Chương 43


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Vài phút đồng hồ sau, phòng cũ Lâm gia, đại tiểu thư ôm Chinchilla ngồi ở trên sô pha đã cười ra lúm đồng tiền như hoa, TV trên vách tường truyền phát tiết mục chương trình tạp kỹ trong dịp Tết, thỉnh thoảng hòa lẫn tiếng cười vui ha ha của cô ấy, một chút cũng không nhìn ra cảm xúc khóc thảm lúc ở tầng hai.

"Đến đến, Tiểu Vương, ăn trái cây!" Vương Tú Chi bưng dĩa trái cây đã cắt xong đưa đến trên bàn trà, nhiệt tình chiêu đãi cô gái này.

"Cảm ơn bác gái Lâm." Vương Giai Y lập tức đứng dậy nói lời cảm ơn, trên mặt có chút ngượng ngùng, "Đột nhiên ghé thăm, con cũng không mang chút quà tặng lại đây. . ."

"Không cần không cần." Mẹ Lâm liên tục xua tay, "Con một cô gái nhỏ một mình ăn Tết ở chỗ này, đến đây ăn bữa cơm mà thôi, không cần phải như vậy. Quán trà của Lan Lan nhà bác đợt này cũng không thiếu chịu con quan tâm."

"Vương tiểu thư, cô cứ an tâm ngồi ở chỗ này xem TV đi." Lâm Lan cũng cười bắt chuyện, "Trong chốc lát tôi cũng sẽ kêu Tống Tân Dân lên tới."

Vương Giai Y đều kêu, không có đạo lý không cho đồng chí Tiểu Tống đến, dứt khoát cũng cùng đến đi.

Một hồi gọi điện thoại, kết quả người ta đã ra cửa sưu tầm phong tục, nhưng mà đáp ứng giờ cơm sẽ qua.

"Tiểu Tống không đến?" Mẹ Lâm nghe được điện thoại hỏi một câu.

"Ừm, đến buổi tối." Lâm Lan trả lời.

"Vậy thì thật là tốt." Mẹ Lâm vừa nói vừa lại đi vào trong phòng bếp, "Chờ mẹ đều chiên thịt viên xong, buổi tối làm một nồi thịt viên kho tàu sốt tương đỏ bưng lên bàn. Ông nó, chảo dầu có nóng không?"

"Nóng!" Trong phòng bếp truyền đến tiếng của ba Lâm, "Đã bắt đầu chiên!"

Cùng với tiếng vang dầu chiên xèo xèo, từng làn mùi hương cũng bay ra từ trong phòng bếp.

Lúc này mẹ Lâm đã đi vào trong phòng bếp, hai người ngồi trong phòng khách đều không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng của bà và ba Lâm: "Sao những viên thịt của ông luôn một lớn một nhỏ vậy? Đi đi đi, nơi này để tôi đến làm, ông đi phòng mẹ nhìn xem có muốn giúp đỡ gì không. Lúc trước mẹ nói để ông giúp mẹ dán giấy cắt ở ban công, mau đi."

Ba Lâm bị ghét bỏ tay nghề ủ rũ cụp đuôi ra ngoài, nghênh đón chính là gương mặt cười hì hì của con gái: "Ba, ba lại khiêu chiến thất bại sao?"

Lâm Hữu Dư lập tức không phục, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bếp trong miệng lại nhỏ giọng phàn nàn: "Kỳ thật lớn chút nhỏ chút có sao đâu, chiên ra không phải đều ăn có mùi vị giống nhau sao?"

Không biết làm sao vẫn bị người trong phòng bếp nghe được: "Ông nó, ông nói cái gì?"

"Không có! Tôi đi giúp mẹ dán giấy cắt hoa!" Ba già cộp cộp cộp đã mở cửa chạy, lưu lại con gái đứng ở tại chỗ che miệng cười trộm.

Trong không khí tràn ngập mùi hương thịt viên sau khi chiên, Vương Giai Y ôm Chinchilla nhìn người Lâm gia tác động qua lại, vốn bởi vì mèo mà thả lỏng lại lập tức có chút mất tự nhiên, hiện tại cô ấy ngồi ở sô pha nhà người ta ôm mèo nhà người ta, còn ăn trái cây nhà người ta xem TV nhà người ta, còn được mời đến làm khách ăn cơm tối, quả nhiên vẫn là nên chuẩn bị chút. . .

"Meo ô ——" ( Lan Lan, mùi thơm quá, em muốn ăn! )

Chinchilla vẫn luôn ngồi yên lặng ở trong lòng Vương Giai Y không chịu nổi mùi hương, bắt đầu xao động mà kêu meo meo, thấy Lâm Lan không để ý tới nó, Bạch Ngân quay đầu lại ấn móng vuốt nhỏ ở đầu vai Vương Giai Y, phát ra tiếng kêu giống như làm nũng.

"Meo!" ( Nô tài, mau đi lấy đồ ăn kia cho ta ăn! )

Cho ăn thịt viên là không có khả năng, lại kêu cũng không thể.

"Hình như Bạch Ngân đói bụng." Nhìn ra con mèo nhỏ này không an phận, càng nhìn ra đại tiểu thư ngồi xem TV không được tự nhiên trong lúc mọi người đều bận bịu, Lâm Lan đúng lúc đề nghị, "Cô có muốn đi cho mèo ăn với tôi hay không, thuận tiện chơi cùng chúng nó?"

Hai mắt của đại tiểu thư lập tức tỏa sáng: "Có thể chứ?"

"Đương nhiên. Mỗi đứa chúng nó đều mới tắm xong, trên người đang vừa thơm vừa mềm nha."

Hiện tại quán trà lại không mở cửa, cô ấy lại có thể gặp được những con mèo đó, vậy tương đương với đặt bao hết mèo của quán trà nha! Thật hưng phấn!

Kết quả là, Vương Giai Y rất vui vẻ mà đi theo Lâm Lan dời trận địa, một chút cũng không có lập tức dự kiến bị chủ quán Lâm sai bảo cùng đặt chậu cơm mèo và chậu nước.

Màn đêm dần dần buông xuống, đồng chí Tiểu Tống ra ngoài sưu tầm phong tục xuất hiện, nhà họ Lâm cũng chính thức ăn cơm.

Trước nay Vương Giai Y chưa thử trải nghiệm qua ăn Tết ở nhà người khác, người nơi này không có đèn chùm thủy tinh cô ấy thường thấy ở nhà hàng, cũng không có đầu bếp có tay nghề cao cấp, trên bàn cơm đều bày những món ăn mà cô ấy thấy rất bình thường, nhưng mùi vị rất ngon, cũng làm cô ấy rất ấm áp.

"Tiểu Vương, Tiểu Tống, đều đến ăn!" Các trưởng bối mời bọn họ gắp đồ ăn, mặt mày đều là ý tốt hòa nhã.

"Cảm ơn bà nội Lâm!" Tống Tân Dân nhìn thấy bà nội kẹp cho cậu một cái đùi gà, vội vàng lên tiếng nói lời cảm ơn.

"Tuyết Hoa!" Lâm Lan ngồi đối diện bà nội đang cúi đầu răn dạy mèo trắng lớn phía dưới bàn ghế phía dưới đại bạch miêu, "Trước đó con đã ăn qua không ít đồ ăn vặt cá khô, hôm nay ăn cơm đã vượt chỉ tiêu, không thể lại đòi đồ ăn với ông ngoại của con!"

Mèo bản địa màu trắng phát ra tiếng mèo làm nũng, thậm chí còn chạy đến bên chân Lâm Lan ngửa bụng lên lăn qua lăn lại.

"Làm nũng cũng vô dụng!" Lâm Lan không dao động, "Đi ra, nếu hôm nay con lại ăn vụng, ngày mai chị đưa toàn bộ đồ ăn vặt của con cho Lam Bảo chúng nó ăn!"

Mèo trắng lớn làm nũng vô dụng còn kém chút trừ khẩu phần ăn, nó cúi gằm mặt híp mắt chạy tới trên thảm ở khu sưởi ấm trong phòng khách, thành thật cuộn thành một viên bóng ở đó, nhìn có vẻ kinh sợ. Mèo chung quanh cũng ghé vào bên trên mỗi con quay đầu nhìn nó, tuy rằng nhìn biểu cảm từng con đều rất lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao chính là có loại vui sướng nhàn nhạt khi người gặp họa.

Sau đó Lâm Lan lại giương mắt nhìn ba già: "Ba, ba cũng thật là, có chút định lực nha, đừng để nó vừa làm nũng là ba liền vụng trộm cho, ăn hư bụng có ba chịu."

Ba già Lâm giả vờ nhìn chung quanh chỉ có thể cười nhạt hai tiếng, rước lấy vợ và mẹ già hai bên trái phải đồng thời xem thường.

Vương Giai Y không nhịn được trộm cười rộ lên, gian phòng này mở máy sưởi ấm áp lại vui vẻ, đêm Tết ông Táo đều vui vẻ như vậy, đêm mai giao thừa nhất định sẽ càng náo nhiệt.

Đại tiểu thư đoán được không sai, bữa tối của nhà họ Lâm vào đêm giao thừa càng thêm phong phú hơn tất niên, không chỉ là người, còn có nhóm mèo.

Ngày giao thừa đó cô ấy đến gõ cửa vào nhà chính là đã chuẩn bị đủ quà Tết, đương nhiên, Tống Tân Dân kia cũng vậy. Sau khi hai người tiến vào, mới vừa chúc nhau xong đã bị chủ quán Lâm mời đến cùng cho mèo ăn.

Chỉ có cho những tiểu gia hỏa này ăn no trước, chúng nó mới sẽ không bị đồ ăn trên bàn cơm hấp dẫn lực chú ý, không khống chế được mà muốn trộm xin đồ ăn.

"Chủ quán, hôm nay cơm mèo thật xa hoa!" Tống Tân Dân giúp đỡ cho mèo ăn nhận ra cơm mèo có một vài miếng thịt không cố ý cắt vụn, sau đó phát hiện phẩm cấp nguyên liệu nấu ăn đều rất cao cấp không khỏi giật mình, "Nên nói không hổ là ăn cơm Tết sao, cho dù cho mèo ăn cũng là bữa tiệc lớn xa hoa!"

"Đúng rồi, một năm một lần cho chúng nó bữa ăn ngon." Lâm Lan trả lời.

Đại tiểu thư không biết gì nhiều với cơm mèo: "Thoạt nhìn chúng nó đều rất thích, cơm mèo này rất tốt sao? Trước kia tôi xem thú cưng nhà người khác ăn cơm không ít đều cho ăn thịt sống, sống và chín loại nào tốt nha?"

"À, đều có thể cho ăn." Tống Tân Dân nghẹn lời, "Nhưng đó là cách cho ăn của người giàu người ta, những thịt sống đó còn phải bảo đảm bên trong không có những thứ như ký sinh trùng, không thích hợp bình dân như chúng tôi."

"Đừng nhìn chằm chằm chúng nó ăn cơm, đều lại đây ngồi, chúng ta nên ăn cơm!" Trong khu nhà ăn, Vương Tú Chi kêu gọi những người trẻ tuổi đó lại đây ăn cơm.

Ba người lập tức hưởng ứng, sôi nổi ngồi xuống.

"Wow, thật phong phú nha! Có món vịt muối tôi thích nhất!"

"Thịt viên kho tàu sốt tương đỏ thơm quá!"

"Chân vịt là của tôi, đều không được đoạt với tôi."

"Người đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đoạt đồ ăn!"

Giữa chừng, chủ một nhà Lâm Hữu Dư nâng ly đứng lên.

"Đến đến đến, cầu mong tất cả mọi người chúng ta đang ngồi ở đây năm mới đều hưng thịnh càng ngày càng tốt a! Cạn ly!"

Mọi người cũng đồng thời đứng lên theo: "Cạn ly ——!"

"Cạn ly! Cạn ly!" Chỗ ban công, chim vẹt đang bị khóa ở trong lồng vẫy cánh, cũng lớn tiếng kêu to theo, "Cho ăn ngon! Cho ăn ngon!"

Mọi người quay đầu lại nhìn nó, lập tức đồng thời cười vang lên.

Đêm giao thừa, ngoài phòng đèn đuốc rực rỡ, tòa lầu chỉ có mấy hộ gia đình sáng đèn, ban công trên tầng ba đèn đuốc sáng trưng, đứng ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy tiếng cười vui vang xuống từ bên trong.

Người trong tòa lầu cũng không phát hiện dưới lầu có một chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ dừng lại, mở cửa sổ xe ra nghe tiếng cười bên trên thật lâu, cuối cùng lại chậm rãi đóng lại.

"Thật là lo lắng nha đầu kia uổng công." Trong xe, một người phụ nữ thở dài nói, trên mặt mang ý cười vui mừng.

"Đúng đó, trước đó nghe Vũ Trạch nói đứa nhỏ này lại khóc, còn sợ con bé thật sự vào đêm giao thừa đã nhốt mình trong phòng khóc không ngừng, hiện tại cũng không phải là nhọc lòng uổng công sao." Trung niên thân sĩ bên cạnh phu nhân cũng bật cười lắc đầu, "Quả nhiên người vẫn là muốn ép một chút mới có tiến bộ, hiện tại không phải hòa hợp với mọi người khá tốt sao?"

Người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn bọn họ, khuôn mặt có năm phần tương tự Vương Giai Y: "Ba mẹ, hai người thật sự ở dưới lầu nghe một chút như vậy là được sao? Thật sự không đi lên trông thấy em gái?"

Đúng là người Vương gia ở thành phố bên cạnh, bởi vì lo lắng cô gái được nuông chiều trong nhà thật sự xảy ra chuyện, nên đêm giao thừa lén lại đây.

"Gặp làm gì?" Thấy con gái một chút cũng không có chuyện gì, còn ở nhà người khác cọ cơm tất niên, ba Vương trực tiếp thu hồi chút tâm địa mềm mại, "Xác nhận con bé không có chuyện gì là được. Tính tình của nha đầu này khi còn nhỏ đều bị mọi người chiều hư, hiện tại thật vất vả có cơ hội sửa lại, tôi cũng không cho phép mọi người quấy rối vào thời điểm mấu chốt này, làm đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ tôi sẽ không để yên."

Phu nhân cùng thanh niên liếc nhau, không khỏi bi ai vì em gái vẫn luôn được nuông chiều từ bé, trong nhà không dạy được, cho nên lúc này ba quyết tâm muốn cho xã hội dạy con bé làm người.

"Lái xe, trở về." Ba Vương nói một tiếng, tài xế khởi động xe bắt đầu lái về phía đường cái, "Chúng ta cũng nên ăn bữa cơm tất niên yên tĩnh mà không có tiểu nha đầu."

Khi tiếng động cơ xe vang lên, không hiểu sao Vương Giai Y ở tầng ba mơ hồ nghe thấy cảm thấy có chút quen tai, chỉ là khi quay đầu lại xuyên thấu qua cửa sổ ban công nhìn xung quanh, cũng chỉ có thể nhìn thấy các loại xe lui tới trên đường.

Ảo giác đi, ba mẹ nhẫn tâm sao có thể sẽ tìm đến?

Cô ấy lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra sau đầu, quay đầu lại nâng ly chúc mừng với Lâm Lan và Tống Tân Dân.

Cơm nước xong, Vương đại tiểu thư rất tự biết rõ mà không cướp dọn chén đũa, chỉ là giúp đỡ sắp xếp bàn ghế về vị trí, lúc sau lại đến phòng khách ngồi trên thảm sưởi ấm với Lâm Lan, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được đàn mèo vây quanh.

Vẫn luôn chơi đến đón giao thừa thành công lúc 12 giờ, lúc này cô ấy và Tống Tân Dân mới từng người về nhà.

Lâm Lan tiễn bọn họ ở cửa, Tống Tân Dân tạm biệt bọn họ rồi rời đi, Vương Giai Y hơi chần chờ một chút, cũng không biết là bởi vì uống rượu hay là bị máy sưởi xông, mặt đại tiểu thư đỏ bừng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

"Lâm Lan, em có thể gọi chị là Lan Lan không?" Hôm nay Vương Giai Y thật sự vui vẻ, "Em muốn kết bạn với chị, chị cũng có thể gọi em là Giai Y."

Nghe được lời này của cô ấy, Lâm Lan đột nhiên cũng có chút hâm mộ, cô gái này luôn treo yêu ghét rõ ràng ở trên mặt, không phải người trong nhà cho tình yêu cũng đủ đến tràn ra thì không nuôi dưỡng được tính cách như vậy.

"Đương nhiên, Giai Y, chị thật sự vui vẻ khi kết bạn với em." Cô cười đáp lại, cố ý nói giỡn, "Nhưng mà em đi quán trà có thể giảm giá, Bạch Ngân lại sẽ không dễ dàng đưa cho em nha."

"Em mới không có vì chuyện đó mà kết bạn với chị nha!" Đại tiểu thư giận dữ dậm chân, "Chỉ là em cảm thấy chị và người nhà của chị đều là người tốt, em kết bạn với chị sẽ rất vui vẻ."

Ngày đó đêm Tết ông Táo được đồng chí Tiểu Tống phát tấm thẻ người tốt, đêm giao thừa lại được đại tiểu thư tặng tấm thẻ người tốt.

Lâm Lan không nhịn được sờ mặt mình, thật sự lớn lên một bộ dáng người tốt sao?

"Đêm đã khuya, mau trở về ngủ đi."

Dỗ đại tiểu thư rời đi, lúc này Lâm Lan mới xoay người đóng cửa, rạng sáng 12 giờ, ba mẹ đã sớm không chịu đựng nổi đi ngủ, trong phòng khách chỉ có một đám con cú mắt to trừng mắt nhỏ với cô.

"Meo ——" Lúc này mèo vàng Thân Sĩ đột nhiên kêu to một tiếng. ( Lan Lan, em có thể vào phòng chị ngủ với chị được không? )

Tuy rằng mèo con không hiểu ngày lễ của con người, nhưng bản năng của nó biết ngày này có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon, càng có thể đưa ra một vài yêu cầu, bình thường đều sẽ được đồng ý.

Lâm Lan liền sửng sốt như vậy một chút, sau đó nghe được càng nhiều tiếng mèo kêu to.

( Lan Lan em cũng muốn ngủ cùng chị! )

( Em cũng vậy! Em muốn vào phòng ngủ của chị! )

( Em cũng muốn em cũng muốn! )

"Được! Được! Chị đã biết!" Nhanh chóng ngăn lại các loại tiếng kêu meo meo của chúng nó, Lâm Lan giơ tay đầu hàng, "Có thể tiến vào ngủ, nhưng không được ồn đến chị càng không được phá loạn đồ trong phòng chị biết không?"

Phía sau lại vang lên một chuỗi tiếng bảo đảm của mèo ngoài hành tinh.

Vì thế khi Lâm Lan tiến vào phòng, phía sau đi theo một chuỗi đại quân mèo.

Kỳ thật cô có chút đầu trọc, ngày thường Tuyết Hoa và Lam Bảo ngủ cùng cô hai tiếng ngáy hợp tấu đã không nhỏ, hiện tại ngủ cùng hơn mười con mèo. . .Được rồi, đêm nay cứ ngủ với nhau như vậy, ngày mai ngủ bù là được.

Con gái của chủ nhà rơi vào phiền não ngọt ngào đàn mèo lớn chủ động ngủ cùng, khả năng bị mười bảy tiếng ngáy hợp tấu dẫn đến mất ngủ, bên ngoài tòa lầu, lập trình viên Vệ tiểu thư vào Tết Âm Lịch còn đang phiền não tăng ca đêm bảo trì máy chủ là thật sự muốn ngủ cũng không thể ngủ.

——

Năm con hổ may mắn và bình an nha  ପ(๑•ᴗ•๑)ଓ ♡

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip