Chương 26: Vân Mạt tức giận.

Chương 26: Vân Mạt tức giận.

Edit: Đào yêu.
Beta: Nguyệt giả.

Mẫu thân nó là người mà nó yêu nhất trên đời, người khác có thể mắng nó không cha, là tiểu tạp chủng nhưng không thể mắng mẫu thân nó là vụng trộm với nam nhân bên ngoài, là dâm phụ.

Vân Hiểu Đồng quỳ rạp ở trên mặt đất, toàn thân đầy bụi đất, quần áo nhăn nhúm, nó ngẩng đầu, căm tức nhìn chằm chằm Tô Thải Liên, sự kiên nghị không phù hợp với lứa tuổi hiện rõ ràng trên khuôn mặt vàng như nến.

Tô Thải Liên thấy hắn mạnh miệng, càng bực mình hơn, quát: "Tiểu tạp chủng thối tha, đúng là bướng bỉnh mà. Hừ, hôm nay lão nương sẽ dạy dỗ ngươi một phen xem ngươi còn dám cãi bướng nữa không!" 

"Tiểu Bảo, cầm giúp nương cái bát." Tô Thải Liên nhét cái bát vào tay Vân Tiểu Bảo, quay đầu liếc thấy chỗ hàng rào có cành trúc, liền tiến tới lấy cành trúc quật vào người Vân Hiểu Đồng.

Trong nhà bếp, Vân Mạt đang ước lượng dầu muối đến rối tinh rối mù, cộng thêm tiếng nồi chảo, tiếng củi đốt vang lên làm nàng khó có thể nghe được động tĩnh ngoài sân.

Nàng đem ruột già bỏ vào nồi luộc, lại đem bánh bột ngô rán lên, đúng lúc này lại mơ hồ nghe được tiếng Tô Thải Liên đang mắng mỏ, tiếng mắng nghe rất gần, hình như là ở trong nhà nàng.

"Mạt tỷ tỷ, hình như là nương của Tiểu Bảo đang mắng mỏ trong sân nhà tỷ thì phải?" Thu Nguyệt dựng tai lên nghe ngóng, quay đầu nhìn hướng về phía sân: "Mụ la sát đó không phải đang mắng Đồng Đồng đấy chứ?"

Vân Mạt cũng lo lắng không kém, nàng buông nồi xuống, nói với Thu Nguyệt: "Thu Nguyệt, muội trông giúp ta nồi bánh, ta ra ngoài xem thế nào." 

"Chỗ này cứ để muội lo, tỷ mau ra xem sao." Thu Nguyệt phất phất tay ý bảo Vân Mạt mau đi nhanh.

Vân Mạt ra đến sân thì thấy Vân Hiểu Đồng đang quỳ trên mặt đất, Tô Thải Liên tay cầm cành trúc hầm hầm đi về phía thằng bé.

"Tô Thải Liên, ngươi thử đánh Đồng Đồng xem." Vân Mạt trong lòng đau xót, hai mắt tràn đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Tô Thải Liên.

Tô Thải Liên tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói đầy giận dữ của Vân Mạt, nhất thời kinh ngạc, sửng sốt mất vài giây.

"Đồng Đồng, để mẫu thân xem nào, có bị đau chỗ nào không." Nhân lúc Tô Thải Liên đang ngây người, Vân Mạt vội chạy đến chỗ Vân Hiểu Đồng, ngồi xổm xuống, bế thằng bé dậy, sờ soạng khắp nơi.

Tô Thải Liên xuống tay rất nặng, làm thằng bé bị ngã rất mạnh, đến giờ mặt mày vẫn còn phải nhăn nhó.

Vân Mạt giúp thằng bé phủi bụi đất trên người, thấy hắn khó chịu nhăn mày, trong lòng đau đến cực điểm, phóng ánh mắt sắc như dao về phía Tô Thải Liên: "Nếu Đồng Đồng không có chuyện gì ta có thể bỏ qua cho ngươi nhưng nếu thằng bé bị làm sao, ta nhất định sẽ phế tay của ngươi!" 

Tô Thải Liên rùng mình một cái, phục hồi tinh thần, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Vân Mạt lại có chút buồn bực.

Nàng ta bắt đầu đánh giá lại Vân Mạt, lòng thầm nghĩ, Vân Mạt trước đây nhu nhược, nghèo kiết xác từ bao giờ lại trở nên to gan như vậy, lẽ nào nàng ta uống lộn thuốc rồi sao?

"Vân Mạt, mẫu tử các ngươi đang ở trong Vân gia, ăn của Vân gia, bây giờ có chút đồ ngon lại giấu đi làm của riêng." Buồn bực thì buồn bực nhưng Tô Thải Liên cũng không quên nàng ta đến đây là để ăn chực. "Ngươi đang làm gì mà thơm vậy? Tiểu Bảo nhà ta muốn ăn thịt, mau mang ra đây cho thằng bé nhanh lên." Nói xong, nàng ta lấy bát ở trong tay Vân Tiểu Bảo, hống hách đưa cho Vân Mạt.

Vân Mạt nhìn hai mẹ con Tô Thải Liên, lạnh lùng cười.

Hai mẹ con nhà này thật nực cười, qua đây đánh Đồng Đồng còn đòi nàng cho họ ăn cùng, thật sự coi nàng là quả hồng mềm hay sao.

"Tô Thải Liên, ta nhắc lại cho ngươi nhớ, mẫu tử chúng ta đã dùng một cây trâm đổi lấy ngôi nhà này, chuyện ăn uống cũng là chúng ta làm việc cho các ngươi đổi lấy, mẫu tử chúng ta không thiếu của Vân gia cái gì, thức thời, ngươi mau cút đi, nếu không đừng trách ta vô tình."

Vốn là do Vân Tiểu Bảo tham ăn, muốn ăn thịt, cũng không phải chuyện gì to tát, hai mẹ con họ sang đây tử tế nói chuyện, Vân Mạt đương nhiên sẽ không bủn xỉn. Thế nhưng, ngược lại, hai mẹ con nhà này vừa sang đây đã ra tay đánh Vân Hiểu Đồng, vậy mà vẫn muốn ăn chực, đúng là không biết xấu hổ mà.

"Nương, Tiểu Bảo muốn ăn thịt, muốn ăn thịt mà." Vân Tiểu Bảo vừa nghe Vân Mạt đuổi mẹ con nó đi, không cho ăn thịt, lập tức ầm ĩ, túm áo mẫu thân khóc lóc.

Tô Thải Liên bị nó nháo đến phiền, lại đau lòng cho nhi tử bảo bối, nhẹ nhàng nói: "Muốn ăn thịt đúng không, Tiểu Bảo, con ở đây chờ nương một lát, nương lấy thịt về cho con ăn." 

Nàng ta nhìn về phía nhà bếp, bưng chén đi tới, nàng ta không tin, Vân Mạt lại dám ngăn cản mình.

"Mẫu thân, bọn họ muốn cướp đồ nhà chúng ta, phải làm sao bây giờ?" Vân Hiểu Đồng thấy Tô Thải Liên đi về phía nhà bếp , trong lòng sốt ruột, nhăn mặt nói.

Hôm nay, nó mời cả nhà Thu Nguyệt cô cô sang ăn cùng, nếu bị nương của Vân Tiểu Bảo cướp mất, vậy không phải cả nhà Thu Nguyệt cô cô phải chịu đói hay sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Vân Hiểu Đồng có chút chán nản, đều tại mình còn quá nhỏ, tay nhỏ chân nhỏ nên mới không đánh lại người ta, không bảo vệ được mẫu thân.

Nghe thằng bé mở miệng nói chuyện, Vân Mạt thở phào một hơi, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, dịu dàng nói: "Đồng Đồng, con có bị đau ở đâu không, mau nói cho mẫu thân biết." 

Vân Hiểu Đồng lắc đầu: "Mẫu thân, con không đau ở đâu hết, chỉ là ngã một cái thôi mà." 

Vân Mạt ôm Vân Hiểu Đồng, đem nó kiểm tra một hồi, xác định ngoại trừ quần áo bị rách một mảng, chân tay có chút xước xát thì không bị trật gân hay gẫy xương, mới yên lòng buông thằng bé ra.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Thải Liên đã sắp đến nhà bếp.

"Tô Thải Liên, ngươi thử tiến một bước nữa xem, ta liền đem chân ngươi chặt đi quăng ra ngoài cho chó ăn." 

Nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Vân Mạt, Tô Thải Liên lạnh hết cả sống lưng, chân như đeo chì, liền khựng lại.

"Đồng Đồng, con mau vào trong đi, có mẫu thân ở đây, đồ trong nhà chúng ta, không ai dám lấy đi." Thấy Tô Thải Liên dừng lại, Vân Mạt hạ giọng dặn dò Vân Hiểu Đồng.

"Vâng ạ, mẫu thân người cẩn thận một chút." Vân Hiểu Đồng ngoan ngoãn nghe lời lui qua một bên.

Tuổi của nó còn nhỏ nên chỉ có thể tránh đi, không nên gây thêm phiền toái cho mẫu thân.

Thấy Vân Hiểu Đồng đi xa rồi, Vân Mạt mới tiến lại gần Tô Thải Liên, ánh mắt lạnh lẽo ngăn cản nàng ta bước tiếp.

Cả ngày hôm nay bận rộn làm nàng mệt muốn chết, người nhà Vân gia còn hết lần này đến lần khác làm nàng cảm thấy ngột ngạt, giờ còn sang đánh con trai nàng, kiên nhẫn của nàng bây giờ cũng cạn kiệt rồi, Vân Mạt nhìn Tô Thải Liên, động tác mau lẹ, chính xác bắt lấy cổ tay nàng ta quay một vòng, rồi đẩy nàng ta xuống đất. Tô Thải Liên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Vân Mạt đẩy ngã sõng xoài trên mặt đất, bát trên tay cũng văng ra, vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất.

"Mụ già thối tha, mẫu tử các ngươi mau cút ra khỏi nhà ta, bằng không, đợi chút nữa ta mang chổi ra quét các ngươi đi đấy." 

"Oa." Vân Tiểu Bảo thấy nương mình ngã, hoảng sợ oa lên một tiếng, nước mắt rơi xuống.

Tô Thải Liên ngồi trên đất, cảm giác mông đau nhức, bị ánh mắt sắc hơn dao của Vân Mạt nhìn chằm chằm, lúc này nàng ta mới phát giác, Vân Mạt bây giờ so với trước kia đã trở nên lợi hại hơn rất nhiều, đã không còn là Vân Mạt mà nàng ta có thể bắt nạt nữa rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip