Chương 4
1200 năm trước, trời cũng mưa to hệt như hôm nay.
Thiên cổ năm tháng trôi qua, câu chuyện ngày đó vẫn truyền đi không dứt, dưới ngòi bút của hậu nhân mà biến hóa vô số.
Hậu nhân kể lại trận mưa kia luôn là bi tráng, hào hùng, là một nét bút tráng lệ trong thiên địa rộng lớn. 1200 năm sau, ánh sáng từ nhất kiếm kia vẫn làm người hoa mắt say mê.
Người chưa từng thấy qua trận mưa kia vẫn luôn mơ về ngày đó, người từng chứng kiến trận mưa kia phần lớn đã về chốn hoàng tuyền.
Đó là một trận mưa đỏ như máu.
Đầy trời mây đỏ cuộn sóng trào, không ngừng có tu sĩ cùng ma rơi xuống từ không trung, máu nhuộm đỏ cả màn mưa.
Giữa ma và tu sĩ không có khả năng giải hòa. Nói một cách chính xác hơn: Giữa ma và chúng sinh trong Càn Khôn không có khả năng giải hòa.
Ma Uyên là một thế giới hoàn toàn bất đồng với Càn Khôn. Ham muốn, giết chóc, tham lam là bản tính của ma, cũng là căn cơ phát triển của Ma Uyên. 2700 năm trước, Ma Uyên cùng Càn Khôn va chạm. Hai thế giới va chạm, tạo ra thông đạo nối liền hai giới, ma cũng vì đó mà phát hiện một con đường tắt để trưởng thành —— phá đạo tâm của tu sĩ.
Đạo tâm bị phá có tu vi càng cao, ma tiến bộ càng nhanh. Chúng sinh giữa Càn Khôn không khác một hồi đại tiệc trong mắt bọn chúng.
Trong bao năm Ma Uyên cùng Càn Khôn nối liền, tu sĩ cùng ma đã tranh đấu không biết bao nhiêu lần, nhưng không có một lần nào thảm thiết bằng đại chiến năm xưa.
Ma chủ Ma Uyên trù tính 1500 năm, sắc phong 81 vị ma tướng, diễn hóa quy tắc hỗn loạn trong điểm tiếp giáp giữa Ma Uyên và Càn Khôn, từ trong hỗn loạn bốc cháy lên lửa đỏ, góc trời Đông Nam bị nhuộm thành biển lửa ngút trời. Mưa chốn Càn Khôn chẳng thể dập tắt ngập trời lửa đỏ, máu của tu sĩ hòa trong màn mưa.
Nhất kiếm chém ra trên đỉnh Khởi Vân Phong kia lại càng thêm kinh diễm, hơn cả tưởng tượng của thế nhân.
Sắc đỏ ngập trời, thiên địa như hoả lò, kiếm quang tựa sét trong mưa tuyết, bổ đôi thiên địa, phá vỡ sắc đỏ yêu dị, lộ ra màn đêm tinh khiết điểm điểm sao trời.
Nhất kiếm kia, chém thẳng tới trước mặt Ma chủ Phương Phất Ca.
Trận thế mà Phương Phất Ca trù tính 1500 năm bởi vậy mà phá, tu sĩ Càn Khôn cuối cùng được giải thoát, thế cục thảm thiết bắt đầu chuyển biến.
Nhất kiếm kia đích xác thay đổi chiến cuộc, nhưng cũng không nhẹ nhàng bâng quơ như thế gian hằng nghĩ.
Khi đó trên người Song Văn Luật còn có thương tích.
"Ngươi ép chính mình ra tay, là muốn vào cõi luân hồi một lần nữa sao?" Phương Phất Ca tựa người vào một áng mây, nhìn đường kiếm tựa tuyết chém nát hỏa lò.
Kế hoạch bị phá, hắn lại không tức giận. Phương Phất Ca chọn thời cơ này để ra tay do đã đoán chắc hết thảy. Dù Song Văn Luật có ra tay hay không, hắn đều có kế hoạch dự phòng.
Lửa đỏ ngút trời hội tụ thành chuỗi, mỗi một sợi xiềng xích đều vây hướng Song Văn Luật. Hoả lò rách nát lại hợp thành một cái lò luyện nhỏ hơn, càng cô đọng, càng nóng cháy, muốn luyện hóa thanh kiếm này, cũng luyện hóa người này.
Đạo trong thế giới Càn Khôn còn chưa kịp trưởng thành, đoàn lửa này hội tụ hết thảy dục niệm của chư ma, hội tụ toàn bộ sơ hở trong đạo tâm của tu sĩ Càn Khôn. Song Văn Luật là tu sĩ Càn Khôn, Phương Phất Ca không tin đạo tâm của hắn không có sơ hở.
Song Văn Luật chém ra nhất kiếm này đã là cố gắng hết sức, nếu không kiếm của hắn sẽ không trực tiếp gọt mất một đỉnh núi.
Dù trong hay ngoài, hắn cũng không có khả năng chạy trốn.
Nhưng Song Văn Luật vẫn bình tĩnh.
Một kiếm khách, dù có trấn định hay không, khi hắn không còn đường lui, trên người đều sẽ có một loại khí chất cô tuyệt —— đó là tín niệm sẵn sàng đánh đổi hết thảy trong tuyệt cảnh để mở ra đường máu phía trước.
Nhưng trên người Song Văn Luật cũng không hiện ra khí chất như vậy, hắn còn có thủ đoạn gì sao?
"Ta đã không còn thủ đoạn nào khác." Song Văn Luật giống như dễ dàng nhìn thấu trái tim mây che khói tỏa của Ma chủ, "Nhưng ta biết sơ hở của ngươi ở nơi nào."
Kiếm của hắn bị ma diễm hòa tan, trong mắt lại hàm chứa kiếm quang sắc bén nhất thế gian.
Không có người biết trong hỏa lò đã xảy ra cái gì, mọi người chỉ thấy tuyệt địa bên ngoài ầm ầm vỡ nát, sao trời rung chuyển, kiếm quang sáng như tuyết mang theo vô số diễm quang, giống một hồi mưa lửa mãnh liệt, một đường chém qua Ma Uyên.
1200 năm sau, tia kiếm quang này lại lần nữa xẹt qua một hồi mưa to, xuyên qua Xích Sa Hải, tiến vào giữa Ma Uyên.
Ma Uyên không có mưa.
Nơi này có quy tắc hoàn toàn bất đồng với Càn Khôn, không có sao trời, không có nhật nguyệt, không có xuân hạ thu đông. Bầu trời tối tăm cuồn cuộn đầy mây, giữa những tầng mây là sấm sét không ngừng nghỉ, chiếu rọi Ma Uyên.
Chư dục, chư tình, chư loạn cọ xát va chạm, đây đều là lực lượng thuộc về Ma Uyên.
Quy tắc trong Ma Uyên sẽ áp chế hết thảy mọi quy tắc bất đồng với nó, tựa như áp chế nhất kiếm năm xưa.
Nhưng lúc này đây, kiếm quang chém vào sâu trong Ma Uyên, dường như mang theo mưa gió bên ngoài, cắt qua bầu trời khô nóng, công khai chặt đứt sấm chớp rền vang. Ánh kiếm mang theo nhuệ khí, cắt qua một đường mưa gió mát lạnh giữa Ma Uyên khô nóng.
1200 năm, thời gian này không quá ngắn, nhưng cũng không dài đến mức toàn bộ ma từng chứng kiến trận mưa ngày đó đã về với cát bụi.
Kiếm quang khơi dậy quá nhiều kinh sợ cùng bất an, cũng có hậu bối vô tri nhảy dựng lên, ý đồ đuổi theo kiếm quang, nhìn xem là kẻ nào dám cuồng vọng, dám kiêu ngạo mà xâm nhập Ma Uyên!
Nhưng kiếm quang này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ còn một đường nhuệ khí lẫm lẫm ngang trời, vô tình chém nát bất cứ thứ gì dám lại gần.
La Mi lười quản đám hậu bối nóng lòng muốn thử, một đường trở lại Thác Nha Thành.
Trong Càn Khôn có Kiếm Các ngăn trở Ma Uyên, trong Ma Uyên đương nhiên cũng có bố trí tương tự.
Thác Nha Thành chính là bức tường thủ vệ Ma Uyên.
Ở biên giới tiếp giáp giữa Xích Sa Hải cùng Ma Uyên, dễ thấy nhất chính là một khe nứt.
Khe nứt này bắt đầu từ biên giới Xích Sa Hải, thẳng tắp kéo dài hướng Ma Uyên, càng nứt càng sâu, giống một vết thương xẻ ngang đại địa, không biết điểm cuối ở nơi nào.
Thác Nha Thành dữ tợn hùng tráng, nham thạch thô ráp cứng rắn tựa răng thú đan xen, chạy dài đến khe nứt, lại vẫn luôn thâm nhập đan xen trong nền đất, chỉ có cặp sừng sắc bén trên thành chiếu ra một chút ánh sáng.
Thác Nha Thành hung sát nguy nga, nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng nếu nâng tầm mắt lên cao, tòa thành nguy nga này cũng chỉ là một đường may đáng thương hòng khâu lại vết chém cắt xuyên mặt đất.
La Mi tâm tư phiền loạn, không trở về phủ Thành chủ, ngược lại đi dạo lung tung trong thành.
Có thể trở thành chủ nhân của Thác Nha Thành, thủ vệ biên cảnh Ma Uyên, thực lực của La Mi không có gì đáng để nghi ngờ. Ma Uyên 81 ma tướng, thực lực của hắn cũng là đứng đầu một đám.
Vô số ma hâm mộ thực lực cùng địa vị của hắn, nhưng vị trí chủ nhân Thác Nha Thành thật sự là vô nghĩa.
Dù gì cũng không phòng nổi địch nhân, một cánh cửa nát thì cũng khác gì một tầng giấy dán đâu!
Kiếm Tôn... Kiếm Tôn!
Lần này hắn tới Ma Uyên, là vì sao?
Hắn đã không quan tâm áp chế của Ma Uyên sao? Hắn muốn hủy diệt khế ước với Ma chủ sao? Hắn có đi tìm Ma chủ không? Hay là vì... biến cố gần đây?
Một tầng lại một tầng nham thạch xây nên Thác Nha Thành, cũng dựng nên đường phố. Ma là sinh vật tàn nhẫn, cuồng tình túng dục, dục vọng của bọn chúng bị phù văn trên nham thạch hút đi, cung cấp cho cả tòa thành, cũng cung cấp cho chủ nhân Thác Nha Thành.
La Mi vẫn luôn quen thuộc với hoàn cảnh như vậy, hắn hưởng thụ loại không khí suy đồi lại cuồng nhiệt này, nó khiến cho hắn cảm giác được an tâm. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác như bị sét đánh, nỗi sợ lạnh băng đâm vào trong lòng, khiến cho hắn lập tức ngẩng đầu.
Giữa một mảnh nóng rực đỏ sậm, bóng áo trắng tựa như một thanh kiếm, phá ra một tia mát lạnh trong thiên địa hỗn độn.
Kiếm Tôn?! Hắn xuất hiện ở đây từ khi nào?
Song Văn Luật đứng trên tường thành, hắn cũng không làm gì, chỉ là đứng đó nhìn, nhìn cuộc sống thường ngày của chư ma.
Nhưng không có kẻ nào phát hiện hắn, cũng không ai biết hắn đứng đây bao lâu.
La Mi chợt hiểu ra, cũng không phải Song Văn Luật đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, mà là hắn cho tới bây giờ mới phát hiện Song Văn Luật đứng ở nơi đó.
Cổ họng hắn phát khô, trong lòng càng thêm lạnh. Yết hầu giật giật một chút, thần sắc trên mặt như thường, nhưng dưới lớp trang phục, ma văn đã hiện lên trên thân thể, từ từ kết nối với phù văn dưới chân. Trận pháp bảo hộ Thác Nha Thành sẵn sàng kích phát trong khoảnh khắc.
"Tôn giá vì sao lại tới đây?" La Mi hỏi.
Song Văn Luật lúc này mới quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt cũng không có vẻ gì là khinh thường, nhưng so với đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm như nước hồ thu đó, La Mi lại có vẻ quá mức khẩn trương.
Hắn bị Song Văn Luật nhìn đến đau tim, chỉ cảm thấy toàn bộ suy nghĩ, bí ẩn, tâm niệm đều bóc trần dưới ánh mắt này, giống như đang đứng trong tuyết trắng xóa, không chỗ trốn tránh, hàn ý thấu xương.
"Thiên địa có biến." Song Văn Luật cất lời.
La Mi nhẹ nhàng thở ra, có nói là tốt rồi, hắn rất sợ Song Văn Luật không nói một lời trực tiếp rút kiếm. Nhưng La Mi chưa bình tĩnh được bao lâu, câu nói tiếp theo của Song Văn Luật lại làm hắn căng thẳng thần kinh.
"Có một số ma có được mảnh vỡ quy tắc ngoại lai, liền muốn đến thử kiếm của ta."
Song Văn Luật nói không quá nhanh, cũng không quá chậm, giống như không có cảm xúc gì, bảo đảm mỗi một chữ đều có thể được La Mi nghe rõ ràng rành mạch.
"Ta không thừa kiên nhẫn ứng đối bọn chúng, cũng rất không thích kẻ nào dám tới quấy nhiễu Càn Khôn."
Trong lòng La Mi báo động kêu vang, pháp lực chấn động, sấm chớp nổi lên, trong nháy mắt liên kết thành trận.
Giọng nói của Song Văn Luật vẫn rõ ràng mặc cho sấm sét ầm vang: "Cho nên ta tới thử kiếm một lần."
Kiếm quang nổi lên.
Nhất kiếm chém xuyên sấm chớp, trong tiếng sấm nổ là tiếng thành trì sụp xuống, nham thạch vỡ nát.
Trận pháp thông thiên triệt địa tựa như tờ giấy, nát tan trong phút chốc.
Chờ sau khi bụi mù tản đi, La Mi đã hiện ra chân thân thiên ma, thiết giáp dữ tợn, ma khí lượn lờ, hùng hồn uy vũ đứng giữa một mảnh phế tích. Nhưng hắn lại giống như mèo con xù lông, thần sắc căng thẳng kinh hãi.
Thác Nha Thành nguy nga dữ tợn đã sụp một nửa.
Chém xong nhất kiếm này, Kiếm Tôn áo trắng kia đã phiêu nhiên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip