang cậu tới, chính cậu cũng không có ý nghĩ trở lại chỗ cũ, nhớ lại tình cảnh bọn họ kết hôn ngày đó.

Cuộc sống thật là nhiều điều trào phúng, ngay lúc bọn họ sau khi ly hôn, ngược lại lại bước đi ở nơi đã từng kết hôn.

Hai người xuống xe một chút, quản lý khách sạn tiến lên tiếp đón, cung kính cúi đầu nói "hoan nghênh chủ tịch, hoan nghênh phu nhân".

"Tôi không phải là phu nhân..."

Lời của cậu bị Vương Tuấn Khải đánh gãy, anh ta trực tiếp hỏi quản lý "Hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

"Đúng vậy, xin mời đi theo tôi" quản lý đẫn bọn họ đi tới thang máy, đi vào nhà ăn ở tầng bảy, ghế lô cho khách quý đã được chuẩn bị từ trước, hoa tươi, nến và đàn violon đều đang chờ đợi khách quí.

Bày ra lớn như vậy? Vương Nguyên được một trận kinh ngạc, không thể hiểu Vương Tuấn Khải đang suy nghĩ cái gì? Hai người bàn chuyện giáo dục con, có cần thiết phải thắp nến lung linh như vậy không? Không khí nơi này là sao chứ?

"Mang đồ ăn ra đi!" sau khi ngồi xuống, Vương Tuấn Khải phân phó quản lý, dáng vẻ rất tự nhiên.

Từng món ăn được đưa lên bàn, Vương Nguyên cũng đã một thời gian chưa ăn tới những món ăn cao cấp này. Thời gian bắt đầu sống độc lập, cậu bắt đầu học vào bếp, phát hiện nấu nướng cũng là một thú vui, thậm chí cảm giác được có chút thành công.

Đối với mấy hưởng thụ này, cậu cũng không có lưu luyến gì nhiều, nếu như sang trọng xa xỉ chỉ từng ngày buồn chán trôi qua, còn không bằng cuộc sống bình thường mà sống thực sự.

"Ăn nhiều một chút, cậu gầy đi nhiều" anh nhìn cậu ăn không nhiều lắm, thế là tại sao? Anh không muốn cậu tiếp tục gầy đi.

Anh ta đang quan tâm đến cậu sao? Cậu bỗng sửng sốt, ngược lại buông dao nĩa xuống, không biết phản ứng thế nào.

"Không ăn no như thế nào lấy sức để bàn chuyện con cái?" (Hic anh ta đang âm mưu để lát bàn chuyện ...**)

Anh ta nói cũng có lý, ngoài việc ăn cơm ở ngoài ra, chuyện mà bọn họ có thể nói cũng chỉ có thể là chuyện xung quanh vấn đề con cái, cậu thật sự vui sướng vì anh có thể nghe ý kiến của cậu , đấy giống như là núi băng tuyết tan, thế giới hòa bình, thần yêu người phàm.

Từ lúc hai người quen biết nhau tới nay, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò? Đừng choáng váng, cậu tự thấy buồn cười với ý nghĩ của chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Vương Tuấn Khải có thể dễ dàng thay đổi, thì anh ta còn là Vương Tuấn Khải sao?

Chỉ là không khí như thế này thật bình thản, thậm chí còn thấy ấm áp, cậu nhịn không được rơi vào mộng mơ, có lẽ sẽ có một ngày như vậy... sẽ có một ngày anh như vậy để ý một chút đến cậu.

"Ăn no rồi?"

"Vâng" Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải gọi quản lý hỏi mấy câu, xác định yêu cầu bây giờ có thể làm được. Tuy là nhất thời nổi lòng tham, nhưng anh là chủ khách sạn này, muốn thế nào đều được cả.

Đối với bữa ăn hai giờ này, anh càng lúc càng đứng ngồi không yên, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thật ra anh đã muốn sắp nổ tung. Anh có cố thế nào đối với chính mình phủ nhận cũng vô dụng, sự thật chứng minh anh đối với cậu có mãnh liệt khát vọng, mặc kệ cậu có thủ đoạn bao nhiêu cũng không quan trọng, hoặc là cậu đã không cần anh, tóm lại anh muốn cậu, ý nghĩ chỉ mong mau chóng hòa tan.

Vương Nguyên trở lại phía cửa ghế lô, thấy chồng trước đã đứng ở đó "đi thôi!"

Cậu đi theo sự hộ tống của anh, hai người đi vào thang máy, cậu vốn tưởng rằng đi xuống dưới tầng trệt, không nghĩ đến thang máy lại hướng thẳng lên trên, cậu trừng mắt nhìn hỏi "chúng ta đang đi đâu đây?"

"Đến rồi sẽ biết!"

Cách nói của anh làm cậu một trận run rẩy, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, bình thường những người yêu đương sau khi sau khi cơm nước xong có lẽ là có một đêm xuân. Nhưng cậu không thể tiếp thu điều này vì chẳng có gì giữa bọn họ cả, bởi vì bọn họ cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương mà.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, hóa ra là phòng tổng thống, Vương Tuấn Khải vừa rồi là giao cho quản lý làm việc này.

Có lẽ là thói quen nhiều năm, có lẽ là tâm lý chướng ngại nào đó, anh đối với vợ trước lại có phản ứng, vừa rồi lúc ở bàn ăn, anh tưởng thiếu chút nữa là đứng dậy, kêu mấy người phục vụ lập tức cút hết, trực tiếp ở trên bàn có ngay được cậu.

Anh đợi lại chờ, hàn huyên lại tán gẫu, thật vất vả đợi đến lúc cậu ăn no, lúc này nên đổi anh ăn no nê.

Anh lấy thẻ từ mở cửa, nhìn cậu đứng bất động, vỗ vỗ bả vai cậu, lời nói như mệnh lệnh "đi vào!".

"Đi vào làm cái gì?" cậu không hề là cái người ngốc nghếch, đương nhiên cậu hiểu được ý tứ của anh, lúc này mà vào cửa chắc chắn gặp chuyện không hay! Sự việc này cậu không thể tin được, cũng không thể trốn tránh được sự thật trước mắt, Vương Tuấn Khải thật sự muốn cùng cậu làm cái chuyện kia...

Anh nhìn cậu, đơn giản nói ngang ngạnh "Cậu còn muốn nhìn thấy Khắc Tuấn sao?"

"Đương nhiên muốn, sao anh lại hỏi vậy?"

"Vậy nghe lời đi!" anh không có kiên nhẫn đợi nữa, giữ chặt tay cậu trực tiếp lôi vào phòng.

"Anh... anh dám dùng con để uy hiếp tôi sao?" cậu ngây ngẩn cả người, khiếp sợ cùng phẫn nộ, bởi vì cậu không tưởng tượng nổi, anh vì muốn cùng cậu lên giường mà có thể dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Vì sao? Cậu đối với anh vẫn có lực hấp dẫn sao? Nếu chính là dục vọng, anh ta muốn tìm ai cũng được mà!

"Cũng chỉ là trao đổi điều kiện thôi, với cậu, tôi không cần phải dùng thủ đoạn uy hiếp" lúc trước cậu tùy tiện xông vào cuộc sống của anh, mạnh mẽ có được danh phận mình muốn, bây giờ cùng lắm anh chỉ cần cậu một buổi tối mà thôi, so sánh với nhau hẳn là chẳng thấm vào đâu.

Qua ngày mai, anh tin tưởng mình có thể thoát ra khỏi thói quen lao tù, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, anh chỉ là lâu lắm không ôm cậu mới có thể phát sinh ra ảo giác, sau khi tận hưởng một hồi sẽ được giải thoát, anh nhất định có thể.

Anh đem cậu ép đến bức tường, vươn hai tay ngăn cản làm cho cậu không có đường lùi, cậu bị giam hãm giữa đôi tay anh, giống như cậu cố ý dán lại trong ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt, hơi thở dốc của anh.

"Đừng làm như vậy! đừng..." thật đáng sợ, cậu nghĩ là mình đã quên cái cảm giác giống như núi lửa phun trào, mà một khắc này hoàn toàn đã trở lại.

Khi con ngươi đen đó nhìn thẳng cậu, khoảnh khắc có gì đó như băng tan, cuộc sống mới tạo cho cậu bình tĩnh thong dong, không chịu nổi một chút kích thích đấy sao?

"Tôi nói muốn!" cái anh cần lấy anh cứ lấy, trước đây cậu đã đồng tình cho anh, thì bây giờ cũng nên như thế.

Thái độ của anh kiên quyết, một tay xoa trước ngực cậu, một tay kéo quần cậu, cả người cậu như cứng lại, muốn trốn thoát nhưng là phí công "Xin anh đừng làm như vậy, tôi với anh đã ly hôn rồi!".

"Thế thì làm sao? Cùng lắm lại kết hôn một lần nữa!" ý định trong lòng thay đổi, sau khi trải qua nấm mồ hôn nhân, bây giờ anh cũng không để ý tự chui đầu vào rọ, kết hôn ly hôn lại kết hôn cũng không sao cả.

Quan trọng là đối tượng có thể trở lại cuộc sống vững vàng, ban ngày có thể bận rộn về... sự nghiệp, buổi tối có thể ôm cậu ngủ, con lớn lên sẽ làm người thừa kế, sự việc cứ đơn giản vậy thôi.

"Cái gì?" cậu càng lúc càng ngạc nhiên, anh ta làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy? Hôn nhân đối với anh thực sự không có gì sao?

Anh lười nói cùng cậu nhiều, dù sao thì sẽ không có kết luận, nếu anh quyết định cậu chỉ nên nhận thôi.

Cúi đầu, anh hôn lên môi cậu, hai tay cũng xoa thân thể mềm mại của cậu, đây là thân thể mà anh đã sớm quen thuộc, lúc này cảm giác thật là mới mẻ, giống như lần đầu tiên tiếp xúc, đại khái là cấm dục cũng lâu lắm, làm cho anh phá lệ hưng phấn đi!

Anh ôm cậu mang đến bên giường, sau hai ba lượt liền bỏ hết quần áo của cậu xuống, anh không thể đợi thêm nữa, sẽ là bây giờ.

"Bỏ ra" cậu đẩy bờ vai anh, nhưng bây giờ không điều gì có thể lay động khát vọng của anh.

Làm cho trên người cậu bây giờ chỉ còn lại cảnh đẹp, anh không khỏi ngừng thở, trước kia chưa từng nhìn kỹ cậu, chỉ là ở trong đêm tối mà tiến hành, tuy rằng cảm từ cảm giác biết được làn da của cậu trắng nõn, dáng người yểu điệu, lại không phát hiện nét đẹp mê người của cậu.

Không biết là ai đã từng nói, đàn ông có thị giác của dã thú, quả nhiên tầm mắt của anh không thể rời đi chỉ có thể âm thầm tán thưởng cái đẹp của cậu.

"Không đừng lại đây..." thừa dịp anh đang thất thần, cậu lùi đến góc giường, bất lực giống như một con thỏ con.

"Đừng uổng phí sức lực!" anh đột nhiên nắm chặt hai tay của cậu, không cho cậu có cơ hội giãy dụa, lập tức hôn lên cần cổ trắng noãn của cậu.

Đột nhiên những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra, cậu không bao giờ có thể chịu đựng được điều này nữa. Cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có thể khiến anh ấm áp, mà nay hai người đã ly hôn rồi, anh chỉ có càng thêm bá đạo.

Cậu thực sự hận chính bản thân mình, ngây ngốc ngồi lên xe anh ta, đem đêm nay trở thành bữa tối hẹn hò, còn âm thầm vui sướng vì anh ta chịu lắng nghe cậu nói chuyện.

Không thể nghĩ nổi anh ta đem cậu làm đối tượng phát dục, thậm chí dùng con để uy hiếp cậu không thể phản kháng. Năm đó, cậu làm sao lại có thể yêu được người đàn ông này? Cậu thật ngu xuẩn!

"Cậu khóc cái gì?" phát hiện trên mặt mình ướt át, anh dừng động tác lại, không khỏi ngạc nhiên nhìn thẳng cậu.

Cậu quay mặt qua hướng bên kia, không muốn anh nhìn thấy rõ sự yếu ớt của bản thân, cậu chưa bao giờ khóc trước mặt anh, nhưng mà bây giờ cậu không nhịn được mà nghẹn ngào "Tôi ghét anh,,, tôi chán ghét anh... người tôi ghét nhất trên đời này chính là anh..."

"Chán ghét tôi? Cậu cho là tôi sẽ để ý sao?" đôi mày anh nhíu lại , hai nắm tay nắm chặt.

Anh ta cái gì cũng không quan tâm, cậu hiểu mà, cậu chính là rất hiểu điều đó! Cậu xoay người, đem mặt vùi vào trong gối, tiếp tục khóc mà không có tiếng động, cá tính của cậu sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không trở mặt, chỉ biết âm thầm bi thương.

Nhìn cậu khóc hai vai run run, anh thở dài, cao giọng ngăn cậu "Đủ, đừng khóc!"

"Dù sao.... Anh cái gì cũng không để ý... anh cần gì phải quan tâm tôi khóc hay không khóc?"

Nghẹn ngào của cậu, nức nở của cậu, bay vào trong tai anh, phá lệ làm anh phiền lòng. Thật sự cho dù anh có là một con người vô cùng cứng rắn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, bảo anh phải làm thế nào chứ? Nước mắt quả nhiên là vũ khí, anh thực sự hoàn toàn không có cách.

Một lúc sau, anh ngồi dậy, đi xuống giường, cậu nghĩ anh cứ thế là rời đi, ai ngờ anh mang đến một cái khăn mặt, đặt lên người cậu nói "Lau nước mắt của em đi, đừng làm bẩn chăn đệm"

Anh không nói được một câu dễ nghe, cũng không đưa tay ra giúp cậu lau nước mắt. Ngoại trừ việc anh trời sinh bản tính lạnh lùng, còn bởi vì anh vẫn nhớ cái bẫy của cậu, bảo anh làm sao có thể dịu dàng đây? Cho dù ý nghĩ ấy có xuất hiện trong đầu, bè lũ cá tính ngoan cố vẫn khó có thể hành động.

Vương Nguyên bị trọc tức, anh ta lại để ý đến chăn đệm? Được lắm, đồ vật trong khách sạn này đều là tài sản của anh ta, anh ta đương nhiên là để ý, nhưng mà cậu cũng chả phải phục thuộc anh ta cái gì, cậu chính là cậu!

"Tôi mặc kệ! Tôi muốn khóc, đem cả cái giường này làm bẩn hết đi! Anh có thể làm gì tôi" cậu ngẩng đầu, mở to mắt, nước mắt vẫn là đổ rào rào, lại lộ rõ vẻ khiêu khích không thể khinh thường.

"Em thật to gan!" anh nắm lấy bả vai cậu mà lắc, vì sao một người chưa bao giờ dám phản kháng của anh, giờ phút này có thể hét to với anh, hơn nữa còn có vẻ vô cùng... chói mắt? Chẳng lẽ cậu không hề là một con thỏ con nhu nhược, ngược lại là mạnh mẽ giống như một con mèo hoang đang cắn anh!

Trong lúc anh đang nghĩ về điều đó, thì cánh tay trái truyền đến một trận đau đớn, ông trời, cậu quả thực cắn anh giống một con mèo hoang!

Anh đương nhiên làm cho cậu thực hiện điều đó không được lâu lắm, thu hồi cánh tay bị cắn, nhìn thấy một dấu răng vô cùng rõ ràng, anh cũng không bởi thế mà tức giận, phải nói là thấy thú vị, vợ cũ của anh không giống với trước đây, nhưng anh cũng không chán ghét sự thay đổi đó.

Cái cười mỉm trên môi anh là cho cậu hoảng, cậu như thế nào lại khiêu chiến anh ta, lại khiến anh ta vui vẻ?

"Em muốn khóc, muốn cắn đều được, tôi muốn ôm em!" không nói nhiều lời vô nghĩa, anh dùng hành động chứng minh, cởi cà vạt trói chặt hai tay của cậu, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người.

Cậu khinh hoàng không khóc nổi, anh ta thật sự sẽ làm như vậy, cảm giác như bây giờ trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản được anh ta.

Chỉ có điều là, anh mặc dù trói tay cậu lạ, nhưng không có những hành động thô bạo, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cậu, cũng ở trên người cậu chậm rãi tạo ra những tiết tấu gợi cảm, không bao lâu sau đã làm cậu thở dốc không ngừng..

Nghĩ đến việc đã ba tháng không ôm cậu trong tay, anh cũng không nghĩ gấp gáp gì, dù sao thì cũng bị bỏ đói lâu như vậy rồi, so với lập tức nuốt vào bụng không bằng tinh tế nhấm nháp.

"Đừng như vậy..." cậu thật muốn té xỉu, trước kia anh sẽ không bao giờ như vậy, anh có thể làm chuyện này đối với cô...

Trước kia bọn họ đều là làm tình trong bóng tối, anh không phải người đàn ông triền miên, hay dịu dàng, sẽ không có nhiều thời gian âu yếm trước (Quá trình khởi động ý ** ^^), mà cậu cũng chỉ là bị động thừa nhận, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, thế nào trong đêm nay tất cả đều thay đôi?

"Rốt cục cũng ngừng khóc?" Anh vẫn chú ý hai khóe mắt của cậu, những giọt nước mắt rốt cuộc đã ngừng, tiếng lòng đang buộc chặt của anh cũng được thả lỏng, có thể làm càn mấy chuyện xấu đối với cậu.

"Anh còn như vậy tôi vẫn muốn khóc!" cậu lấy nước mắt uy hiếp anh, chỉ sợ anh làm mọi cách trêu đùa là cậu mất đi lý trí.

"Như thế nào? Chịu không nổi sao? Em có thể khóc, nhưng tôi cũng sẽ không dừng" anh rốt cuộc kiềm chế không nổi, thẳng lưng giữ lấy cậu.

Ông trời ~~ anh âm thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc thì anh có thể nhớ lại cảm giác bên trong ấm áp này, đây là điều anh muốn, những ngày mất ngủ rút cuộc cũng được bồi thường, hôm nay anh đã có thể hoàn toàn thưởng thức, bỏ qua tất cả để đón nhận.

Toàn thân cứ việc nóng đến phát run, nhưng giống như trước kia, cậu có thói quen cắn môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng,

Anh không quen nhìn hành động này của cậu, tội gì phải ngược đãi chính mình? Anh lấy ngón tai cái đẩy môi cậu ra, giống như khiêu chiến nói: "Đừng im lặng như một con thỏ con, không phải em muốn cắn tôi sao? Hãy kêu lên giống như một con mèo hoang đi".

"Anh đừng có mà nghĩ...A!" vừa mới mở miệng, cậu không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ, đều do anh bỗng nhiên dùng thêm sức lực, hại cậu không thể chịu nổi.

Anh nở một nụ cười trầm thấp, đôi mắt đen mơ màng "Kêu thêm vài tiếng nữa, tôi phát hiện như vậy có ý tứ hơn".

"Tôi không muốn!" cậu quật cường lại định cắn môi, lại cắn được ngón tay của anh, làn da thô cứng rắn làm cho cậu cắn cũng không được, bỏ ra cũng không thể, anh chính là cứ vậy mà cố ý trêu đùa đôi môi cậu.

Không tiến cũng không lùi được, cậu bị ép vào đường cùng, mỗi khi anh cố ý thả chậm hoạc tăng nhanh, khoái cảm ùa đến làm cậu phát ra tiếng kêu nho nhỏ, âm thanh rất mềm mại, rất đáng yêu, ngay cả cậu cũng không dám tin tưởng đó là âm thanh chính mình phát ra.

"Cho đến bây giờ tôi cũng không biết, em lại gợi cảm như vậy" anh vô cùng thỏa mãn, âm thanh của cậu giống như xuân dược, làm cho máu trong người anh nhộn nhạo.

Hai tay bị cà vạt trói chặt, cậu cũng không có biện pháp đẩy anh ra, chỉ có thể mắng "Anh đừng quá đáng như vậy, anh ra đi, ra đi..."

"Xin lỗi không thể nghe theo em được, ai bảo em đẹp như vậy?" Anh thầm mắng chính mình trước kia không biết thưởng thức, vì sao lại luôn ở trong bóng tối mà có cô? Bây giờ trong ánh sáng trong trẻo của căn phòng, anh mới có thể thấy rõ nét quến rũ của cậu.

Đẹp? Cậu nhất thời choáng váng, lần đầu tiên nghe anh nói cậu đẹp, quả thật là không tin nổi, cậu vẫn nghĩ rằng trong mắt anh, cậu chỉ là một dáng vẻ không đáng chú ý, không thể nghĩ được anh đột nhiên nói cậu đẹp.

"Em ngây ngốc gì vậy? Chuyên tâm chút đi!" Tay anh túm lấy mông cậu dùng một chút lực, yêu cầu toàn bộ sự chú ý của cậu, chuyện này không phải là anh độc diễn, cũng muốn cậu cảm thấy thoải mái, nếu không thì có nghĩa lý gì?

"Tôi... anh..." trong đầu cậu hoàn toàn mê muộ, toàn thân nóng lên, ngay cả muốn mắng anh cũng không thể mắng được, chỉ có thể trợn to đôi mắt.

Anh lo nghĩ, rốt cuộc quy tội đến chính mình "là tôi làm không tốt, mới làm cho em ngẩn người? Tôi đây sẽ cố gắng thêm một chút nữa".

"Không... anh không cần..." cậu chưa kịp nói cái gì, đã bị anh điên cuồng giữ lấy, ngoài việc thở gấp ra không có lựa chọn nào khác.

Đêm đã khuya, nhưng người lại không thể bình tĩnh, Vương Nguyên ngã mình xuống giường lớn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi. Cậu rút cục không còn sức để nói chuyện hoạc nhúc nhích, chỉ có thể làm cho hai mắt khép lại đi vào giấc ngủ.

Vương Tuấn Khải giúp cậu thả lỏng hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc trầm thấp cất tiếng nói "Em là người của tôi, từ đầu cho đến cuối cùng, em đều là của tôi".

Kết luận lúc trước kết hôn đã bị phủ định, anh nghĩ chỉ cần có cậu một lần, sẽ nhận rõ là cậu chẳng là gì, chỉ là thời gian lâu lắm rồi nên anh mới thế.

Những bây giờ anh đã nhận ra, chính mình trong hôn nhân trước đây khách nhau một trời một vực, tự biến mình thành kẻ cam chịu đàn ông "chế ước", ngoài Vương Nguyên ra không thể nghĩ muốn nổi ai, thật là muốn phát bệnh, duy nhất chỉ có kế này, chỉ có thể đem cậu ôm thật chặt, không để cho cậu có thể đi bất cứ chỗ nào.

-----------------------------------------------------------

Dạo này tuj mai danh ẩn tích lâu quá.

Tuj đang cực lực ôn thj , mấy bài KT cứ dùi dập quá trời lun. Hết KT 1 tiết tới 15' rùi truy bài nữa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip