Chương 13
Một vòng dây thừng đột nhiên bay ra từ trong biển lửa, tròng quanh cổ Mạnh Chấn Sinh, khiến hắn giãy giụa không thôi. Vòng lửa vẫn còn, chân Thiệu Tứ lại có tật, bị lão đạo đẩy liền lảo đảo ngã vào địa ngục.
Cậu vội buông gậy, bám chặt vào vòng lửa, dù da thịt bỏng cháy cũng không dám buông tay.
Nhưng lão đạo đã lộ ra bản mặt dữ tợn, ra sức đẩy cậu vào vòng lửa.
Thiệu Tứ không chống cự nổi, kinh sợ nhớ tới phù chú Lãng Kình Vân đưa cho, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra mình đã cởi phù chú xuống trước lúc tắm gội!
Ngập trong tuyệt vọng cùng hối hận, Thiệu Tứ không trụ nổi nữa, dần ngã quỵ.
"Ngươi dám!"
Một tiếng hét vang như sấm vang lên từ sau lưng bọn họ.
Kiếm quang như tuyết phá cửa sổ mà vào, chém đứt vòng lửa, đâm thẳng vào tường.
Thiệu Tứ ngã lăn, trước mắt không phải cảnh tượng trong vòng lửa mà là mặt đất rắn chắc.
Thiệu Tứ vội vàng bò dậy, bất chấp đau đớn nhìn xung quanh.
Vòng lửa bị kiếm chém làm đôi, hóa thành một sợi dây thừng rơi xuống. Đồ vật bên trong rơi đầy đất, chỉ là mấy tảng đá, mấy con ruồi cùng vài con bọ chó.
Mạnh Chấn Sinh cũng ngã xuống đất, trên cổ còn tròng một góc dây thừng, vẫn còn sống, chỉ là bị xiết đến hôn mê bất tỉnh.
Một thanh kiếm cắm lút cán trên tường, bốn cái tượng đất bị chém làm đôi lăn lóc trên mặt đất, hai tiên đồng dạ xoa cũng bị kiếm chém chết.
Thiệu Tứ nhận ra chuôi kiếm kia, đó là kiếm của Lãng Kình Vân.
Nhị ca!
Kinh sợ nháy mắt biến thành may mắn thoát nạn, cậu vội quay đầu tìm người, đập vào mắt là lão đạo đang quỳ rạp trên mặt đất.
Một thanh kiếm vỏ trúc chống trên lưng lão đạo, thanh kiếm kia nằm trong tay một kiếm khách áo trắng. Thấy Thiệu Tứ đang tìm kiếm, kiếm khách hơi mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt hướng phía cửa.
Lãng Kình Vân lúc này mới bước vào trong phòng.
Phía trước, thần thức của Lãng Kình Vân nhìn đến chuyện xảy ra trong phòng, vừa nôn nóng vừa tức giận, vội phi kiếm chém đứt dây thừng cứu người. Đuổi tới nơi, Lãng Kình Vân trước nhìn Thiệu Tứ, thấy trên người tứ đệ đều chỉ là vết thương ngoài da, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó liền lạnh giọng quở trách:
"Ngươi mấy tuổi rồi? Cầu tiên có bao giờ dễ dàng như vậy? Nếu muốn chết thì cứ hỏi ta một câu!"
Thiệu Tứ vốn ngạc nhiên lại cảm động, tự dưng bị mắng phủ đầu, cũng bực: "Cầu tiên có bao giờ dễ dàng? Chẳng lẽ ngươi làm được mà chúng ta thì không? Ngươi cảm thấy ta không tư chất không năng lực, coi ta chỉ là người tàn phế! Ta vẫn muốn làm thần tiên! Ngươi ngại các đệ đệ muội muội trở thành gánh nặng của ngươi, để ta tu tiên xong liền nuôi dưỡng bọn họ, giải thoát cho ngươi, đến lúc đấy ngươi muốn tu cái gì thì tu! Bọn họ cũng không phải nơm nớp nhìn sắc mặt của ngươi mà sống nữa!"
Lãng Kình Vân nghe xong, sắc mặt cứng đờ. Anh không dám phát hỏa, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng đơ ra đấy.
Thiệu Tứ thấy Lãng Kình Vân đờ đẫn, cũng bắt đầu hối hận, nhưng chỉ há miệng thở dốc, lời xin lỗi nghẹn trong cổ họng nói không ra.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thanh âm của Song Văn Luật đánh vỡ bầu không khí nặng nề này: "Ngươi tự nói, hay muốn ta xét hồn?"
Mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Song Văn Luật dời đi thanh kiếm vẫn chống trên lưng lão đạo.
Lão đạo bò dậy, cũng không dám trốn. Kiếm của Song Văn Luật cũng không ra khỏi vỏ, chỉ là dùng vỏ kiếm điểm nhẹ trên lưng hắn, vậy mà hắn giãy giụa mãi cũng không thoát nổi.
Hắn thậm chí còn không cảm nhận nổi pháp lực dao động. Chỉ bằng điểm này, hắn lập tức có thể xác định vị kiếm khách trước mặt là người không thể đắc tội. "Ta tự nói, tự nói!" Lão đạo liên tục nói.
Xét hồn là chuyện khó chơi, mạnh tay một chút là đủ để phế đi toàn bộ tu vi của hắn.
Ma tu giả làm đạo sĩ này tên là Vi Giả, có một môn tà pháp luyện hồn, hắn dùng tượng đất làm trung gian, lừa gạt người phàm tự nhập trận. Luyện thành, hồn phách của người sống sẽ vào tượng đất, tà hồn trong tượng đất sẽ chiếm lấy thân xác của người sống, trở thành con rối của hắn.
Hắn lựa người cũng có phương pháp, chuyên chọn người phàm có đam mê cầu tiên vấn đạo —— một người nếu muốn tu tiên, chỉ cần có quen biết người tu hành, đều sẽ không đến nhờ vả hắn. Dùng biện pháp này sàng chọn, hắn có thể tránh đi những người có cơ to, cũng tránh đi phiền toái. Ai ngờ hôm nay toang......
Vi Giả vốn định hoa ngôn xảo ngữ kéo dài thời gian.
Ánh mắt của Song Văn Luật nhàn nhạt liếc qua người hắn.
Vi Giả không tự chủ được mà rùng mình. Hắn cảm giác như toàn bộ thần hồn đều bị kiếm khí mổ ra, lời nói đến bên miệng lập tức toàn bộ đều biến thành nói thật.
Nhưng cái gì cũng đem ra kể hết, hắn cũng không còn át chủ bài. Vi Giả đành phải liều mạng tự tìm kiếm giá trị của bản thân.
"Ta còn biết một bí mật, một bí mật liên quan đến tính mạng của rất nhiều tu sĩ danh môn chính phái, bí mật về một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!" Hắn cường điệu nói.
Xét hồn tuy rằng có thể mạnh mẽ đoạt được tin tức trong đầu hắn, nhưng cũng khó tránh khỏi sai sót.
Song Văn Luật cong môi: "Vậy sao? Thử nói xem."
Vi Giả nuốt nước bọt, nói: "Ngài là tiền bối Vạn Kiếm Phong, đúng không?"
"Ngươi làm sao mà biết được?" Song Văn Luật nói.
Làm sao mà biết được? Kiếm Tôn xuất quan, tu sĩ Kiếm Các liền cắm mặt chạy về, kiếm tu còn lang thang ngoài đường vào tầm này tám chín phần mười đều là tu sĩ Vạn Kiếm Phong.
Vi Giả nghĩ bụng, ngoài miệng lại nói: "Nhắc tới kiếm tu, ai không biết Vạn Kiếm Phong?"
Hắn nhìn mặt Song Văn Luật đoán ý, lại thấy gương mặt kia thần sắc như thường, nhìn không ra cảm xúc, đành phải cắn răng đánh cuộc: "Tuy rằng thế nhân đều khen Kiếm Các, nhưng Kiếm Các chỉ là dựa hơi Kiếm Tôn mà thôi, Vạn Kiếm Phong lại khác, tu sĩ ưu tú tầng tầng lớp lớp, tu vi các hạ tuyệt diệu như vậy, chắc chắn là trang tuấn kiệt trong Vạn Kiếm Phong."
Vi giả nhìn khóe môi của Song Văn Luật càng ngày càng cong lên, thở phào nhẹ nhõm, lập tức kiên quyết dứt khoát mà nịnh hót: "Kiếm Các chỉ là danh tiếng vang xa mà thôi, tính ra mà nói, các điểm khác đâu thể so sánh với Vạn Kiếm Phong?"
Ai chẳng biết hai đại môn phái này không ưa nhau? Kiếm tu đa phần đều là loại hữu dũng vô mưu, nếu người này là tu sĩ Vạn Kiếm Phong, lấy lòng hắn chỉ là chuyện nhỏ, chê bai Kiếm Các nịnh hót Vạn Kiếm Phong vài câu là xong.
Vi Giả hót một chập, mới vội kéo lại đề tài: "...Tu sĩ Vạn Kiếm Phong như ngài vốn hiệp nghĩa dũng mãnh, sao có thể nhẫn tâm nhìn đồng đạo gặp nạn? Ta biết được bí ẩn như vậy, tất nhiên không có lý do để gạt ngài."
Nhưng hắn thấy Song Văn Luật vẫn không nói lời nào, trong lòng biết cần phải tiếp tục cống hiến mới có thể giữ được tính mạng, liền tiếp tục nói: "Chuyện này có liên quan đến kiện dị bảo đang làm mưa làm gió ở Toại Châu —— Huyết Tú Đao."
"Nghe đồn rằng trong Huyết Tú Đao có cất giấu bí mật về vô thượng đạo tạng. Vì chuôi Huyết Tú Đao này, rất nhiều tu sĩ đều đi tới Toại Châu, chưa kể Toại Châu vốn nhiều yêu ma quỷ quái ẩn nấp. Tất cả mọi người đều muốn có được Huyết Tú Đao, nhưng các tu sĩ chính đạo ngoài mơ đến Huyết Tú Đao còn chuẩn bị trảm yêu trừ ma, đám ma tu không muốn bị trừ, đành phải nghĩ biện pháp..."
Vi Giả nói tới đây liền im bặt, chỉ nhìn Song Văn Luật. Hắn phải dùng tin tức kế tiếp để bảo mệnh.
Song Văn Luật cười: "Ngươi nói không sai, chỉ đã đoán sai một chút."
"Cái gì?" Vi Giả hỏi.
"Ta không phải tu sĩ Vạn Kiếm Phong, ta là tu sĩ Kiếm Các." Song Văn Luật nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip