Chap 7 : Khó hiểu

Sáng sớm, vào văn phòng, Vương Tuấn Khải giao cho trợ lý mấy nhiệm vụ, sau khi nghe xong người trợ lý luôn luôn làm hết phận sự không khỏi âm thầm giật mình: Chủ tịch đột nhiên lại muốn tặng hoa , hơn nữa còn là tặng cho phu nhân tiền nhiệm?

Kinh ngạc của kinh ngạc, trợ lý luôn luôn làm hết phận sự vẫn y lệnh mà làm việc, chấp hành nhiệm vụ siêu cấp mà chủ tịch giao.

Một giờ sau, một người đưa hoa ôm một bó hóa hồng cực lớn đi vào công ty thiết kế Sơn Hải, mùi hương cùng vẻ đẹp của những bông hoa kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Thật ra thì cũng không cần phải hoài nghi, người đưa hoa đã rất nhanh liền mở miệng nói: "Xin hỏi Vương Nguyên ạ? Làm ơn ký vào giấy nhận giúp".

Mọi người đang chăm chú nhìn mình, Vương Nguyên sợ hãi đi lên ký tên, nhân viên đưa hoa lộ ra nét tươi cười, gật đầu rồi rời đi.

Trong nội tâm Vương Nguyên đều biết, đây là Vương Tuấn Khải bắt đầu theo đuổi cậu, nhưng mà có cần thiết phải làm cho một trận lớn thế này sao? Tuy rằng cậu có tâm lý hư vinh, nhưng mà làm thế này cũng thu hút ánh mắt để ý của mọi người quá đi?

"Thật là hâm mộ ~~" hai người nữ đồng nghiệp vây lại bên cạnh.

"Nếu không chê ít, các chị lấy một ít để cắm trên bàn đi!" Vương Nguyên làm người thuận nước đong thuyền, nếu không nhiều hoa như vậy cậu cũng không biết nên để chỗ nào đây?

Lo lắng của cậu lại tăng lên gấp bội, đương nhiên cửa hàng hoa đưa hoa đến đây ba lượt, buổi sáng, giữ trưa cùng lúc trạng vạng, là ba bó hoa tươi phân biệt, có hoa hồng, hoa bách hợp, lan Tử La, mùi hương tràn ngập toàn bộ văn phòng.

Từng người đồng nghiệp đều cười với cậu đầy ái muội, không cần phải nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu ra được, Vương Nguyên là có người theo đuổi, hơn nữa là là một đại tình thánh!

Về phần những lời đồn đãi về cậu với Lưu quản lý, hiện tại đã bị bỏ ra phía sau, đề tài mới nhất là người hâm mộ thần bí, mới mẻ hơn nhiều.

Vương Nguyên dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, không cho người nào nhìn ra cậu có nội tâm phức tạp, tuy nói có chút mất hứng, thật ra là vẫn có phần vui sướng, dù sao quen biết Vương Tuấn Khải mười năm nay, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cậu, điều này khó có được!

Sau khi tan tầm, mọi người đều về hết, Lưu Nhất Lân mới đến trước bàn Vương Nguyên, nhìn ba bó hoa tươi có giá trị xa xỉ, nội tâm không biết vì sao ê ẩm đau khổ.

"Xem ra có người đang nhiệt tình theo đuổi cậu."

"Thật ra... anh ấy... anh ấy là chồng trước của tôi" Vương Nguyên không nghĩ dấu diếm quản lý, anh là người bạn duy nhất của cậu trong công ty.

Lưu Nhất Lân lập tức "A" một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết "chồng trước của cậu nhất định hối hận vì đã cùng cậu ly hôn, muốn toàn lực vãn hồi, có phải vậy không?"

"Có thể là..." nhưng cậu không nghĩ tới Vương Tuấn Khải lại khoa trương đến như thế, anh người mà luôn có tác phong bình tĩnh là người nào vậy?

Sắc mặt của Lưu Nhất Lân rất phức tạp, anh không vui, lại không có tư cách không vui "cậu sẽ quay đầu lại sao?"

"Tôi cũng không biết" cậu đối với bản thân mình không có tin tưởng, xếp hợp lý Vương Tuấn Khải lại càng không tin tưởng, việc theo đuổi này có thể liên tục được bao lâu? Chỉ sợ anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, không được vài ngày không khéo lại trở mặt.

"Mặc kệ như thế nào, hy vọng chính cậu được vui vẻ " anh cố gắng áp chế những ích kỷ trong đầu, chân thành chúc phúc.

"Cảm ơn quản lý."

"Trừ bỏ thân phận quản lý, tôi cũng là một người bạn quan tâm cậu. Nếu cậu cùng anh ta có vấn đề gì, có thể tùy lúc mà tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp đỡ!" anh vỗ ngực, hoan nghênh cậu tùy lúc cậu đến dựa vào.

"Vâng..." cậu có ngu ngốc cũng có thể cảm giác được, sự quan tâm này đã vượt quá sự quan tâm của cấp trên đối với nhân viên, trong đầu cậu lướt nhanh ý nghĩ về việc phải làm gì bây giờ, rồi sau đó mỉm cười nói: "Quản lý, thế còn anh thì sao? Có đối tượng nào tốt hay chưa vậy?"

"Tôi?" Lưu Nhất Lân xoa xoa cái gáy, tự giễu nói: "Tôi bận quá, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, huống hồ hoàn cảnh công tác đều là đàn ông chiếm đa số, muốn tìm hiểu cũng không có cách nào"

Cậu nhắc nhở anh nói: "Anh đã quên Lưu Chí Hoành làm việc ở đài truyền hình sao? Cậu ấy là người quen biết rộng, quen rất nhiều người độc thân, có thể nhờ cậu ấy giới thiệu."

Vẻ mặt của anh cứng ngắc mất vài giây, nói không nên lời trong lòng không biết vì sao tê tái, nhưng nụ cười tươi sang sảng nhanh chóng phục hồi "được, chờ lúc nào tôi rảnh đi!"

Có thứ gì đó vừa được lên men, cứ như vậy mà bị chìm xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất, vẫn chờ đợi thời cơ phát huy tác dụng.

Ngoài việc mỗi ngày đều ba lần tặng hoa, Vương Tuấn Khải cũng thường tới đón Vương Nguyên lúc tan tầm, tặng cậu một đống châu báu với quần áo đắt tiền, đưa cậu đến những nơi những người yêu nhau thường đến, ở trong sức tưởng tượng bần cùng của anh, đàn ông theo đuổi phụ nứ chính là có những chuyện như này đi!

Tuy rằng khi xem phim thì anh ngủ, lúc đi dạo thì không nhừng nói chuyện điện thoại, ăn cơm còn muốn lật xem công văn, nhưng nói như thế nào thì cũng coi như là hẹn hò.

Anh cũng không chán ghét hình thức ở chung này, hóa ra hai người trừ bỏ trên giường ra còn có việc khác để làm, phát hiện ra điều mới mẻ như thế, công việc cho dù có nặng nề đến đâu, có thể cùng cậu gắn bó một chỗ, chỉ là nghe được một một chút âm thanh của cậu, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé của cậu, còn có một loại thảo mãn không thể nói thành lời.

Điều không được hoàn mỹ chính là, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, Vương Nguyên kiên trì không cho anh tiến thêm bước nữa, mặc kệ anh muốn ngủ lại ở phòng nhỏ của cậu, hoặc mang cậu về Vương gia, thậm chí là thuê phòng khách sạn, cậu cũng một mực dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Lý do quan trọng nhất của cậu là: "Anh còn không theo đuổi được em, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy?"

"Chúng ta đã kết hôn!" anh lâm vào chán nản, đã sớm là vợ chồng thế mà lại giải quết không xong không thể đụng vào cậu? Buồn cười!

"Chúng ta đã ly hôn!" cậu không nhúc nhích cũng không cười to, âm thầm lấy nóng vội của anh làm niềm vui.

"Em như thế thật là tàn nhẫn, em biết không?" Xem ra không ăn được, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi anh đã sớm hưởng qua ngon ngọt, bỗng nhiên bắt anh nhịn ăn làm thế nào?

"So với anh còn kém" cậu lạnh lùng đáp trả anh một câu.

"Rốt cuộc thì muốn anh làm thế nào mới được?" anh không nghĩ tới bản thân mình lại có ngày hôm nay, anh lại phải đi cầu xin vợ mình? Cậu bé xùng bái anh đã sớm biến thành một người độc lập có cá tính.

"Anh chưa từng theo đuổi qua?" cậu khinh thường liếc anh một cái, ánh mắt khiêu chiến là cho anh càng muốn âu yếm.

"Không có, đều là bọn họ theo đuổi anh" cái này không ai có thể bì nổi với anh.

"Sống đến già sẽ học được già, xem ra bây giờ anh bắt đầu học cũng không muộn", cậu liền chán ghét cái thái độ quá dư thừa tự tin của anh, người đàn ông này khả năng là làm cái gì cũng thuận buồn xuôi gió, lại không biết thế nào là dịu dàng nồng nhiệt, anh còn phải học nhiều!

Giọng nói của anh cố giảm âm lượng "Vương Nguyên! Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh." Chết tiệt, cậu như thế nào phải tra tấn anh mới thấy vui sao?

"Em tin chắc là có rất nhiều phụ nữ ngày đêm yêu thương nhung nhớ anh, nếu chờ không kịp, anh có thể tùy tiện chọn một người."

"Em biết rõ anh chỉ muốn em!" giết chết anh đi, anh cũng không hiểu được tại sao? Rõ ràng đều ôm cậu như vậy rất nhiều lần, anh lại hưng phấn giống như một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, thậm chí so với trải nghiệm còn chờ mong hơn, đây là đạo lý gì chứ?

Không cần nói nhiều, anh trực tiếp hành động, cho dù cậu lạnh lùng trào phúng, nhưng so với anh cũng bị chết khát rồi.

Khi anh hôn lên đôi môi cậu, cậu không khỏi thở dài trong lòng, người có khát vọng không chỉ mình anh, kỳ thật cậu cũng giống anh là chờ mong.

Nhưng mà cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, đây là bản tính con người, lời nói của Lưu Chí Hoành cứ quanh quẩn bên tai cậu, cậu thừa nhận là cậu sợ, giả sử nếu hợp lại anh coi thường cậu, cõi lòng của cậu sẽ tan nát đến không thể gom nhặt lại được.

Loại tình cảm vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này, người luôn luôn tự tin như anh có thể biết sao?

Một nụ hôn nồng nhiệt thật dài, làm cho anh có hơi chút thỏa mãn, lại nghĩ có thể tiến thêm một bước "em chính mình chọn địa điểm, anh đêm nay nhất định phải."

"Em nói không cần sẽ không chọn!" hô hấp của cậu còn chưa trở lại bình thường, cũng đưa ra chủ ý cự tuyệt ngay.

Đột nhiên anh cảm thấy đã chịu đủ, từ nhở anh như là con trời, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn có cái gì có cái đó, mà biểu hiện nổi trội xuất sắc của anh cũng chứng minh rồi, anh quả thật là đáng giá để mọi người ngưỡng mộ cùng chờ mong.

Mà bây giờ anh cầu vợ trước quay lại, còn biến thành một người đàn ông đi tìm bất mãn, đây hoàn toàn là không có thiên lý, người cao ngạo như anh sao có thể nhẫn nại?

"Trò chơi này đã chơi đủ chưa?" trong lòng tức giận, càng nghĩ càng nóng, anh ngay cả trong lời nói của mình cũng nhảy dựng lên. " Anh chiều chuộng, bây giờ tất cả anh đều đã làm, em bao giờ mới vừa lòng đi? Đừng giả dạng làm thánh, chúng tan ngay cả con cũng đã sinh rồi, em còn muốn anh tôn trọng trinh tiết của em như thế nào nữa?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh sợ, thấy lời mình vừa lỡ nói ra không thích hợp lắm, chỉ thấy cậu rung rung một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia làm cho anh suốt đời khó quên.

Chỉ thấy trong mắt cậu rưng rưng, cắn chặt môi dưới, như là bi thương đến chết tâm, dùng hết sức lực sở hữu mới nói ra được "Vương Tuấn Khải, anh vĩnh viễn cũng không biết được, em muốn nhất cái gì."

"Em..." anh không nói gì để chống đỡ, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của cậu.

Một lực lượng kỳ lạ mãnh liệt thổi quét qua anh, ngực giống như có một tảng đã đè nặng, trầm trọng đến mức anh không thể hô hấp, hay là... cảm giác này gọi là hối hận, đã gọi là đau lòng.

Anh rất hận tình huống này, nếu một lần nữa nhìn lại ánh mắt đau thương muốn chết kia của cậu, chỉ sợ anh sẽ muốn giết chết chính mình, nhưng anh rốt cuộc nên là như thế nào? Thông minh tự phụ như anh, vì sao một nửa chủ ý cũng không có?

Trên đường lái xe về nhà, không gian yên tĩnh như đang ở giữa quan tài, bỗng nhiên anh phát hiện chính mình nhớ tới lời bài hát, anh chỉ nghe qua một lần lại ấn tượng rất sâu...

"Mất em, có được thế giới thì như thế nào? Những khát vọng trong mơ của em, anh nghĩ vĩnh viễn sẽ không biết... anh mất đi em, thắng thua hết thảy vẫn lạnh lùng như cũ, ai có thể làm cho anh yêu thương, trừ bỏ em..."

Lúc trước anh cho rằng bài hát này ca từ thật ngu xuẩn, hiện tại anh hiểu được chính mình càng ngu xuẩn, có một số việc không nên tự thử nghiệm tài năng lĩnh hội, nhìn đôi mắt mang theo sầu bi của cậu, anh nghĩ cả đời này anh cũng không quên được...

"Anh có biết hay không em muốn nhất là cái gì?"

Vương Tuấn Khải phát hiện chính mình hỏi cái vấn đề rất ngu xuẩn, lời cũng đã nói, không thu hồi được.

Anh đã có vài đêm mất ngủ, ban ngày lại không nhừng miên man suy nghĩ, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương của Vương Nguyên, làm cho anh muốn phát điên, người này đến tột cùng có ma pháp gì, đưa anh mau chóng vào địa ngục bi thảm, người hận nhất cũng chính là anh.

Ngày chủ nhật tại sân gôn, anh cùng cha mình hàng tháng vẫn cùng nhau đánh gôn một lần, mẹ thì đang là hội viên ở câu lạc bộ học du già, chờ hai người đánh xong thì ba người cùng ăn cơm, đây là thời gian duy nhất gia đình họ trao đổi với nhau.

Vấn đề của con trai làm cho Vương Tuấn Triển nhíu mày, khóe mắt của bọn họ đều giống nhau, vừa nhíu lại thì càng có vẻ nghiêm túc.

"Ta nghĩ, ta hiểu biết nhiều hơn con một chút" Kỳ thật ông rất hứng thú khi con bàn đến chủ đề này, trước đây bọn họ nói chuyện nội dung chủ yếu là chuyện chơi bóng, thực sự giống như xã giao với khách vậy.

Đôi khi ông cũng hoang mang nghĩ, hai vợ chồng tính tình đều đầm ấm, tại sao lại sinh ra một đứa con vừa lại lạnh lùng lại vừa cứng? Nhưng có lẽ cây vạn tuế cũng có một ngày nở hoa, con mình trưởng thành trễ một chút cũng không sao.

Tuy rằng rất mất mặt và ngu xuẩn, nhưng Vương Tuấn Khải đang tò mò vẫn hỏi.

"Ta với mẹ con kết hôn ba mươi năm, ta cho đến bây giờ đều không làm thế nào hiểu được mẹ con đang suy nghĩ cái gì, bà ấy cho là quan trọng thì ta đều không thấy quan trọng, ta cho rằng quan trọng thì mẹ con lại cho là nhàm chán" Vương Tuấn Triển tạm dừng một chút, khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc. "không sao cả, không cần biết gì nhiều lắm, chỉ cần yêu người đó là đủ".

"Yêu?" Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy bắt đầu nổi da gà, chữ này làm cho anh một trận không tự nhiên.

"Đúng vậy! chính là yêu, không có đáp án khác" Vương Tuấn Triển trong mắt ánh lên sự hiền từ và thông minh, đó là kết tinh sáu mươi năm sống trên đời của ông. "Khi con thực sự yêu một người, niềm vui của người đó chính là niềm vui của con, nỗi buồn của người đó cũng chính là nỗi buồn của con, con không cần hiểu được nhiều lắm, chỉ cần quan tâm người đó, tôn trọng cậu ấy, tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào."

Vương Tuấn Khải in lặng suy nghĩ, anh phảng phất như đã hiểu một chút gì đó, nhưng lại không thể dùng lời để diễn tả.

Nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của con, Vương Tuấn Triển sờ sờ bộ râu, nghĩ đây thật là một điều ngoạn mục, điều này đã làm cho ông nghĩ đến đứa con kiêu ngạo này, khuyết điểm lớn nhất chính là quá vĩ đại, quá thuận lợi, thậm chí chưa từng khốn khổ vì tình, bây giờ mới bắt đầu cũng không lo là quá muộn đâu!

"Con không phải vừa mới ly hôn, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng?"

Tin tức về vụ ly hôn của con, sau này bọn họ mới biết được, từ khi con chính thức kế thừa, ông thôi không lãnh đạo lùi về hưu, cùng với vợ đi khắp nơi ngao sơn ngoạn thủy cũng không tìm hiểu cuộc sống của con trai, chỉ biết là cháu nội cũng rất thông minh.

Không nghĩ đến vẻ bề ngoài hòa bình tan biến, cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm chấm dứt, Diệp Đình Linh gọi điện đánh tiếng hỏi con dâu, xác định là con dâu chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn. Nhưng nguyên nhân thì không cần phải nói, nhất định là con mình đối với con dâu không đủ yêu thương, có lẽ cuộc hôn nhân này từ đầu đã là rất miễn cưỡng.

"Cha cũng biết người đó, là papa của con trai con" Vương Tuấn Khải không nghĩ sẽ che dấu, dù sao cha mẹ sớm hay muộn rồi cũng biết, anh nếu lấy thì đối tượng là vợ trước.

"Vương Nguyên? Con muốn một lần nữa theo đuổi nó?" Vương Tuấn Triển chấn động, lại ngoài ý muốn đánh bóng một cú rất đẹp, ha ha xem ra mọi thứ đều xoay vần.

"Cậu ấy bảo con một lần nữa theo đuổi cậu ấy, con cũng không biết là tại sao? Lại cùng nhau tổ chức một hôn lễ long trọng không phải tốt sao?" Vương Tuấn Khải phá lệ dùng sức đánh bóng, lại bùm một tiếng bóng rơi xuống nước, đây là điều anh lạc hậu nhất so với cha mình.

"Ôi trời! Đầu óc con đơn giản vậy sao?" Vương Tuấn Triển khó mà có cơ hội khiển trách con, tuyệt đối không buông tha cho cơ hội này.

"Là cậu ấy nghĩ như vậy rất phức tạp, làm gì mà vòng một vòng lớn như thế, dù sao kết quả chẳng giống nhau?" Lại một bóng nữa rơi xuống nước, Vương Tuấn Khải nghĩ muốn buông luôn gậy golf, hôm nay là vận gì thế không biết?

"Trong cái quá trình nói chuyện yêu đương này, quá trình tuyệt đối là rất quan trọng, càng nhanh lại càng không có kết quả mà ta muốn".

"Nói chuyện yêu đương? Rất không hiệu quả!" lần thứ ba đánh bóng rơi xuống nước, Vương Tuấn Khải không nhịn được mắng "đáng giận!".

"Xem đi, dục tốc bất đạt*, chuyện yêu đương cũng giống như khiêu vũ, ta tiến lên một bước đối phương lùi lại một bước, đối phương tiến lên một bước ta lùi lại từng bước, tìm ra nhịp của hai người thì cả hai sẽ là một cặp khiêu vũ hoàn hảo"

Cha phất cờ làm cho Vương Tuấn Khải rơi vào trầm tư, quả thật là anh cố chấp sao, rất nóng vội sao? Anh càng muốn giữ chặt, cậu càng muốn chạy trốn? Nên làm thế nào để cậu cam tâm tình nguyện, chủ động đón nhận ôm ấp của anh? Anh phát hiện ra đây là một môn học rất khó, anh biết đây chính là giới hạn của anh.

Cha còn có nói "yêu", ý này nghĩa là sao? Có thể ăn, có thể sử dụng, có thể kiếm tiền? Anh với chuyện này không có khái niệm nào cả, nhưng anh xác định, anh đối với Vương Nguyên không chỉ là dục vọng, nếu không sẽ không lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sương mù và nước mắt, sẽ không đau lòng giống như bị người khác chém hơn mười nhát dao.

Trước khi kết hôn, anh bởi vì điều kiện suất chúng, có rất nhiều phụ nữ chủ động theo đuổi tiếp cận anh, làm cho anh ôm trò chơi tình ái, kế hoạch đến năm ba mươi tuổi sẽ tìm người ngoan để kết hôn, ý tưởng này thực tế cũng thật là ích kỷ.

Năm đó anh hai mươi ba tuổi kiêu ngạo và tự phụ, nghĩ rằng ai cũng không thể thu phục được mình, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị một người có vẻ bề ngoài hiền lành làm hại, vẫn là dùng phương thức mang thai cũ, anh giận mình muốn chết, cũng hận đối phương thấu xương, chính là lạnh lùng đến bảy năm.

Bảy năm, ân oán cũng nên kết thúc rồi, anh không thể không thừa nhận với chính mình, anh đã làm được rồi, cậu cũng không phải là đại gian ác gì, tội gì phải nhẫn nhịn rất nhiều ngược đãi của anh?

Sau khi ly hôn anh mới dần dần tỉnh ngộ, chính mình thật ra một chút chán ghét cậu cũng không có, ngược lại là chính anh cưỡng bức bản thân mình không cho thích cậu, bởi vì hứa hẹn với chính mình lúc trước, hành động theo cảm tính, không chịu yêu thương cậu.

Chuyện bây giờ, anh nên làm thế nào để đưa cậu trở về? Nó đã trở thành vấn đề đâu đầu nhất của anh.

Có lẽ anh nên bắt đầu thành thực với chính mình, thành thực đối mặt sự thật... anh đã vì cậu mà tâm động thật sâu là chuyện thật...

Đương nhiên lúc ăn cơm trưa, Diệp Đình Linh không biết rõ cho nên nhìn chồng mình, sao có vẻ mặt thần thần bí bí? Lại quay sang nhìn con một cái, như thế nào lại có dáng vẻ hốt hoảng?

Có điều bà cũng không lập tức truy vấn, về sau chồng bà tự nhiên sẽ nói cho bà biết, dám có can đảm không nói cho bà biết xem.

"Khải, cuối tuần này mẹ muốn đưa Khắc Tuấn đi chơi, thằng bé ngày đấy chắc là không cần học chứ?" Diệp Đình Linh dường như không có việc gì hỏi.

Vương Tuấn Khải không yên lòng lấy thì quấy bát canh, nghe tiếng mẹ hỏi đến lần thứ hai mới hoàn hồn đáp:"Khắc Tuấn ngày cuối tuần không cần phải học, cuối thứ sáu mẹ có thể đón cháu".

"Như thế nào? Thằng bé không phải có một đống khóa học?" Diệp Đình Linh sớm đã biết rằng cháu mình có lịch học đã được sắp sẵn, nên mới cố ý hỏi trước, để tránh không khỏi ảnh hưởng đến lịch học.

"Con đều cho bỏ rồi" Vương Tuấn Khải nhún nhún vai trả lời.

"Hả, vậy cháu chúng ta bây giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần?" Vương Tuấn Triển cũng có chút ngạc nhiên, con mình rốt cục cũng mở trói cho cháu, rất thần kỳ.

"nói, cậu ấy cho rằng Khắc học nhiều môn quá" việc nhỏ này không đáng kể chút nào, anh đều có thể nghe theo cậu, nhưng vì sao chính cậu lại không chịu ngoan ngoãn gả cho anh?

"Vương Nguyên?" Nghe được tên con dâu, Diệp Đình Linh không khỏi trợn to mắt, như thế nào mà con dâu mới ly hôn còn lui tới? Con mình thậm chí lại bắt đầu nghe theo lời nói của con dâu?

Bà cùng chồng trao đổi một cái ánh mắt, nghi vấn đã được giải đáp, hiển nhiên là con có ý muốn vãn hồi, thật đúng là ngạc nhiên mà.

Diệp Đình Linh giả vờ dường như không có chuyện gì, thản nhiên nói ra một đề nghị:"Mẹ đây nghĩ, hai vợ chồng cùng nhau đưa Khắc Tuấn đi chơi đi! Con không phải có cả đống biệt thự ở gần biển sao không dẫn bọn họ đó chơi một chút."

"Nói cũng thật là, con đã quên mất là có thể làm như thế, thật ngốc quá!" Vương Tuấn Khải tự gõ lên đầu mình, anh kết hôn đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ mang vợ con đi du lịch, cuối tuần này sẽ có hiệu quả, anh nghĩ.

Không tự chủ được, anh bắt đầu ảo tưởng hình ảnh cùng Vương Nguyên thức trắng đêm tâm sự, bọn họ có thể tán gẫu thật nhiều thật nhiều chuyện, nhưng vì sao là không phải thức trắng đêm hoan ái? Khát vọng của anh đối với cậu không chỉ là khát vọng thân thể, mà còn có cả khát vọng tâm hồn sao?

Không biết nói cái gì mới làm cậu vui vẻ, anh phát hiện chính mình không biết mở miệng nói gì, trên thực tế, biểu đạt tình cảm đối với anh có vẻ hoàn toàn xa lạ.

Nhìn con cười ngây ngô trong chốc lát, rồi chốc lát lại thở dài, trăm phần trăm là dáng vẻ của một người đàn ông đang yêu, Diệp Đình Linh cùng Vương Tuấn Triển trong lòng kinh ngạc, nhưng chưa phát biểu bình luận gì , tiếp tục nhấm nháp thức ăn. Chính là ở dưới bàn, bọn họ đá chân với nhau mấy lần, có một loại tình cảm vui sướng không nói nên lời.

Khả năng tổ chức hôn lễ lần hai là cực cao, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị, nói không chừng còn có thể có đứa cháu thứ hai được sinh ra, nghĩ đến những hình ảnh tốt đẹp ấy, trong mắt hai vợ chồng đều ánh lên tia vui mừng.

--------------------------------

Đinh đinh

7h sáng ngày thứ hai, đánh thức Vương Nguyên không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện thoại di động.

"Alo?" cậu mắt nhắm mắt mở, trong lòng nghĩ là ai mà sớm thế đã gọi? công ty có việc gấp chăng? Hay là sức khỏe con trai không được tốt?

Bên tai truyền lại 1 giọng nói bình tĩnh: "em ăn cơm chưa?"

Âm thanh này, âm thanh này...không phải là chồng trước của cậu hay sao? Cho dù là nửa tỉnh nửa mê cậu lập tức nhận ra ngay và tỉnh ngủ hẳn.

"Uh... vẫn chưa." Cho dù thế nào, cậu là 1 người có lễ phép, đương nhiên trả lời 1 cách lễ phép.

"Mau đi ăn đi." Vương Tuấn Khải cơ bản không biết mình nói cái gì, anh chỉ là muốn nghe giọng nói của cậu, nhưng anh tuyệt đối không nói nổi những từ buồn nôn đó, vì vậy, không nói lời quan tâm, thế này coi như là quan tâm đi.

"Oh... vâng." Cậu đóng băng rồi, chỉ có thể ngốc nghếch trả lời.

Kết thúc trò chuyện, Vương Tuấn Khải gác máy, đến 1 câu tạm biệt cũng không nói. Không phải là anh không muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng anh cảm thấy xấu hổ chết mất rồi, mọi việc đều thật ngu xuẩn, nói cách khác, biểu hiện của anh giống như 1 người tâm thần vậy!

Làm thế nào để 1 người quan tâm, đối với anh mà nói còn khó khăn hơn kế hoạch kết hợp xí nghiệp.

Tính gì thế này? Vương Nguyên nhìn chằm chằm điện thoại, không biết nên nổi giận hay vui mừng, hành động của anh nói lên sự quan tâm không bằng nói là ngốc, mới sáng sớm đã dùng ngữ khí mệnh lệnh nói cậu đi ăn, còn không bằng bảo anh tự đập đầu vào tường!

Lần trước sau khi 2 người chia tay trong bất hòa, đã 1 tuần rồi, anh chỉ có thể nghĩ ra chuyện ngu ngốc này sao? Thế mà trên thương trường anh hoành hành không bị cản trở, trên tình trường lại là 1 chú chim non.

Xem ra anh vĩnh viễn không hiểu được cậu muốn gì, cái gọi là "dịu dàng", trên người anh nên là khiếm khuyết trời sinh, đời sau khó thấy!

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cậu đều nhận được ba cú điện thoại, vào lúc ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, Vương Tuấn Khải dường như ăn nhầm thuốc rồi, tất nhiên lấy vô vị làm thích thú cậu từ không tin đến không có cách nào khác nhẫn nại nhìn sắp nổ rồi.

Trưa ngày thứ 5, Vương Tuấn Khải lại gọi điện "hỏi thăm sức khỏe", lời cũng không thay đổi. "Em đã ăn cơm chưa?"

Cậu chịu đủ rồi, người này không phải là bố mẹ cậu, cứ cho là bố mẹ cậu cũng không lộn xộn như thế này, cậu lại không chống lại chỉ sợ sẽ không tỉnh táo. "Việc em ăn rồi hay chưa không liên quan đến anh, xin anh đừng gọi điện nữa!"

Vương Tuấn Khải phân tâm, hóa ra anh làm cậu bực mình rồi, anh thật ngốc, quan tâm mất 5 ngày mới phát hiện ra người ta không cảm kích, nhưng anh lại không thể giải thích được, mỗi ngày đều quay số điện thoại của cậu, sau khi kết thúc còn vô ý cười 1 cách ngu ngốc.

Đây là yêu sao? Cả đời anh chưa từng yêu người nào, lần đầu đã mất công thế này, hiệu quả lại ngược lại, thật đáng buồn cười, nhưng ở tận đáy long lại cảm thấy ngọt ngào.

Đầu dây bên kia yên tĩnh 1 lúc lâu, cậu cứ tưởng đường truyền có vấn đề, đột nhiên nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh: "xin lỗi, kỳ thực... anh chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của em..."

Lời xin lỗi điềm tĩnh của anh làm nỗi bực tức của cậu hoàn toàn tiêu tan thậm chí có chút đau lòng, hóa ra anh làm việc ngu ngốc này vì cái lý do này?

"nghe thấy giọng em để làm gì?"

Giọng anh không bộc lộ lưu luyến. "anh cũng không biết, là muốn nghe, mỗi ngày đều muốn nghe."

Ngoài nghe thấy giọng của cậu, anh còn muốn mỗi ngày được gặp cậu, nhưng lại sợ cậu không tha thứ cho sự lỡ lời lần trước của anh, đành phải "tàng hình" hi vọng nỗi bực dọc của cậu tiêu tan, ai biết lời hỏi thăm của anh lại làm cậu tức giận.

Hừ, thật khó hiểu, lời yêu thương thật khó nói, anh không có kiên nhẫn để thích hợp những việc phiền phức này, nhưng để thích hợp được không còn cách nào khác, cho dù thế nào, anh quyết định dùng những lời dịu dàng, hồi phục người vợ yêu của anh.

Tim cậu đập mạnh, nhưng tự nhắc nhở không nên vì thế mà yếu mềm, như này có phần quá đơn giản, lời nói của anh lần trước vẫn còn in trong trái tim cậu, từ khi anh không tôn trọng cậu, không muốn mất công the đuổi cậu, sự việc đã không có chỗ để điều đình.

"được, anh đã nghe thấy rồi, còn có chuyện gì nữa?"

Người con trai xấu xa, phải đối xử lạnh lùng với anh như nào nữa mới được? Bất đắc dĩ anh đành phải dựa vào đứa con trai làm mồi câu. " Hôm nay là thứ 6, tối nay không phải học thêm, em có muốn đến thăm con hay không?"

Anh rất thông minh, hiểu được điều cậu muốn. "nếu anh không có ý kiến gì, em muốn đến thăm Tiểu Tuấn, tiện thể làm cơm tối cho con."

"vậy để anh đến đón em." Anh không sửa tên thân mật của con đối với cậu, cho dù anh không thích gì cách gọi Tiểu Tuấn,

"không cần, em phải đi sớm mua thức ăn." Cậu xem đồng hồ, bắt đầu tính xem hôm nay nấu món gì.

"mua thức ăn?" anh cực ít làm loại việc này, phân tâm 1 lúc mới hiểu. "anh đi đón em."

"em tự đi là được rồi." cậu vẫn không định tha thứ cho anh, mới không muốn cùng anh đi.

"Bây giờ anh đã đến cửa công ty em rồi ." anh không cho cậu thời gian trả lời, gác máy luôn.

Ngoài dịu dàng ra phải có chút quyết đoán, nếu không chú mèo hoang của anh rất dễ liều trốn.

"Này? Alo!" Cậu trợn mắt nhìn điện thoại, quả nhiên Vương Tuấn Khải vẫn là Vương Tuấn Khải, vẫn lộng hành độc quyền như vậy, cậu có thể đợi anh thay đổi được bao lâu? Thật hi vọng có người có thể làm anh lĩnh ngộ, theo đuổi không phải là làm như vậy, bây giờ không chuộng kẻ xấu xa rồi, hãy làm một người đàn ông tốt xem!

6 giờ chiều, đến giờ tan làm, các đồng nghiệp đều lần lượt ra về, Vương Nguyên cũng bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, lúc này Lưu Nhất Lân đi đến trước bàn làm việc của cậu, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: "có cần quá giang xe tôi không? Hay là có người đến đón cậu rồi?"

Cậu cầm lấy chiếc túi da, cố làm ra vẻ tự nhiên. "à... chồng trước đến đón tôi rồi, tôi phải nấu cơm cho con tôi ăn."

"Hai người lại làm hòa rồi à?" Lưu Nhất Lân không muốn như vậy, ánh nhìn không cách nào rời khỏi cậu được, chú ý nhất cử nhất động của cậu.

Qua mấy ngày, không có người đưa hoa đến, chiếc xe xa hoa cũng không xuất hiện ở cửa, anh nghĩ người đàn ông đó đã buông tay rồi, không ngờ rằng vẫn còn lấy con trai để làm lý do, người ngoài khó có thể chen chân rồi.

"Tôi cũng không biết có nên làm lành hay không, nhưng mà, thực sự tôi rất muốn gặp con trai mình."

"Rất tốt, người ở nhà nên ở cùng nhau." Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình.

"Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ!" Vương Nguyên không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cậu cảm thấy rất áy náy.

Nếu Vương Tuấn Khải không tồn tại, có lẽ cậu cũng thích Lưu Nhất Lân. Nhưng con người sinh ra không có "nếu như" chỉ có "như vậy".

---------------------------------------------

Nếu có lỗi chính tả hay sai gì thì cmt mình sửa nka 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip