Chương 8


Chuyện đã đến nước này, kế hoạch vẫn không có gì thay đổi.

Thái Tô Hồng đưa mấy người cùng nhau đi tìm bí cảnh, không ngờ lại quay lại rừng lê có thời tiết dị thường lúc trước.

Lúc này gió ngừng tuyết lặng, nhưng dưới chân bọn họ vẫn là một mảng trắng xóa. Tuyết đã sớm tan đi, chỉ còn cánh hoa rụng đầy.

Lãng Kình Vân mượn túi trữ vật của sáu phỉ từ chỗ Thái Tô Hồng, túi của Thạch Nhọt quả nhiên có một cái tráp đựng hơn ngàn tấm da người. Tay nghề của hắn thực sự không tồi, từng tấm da mềm mại trắng ngần, trang điểm đẹp đẽ.

Lãng Kình Vân chau mày, lại tìm được thêm rất nhiều dụng cụ tra tấn từ túi của mấy người còn lại.

Không có điều kiện tìm được người nhà của các nạn nhân, anh đành an táng di hài tại rừng lê, sau đó trả túi lại cho Thái Tô Hồng. Trong túi có không ít bảo bối, nhưng Lãng Kình Vân không muốn mấy thứ dính đầy máu tươi này.

Song Văn Luật cũng không đụng đến, để Thái Tô Hồng cùng Vô Tích Quan tự xử lý với nhau.

Hắn cũng không quan tâm liệu Thái Tô Hồng cùng Vô Tích Quan có nổi lòng tham hay không. Trên đời này, nhân quả dù nhìn không thấy, sờ không được, nhưng vẫn luôn tồn tại. Trong chốn Càn Khôn, tu sĩ có thể tu luyện đến tầng thứ chín Thiên Xu cảnh, không có một ai đi đường ngang ngõ tắt.

Chỉ là người đời nhiều may mắn, nhìn được thứ tốt ngay trước mắt, hiếm ai có thể suy nghĩ rõ ràng.

Lãng Kình Vân thu nhặt di hài cẩn thận, lại đau lòng thở dài: "Nếu bọn họ không gặp phải Lục Phỉ... Nếu Thạch Nhọt không vì vẻ ngoài mà bị khinh miệt..."

Anh cũng không thương hại Thạch Nhọt, chỉ là nghĩ, nếu Thạch Nhọt không bị người bắt nạt, có lẽ sau này tính tình sẽ không trở thành cực đoan như vậy, những nạn nhân của hắn cũng sẽ có thể tiếp tục sống, thế gian này cũng vì đó mà bớt đi rất nhiều bi kịch.

"Ta biết một người." Song Văn Luật nói, "Nàng từ nhỏ đã bị phụ thân đánh chửi, khắp người đều là vết thương, mỗi ngày đều phải làm lụng cực nhọc. Phụ thân của nàng không có tiền, liền ​​bán nàng đi. Nàng giãy giụa trong chốn bùn nhơ rất nhiều năm, sau này có năng lực, cũng không muốn lột da một ngàn người đàn ông."

Lãng Kình Vân thở dài: "Đó là một người đáng nể. Đáng tiếc không phải ai cũng được như nàng."

Nàng đương nhiên vô cùng xuất sắc. Đó là đệ tử Kiếm Các của hắn, tâm như linh yến, gió rít sóng gào không làm nàng run sợ, trái tim vĩnh viễn không nhuốm mọi dơ bẩn của thế gian.

Thái Tô Hồng theo đó mà khen: "Đạo lý mà tiền bối nói rất hay, người đã muốn làm chuyện xấu thì luôn có thể tự tìm lý do."

Song Văn Luật nhìn nàng một cái, nói: "Ta không nói đạo lý gì cả, chỉ là kể một câu chuyện mà thôi."

Thái Tô Hồng bị hắn nhìn đến nổi da gà, lập tức vội tìm hệ thống, bắt hệ thống xác nhận lại một lần.

Song Văn Luật tiếp tục đi về phía trước, góc áo mang gió, cánh hoa lê sau lưng hắn theo gió cuốn lên, lại rơi xuống đất.

Có người thương cho hoa rụng, xót cho sắc hương phai tàn, có người lại cảm thấy hoa rơi hoá đất bùn, càng thêm vun đắp sắc hoa năm sau.

Hoa chỉ là hoa, có cảm xúc gì đâu? Chỉ có lòng người mới biết buồn, biết vui.

Chuyện xưa chỉ là chuyện xưa, người nghe cảm nhận được ý nghĩa gì, chính bọn họ tự có cái nhìn riêng.

Nếu có thể chân chính hiểu được điều này, con đường tu hành phía trước cũng sẽ rõ ràng hơn nhiều.

Nhưng Thái Tô Hồng trong lòng bất an, cũng không chú ý đến chuyện xưa, chỉ lo lắng sợ hãi liệu Song Văn Luật có nhìn ra nàng đang giấu giếm hay không.

Thái Tô Hồng vội vàng hỏi hệ thống: "Ngươi chắc chắn không có vấn đề gì sao? Người đó có nhìn ra cái gì không?"

"Hẳn là không..." Hệ thống bỗng nhiên im bặt, "... có gì."

"Ngươi ngập ngừng gì vậy?" Thái Tô Hồng càng thêm lo lắng.

Hệ thống nhìn tia kiếm khí đột nhiên xuất hiện, lệ rơi đầy mặt, vội nói với Thái Tô Hồng: "Không có việc gì không có việc gì!"

Nó cuối cùng cũng nhận ra thân phận thật sự của vị đại lão sâu không lường được này. Ngoại trừ Hộ Đạo Giả trấn giữ một phương, còn ai có thể nhẹ nhàng thả một tia kiếm khí vào trong không gian của nó?

"Đại lão!" Hệ thống nhanh chóng dứt khoát quỳ xuống, vừa bịa chuyện lừa Thái Tô Hồng vừa thành thật kể lể với kiếm khí, "Ta là mảnh vỡ quy tắc đứng đắn, hiểu quy củ, tuyệt đối không làm bậy."

"Tên thật của ta là Hệ thống 'Ta là độc thủ đứng sau phó bản toàn cầu', sau khi đến Càn Khôn liền nhập gia tùy tục, sửa tên thành Hệ thống 'Ta là độc thủ đứng sau thế gian bí cảnh'..."

Thái Tô Hồng: "Coi như hiện giờ chưa có vấn đề, sau khi đến bí cảnh, liệu hắn có nhìn ra được đó là đồ giả không?"

Hệ thống nói với Thái Tô Hồng: "Không không, tuyệt đối không thành vấn đề."

Hệ thống nói với Song Văn Luật: "Bí cảnh ngài muốn đi là giả..."

Thái Tô Hồng: "Bí cảnh kia mới thiết kế được một tháng, liệu có sơ hở gì không?"

Hệ thống nói với Thái Tô Hồng: "Yên tâm yên tâm, ta sắp xếp cả rồi."

Hệ thống nói với Song Văn Luật: "Chúng ta mới bắt đầu thiết kế bí cảnh được một tháng, vẫn khá thô ráp..."

Thái Tô Hồng: "Bí cảnh có sức chịu đựng nhất định, người có tu vi cao như vậy có thể đi vào sao?"

Hệ thống nói với Thái Tô Hồng: "Không có việc gì không có việc gì, ta có cách giải quyết."

Hệ thống nói với Song Văn Luật: "Mang tiếng là bí cảnh nhưng thật ra chỉ là ảo cảnh mà thôi, đụng chút là phá..."

Đây là lần đầu tiên cả hai thử mở bí cảnh nơi Càn Khôn, kinh nghiệm chưa có, cũng không đủ hiểu biết về đạo của thế giới nơi đây, trong bí cảnh ngoại trừ cảnh tượng thì cái gì cũng không có. Thái Tô Hồng tự bỏ chút tài sản cá nhân vào coi như thu hoạch, hơn nữa bí cảnh này cũng chỉ là hàng dùng một lần, vào thêm lần hai liền sụp.

Càng nhiều người tiến vào bí cảnh, càng nhiều người tin rằng bí cảnh thật sự tồn tại, năng lượng mà bọn họ thu được càng nhiều. Đương nhiên, trong này cũng sẽ có đôi chút nhân tố khác gây ảnh hưởng đến thu hoạch chung.

Chờ đến hậu kỳ, mới có thể xây nên bí cảnh chân chính.

Hệ thống đem kế hoạch đã chuẩn bị cẩn thận ra kể tuốt tuột, cũng không sợ Song Văn Luật sẽ uy hiếp nó.

Nếu là sinh linh bình thường, có lẽ sẽ sinh ra ác niệm, muốn lợi dụng năng lực của nó, nhưng Hộ Đạo Giả sẽ không làm vậy. Có thể vui buồn cùng thiên địa, bảo hộ đại thiên thế giới, đều là người tài đức vẹn toàn. Nó thành thật khai báo với người như vậy, có gì đáng lo đâu?

Song Văn Luật cũng không định làm gì nó. Hệ thống Bí cảnh và hệ thống Xây dựng của La Mi giống nhau, đều là mảnh vỡ quy tắc đang trên đường phát triển đến bước tiếp theo — thử định hình tiểu thế giới.

Xây dựng cũng được mà bí cảnh cũng thế, đều là cách chúng nó thử nghiệm cùng tích lũy kinh nghiệm trước khi chân chính tiến hoá thành tiểu thiên thế giới.

Điều này không gây hại cho thế giới Càn Khôn. Hơn nữa, hệ thống loại này thường đã đi qua vô số thế giới, cũng ghi chép được phong phú hơn, hoàn thiện hơn so với các mảnh vỡ quy tắc khác. Chúng nó đang trong quá trình thử sáng lập quy tắc cho riêng bản thân, cũng là điều có ích đối với Càn Khôn.

Hệ thống thật cẩn thận mà nói xong, cuối cùng cũng thấy tia kiếm khí kia có phản ứng.

Thanh âm của Song Văn Luật vang lên trong không gian của nó: "Chỉ cần không nguy hại đến Càn Khôn, ta sẽ không ra tay với người."

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, liên tục cam đoan: "Ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu!"

Song Văn Luật lại nói: "Nhưng ta muốn ngươi giúp ta chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip