Chương 14


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

"Ông chồng nhà tôi đột nhiên sinh bệnh cần một số tiền lớn, cửa hàng này tôi thật sự không có tiền để tiếp tục thuê, thật sự rất xin lỗi a." Chị Dương đứng ở cửa, khi nói chuyện vẻ mặt áy náy, "Tôi biết rõ ngừng thuê trước thời hạn như vậy không hợp quy củ, cho mọi người khó xử. Nếu có thể, tôi cũng không muốn dừng cửa hàng lại. . ."

"Không sao không sao." Ba Lâm mẹ Lâm đều vội vàng xua tay, cũng rất lý giải. "Loại chuyện người đột nhiên sinh bệnh này cũng không có biện pháp, mọi người cũng không muốn. Chị Dương chị yên tâm, chuyện ngừng thuê chúng tôi đều đáp ứng, chỉ cần chị chuẩn bị xong, chúng tôi tùy thời đều có thể xử lý."

"Ai, ai! Cảm ơn anh Lâm chị lâm!" Chị Dương liên tục cảm kích, "Thật sự rất xin lỗi, cho mọi người thêm phiền toái như vậy!"

Chị Dương tựa hồ thật sự thực gấp, lực chú ý chỉ đặt ở trước mắt hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Lâm Lan, mãi cho đến sau khi nói xong lời này với ba Lâm mẹ Lâm đã trực tiếp quay người sang trái bước nhanh đến hướng cầu thang, căn bản không phát hiện bên phải còn một người sống to đùng đang đứng.

Nhưng mà Lâm Lan cũng không để ý, lực chú ý của cô cũng đặt ở trên chuyện bọn họ mới vừa đàm phán: "Ba mẹ, chị Dương muốn ngừng thuê trước thời hạn?"

Ba Lâm mẹ Lâm tự nhiên là đã sớm phát hiện con gái mình ở bên kia, nghe thấy Lâm Lan hỏi như vậy, Lâm Hữu Dư không chút suy nghĩ nói thẳng: "Đúng vậy, chồng cô ấy hai tháng trước kiểm tra sức khoẻ kiểm tra ra nhiễm trùng đường tiểu*, phí trị liệu một năm phải tốn mười vạn, chị Dương nghĩ nghĩ liền dừng kinh doanh cửa hàng trang phục, cầm tiền thuê được trả lại đặc biệt đến bệnh viện chăm sóc chồng cô ấy."

* 尿毒症 (uremia) là tình trạng nhiễm độc do suy giảm chức năng thận khiến các sản phẩm của quá trình tiêu hóa protein, urê và các chất thải khác của cơ thể không được đào thải ra ngoài và lưu lại trong cơ thể.

"Kỳ thật hợp đồng cho thuê còn một năm nữa là đến kỳ hạn, mẹ và ba con nghĩ nghĩ, coi như đồng ý làm chuyện tốt." Vương Tú Chi nói việc này cũng thổn thức, quay đầu lại trừng Lâm Hữu Dư, "Ông ấy, ẩm thực ngày thường ông cũng phải chú ý một chút, đừng còn chưa già đã để tôi đến bệnh viện hầu hạ ông!"

"Sao có thể a?" Ba Lâm có chút ủy khuất, "Bình thường tôi cũng rất ít cùng người khác đến tiệm ăn uống rượu, cơ bản là ăn ở nhà, nào có cơ hội bị bệnh nhà giàu này?"

"Ông là chê tôi mua đồ ăn không ngon?" Lời nói ẩn chứa bị hà khắc này của chồng làm Vương Tú Chi không bỏ qua, "Trong nhà bữa ăn nào thiếu thịt cho ông ăn, cách vài bữa trên bàn đều có món ăn ông thích ăn, ông còn nhớ thương tiệm cơm? Ông nhìn xem bụng ông một chút này, có thể đến tiệm ăn sao?"

Nói xong lời cuối cùng, mẹ Lâm một chút cũng không khách khí mà vỗ vào bụng bia phình phình của ba Lâm.

Đối với chuyện này, Lâm Lan gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ba, con cảm thấy mẹ nói đúng a, về sau ba vẫn là ăn ít thịt lại, bụng này có chút lớn." Nói xong cô cũng vươn tay chọc chọc bụng ba ruột, "Ô oa, thịt vẫn cứng, ba thật sự phải suy xét ăn chay nhiều."

Ba Lâm: ". . ." Áo bông nhỏ này lọt gió a.

Trở lại chuyện chính, không đề cập đến thịt thừa kia của lão ba tựa hồ từ mỡ chuyển thành cơ bắp, lúc về nhà nói đến chuyện hợp đồng cho thuê của cửa hàng ở lầu một, Vương Tú Chi cũng nhớ tới một chuyện khác.

"Nói đến chị Dương cuối tháng này ngừng thuê trước thời hạn, tôi nhớ tới Tiểu Trương mở tiệm trà sữa bên cạnh qua một thời gian nữa cũng đến kỳ hạn hợp đồng cho thuê đi?"

"Đúng vậy, không sai." Nói đến chuyện tiền và tính toán kỳ hạn cho thuê, lão ba Lâm mẫn cảm với chữ số vượt xa hơn cả lão bà của ông, "Đến trung tuần* tháng sau thì đến kỳ hạn, còn dư lại khoảng 30 ngày, nhiều nhất lại qua một tuần, nên nói chuyện muốn tiếp tục thuê hay không."

* 中旬 (Trung tuần): từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

"Tôi thấy xem như là bỏ lửng." Vương Tú Chi nghe vậy lắc đầu, "Tiệm trà sữa kia của Tiểu Trương ngày thường buôn bán bình thường, một năm này có thể kiếm tiền thuê nhà trở về cũng xem như tốt, càng miễn bàn tiền trang hoàng ban đầu và mua những máy móc thiết bị."

Chi phí mở tiệm trà sữa không tính rất cao nhưng cũng chưa nói rất thấp, còn xem như nằm trong vòng tiếp nhận được của người trẻ tuổi kẹt ở tài chính bình thường lại muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, vẫn là kết cục lỗ vốn chiếm đa số. Cho thuê cửa hàng nhiều năm như vậy, Vương Tú Chi ở một bên cũng theo đó mà xem hiểu không ít cách thức, ít nhất một cửa hàng có thể kiếm tiền hay không bà vẫn có thể đánh giá đại khái.

Ba mẹ ngồi ở chỗ kia nói chuyện thuê cửa hàng, không ai chú ý tới Lâm Lan đang cúi đầu vuốt mèo, đáy mắt đánh tính toán.

Chị Dương là người sảng khoái, sau khi giải quyết chuyện ngừng thuê với chủ nhà xong, cửa hàng trang phục dưới lầu không qua mấy ngày đã bắt đầu dán biểu ngữ, lại dùng một cái loa nhỏ kêu gọi tuần hoàn --

【 Tin tức tốt! Tin tức tốt! Bởi vì tiền thuê nhà đến kỳ hạn, cửa hàng chúng tôi xả hàng giảm giá lớn đây! Tất cả trang phục đều bán phá giá* giảm giá 50% như nhau! Mua sắm hai kiện trở lên có thể giảm giá cao nhất 70%! Mua nhiều tặng nhiều, hàng ngon giá rẻ! Chất lượng bảo đảm, không lừa già dối trẻ! 】

* 甩卖 (súy mại) = sale at a reduced price; markdown sale; reduction sale: bán phá giá, một thuật ngữ kinh doanh, mô tả việc bán hàng hóa với giá thấp và thường được sử dụng như một khẩu hiệu kinh doanh.
(Theo baike.baidu.com)

Nếu đơn thuần nói rõ bán phá giá hàng khả năng không có người nào đến.

Nhưng nếu thêm một câu tiền thuê nhà đến kỳ hạn nên tất cả bán phá giá, mức độ đáng tin trong nháy mắt gia tăng không ít, chỉ chốc lát sau, các cô gái, bác gái thậm chí các bà bị tiếng khuyến mãi hấp dẫn đều chui vào trong cửa hàng, bắt đầu chọn chọn lựa lựa như lệ thường.

"Thời điểm chờ đến bảy ngày cuối cùng, số hàng còn lại phỏng chừng chính là xả hàng còn 10%."

Lâm Lan đứng ở dưới lầu không xa không gần mà nhìn cảnh tượng náo nhiệt lần cuối cùng của cửa hàng trang phục, nhỏ giọng nói với Lâm Hữu Dư bên cạnh.

"Bằng không cũng nát ở trong tay, thuận tiện bán rẻ tốt xấu có thể thu hồi chút vốn." Lâm Hữu Dư cũng thấp giọng trả lời một câu, "Đi thôi, chúng ta đi tìm Tiểu Trương."

Tiệm trà sữa của Tiểu Trương mở bên cạnh cửa hàng trang phục, nói là tiệm trà sữa, kỳ thật bên trong còn kiêm bán bánh ngọt nhỏ nướng và hotdog. . ., bên trong còn đặt bàn ghế mini cung cấp cho khách nhân ăn uống, đáng tiếc bên trong một người khách nhân cũng không có, cửa hàng trang phục náo nhiệt càng thêm phụ trợ tiệm trà sữa quạnh quẽ.

Chủ tiệm Tiểu Trương nghe động tĩnh bên cạnh, tuy rằng cũng sớm biết rằng tháng này chị Dương làm xong sẽ không làm nữa, bản thân còn trễ hơn người ta không được bao lâu cũng phải dọn đi, nhưng tình huống lại hoàn toàn bất đồng đối phương.

Giống như dự đoán trước đó của mẹ Lâm vậy, tiệm trà sữa hết kỳ hạn cho thuê thì đóng cửa không mở, nhưng kế tiếp đồ vật cần phải xử lý có thể càng phiền toái hơn cửa hàng trang phục rất nhiều.

Chị Dương dọn đi, nhiều nhất cũng chỉ là mấy cái giá áo và hàng hóa còn dư lại đóng gói rồi ném lên xe vận tải nhỏ là xong chuyện, hắn không giống vậy a. Không đề cập tới những nguyên liệu nấu ăn có hạn sử dụng trong tiệm, chính là lúc trước mua tủ lạnh, bộ lọc nước, máy làm đá, máy làm kem tươi, máy định lượng đường, máy pha trà, thiết bị làm món ăn vặt, lò nướng. . .Một đống đồ lớn lớn bé bé lung tung rối loạn đều tiêu tốn gần hai vạn tệ của anh ta.

Chuyến hành trình gây dựng sự nghiệp này đã làm Tiểu Trương hoàn toàn từ bỏ nghề nghiệp làm trà sữa, vậy những thiết bị này liền biến thành xương sườn gà* đau đầu nhất, ăn vào vô vị bỏ thì lại tiếc.

* 鸡肋 (Kê lặc): Kê là gà, lặc có nghĩa là xương sườn. Theo điển tích từ Tam Quốc Chí, khi thấy đánh Hán Trung không được, Tào Tháo (155-220) ra lệnh "kê lặc" cho quân chuẩn bị rút về. Thâm ý của Tào Tháo là, Hán Trung cũng như cái xương sườn gà, bỏ thì tiếc, mà ăn cũng không có gì ngon. Câu chuyện chi tiết được ghi lại trong Hồi thứ 72 truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.

"Tiểu Trương, buổi chiều tốt lành a." Thanh âm của chủ nhà đại thúc* làm Tiểu Trương đang buồn rầu lập tức lấy lại tinh thần.

* 大叔 (Đại thúc): chú; đại thúc (tôn xưng người cùng hàng với bố nhưng ít tuổi hơn).

"Chú Lâm, chú tới rồi, còn có Lâm Lan cũng tới rồi, mau mời ngồi!" Thấy chủ nhà dẫn theo con gái ông cùng xuất hiện, Tiểu Trương lập tức ý thức được chuyện sẽ phát sinh đằng sau, vội vàng mở miệng nghênh người.

Lâm Lan đi theo lão ba cùng nhau vào tiệm, hơi hơi liếc nhìn hoàn cảnh trong tiệm, trà sữa của tiệm trà sữa này cô cũng có uống qua, phải nói hơn nửa người trẻ tuổi trong tòa lầu đều thử qua trà sữa nơi này, tổng thể đánh giá chỉ có hai chữ: Bình thường.

Không khó uống, cũng không uống ngon đến chỗ nào, chính là loại tiêu chuẩn trung quy trung củ* vừa uống liền quên, hoàn cảnh trong tiệm bình thường, vệ sinh cũng bình thường, cho nên trong các tiệm trà sữa trải rộng thành thị hiện giờ, tiệm của Tiểu Trương buôn bán cũng bình thường thậm chí là ế ẩm.

* 中规中矩 (Trung quy trung củ): phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.

"Không vội không vội." Ngăn lại động tác châm trà lại lấy bánh ngọt nhỏ của Tiểu Trương cho bọn họ, Lâm Hữu Dư trực tiếp mở miệng, "Lần này vì sao chú đến, Tiểu Trương con khẳng định cũng rõ ràng. Chỉ còn một tháng nữa là hợp đồng cho thuê của chúng ta đến kỳ hạn, chú muốn hỏi Tiểu Trương con một chút, con có ý định tiếp tục thuê không?"

Vừa nghe quả nhiên là vì cái này, trên mặt Tiểu Trương lộ ra cười khổ, cũng trực tiếp nói lời nói thật: "Chú Lâm, tiệm này của con buôn bán như thế nào chú cũng thấy được, lại tiếp tục thuê chỉ biết càng ngày càng thiệt thòi, cửa hàng này con không tiếp tục thuê, đến tháng sau chấm dứt đi."

Hai bên đã sớm dự đoán được kết quả, tựa hồ cũng không có chỗ trống để nói nhiều lời hình thức, Lâm Hữu Dư gật gật đầu: "Vậy cứ như vậy đi, còn dư lại một tháng, nếu không con cũng học chị Dương bên cạnh một chút, làm hoạt động ưu đãi, xử lý hàng tồn kho đi."

"Ai, con cũng đang nghĩ như vậy." Tiểu Trương cười khổ gật đầu, "Mấy ngày nay cũng suy xét có muốn làm cái áp ưu đãi dán bên ngoài hay không."

"Anh Trương, tôi mạo muội hỏi một câu." Lâm Lan vẫn luôn không lên tiếng lúc này mở miệng, chỉ chỉ quầy nước và máy móc trong tiệm, "Nếu đều không có ý tính tiếp tục mở cửa tiệm, vậy những thứ này, anh định làm như thế nào?"

"Còn có thể làm sao, tôi cũng không có ý định lại làm tiệm trà sữa, mấy thứ này chỉ có thể trước kéo về đi, treo trên mạng bán second-hand đi." Tiểu Trương lắc đầu thở dài.

Loại đồ vật như máy móc thiết bị này, một khi second-hand liền sẽ lập tức biến thành giá rẻ, toàn bộ thiết bị quầy nước cũng như vậy, lúc trước tốn hơn một vạn bảy mua về, hiện tại lại dùng gần một năm, tuy rằng theo như niên hạn sử dụng mà nói kỳ thật còn rất ngắn, nhưng treo lên second-hand, vậy đều là trừ hao mòn giá.

Nghe nói rất nhiều thiết bị của tiệm trà sữa đều không đề cử mua second-hand, những thứ này của anh ta về sau lại còn phải hỏng mất, cũng không biết cuối cùng có thể bán ra giá bao nhiêu, lại khi nào mới có thể bán ra toàn bộ. . .

"Vậy anh Trương, chờ sau khi anh đóng cửa tiệm, những thứ này đóng gói giá 4000 bán không?"

Hả?

Trong tiệm hai nam nhân tất cả đều sửng sốt, so sánh với lão ba Lâm ngạc nhiên hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị, Tiểu Trương người thanh niên này phản ứng muốn nhanh hơn nhiều.

"Lâm Lan cô muốn? Nhưng mà 4000. . . cũng quá ít." So sánh với giá gốc thì không chỉ rút lại một phần tư a.

"A, như vậy a, tôi chỉ hứng khởi nhất thời nghĩ đến bản thân ở nhà làm trà sữa uống một chút." Lâm Lan vừa nghe xong lập tức lùi bước, ngượng ngùng nói, "Không được thì thôi vậy."

Tiểu Trương bỗng nhiên có chút hối hận, chỉ là còn chưa mở miệng, lão ba Lâm bên cạnh rốt cuộc hoàn hồn đã không đồng ý mà trừng con gái: "Con muốn những thứ kia làm gì nha, quanh năm suốt tháng có thể uống trà sữa bao nhiêu lần? Chỉ là ba phút nóng hổi hăng hái của con mà thôi, nhiều nhất chơi hai ngày liền ném trong nhà tích tụ bụi, đừng mù quáng lãng phí tiền!"

Những lời này có đánh thức Lâm Lan hay không không biết, dù sao Tiểu Trương lập tức đã bị thuyết phục: "Đừng nha chú Lâm, những thứ này của con đều là nhãn hiệu rất tốt, chất lượng cũng rất tốt, tiêu tốn của con gần hai vạn đó! Lâm Lan mua về nhà không chỉ có thể làm trà sữa, còn có kem, sinh tố, bánh ngọt nhỏ bánh mì nhỏ và bánh quế, bánh bích quy. . .cũng có thể làm, bản thân ở nhà làm có thể sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, mua tuyệt đối rất có lời!"

Lâm Lan phảng phất bị lừa dối đến động tâm, nhưng lão ba Lâm lại không mắc lừa, ông đến đàm phán vấn đề hợp đồng cho thuê, cũng không phải mang con gái đến giúp anh ta giải quyết vấn đề cục diện rối rắm sau khi kết thúc công việc, vẫn luôn lắc đầu xua tay: "Không cần không cần! Nhà chú không cần cái này!"

Vừa nói vừa lôi kéo con gái muốn chạy ra ngoài tiệm.

"Lâm Lan, Lâm Lan cô đừng đi a!" Mắt thấy cơ hội lướt qua*, lúc này Tiểu Trương phát huy sự nhanh trí, quyết đoán vứt bỏ chủ nhà, hăng hái gọi Lâm Lan, "Nếu cô mua những thứ này, thời gian một tháng dư lại này tôi dạy cô làm trà sữa và bánh ngọt, bánh bích quy!"

* Nguyên văn 稍纵即逝 (Sảo tung tức thệ) = transient = fleeting = thoáng qua, vút qua, lướt nhanh,. . .

Sau đó lão ba Lâm lôi kéo con gái đang bước tới thì bất động, ông giật mình phát giác không ổn nhưng vẫn đã muộn, con gái ngốc phía sau đã một lời đáp ứng: "Thành giao!"

Người trẻ tuổi một khi tùy hứng lên, làm trưởng bối muốn kéo quay đầu lại luôn rất khó khăn, tựa như hiện tại.

Trơ mắt nhìn con gái và Tiểu Trương nghĩ viết văn bản hợp đồng thành hai phần, ký tên xong liền dùng internet banking trên điện thoại chuyển khoản, Lâm Hữu Dư lại tức giận lại bất đắc dĩ.

Được rồi được rồi, tiền mua cũng không phải nhiều tiền gì, 4000 tệ xem như con gái mình mua vui vẻ đi, dù sao cũng là tiền tiết kiệm mà con bé tự làm.

—— Cho dù tự khuyên bản thân như vậy, làm trưởng bối vẫn không vui.
"Ba, đừng nóng giận, con là có kế hoạch." Nhìn thấy ba ba bày ra gương mặt kéo dài kia, Lâm Lan đã biết ông suy nghĩ gì, ôm cánh tay của ông làm nũng mà quơ quơ, "Con có chuyện này muốn thương lượng với ba mẹ."

Vì thế vài phút sau trong cửa hàng Lâm gia, đồng thời bộc phát ra tiếng hét to kinh ngạc của một nam một nữ.

"Cái gì? Con muốn một gian cửa hàng để mở cửa hàng của riêng mình!?"

"Không phải một gian cửa hàng." Lâm Lan nhìn về phía ba mẹ của mình, vươn hai ngón tay, "Con muốn hai gian, đem hai gian cửa hàng trang phục và tiệm trà sữa này toàn bộ đả thông xác nhập, sau đó mở quán trà mèo."

Vương Tú Chi và Lâm Hữu Dư đồng thời ngây ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới con gái vẫn luôn đi làm công thế nhưng cũng có ý niệm gây dựng sự nghiệp.

"Cái này, cái này. . ." Trong lúc nhất thời Vương Tú Chi không biết mở miệng như thế nào, trong lòng ngược lại không có ý kiến gì với chuyện con gái dùng cửa hàng trong nhà mở cửa hàng của riêng mình, chỉ là theo bản năng lo lắng, "Nhưng mà Lan Lan, trước nay con chưa từng mở cửa hàng a? Hiện tại há miệng đã muốn hai gian cùng nhau đả thông, bước chân có phải bước quá lớn hay không."

Lâm Hữu Dư cũng có cùng ý tưởng này đột nhiên ngoài ý muốn nhìn về phía lão bà nhà mình: "Mẹ Lan Lan, tôi còn tưởng rằng bà sẽ lập tức phản đối đấy."

"Tôi phản đối làm gì a?" Vương Tú Chi nhìn chồng mình trợn trắng mắt, "Trong nhà con bé là cô con gái một, còn luyến tiếc hai gian cửa hàng? Tôi đây không phải sợ con bé mệt sao!"

"Ba mẹ, Con biết hai người đang lo lắng cái gì." Lâm Lan tiến lên vòng ra sau lưng hai người, ân cần mà gánh vai đấm lưng cho ba mẹ, vô cùng nịnh nọt, "Nhưng mà ngốc trong nhà lăn lộn lâu như vậy, con cũng nghĩ thông suốt, cũng muốn thử lập nghiệp làm bà chủ. Vừa lúc trong nhà có điều kiện thuận lợi như vậy, không cần phải trả chi phí tiền thuê nhà cao như những người khác, hai người để cho con thử xem?"

Lầu một sáu cửa hàng, hai cái hợp lại thành một mới tương đương với diện tích một căn trên lầu, lúc này mới có thể sau khi mở quán trà sẽ có vẻ rộng rãi thoáng mát không chật chội. Mà trước đó cô mua 4000 tệ thiết bị của tiệm trà sữa, lại thuận tiện học được những tay nghề đó, vì làm cơ sở để về sau mở quán trà, chút tiền ấy có thể đổi lấy những thứ này quả thực không thể càng có lời hơn.

Nghe kế hoạch của con gái, Vương Tú Chi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Lan Lan, con nói muốn mở quán trà mèo gì đó, kỳ thật là vì những con mèo trong nhà đi?" Con gái biết mình có chút phản cảm chuyện trong nhà càng ngày càng nhiều mèo, chẳng qua là ngại mặt mũi mẹ chồng mới không phát tác, cho nên mới suy nghĩ biện pháp này đi.

"Ách, là có chút nguyên nhân như vậy." Lâm Lan không phủ nhận, "Nhưng mà chủ yếu vẫn là con muốn tìm chút chuyện để mình làm. Ba mẹ, hai người thấy, gần đây con đột nhiên có duyên tốt với mèo, khả năng về sau sẽ còn nhặt mèo trở về. Vẫn luôn nuôi chúng nó như vậy khẳng định không nên chuyện, không bằng tận dụng đàn mèo con, con mở cửa hàng chúng nó bán manh hấp dẫn khách hàng, cùng nhau kiếm tiền. Bộ dáng như vậy, mẹ sẽ không không vui đúng không?"

Đơn thuần nuôi dưỡng không một đàn mèo còn không ngừng tốn tiền, cùng muốn dùng mèo mở cửa hàng hấp dẫn khách hàng có tiền thu vào, hai dạng khác biệt rất lớn, ít nhất hiện tại Vương Tú Chi vừa nghe xong như vậy, lập tức không có cảm xúc phản đối.

"Nhưng mà, Lan Lan a. . ." Lâm Hữu Dư nhớ đến một chuyện khác, lão ba đã bất giác mà thu xếp cho con gái, "Con mở cái quán trà mèo gì kia, ba chính là có nghe nói qua, những cửa hàng đó kinh doanh tốt đều nuôi mèo cưng quý báu, nhưng nhà của chúng ta ngoại trừ Lam Bảo, tất cả đều là mèo bản địa không có lực hấp dẫn gì đi? Hơn nữa toàn bộ chúng nó cộng lại cũng chỉ có tám con, số lượng cũng không đủ đi?"

Chẳng lẽ nói lúc sau còn phải đi vào trong cửa hàng thú cưng mua mấy con mèo quý báu làm đại diện quán? Vậy chi phí này có thể rất cao.

"Không sao đâu ba ba, điểm này con đã sớm nghĩ tới." Từ một tuần trước nhìn thấy chị Dương nói chuyện ngừng thuê bắt đầu, Lâm Lan đã suy tư kế hoạch quán trà mèo, "Con biết tìm được mèo cưng quý báu từ chỗ nào, hơn nữa không cần tiêu tiền."

Lúc nói chuyện, trong đầu cô đã hiện ra lấy mèo lão đại cầm đầu đàn mèo hoang.

Chuyện nhặt Lam Bảo Thạch về cho Lâm Lan dẫn dắt rất lớn, hiện tại bên ngoài kỳ thật có không ít mèo cưng quý báu bị chủ nhân vứt bỏ lưu lạc đầu đường, dựa vào quan hệ mèo rộng lớn của mèo lão đại, muốn tìm mèo con thích hợp sung nhập hậu cung của cô. . .phi, quán trà của cô vẫn rất dễ dàng.

——

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip