Chương 17 + Chương 18 (end)
CHƯƠNG 17: TÂM SỰ . . .
"Ta hỏi này, có phải mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon giấc có đúng không a." Chí Hoành chịu không nổi áp lực của mọi người, liền bắt đầu hỏi Vương Nguyên.
"A.. Bị ngươi nhìn ra a. Ha ha..". Vương Nguyên cười cười.
"Đừng làm bộ ha ha, ngươi nghĩ rằng ta không biết gì về ngươi sao?"
"Có chuyện gì cứ nói, không cần phải vòng vo. Ta chỉ nhớ lại chút chuyện, hẳn là nhanh quên thôi.”
"Ta thấy ngươi căn bản không muốn quên, tư vị tự tra tấn mình vui lắm sao?"
"...... Không... Không phải như vậy...."
"Nếu ngươi thật sự đã quên hắn, thì sao còn phải cùng ta đi đến Kinh Thành."
"Ta chỉ muốn trông thấy hắn thôi, thấy hắn khỏe mạnh... Là tốt rồi...." Vương Nguyên gượng cười.
"Vậy bây giờ thì sao, chính ngươi nói muốn xuất cung. Hoàng thượng cũng đã cho ngươi ly khai, vậy vì sao ngươi còn không rời đi!" Thấy Vương Nguyên đã không thể khống chế được biểu cảm, lệ rơi đầy mặt, Chí Hoành cũng lộ vẻ xúc động, nhưng không thể cứ luôn lừa mình dối người a, mấy ngày nay Vương Nguyên luôn luôn mất ngủ, hình như bắt đầu từ lúc rời khỏi người đó đi, cho tới bây giờ liền không có ngủ an ổn, cũng đã tới lúc để hắn nhận ra tình cảm bản thân mình..
"Ta... Ta... Ta chỉ là..." Không phản bác được...
"Người hãy nghĩ kĩ lại đi." Chí Hoành một mình ly khai, bỏ lại mình Vương Nguyên.
Đúng vậy... Ta không bỏ xuống được, không phải vậy... Vào ngày hắn bỏ ta đi, ta cũng đã lựa chọn lãng quên, lúc trước đã chọn. Vậy mà bây giờ lại, quả thực là một chuyện nực cười... Này... Đã không thể bỏ xuống được, vậy không cần buông tay...
"Ta... Quyết định tiến cung một lần nữa, ta muốn ở bên cạnh hắn..." Rốt cục có một ngày, Vương Nguyên lại quyết định đi làm bạn với người nọ.
Tuy rằng chính mình biết, người nọ kỳ thực không cần người khác làm bạn, nhưng mà, chỉ cần nhìn một cái... Chỉ cần có thể nhìn một cái cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn..... Là đủ rồi....
"Chỉ cần nhìn thấy hắn là đủ rồi sao?", Chí Hoành hỏi.
"Theo đuổi hạnh phúc của ngươi đi, nếu ngươi không tự theo đuổi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy hạnh phúc mà ngươi mong chờ." Đi đi, Vương Nguyên, tựa như giống ta trước kia, kỳ thực, tình yêu cũng không phải cách rất xa.....
Đúng vậy, theo đuổi..... Không còn như trước kia, mà là dùng tâm chân thật của mình, không như trước kia cứ cự tuyệt, thương hại cùng phản bội......
"Ta đã hiểu.... Ta sẽ...". Vương Nguyên hạ quyết tâm, thận trọng gật gật đầu.
"Vậy chuyện của ta đã xong ~~~ ta đi~~~ Này~~ vị núp trong bóng tối, đã xem đủ rồi ~ xuống nhận tiểu nương tử của ngươi đi.”
"Hả..?!" Vương Nguyên không hiểu nhìn, bỗng nhiên trong lúc đó thấy Chí Hoành đột nhiên cười to.... Cảm giác bản thân như bị người đùa giỡn.
"Khải...." Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, đơn giản là... Người nọ đã đến.
Vương Tuấn Khải lại bày ra nụ cười quen thuộc, trêu đùa đáp: "Ta đã trở về... Nguyên... Nguyên của ta.."
Ôm lấy Vương Nguyên đang khóc sướt mướt vào trong ngực, tay gắt gao giữ chặt.
"Sẽ không để cho ngươi ly khai, sẽ không để cho ngươi rời khỏi tầm mắt ta."
Vương Nguyên không trả lời, để mặc Vương Tuấn Khải ôm vào trong lòng ngực.
"Ngươi còn cần ta không?" Khải nghiêm túc hỏi, Nguyên vừa nghe đến những lời này, lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, chỉ là lực đạo không bằng hắn, vẫn không thể rời đi, Vương Nguyên không ngừng đánh đấm Vương Tuấn Khải.
"Ta dám cần ngươi ư?! Ngươi luôn ở bên ta cười nói, rõ ràng do ta mặt dày mày dạn bám theo ngươi, rõ ràng bản thân ta không biết xấu hổ muốn ở cùng với ngươi, rõ ràng là ta dùng đủ mọi thủ đoạn để cầu ngươi đừng rời đi..... Ta dám sao?! Ta dám sao?!"
"Nhưng mà, ta yêu ngươi... Hiện tại ta thỉnh cầu ngươi đừng rời đi."
Vương Nguyên vừa nghe đến những lời này, nụ cười liền vặn vẹo, "Yêu ta? Không phải vì khuôn mặt của ta? Không phải vì y thuật này của ta?"
"Hãy nghe ta nói, Nguyên. Ta luôn luôn yêu ngươi, không chỉ ngươi của hiện tại, còn có kẻ ngốc nghếch lúc trước bị đưa vào tẩm cung của ta, Nguyên Nguyên hồn nhiên kia. Có thể trong cuộc đời của ta chưa từng xuất hiện qua người đơn thuần giống vậy, người đáng yêu như vậy, bản thân bị người khác thương tổn đầy mình, vẫn muốn tiếp tục sống. Ta không biết, lúc trước ta gặp ngươi, là rung động vì điều gì, nhưng mà, những ngày được sống cùng với ngươi. Ta biết ngươi rất hồn nhiên, rất hiền lành, dễ dàng bị ngươi ta lừa gạt. Bằng không, ngươi cho rằng cổ độc trong người của ngươi có thể khiến ta yêu ngươi sao?"
Vương Nguyên dần dần ngừng giãy dụa, nhìn chăm chú vào ánh mắt Vương Tuấn Khải."Vậy ngươi... Vậy ngươi vì sao cần cổ?"
"Tiểu ngu ngốc, khi đó cục diện chính trị vẫn chưa ổn định, ta không thể cho ngươi bại lộ ở trước mặt những người khác, đương lúc ta còn chưa đủ năng lực bảo hộ ngươi, chỉ có thể để cho ngươi rời xa ta, đưa ngươi đến Miêu Cương, để những thứ ô nhiễm của triều đình rời xa ngươi." Vương Tuấn Khải càng nói càng dịu giọng xuống. Mỗi khi nghĩ lại vô cùng hận bản thân mình quá vô dụng.
"Vậy ngươi biết không?"
"Cái gì?"
Vương Nguyên tươi cười, "Ngươi xuất hiện đúng vào lúc ta quyết định làm bạn bên ngươi, cho nên, ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi chứng minh tình cảm của ngươi." Cũng là cấp cho bản thân một cơ hội, một cơ hội có thể ở lại bên cạnh ngươi.
"Ta sẽ dùng cả đời để ngươi hiểu được trái tim của ta."
"Để xem..." Ta cũng sẽ cả đời làm bạn bên ngươi, dù cho ngươi có gạt ta... Ta cũng không hối hận... Ai biểu ta yêu ngươi chứ....
"Vậy ngươi có phải nên bù đắp lại những năm tháng tương tư của ta không, hả?"
"A?" Vương Nguyên vẫn bộ dáng đơn thuần như lúc trước, trải qua hết mọi cực khổ, cũng không thay đổi chút nào.
"Ngươi nói đi..." Vương Tuấn Khải kề lên trên môi Vương Nguyên, hết thảy không cần nói...
CHƯƠNG 18: YÊU NGƯƠI, CHÍNH LÀ MỘT ĐỜI MỘT KIẾP .
Vương Nguyên nằm ở trên giường, vươn một cánh tay trắng như ngọc, gắt gao che mắt, sợ bị Tuấn Khải nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, không phải mình đã tha thứ rồi sao? Sao vẫn cảm thấy không cam lòng.... Thì ra... Bản thân không phải đơn thuần thiện lương như vậy, có lẽ vẫn chưa thể nào tha thứ được, nhưng trừ bỏ như vậy, ta còn có biện pháp khác sao? Bản thân còn yêu hắn a, ta sao có thể trốn đi?! Sao có thể lại tự lừa mình dối người... Nói bản thân không thèm để ý...
Khi mình còn sống, thì sinh mạng đã đem đưa cho người rồi, nhưng đến khi nào thì... Ngươi thật sự có thể chỉ liếc mắt nhìn một mình ta chứ... Che kín ánh mắt, chảy xuống từng giọt nước mắt trong suốt. Chợt, Vương Tuấn Khải ôm chặt Nguyên.
"Vẫn không thể tha thứ ta sao? Ta biết, thời gian không thể quay lại, chuyện cũ cũng đã trôi qua hết rồi. Nhưng mà, hãy tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời yêu ngươi, bù đắp lại tình yêu của ta đối với ngươi..." Những lời này vẫn không thể làm Vương Nguyên tin tưởng... Như đối với chữ yêu thương, Vương Tuấn Khải không biết đã nhắc đến bao nhiêu lần, nhưng bản thân mình lại không thể tin tưởng... Không... Là không dám tin tưởng...
"Nguyên Nguyên.... nhìn ta" Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi lên trên đùi, trịnh trọng nói.
Vương Nguyên dần dần ngừng khóc, nhưng lại không dám nhìn Vương Tuấn Khải.
"Vương Nguyên... Đừng trốn tránh đối mặt với ta, ngươi luôn che giấu tâm tư sâu như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn rơi vào cục diện bế tắc. Ta biết, từ sau lần ta làm tổn thương ngươi, ngươi đã không thể tha thứ cho ta. Nhưng đó là do ngươi quyết định lựa chọn, cho dù ngươi hận ta đến cỡ nào, ngươi có thể tự nói với chính bản thân ta không thích ngươi, ngươi có thể khiến chính ngươi bỏ đi hận ý đối với ta, có thể sống cả đời trong nhớ nhung, ngươi cũng có thể cả đời ẩn núp vào nơi ta không thể nhìn thấy, để cho ta vĩnh viễn không tìm thấy ngươi. Ta biết, chuyện này cũng bởi vì con của chúng ta....." Thời điểm Vương Tuấn Khải nhắc đến, Vương Nguyên liền chậm rãi mở mắt nhìn.
"Không phải ta hận ngươi, là ta không thể tha thứ bản thân ta, ta không thiện lương, nhưng ta đối với ngươi... Không buông tay được... Hài tử? Vào thời điểm ta quyết định đem cổ trong cơ thể của ngươi bức ra, ta liền quên đi hắn. Nơi này, vô tội nhất không phải ta, cũng không phải ngươi, mà là... Con của chúng ta...". Vương Nguyên vuốt ve bụng mình, chậm rãi nói.
"Ta không dám tha thứ cho ngươi, vì mỗi lần người xuất hiện khiến cho ta cảm thấy không quen thuộc, ta càng ngày càng không hiểu được ngươi, càng... Không dám tin tưởng ngươi. Ta thật vất vả mới bảo vệ được cục cưng của ta, hiện tại, ta không có dũng khí thứ hai, để vứt bỏ hài tử của ta..."
Vương Tuấn Khải cũng sờ lên bụng Vương Nguyên..."Mỗi ngày, ta đều nhìn về nơi xa có ngươi, ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, ta cũng biết, đứa nhỏ... Khó bảo toàn... Nhưng mà ta không thể gây ra sai lầm ở trước mặt người khác, ngươi biết không? Khi ngươi ở cùng ta, ngươi bị bắt đi, rồi bị người làm thương tổn? Vừa hồi cung, ta cả ngày mơ mơ màng màng, thấy ngươi đến trả thù ta, mỗi ngày thấy bóng dáng ngươi toàn thân nhuốm đầy máu quay về, ta cuối cùng không tự giác đi về căn phòng nơi chúng ta đã ở cùng nhau. Liền dùng dao găm, róc thịt da ra, nhìn máu chảy ra, giống như được giải phóng. Khi đó, ta thật cao hứng.... Ta không cần phải chịu đựng nổi thống khổ khắp người ngươi nhuốm đầy máu tươi đứng ở bên người ta mấp máy, ta cảm thấy cứu không được người càng thêm đau khổ..." Nói đến đây, Vương Nguyên lập tức chuyển qua trên người Vương Tuấn Khải, trên người giăng đầy sẹo, còn đang rướm máu, cơ hồ không có một chỗ bằng phẳng. Vương Nguyên lần lượt xẹt qua từng vết sẹo, nước mắt lại không ngừng trào ra, tựa hồ biết nhiều năm nay, Vương Tuấn Khải tưởng niệm, bất an, sợ hãi, lo lắng, tự trách....
Vương Nguyên mở to hai mắt."Ta không đáng giá a... Không đáng giá..." Cả người run run, hai tay vuốt ve da thịt, có rất nhiều vết sẹo phồng lên xuống.
Vương Tuấn Khải thoáng nhìn Vương Nguyên, tiếp tục nói.
"Khi đó, toàn bộ người trong hoàng cung đều quỳ xuống cầu xin ta, phải bảo trọng long thể, nhưng ta cứ làm như không nghe thấy, cuối cùng, được Ảnh Hiên đại phu có y thuật cao minh đến chữa trị. Nhưng không lâu sau, ta lâm vào hôn mê. Ta không thể quên ngươi, Lưu Chí Hoành cũng không thể khiến ta hoàn toàn buông tay. Cuối cùng, các đại thần thỉnh Lưu Chí Hoành bào chế "Tình Thệ (thuốc vô tình)". Từ khi ta uống xong "Tình mất", tất cả chuyện liên quan với ngươi đều quên đi. Quên hết về ngươi không còn một mảnh, nhưng mà, lúc trước mỗi khi ta nghĩ đến ngươi, đã khắc tên của ngươi lên trên lưng của ta, cho rằng như vậy, ta liền vĩnh viễn sẽ không quên ngươi." Vương Nguyên như bị sét đánh không thể phản ứng, vô pháp phản ứng, tiếp tục im lặng nghe.
"Thẳng đến ngày nào đó.... Ngươi tiến cung tới gặp ta, khi đó ta không nhớ ra ngươi, nhưng thân thể lại nhớ kỹ hương vị của ngươi, lần đầu tiên, liền muốn chiếm giữ lấy ngươi, không muốn ngươi tránh né ta. Vì tư tâm của riêng mình, ta phong ngươi chức thái y, để ngươi suốt ngày đều ở theo bên cạnh ta. Khi ngươi nói rời khỏi ta, trái tim của ta bất an rung động, cho dù đã uống "Tình Thệ", cũng không thể hoàn toàn xóa sạch hình bóng ngươi, ta luôn nhớ ngươi. Do ta không thể cự tuyệt yêu cầu của ngươi, cho nên... Ta để ngươi ly khai...... Nhưng may mắn, ngươi cư nhiên không có rời khỏi Kinh Thành, mà ở nơi này mở một y quán, nên ta, liền muốn tìm ngươi về."
"Hiện tại, ngươi có thể tin tưởng ta không?" Vương Tuấn Khải mỉm cười khẽ hôn gò má Vương Nguyên, lau đi nước mắt ở khóe mắt y.
Qua hồi lâu...
"Ta yêu ngươi..." Lời nói dịu dàng truyền đến bên tai, Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn ra.
"Ta cũng yêu ngươi...." Hai người bằng lòng đưa ra hứa hẹn, lần này, không có sự lừa gạt, không có lợi dụng, mà chỉ đơn thuần yêu... Lời hứa lần này... Chính là vĩnh viễn....
Có lẽ, Vương Nguyên còn chưa tha thứ cho Vương Tuấn Khải, nhưng mà... Chỉ cần có tình yêu, không phải đã đủ rồi sao.....
[The End- Hoàn chính văn]
End rồi, ta sẽ cố gắng ra phiên ngoại trong time sớm nhất, chắc chắn sẽ có H nha, ta viết H hơi tệ nhưng sẽ cố gắng hài lòng mọi người.
Lời cuối: help me! Vote cho ta, flow cho ta...help me! Help me.
Đùa thôi.^^
16 days điếm ngược nào, chaiyo chaiyo...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip