CHƯƠNG 26
Cô thật sự bị dọa sợ vì một màn trước mặt này, đây là Khang Tư Cảnh mà cô quen biết hay sao? Bố già mà thành phố Bắc Kinh vừa nghe tin đã sợ mất dép lại giống như một đứa trẻ, không nói lý lẽ đòi ôm suốt ngày
Phương Tình quá ngạc nhiên tới nổi không thốt lên được lời nào, nhưng sau khi hết sợ thì trái tim của cô mềm nhũn ra. Cô vỗ vỗ Bố già đang dựa vào vai cô, giống như đang dỗ ngọt con nít, nói: "Được mà, vậy thì ôm một lát."
Khang Tư Cảnh lại ngước đầu từ vai cô lên, ngơ ngác nhìn cô. Ánh mắt anh híp lại, đáy mắt ngưng tụ vài phần sắc bén. Trái tim của Phương Tình trật đi một nhịp, vội vàng hỏi anh: "Chuyện gì sao?"
Anh đưa tay ra sờ soạng gương mặt của cô, giọng nói khàn đi, "Phương Tình, em đã thay đổi. Trước kia em không thèm nói với anh, dù chỉ một lời."
Giọng điệu không có vẻ chấn vấn, nhưng Phương Tình không khỏi chột dạ. Chỉ là cô vẫn tỏ vẻ rất bình thường, nói với anh: "Không phải em đã nói với anh sao, em tính sống thật tốt qua ngày với anh, nhưng không ngờ sống chung rồi mới phát hiện, sức quyến rũ trên người Khang Tư Cảnh anh thật sự quá lợi hại, không biết từ lúc nào đã yêu anh mất rồi."
Có lẽ là sau khi ly hôn với Bạch Húc Nghiêu ở đời trước, hết lần này tới lần khác cô mơ thấy anh, có lẽ là sau khi sống chung mới phát hiện anh tận lòng tận sức tìm việc cho cô, hoặc có thể là chính mắt nhìn thấy sự phong độ, tư cách nhanh nhẹn của anh trong những trường hợp xã giao, sức quyến rũ bắn ra tứ phía, hay cũng có thể là nhìn thấy thân hình tráng kiện của anh, muốn leo lên giường anh, nhưng cho dù là gì đi nữa, cô không thể không thừa nhận, cô chính là yêu anh.
Cơ thể Khang Tư Cảnh cứng đờ, động tác đang vuốt ve bên má cô dừng lại đột ngột. Ánh mắt của anh nhìn cô một cách phức tạp, dường như rất lâu lắm anh mới tìm được âm thanh của mình, hỏi cô: "Em vừa nói cái gì?" Giọng nói xen lẫn run rẩy. Giống như việc cô yêu anh là một chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Sự khác thường của anh khiến cô khó hiểu, cho nên lúc nói chuyện không khỏi dè dặt: "Em nói, không biết từ bao giờ em đã yêu anh mất rồi."
Anh cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy một hồi lâu, sau đó gục đầu xuống. Cô nhìn thấy miệng anh đang mím chặt từ từ cong lên vui vẻ, chân mày cũng lây nhiễm sắc mặt tươi cười không thể nào đè nén. Hai bàn tay vòng ôm trên người cô nắm chặt thành quyền, giống như anh đang dùng tất cả sức lực để kiềm chế gì đó.
Cứ như vậy một hồi lâu anh mới ngẩng đầu lên, nét mặt vui mừng nhìn cô nói: "Cho dù là lời lừa gạt anh cũng sẽ tin."
Nghe anh nói vậy, Phương Tình lại bất mãn. Cô trừng mắt liếc anh: "Em nói thật chứ bộ."
Anh không lên tiếng, ôm cô siết chặt vào lòng, cọ mặt lên cổ cô một hồi lâu rồi mới nói: "Anh chỉ muốn một cuộc sống bình yên vô sự, là chính em muốn lôi kéo anh."
"Hả?" Phương Tình không hiểu.
Khang Tư Cảnh cũng không nói thêm.
Thật ra thì Phương Tình cũng có sự nghi ngờ của mình. Khang Tư Cảnh nói cô thay đổi, cô cũng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, cho nên cô không nhịn được tò mò mà hỏi anh: "Khang tiên sinh, em cảm thấy anh không còn giống như trước nữa."
Từ hôm qua tới giờ, anh hoàn toàn thay đổi thành người khác, "Trước kia anh vừa khách sáo lại vừa tao nhã lễ phép." Nhưng bây giờ lại trở nên xấu xa, hơn nữa còn đeo dính người.
Dựa trên người cô, Khang Tư Cảnh cười cười, sau đó giọng nói của anh rất kỳ quái, nói với cô: "Bởi vì Khang Tư Cảnh của em đã bị em gọi trở về rồi."
"....."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng những lời này của Khang Tư Cảnh khiến cô rùng mình.
Hai người ôm nhau một lúc trên xe rồi mới tách ra, lúc rời nhau, Khang tiên sinh có chút lưu luyến không thôi. Khang Tư Cảnh đeo dính kiểu này thật khiến cô ngạc nhiên. Cô có cảm giác mình lại biết thêm một mặt nữa của anh.
Phương Tình đi vào công ty, vừa mới ngồi xuống, Nghiêm Manh đã chồm tới: "Phương Tình, chị đã biết chưa, đã tìm được người động tay động chân trên USB rồi."
Hôm qua công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu hết người của bộ tuyên truyền cũng đã biết.
Phương Tình chấn động, vội hỏi: "Là ai?"
Nghiêm Manh thấp giọng nói: "Hạ Oánh."
"Hạ Oánh?" Phương Tình không hiểu, "Tại sao lại dính tới Hạ Oánh?"
Hạ Oánh cũng là người mới, gia nhập bộ tuyên truyền cùng lúc với cô. Nhưng Hạ Oánh làm người rất thiết thực, lại không kéo bè kết phái, tại sao lại là cô ấy chứ?
Nghiêm Manh thở ra nói: "Em cũng không ngờ, cô ta nhìn có vẻ thành thật thế kia mà tâm cơ thật sâu. Lần này hình ảnh tuyên truyền về công hiệu của sản phẩm mới là do cô ta phụ trách, USB cũng là do cô ta đưa giao cho Y Na, người cuối cùng cầm USB cũng là cô ta, chị nói không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa?"
Phương Tình cau mày không lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Hạ Oánh, không thấy người bèn hỏi: "Hạ Oánh đi đâu rồi?"
Nghiêm Manh trả lời: "Bị Y Na gọi vào phòng làm việc rồi."
"....."
Phương Tình lại đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Hà Nghệ Xảo, phát hiện Hà Nghệ Xảo cũng không có ở đó: "Còn Hà Nghệ Xảo đâu?"
Nghiêm Manh bĩu môi: "Ai mà biết?"
Phương Tình cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ, Hạ Oánh không thù không oán với cô thì tại sao phải hại cô? Cô cảm thấy oan ức lần này là có người đã đổ lên đầu Hạ Oánh.
Trong chốc lát, Hạ Oánh đi vào, cùng đi với cô nàng còn có thêm Hà Nghệ Xảo. Sắc mặt Hà Nghệ Xảo vẫn như thường, thậm chí còn ngâm nga hát thầm trong họng, xem ra tâm tình rất tốt. Trái lại mặt mày Hạ Oánh thật khó coi, cả người giống như bị sương mù bao phủ, gương mặt trắng bệch muốn dọa người.
Hạ Oánh đi tới trước mặt Phương Tình, nói: "Phương Tình, cô ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Phương Tình đoán là cô nàng muốn nói với cô về chuyện USB, nên không suy nghĩ nhiều đã theo cô ta ra ngoài. Phương Tình đi vào phòng giải lao với cô nàng. Giờ phút này không có ai trong phòng giải lao, Hạ Oánh đóng cửa lại rồi mới nói với cô: "Cho dù cô có tin hay không, tôi không hề giở trò với cái USB kia."
Phương Tình đã sớm đoán trước, cho nên nghe thế cũng không phản ứng lớn gì, mà chỉ nói: "Tôi biết."
"Cô biết?"
"Tôi và cô không thù không oán, cô không cần thiết phải hại tôi."
Hạ Oánh im lặng một hồi rồi nói: "Sau khi tôi chỉnh sửa đàng hoàng USB đó, Hà Nghệ Xảo nói sợ tôi làm lỗi, cho nên đã lấy đi kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, chị ta nói không thành vấn đề mới bảo tôi lấy đi đưa cho Y Na.
Nếu không phải là tôi giở trò thì khẳng định chính là chị ta. Nhưng vì không có ai làm chứng, Hà Nghệ Xảo lại đánh chết cũng không thừa nhận, tôi không có cách nào chứng minh là chị ta đã giở trò.
Lần này quậy lớn chuyện, có lẽ một người mới như tôi không thể nào ở lại công ty được rồi." Hạ Oánh nói tới đây vành mắt đã ửng đỏ, "Chỉ là trước khi rời khỏi, tôi chỉ hi vọng cô biết được, tôi không có hại cô."
Phương Tình nhìn dáng vẻ của cô nàng mà cảm xúc dâng tràn. Cũng là người mới, nếu như không có sự che chở của Khang Tư Cảnh, có lẽ cô cũng cùng chung số phận với cô gái này.
"Chỉ vậy thôi, tôi chỉ muốn nói những lời này."
Hạ Oánh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Không thể không công nhận, Hà Nghệ Xảo thật sự rất có bản lĩnh. Lần này giỏi rồi, thành công úp được cái nồi lên đầu Hạ Oánh, còn chị ta thì chẳng rớt một sợi tóc, vẫn ngâm nga huýt sáo đi làm, vẫn nhận mỗi tháng tiền lương không nhỏ. Mà con cừu nhỏ thế tội Hạ Oánh này sẽ bị tống cổ ra khỏi công ty rất nhanh.
Nếu như không có bằng chứng hùng hồn chứng minh là chị ta làm, chuyện này sẽ từ từ lặng xuống, để tên đầu sỏ gây tội Hà Nghệ Xảo này vô tư nhảy nhót dưới mắt của cô.
Phương Tình nghĩ đến đây thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Phải nghĩ cách khiến cho Hà Nghệ Xảo này lộ ra chiếc đuôi hồ ly của ả thật nhanh thì mới được. Nếu không mỗi ngày phải nhìn bản mặt vênh váo của ả mà cô sợ mình sẽ nhịn không nổi nữa.
Phương Tình khóa mục tiêu của mình trên người của Sương Sương, người luôn luôn đi kèm một bên với Hà Nghệ Xảo.
Sau khi ăn trưa xong, Sương Sương tới phòng vệ sinh tu bổ lại đồ trang điểm, mà đúng lúc lần này Hà Nghệ Xảo không ở chung với cô ta.
Phương Tình đi vào phòng vệ sinh. Sương Sương vô cùng khách sáo chào cô một câu: "Phương Tình cũng đi nhà vệ sinh à?"
Phương Tình tựa lên cửa, vừa đề phòng người đi vào, vừa nhìn cô nàng nói: "Không, tôi tới tìm chị."
Sương Sương nhếch khóe môi: "Tìm chị? Em tìm chị có việc à?"
"Phương Tình gật gật đầu, nói: "Chị cũng biết rồi, gần đây công ty xảy ra chuyện lớn. Bởi vì chuyện này mà em bị tổng giám đốc gọi tới nói chuyện riêng. Cô ấy nói cho em biết, ông chủ lớn bên Thịnh Hoa rất khó chịu vì chuyện này, buộc công ty phải đưa cho ông ta một câu trả lời có sức thuyết phục, nếu không, chỉ sợ rằng ông ta sẽ không tiếp tục đầu tư cho công ty chúng ta nữa.
Ngoại trừ người đang bị nghi ngờ là Hạ Oánh ra, tổng giám đốc còn hỏi em có phải gần đây em đã đắc tội với người nào rồi hay không. Em nghĩ kỹ lại, mình tới công ty không được bao lâu, lần đụng chạm duy nhất chính là với Hà Nghệ Xảo.
Hà Nghệ Xảo nhìn em không vừa mắt, nói không chừng đây chính là chị ta làm, mà chị với chị ta qua lại thân thiết như vậy, cho dù không làm cũng nhất định có tham gia.
Chị nói thử xem lúc em đưa tên Hà Nghệ Xảo ra thì có nên sẵn dịp báo luôn tên chị không nhỉ?"
Sương Sương thót tim, chưa kịp bôi thêm phấn đã vội vàng nói với cô: "Phương Tình, không phải như em nghĩ vậy đâu. Chị và em không thù không oán, tại sao chị lại đối phó em, em đừng làm tổn thương người vô tội!"
Phương Tình xòe bàn tay ra, bộ dạng rảnh rang nói: "Dù sao Tổng giám đốc cũng đã nói, thà giết lầm một ngàn người cũng không bỏ qua một mạng nào. Em làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho công ty mà thôi."
Phương Tình nói xong muốn xoay người đi, Sương Sương nóng nảy, vội vàng kéo cô lại, nói: "Phương Tình, chuyện này thật sự không liên quan tới chị. Chị tìm được công việc này không dễ dàng, hơn nữa cũng ở đây được nhiều năm, nếu như bị khai trừ, em bảo chị phải làm sao bây giờ?"
Phương Tình cười cười, "Muốn em không báo tên chị cũng được, vậy thì phải xem biểu hiện của chị như thế nào. Chỉ cần đầu sỏ gây ra chuyện bị tóm cổ, đương nhiên sẽ không dính líu đến người vô tội."
Sương Sương ngẩn người, Phương Tình lại không nói thêm gì nữa, rút lại tay liền xoay người bỏ đi.
Trở lại phòng làm việc, Phương Tình cũng không suy nghĩ thêm, tiếp tục công việc thường ngày của mình. Dù sao những gì muốn nói đã nói ra hết rồi, bây giờ chỉ xem Sương Sương có đủ thông minh hay không mà thôi.
Gần tới giờ nghỉ trưa, Y Na đi một chuyến tới phòng làm việc. Có lẽ là bởi vì chuyện vài ngày trước mà sắc mặt Y Na không được tốt lắm. Bởi vì thế lực của cô ta tích lũy ở bộ tuyên truyền lâu ngày, mỗi khi mọi người nhìn sắc mặt cô ta không tốt đều nín thở nghiêm túc làm việc của mình, cho nên không khí làm việc ở trong phòng lập tức ngưng đọng không thể tưởng tượng được.
Y Na chần chừ đi hết một vòng trong phòng làm việc, dừng lại ngay trước mặt rồi mới mở miệng, nói: "Có lẽ mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra trong cuộc hội nghị mấy ngày trước. Đoạn phim chiếu đèn là do bộ phận của chúng ta phụ trách, slides xảy ra vấn đề, người của tổ chúng ta không thoát khỏi liên quan.
Hôm nay, người đầu sỏ gây chuyện vẫn còn chưa tìm ra được, tôi cho cô ta một cơ hội, chủ động đứng ra nhận tội. Nếu cô ta có thể thẳng thắn, tôi sẽ thương lượng với Tổng giám đốc mà xử lý nương tay. Nếu không, để tôi mà tóm được cô ta, tôi sẽ tuyệt đối không dung túng.
Mọi người im lặng như tờ, người nọ nhìn người kia, không ai dám mở lời.
"Quản lý, người giở trò với máy chiếu đèn đương nhiên đáng trách, nhưng chẳng lẽ hai người quan hệ bừa bãi trong công ty lại không bị xử trí hay sao?"
Trong không khí yên tĩnh, lời nói vang lên đột ngột có vẻ chói tai. Phương Tình ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hà Nghệ Xảo đang ngồi đối diện bắt chéo chân, vừa xoay bút viết trong tay vừa nhìn Y Na nói.
Hôm trước xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay không ít người trong công ty biết được nội dung trên máy chiếu đèn ngày hôm đó, mà 'quan hệ bừa bãi' theo lời nói của Hà Nghệ Xảo đương nhiên là muốn ám chỉ Phương Tình và thư ký Kim.
Cô thật phục loại người như Hà Nghệ Xảo này, tỉnh bơ không hề có chút chột dạ, còn dưới tình huống như thế này mà đưa ra nghi vấn như vậy. Cô ta tự tin như thế thì chỉ có một lý do duy nhất là cô ta chắc chắn mình đã hoàn toàn thoát khỏi trận bão này.
Sắc mặt của Y Na càng thêm khó coi, theo bản năng, chị ta đưa mắt nhìn sang Phương Tình. Nghĩ tới những gì Tổng giám đốc đã nói trước đó, Y Na vội vàng hít sâu vào một hơi để ổn định sự sợ hãi trong lòng rồi mới lên tiếng: "Chuyện kia, công ty đã xác nhận có người cố ý giả tạo, Phương Tình và thư ký Kim đều vô tội."
Hà Nghệ Xảo bĩu môi không nói nữa. Y Na lại lên tiếng: "Tôi cho thêm mọi người một cơ hội cuối cùng, tốt nhất người đầu sỏ gây chuyện nên đứng ra tự mình nhận sai đi."
Vẫn không có người hưởng ứng, Y Na đảo mắt một vòng, cười lạnh một tiếng: "Được rồi, nếu cô muốn tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách tôi xuống tay không nể tình."
Y Na nói xong, lấy trong xách tay ra một chiếc điện thoại di động, hỏi Hà Nghệ Xảo: "Hà Nghệ Xảo, đây có phải là điện thoại của cô không?"
Hà Nghệ Xảo ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy chiếc điện thoại di động thì rõ ràng ngẩn người ra, nhưng ngay sau hình như nghĩ đến điều gì, trong nháy mắt, cả người cô ta đờ ra, ánh mắt lóe lên vài tia phức tạp, rồi lập tức phủ nhận: "Đây không phải là điện thoại của tôi."
Y Na không lên tiếng, đi thẳng tới, không hề khách sáo, nắm lấy tay của Hà Nghệ Xảo, cứng rắn đè ngón tay cái của cô ta lên nút mở khóa điện thoại, điện thoại di động lập tức mở khóa.
Y Na cả giận, nói: "Cho nên, đây còn không phải là điện thoại của cô sao?"
Nếu không phải điện thoại của cô ta, tại sao chỉ tay của cô ta lại có thể mở được khóa? Gương mặt của Hà Nghệ Xảo lập tức trắng bệch, cô ta cười gượng vài tiếng, nói: "Vừa nhìn từ xa thấy không rõ, đến gần mới thấy, quả thật là điện thoại của em, nhưng mà điện thoại này em đã vứt bỏ mấy ngày trước rồi."
Cô ta vừa dứt lời, Sương Sương ngồi phía sau cô ta đã vội vàng lên tiếng: "Không phải đâu Nghệ Xảo, mới vừa rồi mình còn thấy cậu dùng điện thoại này mà."
Hà Nghệ Xảo quay phắt đầu lại nhìn cô nàng kia, Sương Sương giống như bị phỏng, theo bản năng dời mắt đi.
Y Na bấm bấm vài cái trên điện thoại di động, sau đó đưa điện thoại di động lên trước mặt mọi người, mọi người đều nhìn thấy trên màn hình quả nhiên là hình của Phương Tình và thư ký Kim đứng chung một chỗ.
"Không còn gì nghi ngờ nữa, những tấm hình xuất hiện trên máy chiếu đèn hôm trước chính là do Hà Nghệ Xảo chụp được." Y Na đưa mắt về phía Sương Sương, nói tiếp: "Chuyện này Sương Sương có thể làm chứng."
Sương Sương nhìn nhìn Phương Tình rồi lại nhìn nhìn Hà Nghệ Xảo, sau đó cắn răng nói: "Em thật sự nhìn thấy Hà Nghệ Xảo chụp những tấm hình này."
Sương Sương vừa dứt lời, trong phòng làm việc lập tức xôn xao hẳn lên. Y Na ném điện thoại di động lên người Hà Nghệ Xảo, mặt lạnh lùng hỏi: "Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô còn gì để nói nữa không?"
Hà Nghệ Xảo đờ người ra, khuôn mặt trắng bệch, giống như máu bị hút sạch khỏi toàn thân. Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, lập tức xông tới bên Y Na, nói: "Quản... quản lý, em đã biết sai rồi, có thể cho em thêm một cơ hội hay không?"
Y Na dùng một tay đẩy cô ta ra, vừa đau xót vừa tức giận nhìn cô ta, nói: "Mới vừa rồi tôi đã cho cô cơ hội, chính là cô không chịu tranh thủ mà thôi."
Giống mới vừa bị sét đánh trúng, giờ phút này Hà Nghệ Xảo đâu còn giữ được bộ dạng bình tĩnh thản nhiên không thèm đếm xỉa đến người khác. Cả người cô ta lảo đảo muốn ngã, nhất thời đứng không vững té lăn trên mặt đất.
Y Na quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn thấy cô ả, "Toàn bộ tiền lương và tiền thưởng tháng này bị khấu trừ, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này." Lời nói như đinh đóng cột, lạnh lẽo vô tình, hoàn toàn không chừa đường để thương lượng.
Lần này xem như Hà Nghệ Xảo bị hù sợ mất dép, nước mắt nóng hổi tràn ra, quỳ gối lết tới bên cạnh Y Na, nắm chặt ống quần của chị ta nói: "Quản lý, tha cho em lần này, có được không? Em không dám nữa đâu! Em ở công ty nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có lắm khổ cực mà."
Y Na không chút nể tình, hất văng cánh tay của cô ta ra, "Tha cho cô? Tôi tha cho cô thế nào đây? Công ty không bắt cô bồi thường những gì cô gây tổn thất cho công ty là cô may mắn lắm rồi." Y Na hít sâu vào một hơi, nói một cách lãnh đạm: "Tôi không muốn ảnh hưởng tới công việc của mọi người nữa, cô lập tức thu dọn, rời khỏi đây ngay."
Hà Nghệ Xảo ngờ nghệch ngồi yên thật lâu rồi mới miễn cưỡng chống cơ thể bò dậy từ dưới đất. Cô ta giống như bị mất hồn, thu dọn từng món đồ bỏ vào thùng giấy.
Thu dọn xong, cô nàng ôm thùng giấy bỏ đi, trước khi đi còn không quên nhìn Sương Sương một cái, cười lạnh nói: "Tôi thật sự kết giao với bạn quá tốt."
Sương Sương cúi đầu thật thấp, làm bộ như bận rộn công việc của mình, hoàn toàn không đếm xỉa đến những lời nói của cô ta.
Hà Nghệ Xảo nhận biết rõ ràng, cơ hội cô ta vẫn còn có thể ở lại thật mong manh, cho nên lại càng không kiêng dè. Cô ta ôm thùng giấy đi thẳng tới trước mặt Phương Tình, giễu cợt nhìn cô nói: "Người như cô đây rốt cuộc đã làm cái gì mà có thể ngồi chung một chỗ với chúng tôi? Cô ép tôi đi thì thế nào, loại người năng lực thấp kém chỉ dựa vào bối cảnh giống như cô đây thì sau này sẽ có thêm không biết bao nhiêu 'Hà Nghệ Xảo' như tôi chán ghét cô. Tôi không tin cô sẽ ép đi từng người một."
Y Na bị cô ta dọa sợ, vội vàng bước lên phía trước, quát cô ta một câu: "Hà Nghệ Xảo, cô đủ rồi!"
Ngược lại, Phương Tình không hề tức giận, thậm chí sau khi Hà Nghệ Xảo nói xong, cô còn mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô ta: "Trước tiên, chị nên hiểu, ép chị đi không phải là tôi, mà chính là chị. Thứ hai, tôi tin tưởng các bạn đồng nghiệp đang ngồi ở đây đều hiểu rõ năng lực công tác của tôi, tôi có phải là loại người bại hoại hay không, không phải là chị định đoạt. Cuối cùng, loại người đầu cơ trục lợi ở lại công ty kiếm sống cầm tiền lương của người ta như chị mới thật sự là bại hoại."
"Cô..."
Hà Nghệ Xảo bị cô nói như vậy chỉ biết trợn mắt trừng trừng. Y Na sợ cô ta sẽ trở nên cực đoan làm chuyện tổn thương tới Phương Tình, đến lúc đó chị ta lại càng không gỡ gạt được, vội vàng đẩy mạnh Hà Nghệ Xảo ra, nói: "Lập tức rời khỏi đây ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới!"
Hà Nghệ Xảo nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng không lồng lên, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Y Na vội vàng quay sang Phương Tình, nói một cách ân cần: "Cô ta chỉ là chó cùng rứt giậu, em không cần để bụng những lời cô ta nói."
Phương Tình nhìn rõ thái độ của Y Na đối với mình đã tốt hơn nhiều, cô cũng chẳng cần quan tâm, điềm nhiên như không, nói: "Không sao."
Y Na nói thêm vài câu cảnh cáo với những người ở lại xong liền bỏ đi. Nghiêm Manh sáp lại gần, nói nhỏ: "Không ngờ Hà Nghệ Xảo mới chính là đầu xỏ gây chuyện. Y Na xử vậy là quá nhẹ rồi, nếu là em, em sẽ báo công ty tố cáo lên tòa bắt cô ta bồi thường tổn thất." Nói đến đây, Nghiêm Manh vừa cười vừa nói, "Nghĩ lại sau này công ty thiếu đi bản mặt đáng ghét của Hà Nghệ Xảo cũng là chuyện đáng chúc mừng."
Phương Tình nhìn vẻ mắt tức giận của của cô nàng kia mà chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Gần đây Bạch Húc Nghiêu từ chối rất nhiều hoạt động, hết cách thôi, đêm đó bị tập kích, tuy rằng không ảnh hưởng tới vấn đề đi đứng bình thường của anh ta, nhưng ca hát nhảy múa thì miễn bàn.
Với hào quang minh tinh sáng ngời, anh ta cũng không dám tới bệnh viện, sợ dư luận xôn xao, cho nên đã bảo trợ lý của mình mua dùm rượu thuốc xoa bóp để xoa.
Trợ lý là một thanh niên khoảng 20 tuổi, vừa xoa máu ứ sau lưng vừa chậc lưỡi nói: "Tên biến thái này ra tay độc ác thiệt, thiếu chút nữa là đánh gãy xương rồi."
Bạch Húc Nghiêu nằm sấp trên ghế salon không lên tiếng. Trong chốc lát, người đại diện đẩy cửa bước vào, nói: "Tiểu Húc à, anh vừa mới đi cục cảnh sát một chuyến, video giám sát đêm đó đã lấy được, anh sang lại mang về cho cậu xem đây. Cậu xem thử có phải là người quen hay không."
Bạch Húc Nghiêu phất phất tay ra hiệu trợ lý tạm ngừng, khoác lên khăn tắm lúc nãy rồi mới ngồi dậy. Người đại diện cầm tablet ngồi xuống bên cạnh anh ta, mở ra một tập văn kiện.
Đây là đoạn video thu hình trong thang máy, người đại diện bấm vào nút phát hình xong liền đưa tablet cho anh ta.
Thời gian anh ta bị tập kích là khoảng mười hai giờ khuya, thu hình trong thang máy chỉ là nên một đoạn trước và sau thời gian đó mà thôi.
Nhưng vì để cho chắc ăn, cục cảnh sát đã lấy hết cả đoạn video giám sát trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Bạch Húc Nghiêu nhìn một lát cũng không phát hiện điểm nào đặc biệt. Sau mười một giờ, số người ra vào thang máy đã ít đi, một là học sinh đi học về muộn, không thì cũng là thành phần tri thức làm thêm giờ về trễ, còn có một hai gã uống rượu say. Những người này đều có lẽ là khách cư trú ở đây, mặc dù anh ta không nhận biết, nhưng cũng nhìn không ra trên người bọn họ có gì khả nghi.
Đang lúc Bạch Húc Nghiêu sắp mất hết kiên nhẫn, đột nhiên trong video xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Anh ta bấm nút dừng lại, phóng đại tấm hình lên, nhìn tới nhìn lui vài lần, sau đó ánh mắt đen lại.
Người trong hình âu phục thẳng thớm, cho dù là máy thu hình giám sát cũng cho người ta cảm giác thợ thủ công của bộ âu phục này rất cao tay. Thậm chí sự xuất hiện đột ngột của anh ta trong thang máy đã khiến người ta cảm giác không thích hợp, giống như một người như anh ta sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Người đại diện nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của anh ta thì tiến tới ghé mắt nhìn vào hình ảnh video, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tại sao anh ta lại ở đây?" Gương mặt của Bạch Húc Nghiêu có vẻ nặng nề, nói.
Người thành công nổi danh như anh sẽ không ít người biết đến, đương nhiên người đại diện cũng nhận ra được, "Tòa lầu thương mại này là do Thịnh Hoa và Bách Đạt hùn vốn khai thác, cho nên Khang Tư Cảnh cũng sẽ có bất động sản ở đây. Anh ta là ông chủ nơi này, anh ta xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện lạ."
Bạch Húc Nghiêu không nói gì, sắc mặt lại càng nặng nề hơn. Người đại diện thấy vậy không khỏi kinh ngạc, nói: "Cậu đây...là đang nghi ngờ Khang Tư Cảnh?" Không đợi anh ta trả lời, người đại diện đã nói tiếp: "Cậu đang đùa gì thế? Người này là Khang Tư Cảnh đó! Làm sao anh ta có thể?"
Bạch Húc Nghiêu trầm mặc nhìn anh ta một cái, nhưng không trả lời lại, bấm nút tiếp tục phát hình, lại thấy Khang Tư Cảnh ưỡn lưng đứng thẳng tắp sau khi vào thang máy.
Đó là thói quen của kẻ ngồi trên, cho dù đứng trong thang máy cũng tạo cho người khác cảm giác uy vũ, giống như thang máy nhỏ bé này không thể chứa đựng khí thế của anh.
Toàn bộ hành trình của anh ta không có gì khác thường, nhưng chỉ là trong lúc thang máy dừng lại, trước khi rời khỏi, đột nhiên anh ta quay đầu lại, đối diện với máy thu hình giám sát, nở một nụ cười.
Tay Bạch Húc Nghiêu lập tức run lên, lập tức bấm nút dừng lại. Anh ta nhíu chặt chân mày, phóng đại màn hình video, khuôn mặt tươi cười của Khang Tư Cảnh cũng từ từ phóng đại trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm cặp mắt kia, cặp mắt kia đang mỉm cười, nhưng nhìn kỹ một lúc anh ta lại thấy cặp mắt kia trống rỗng đến phát sợ, giống như vực sâu không đáy, đối diện với nó khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Bạch Húc Nghiêu cứng đờ người, lập tức tắt màn hình video, ném tablet qua một bên.
Người đại diện thấy vậy vội vàng hỏi: "Sao thế? Cậu thật sự hoài nghi là Khang Tư Cảnh làm à?"
"Không." Sắc mặt của Bạch Húc Nghiêu thật khó coi tới mức dọa người, "Không phải hoài nghi, tôi biết chắc người đó chính là anh ta."
Người đại diện ngẩn người, sau đó nhìn anh ta giống như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh, hỏi: "Cậu nói đùa gì thế? Làm sao Khang Tư Cảnh có thể tập kích cậu? Không phải cậu nói người tập kích cậu có bệnh thần kinh hay sao? Cậu nhìn kỹ đi, Khang Tư Cảnh giống như người bị điên sao?"
Bạch Húc Nghiêu bấu hai tay lên tóc, ánh mắt của Khang Tư Cảnh lúc nào cũng tồn tại trong đầu của anh ta, không thể nào xua đuổi đi được, quấy nhiễu anh ta đến khó chịu.
Người đại diện nóng nảy, đứng bật dậy từ ghế sa lon, nói với anh ta: "Cậu nghe cho rõ đây, Khang Tư Cảnh không chỉ là người đầu tư cho quảng cáo lần này của cậu, anh ta còn là cổ đông lớn của Hải Nhuận, cũng có thể xem như là một nửa ông chủ lớn của cậu. Nếu như người cậu hoài nghi là anh ta thì cũng phải nuốt xuống hết cho tôi! Nếu không, lỡ như đắc tội với Khang Tư Cảnh, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn sống chung với cậu, biết chưa?"
Bạch Húc Nghiêu bức tóc im lặng một hồi, cuối cùng anh ta ngã phịch ra ghế sa lon, cười khổ nói: "Bỏ đi, hủy bỏ bản án."
Người đại diện nghe vậy ngẩn người, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ta cũng chọn không nói, lập tức gọi điện thoại qua bên cục cảnh sát.
Mặc dù quyết định hủy bỏ bản án, nhưng Bạch Húc Nghiêu biết rõ, người tập kích anh ta hôm đó chính thật là Khang Tư Cảnh. Anh ta vĩnh viễn không bao giờ quên cặp mắt kia, nó hoàn toàn không giống như cặp mắt của một người bình thường, đó chính là cặp mắt của một kẻ điên đến mức tận cùng.
Vĩnh viễn anh ta sẽ không bao giờ quên được!
Trước giờ tan việc, Phương Tình nhận được điện thoại của Khang Tư Cảnh. Anh nói anh tới đón cô.
Tan việc, Phương Tình gấp gáp chạy xuống dưới lầu công ty. Quả nhiên xe của Khang Tư Cảnh đã chờ ở đó. Tấn Dương mở cửa xe sau cho cô, Phương Tình lên xe liền nhìn thấy Khang Tư Cảnh chìa bó hoa hồng tới trước mặt.
Hoa hồng tươi kiều diễm, một bó thật lớn, có người con gái nào lại không thích được nhận hoa, huống chi còn là người mình thích đưa tặng.
"Oa!" Phương Tình oa một tiếng, nhận lấy hoa, nói vội: "Cám ơn anh."
Giống như trẻ em nhận được quà tặng mình yêu thích, cô cười không khép miệng. Nhìn cô vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời, Khang Tư Cảnh cảm thấy cảm giác thành tựu bùng nổ, chân mày cũng cong lên vẻ mặt vui sướng.
Anh ly ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi quần đưa cho cô. Phương Tình nhận lấy hộp, mở ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền lộng lẫy nằm bên trên. Cô ngẩn người ra nhìn anh, hỏi: "Tại sao lại tặng quà cho em?"
Anh lấy dây chuyền ra đeo lên cổ cho cô, vẻ mặt điềm nhiên, "Anh tặng quà cho em là việc thiên kinh địa nghĩa, sau này em chỉ cần phụ trách nhận quà mỗi ngày là được rồi."
Lời nói của anh khiến cô có loại cảm giác được che chở sủng ái, đột nhiên Phương Tình cảm thấy trong lòng thật vui.
Phương Tình nghĩ tới gì đó, nói với anh: "Đúng rồi, đã tìm ra được người giở trò với máy chiếu đèn. Quản lý bộ phận của chúng em đã đuổi cô ta ra khỏi công ty rồi."
Khang Tư Cảnh vuốt vuốt đầu cô, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, nghe vậy cũng chẳng bận tâm, hỏi: "Còn muốn tiếp tục làm việc ở đó không?"
Phương Tình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cảm thấy công ty này không tệ lắm, tạm thời vẫn chưa muốn nghỉ làm."
Khang Tư Cảnh cười cười, nụ cười mang theo vẻ cưng chiều không hề che giấu, "Được, mọi việc đều tùy theo ý em."
"....."
Loại cảm giác được người đàn ông này bao dung sủng ái khiến trái tim cô muốn tan chảy ra. Thì ra cảm giác nói chuyện yêu đương với Khang tiên sinh lại tuyệt vời như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip