Chương 7 + chương 8
CHƯƠNG 7: BỊ BẮT RỒI HẢ? . .
Hiện tại cuộc sống của Nguyên đều trôi qua rất sung sướng, hơn nữa duỗi tay ra liền có người mặc giúp y phục, cơm dâng tới miệng. Ngay cả đến nhà xí đều bị Khải ôm đi, thậm chí ngay cả giường cũng không cho xuống. Chung quanh bốn phía có chỗ nào sắc nhọn đều bị mài đi, bàn vuông ghế vuông cạnh cứng đều bị biến thành bàn tròn ghế tròn. Nhưng bản tính của Nguyên luôn thích những thứ mới lạ sao chịu đựng được chứ. Cả ngày ngồi trên giường lộ ra bộ dáng buồn bả.
"Khải ~~ ta muốn chơi!" Nguyên ngồi ở trên giường, mặt như oán phụ nhìn Khải.
"Được được, ăn cơm trước có được không?" Khải lấy lòng Nguyên nói.
"Ta ăn rồi ngươi sẽ mang ta đi ra ngoài chơi sao?" Nguyên rất mong đợi Khải sẽ nói đúng.
"Đúng vậy."
"Không gạt ta nga. Chúng ta ngoéo tay đi~~" Đã từng có lúc Khải chỉ hứa hẹn cho có lệ, nên Nguyên không còn tin lời hắn nói.
"Được được, ngoéo tay" Khải đành phải cùng Nguyên ngoéo tay.
"Chẹp chẹp... Chẹp chẹp (âm thanh đang ăn =_=)... Có thể đi rồi ~" Nguyên quệt mồm, nhanh chóng kéo Khải ra khỏi cửa.
"Sao nhanh như vậy?" Khải giật mình thấy Nguyên ngoan ngoãn nghe lời ăn hết thức ăn nhanh như vậy.
"Đi thôi đi thôi." Khải vẫn đang rơi vào trầm tư liền bị Iôi đi. Cũng không ngờ Nguyên lại có sức lực như thế...
Chờ Khải hoàn hồn, cư nhiên thấy mình đang ở trên đường cái. Nhưng khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của Nguyên, liền cùng Nguyên dạo chơi. Nếu bị người trong cung nhìn thấy, đoán chừng bọn họ sẽ không tin quân vương lại có vẻ mặt ôn nhu dịu dàng đến thế.
"Nguyên, đi cẩn thận một chút." Khải đứng ở phía sau Nguyên, cùng Nguyên chọn này chọn nọ, thuận tiện làm nô tài miễn phí, tự mình xách này nọ giúp Nguyên, hiện tại, trên tay Khải cầm cả đống đồ ăn vặt, nào là kẹo hồ lô, bánh ngọt tuyết vân a, rất rất nhiều thứ khác nữa.
"Được, cẩn thận một chút." Lúc này, trên người Khải đã không còn đống đồ trói buộc nữa, tiếp tục cùng Nguyên dạo phố. ( tác giả: mua xong toàn bộ ném hết cho cảnh vệ...)
Đúng lúc này, có một đám người xông lên bao vây, tựa hồ canh đúng thời cơ đồng loạt xông lên, tách Khải cùng Nguyên ra xa. Rất nhanh, Nguyên đã rơi vào trong vòng người, liền bị che khuất không thể nhìn thấy.
"Nguyên!!!!!!!!!!!!!!!!" Khải lớn tiếng la lên, nhưng mà, đã không còn người đáp lại hắn...
——— —————–Nguyên bên này ——— —————— ———
"Các ngươi.. Các ngươi là ai, buông ta ra!!" Nguyên thấy có rất nhiều người vây quanh, đem Khải và mình tách rời ra, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất sợ hãi, nhất là những người kia cứ siết chặt lấy Nguyên, cố kéo Nguyên cách xa khỏi Khải. Hắn lớn tiếng kêu cứu, nhưng đám người này cứ ồn ào ầm ĩ lấn áp thanh âm của hắn, hoàn toàn không người nào nghe được hắn nói cái gì.
"A!!" Nguyên chưa kịp phản ứng, rất nhanh đã bị đem đi, trong lúc đó có một người đánh Khải hôn mê, nên dễ dàng bắt Nguyên đi như vậy.
"Tiểu tử, đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên." Một đại hán râu quai nón dùng sức lôi kéo y phục Nguyên.
Nguyên bị đánh ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại lén bảo vệ bụng hắn, không để phát ra một tiếng động. Lúc này, có một người từ bên ngoài đi tới, nhìn kỹ, chính là nam nhân trung niên tự xưng là phụ thân của Nguyên mà Khải đang điều tra kia.
"Đã tỉnh, nhưng lại luôn giả chết." Tên đại hán cung kính nói với trung niên nam tử.
"Thật sao!" Trung niên nam tử nâng mi mắt lên, hoàn toàn không giống tên nam nhân xiêm y lam lũ ngày hôm đó.
"Cần phải đối đãi hắn cho thật tốt, đừng để người ta nói kẻ làm cha này đối xử tệ bạc với hắn, Vương viên ngoại ở thành Nam vừa vặn đang thiếu một nam sủng ——" Trung niên nam tử hung tợn nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó, đừng quên cho tiểu đệ một chút đỉnh ——" Đại hán cũng cười không đứng đắn, đang định kiếm chút lợi.
"Yên tâm đi, không bạc đãi các ngươi đâu." Trung niên nam tử sau khi nói xong, liền đi ra khỏi cửa phòng.
Nằm trên mặt đất, mặt Nguyên dính đầy bụi bẩn, biểu cảm lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trong con ngươi hiện ra sự tà ác.
Lúc này trong khách điếm, Khải đang bộc phát bản tính, khôi phục dáng vẻ của bậc đế vương lạnh lùng tàn khốc.
Trong bóng đêm dưới ngọn đèn dầu, Nguyên cuộn mình ở trong góc nhỏ. Bụng truyền đến cơn đau khiến Nguyên run lên từng đợt.
Lúc tên đại hán râu quai nón đá Nguyên một cước, tuy đã giảm không ít lực đạo, vẫn khiến cho Nguyên đau đến chịu không nổi.
Ngay lúc Nguyên run rẩy, một luồng cảm giác ấm áp bao phủ, Nguyên không tự chủ hướng đến cái ôm ấm áp kia, hương vị quen thuộc khiến Nguyên dần thả lỏng, lâm vào hôn mê.
______________________________
CHƯƠNG 8: CỔ CHI NGƯỜI . . (CỔ ĐỘC CHI PHỐI NGƯỜI)
"Đại phu, chuyện này là thế nào??" Khải lo lắng nhìn Nguyên vẫn còn đang hôn mê. Từ khi cứu Nguyên trở về, Nguyên vẫn chưa từng tỉnh lại.
"Hắn bị người đả thương bụng, vì bảo vệ hài tử trong bụng, khiến cổ độc trong cơ thể Nguyên mất đi khống chế, khiến nó chạy tán loạn trên người Nguyên, hiện nay do tác động của cổ độc, mới lâm vào trạng thái ngủ say. Nếu giờ Nguyên tỉnh lại, cổ độc sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể hắn, đến lúc đó, cũng là lúc sinh mệnh hắn đã tắt".
Lúc này, kích động một lúc rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Khải trấn định hỏi Lưu Chí Hoành : "Tại sao Nguyên lại có cổ độc?"
Chí hoành liếc mắt nhìn Khải nói: "Ta cho rằng ngươi sẽ hỏi ta về bệnh trạng của Nguyên."
"Trả lời ta!" Khải không biểu hiện gì khác thường, lặp lại câu hỏi kia lần nữa.
"Nghiêm túc mà nói, ta cũng không biết cổ độc này từ đâu tới, nhưng ta dám khẳng định cổ độc này từ lúc hắn vừa sanh ra đã tồn tại."
Khải nhíu mày càng chặt hơn, cùng Nguyên ở chung một thời gian không nghĩ sẽ có cái gì không ổn, nhưng khi Nguyên rời đi, đủ loại nghi vấn hiện rõ trên chân mày Khải.
"Loại cổ độc này rất ít, chỉ xuất hiện ở Miêu Cương. Loại cổ độc này cần dùng máu người để dưỡng, thời điểm cổ luyện thành, người hiến máu sẽ chết. Dĩ nhiên, quỷ dị hơn chính là ở trong bụng người kia đang hình thành một hài tử, dùng để chứa cổ độc."
"Loại cổ này có ích lợi gì?" cảm giác rất phức tạp, liếc mắt nhìn Nguyên đang nằm ở trên giường.
"Bất luận là ai đều có thể khống chế được người bị cổ độc chi phối, tất nhiên phải chờ Nguyên thanh tĩnh lại, thì ám hiệu mới có hiệu quả." Chí Hoành trả lời lưu loát Khải, thế nhưng hắn lấy ánh mắt phức tạp nhìn Nguyên nằm ở trên giường.
Sau khi Khải nghe xong câu trả lời của Chí Hoành, rơi vào trầm tư, nhớ lại từng lời của Nguyên.
"Nhưng sao bộ dạng của Nguyên lại không giống như bị người khác khống chế. "
"Đó là vì.... Nhất định do hài tử hấp thụ không trọn vẹn, xuất hiện trí nhớ hỗn loạn, nên hắn chỉ nhớ được một phần. Có lẽ hôm nay sẽ nhớ hết tất cả, hoặc sẽ xuất hiện tính tình vặn vẹo, hoặc sẽ trở thành người có nhiều loại tính cách, hơn nữa còn bị vây trong trạng thái nửa điên."
"Tính tình thế nào?" Khải chợt hỏi một câu không quan trọng.
"Chính là biểu hiện ra bản tích thực của người ấy." Chí Hoành cũng thành thật trả lời.
"Này... Làm thế nào mới có thể chữa trị khỏi?" Khải khóa chặt chân mày.
"Đi tìm tộc trưởng Miêu Cương, chỉ có hắn mới biết."
"Ngươi không thể giải sao?"
"Ta chỉ biết sơ sơ thôi." Chí Hoành giang tay, bày ra bộ dạng bó tay.
"Được rồi, mang ta đi tìm hắn đi."
"Tiền thuốc thang." Chí Hoành đưa ra kết luận cho mọi chuyện.
"Ngươi muốn bao nhiêu đều được, chỉ cần chữa khỏi cho hắn."
"Vậy lúc nào thì lên đường". Vừa đúng lúc Chí Hoành muốn nghiên cứu một chút bệnh tình của Nguyên. Liền rất sảng khoái đáp ứng.
"Ngày mai." Khải cũng muốn tìm hiểu chính mình một chút, vì sao chính mình lại vô duyên vô cớ thay đổi tác phong chỉ vì Nguyên.
Rất nhanh, đoàn người của Khải liền lên đường.
Ở trên đường, Khải cũng không nói câu nào, thậm chí ngay cả chăm sóc cho Nguyên cũng để Chí Hoành làm.
Dần dần, thái độ của Khải đối với Nguyên cũng thay đổi hẳn. Mọi người không hiểu, trước kia Khải luôn thuận theo Nguyên, nhưng sao giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Chỉ có Chí Hoành biết, chỉ cần có máu của Khải thì ám hiệu trên thân thể Nguyên sẽ mất tác dụng.
Khải dầu gì cũng là Nhất Quốc Chi Chủ, có thể tự mình hóa giải ám thị hạ ở trên người Nguyên, huống chi Chí Hoành đã đem mọi chuyện nói ra miệng.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân Khải thôi.
Chí Hoành im lặng nhìn Nguyên, Nguyên cũng giống như mình, đồng dạng yêu người không thể yêu, đồng dạng chịu tổn thương, cuối cùng chẳng còn dư lại gì cả.
Thật ra Chí Hoành biết, thật ra Khải chưa từng thích Nguyên, chẳng qua những biểu hiện của Nguyên, khiến Khải cho rằng mình thích Nguyên, chờ sau khi giải cổ trong máu xong, đương nhiên Khải sẽ không còn tình cảm đối với Nguyên nữa.
Hơn nữa Chí Hoành cũng đã quên mất một chuyện, Nguyên là người không thể khống chế lòng mình đối với Khải. Vì hắn chính là người duy nhất mình có thể yêu. Nếu như tình cảm kia biến mất, Khải quên đi lời hứa với Nguyên, dù Nguyên có chữa trị hết cũng sẽ rơi vào điên cuồng lần nữa, tựa như mình lúc đầu....
____________________________
Yi: ta chính là đang bị bệnh nhưng vẫn ngoi lên a~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip