Chương 12


No matter how serious life gets, you still gotta have that one friend you can be completely stupid with.

- Unknown

Tạm dịch:

Cho dù cuộc sống có nghiêm túc đến đâu, bạn vẫn phải có một người bạn mà mình có thể hoàn toàn ngu ngốc khi ở bên.

- Không xác định

Với các cậu bé hiện 11 và 14 tuổi, đội trưởng của họ cho rằng ba người họ đủ mạnh mẽ để tự chăm sóc bản thân ở Tân Thế Giới mà không cần người đi kèm. Hoặc ít nhất Ace và Sabo đã như vậy, nhưng họ có thể dễ dàng chăm sóc đứa em út của mình (hay còn gọi là: giúp cậu nhóc tránh khỏi rắc rối). Điều họ không biết là Marco thường cử người theo dõi họ đề phòng có chuyện gì xảy ra. À, Luffy biết nhưng Marco bắt cậu bé hứa sẽ không nói gì với anh mình về chuyện đó.

Tất cả các thành viên phi hành đoàn đã thấy hai cậu bé lớn tuổi hơn đã mạnh mẽ lên thế nào khi chiến đấu bên cạnh họ trong các cuộc tấn công của kẻ thù. Luffy chủ yếu ngồi trên đùi Râu Trắng ở bên lề, trừ khi Marco để cậu ấy giúp đỡ. Râu Trắng và các đội trưởng không muốn bất kỳ người không mong muốn nào nhìn thấy tài năng của Luffy. Đặc biệt là bây giờ cậu đã có thể tự đứng vững sau tất cả quá trình huấn luyện với các đội trưởng.

-*/-*/-*/

Hiện tại, các chàng trai đang đi lang thang quanh một thị trấn nhỏ trên một hòn đảo ngẫu nhiên mà họ cập bến để bổ sung thêm đồ dùng cần thiết. Với việc chúng ngày càng phát triển như hiện tại, thuỷ thủ đoàn mua thêm nhiều đồ hơn trước đây. Ít nhất, Thatch và Kobato cũng hài lòng với mức sự phát triển của họ. Mặc dù họ vẫn lo lắng về việc Luffy không cao bằng hầu hết các cậu bé cùng tuổi. Bộ quần áo cũ của Ace và Sabo ở độ tuổi của cậu ấy vẫn còn hơi rộng đối với cậu.

Họ bước vào một cửa hàng quần áo để mua một số quần áo mới. Ace nhìn Luffy trong bộ quần áo cũ của cậu. Nó khiến cậu nhóc trông càng nhỏ bé hơn. Chiếc quần đùi rõ ràng được giữ bằng một chiếc thắt lưng và dài qua đầu gối của cậu, gần giống như một chiếc mũ capri, còn chiếc áo sơ mi ngắn tay phải được bó lại phía sau và buộc lại để nó không cản đường cậu. Họ muốn mua thứ gì đó vừa vặn hơn, nhưng Luffy nhất quyết nói rằng cậu thấy ổn với quần áo cũ của họ. Ngoài ra, cậu thích có một cái đuôi.

Luffy quay lại kéo Sabo, người đang đứng cạnh cậu bé, đang nhìn thứ gì đó trên kệ. "Chúng ta đang bị theo dõi."

Điều đó đã thu hút sự chú ý của Ace. Cậu đã mua xong đồ và tham gia cùng các anh em của mình. "Ai?"

Luffy lắc đầu tỏ ý không biết. "Có hai người, nhưng không mạnh lắm."

Sabo nhìn ra ngoài, chỉ liếc nhìn nó một cái rồi suy nghĩ. Anh không thấy ai khác thường cả. "Chúng ta không nên gây quá nhiều rắc rối cho những người ở đây. Họ có thể đi theo vì tò mò. Em có nhớ một anh chàng đã theo dõi chúng ta vì muốn gia nhập băng không?"

Họ nhớ điều đó. Người đàn ông đã đi theo họ vì anh ta thấy họ rời khỏi Moby Dick và đi theo họ, hy vọng có cơ hội hỏi họ liệu anh có thể tham gia hay không. Đây là hòn đảo cuối cùng. Họ đánh người đàn ông này vì anh ta có vẻ nghi ngờ và gây náo loạn đến mức những người dân ở đó sau đó ngại nói chuyện với họ. Thatch cười người đàn ông tội nghiệp khi anh đến xem chuyện gì đang xảy ra. Thật tiếc cho anh ta, Râu Trắng đã không nhận anh ta vì bọn trẻ không thích anh. Đúng hơn là Ace và Sabo không thích anh ta vì anh ta đang cố lén lút và họ không muốn anh ta đến gần Luffy.

"Có thể vậy. Hãy xem điều gì sẽ xảy ra. Nhưng nếu họ muốn đánh nhau, chúng ta sẽ sẵn sàng."

Ace và Luffy gật đầu, họ rời cửa hàng để đi lang thang trong thị trấn thêm một chút. Họ đi theo Luffy khắp nơi, ra vào các cửa hàng khiến cậu chú ý.

"Opps," Luffy ngượng ngùng nói khi quay lại phía anh mình. Cậu đã vô tình dẫn họ vào một con hẻm vắng và ngõ cụt.

Con hẻm cụt không dài. Nó dài và đủ tối để không nhận ra đó là ngõ cụt cho đến khi quá muộn. Nó cũng đủ ngắn để họ mất cảnh giác khi có hai người bất ngờ chạy về phía họ.

Không có đủ thời gian để tự vệ khi Ace và Luffy bị còng tay vào nhau.

"Chết tiệt," Ace nguyền rủa khi cảm thấy mình ngày càng yếu đi. Anh khuỵu tay xuống và nhìn thấy em trai út của mình gục mặt xuống ngay cạnh mình. "Luffy?"

"Sabo," Luffy nói một cách yếu ớt khi ngẩng đầu lên và đưa cánh tay còn lại ra trước mặt.

Ace nhìn lên đúng lúc thấy họ cũng còng Sabo và bỏ đi cùng cậu. Ace hét lên tên Sabo. Cậu đẩy mình lên và cố gắng giúp Luffy, nhưng họ lại ngã xuống. Không biết phải làm gì khác và chỉ nghĩ đến việc cứu Sabo, Ace bò về phía lối vào con hẻm, kéo theo Luffy.

"Ace? Luffy?" Ace ngước lên và thấy West ở đầu ngõ đang nhìn xuống họ với vẻ lo lắng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sabo đâu?" West bị lừa rồi. Anh biết mình bị lừa. Marco sẽ giết anh. Tất cả chỉ vì anh đã rời mắt khỏi bọn trẻ trong vài phút.

"Sabo," Luffy thút thít. "Những người đó đến và bắt Sabo."

"Chúng ta phải đi cứu cậu ấy về," Ace nói, vẫn đang bò.

"Được rồi. Nhưng trước tiên, bọn tôi phải chăm sóc các cậu đã." West bế cả hai lên và bế Luffy trên tay trong khi Ace được ném qua vai như một bao khoai tây, hướng mặt về phía trước.

"Cái này là cái gì vậy?" Ace lắc lắc tay trái, khiến sợi xích rung lên. "Tôi cảm thấy như khó chịu."

"Có lẽ là hải lâu thạch. Nó lấy đi sức mạnh Trái ác quỷ của cậu," West giải thích. "Nó khiến cậu cảm thấy như bị ném xuống biển, làm hao mòn sức lực của cậu."

"Cậu có thể biết họ đã đi hướng nào không?" Luffy gật đầu trước câu hỏi của Ace. "Tốt. Hãy theo dõi. Chúng tôi sẽ đưa Sabo trở lại ngay sau khi giải quyết xong thứ này."

"Marco!" West gọi to khi con tàu của họ ở trong tầm nhìn.

Họ nhìn thấy Marco đang đi đến mạn tàu để tìm kiếm họ trước khi anh biến cánh tay của mình thành đôi cánh để tiếp cận họ nhanh hơn.

"Chuyện gì đã xảy ra?" anh hỏi khi lấy chiếc còng tay và sự thiếu vắng của Sabo.

"Bỏ những thứ này ra khỏi người bọn tôi ngay!" Ace hỏi, đá chân một cách yếu ớt.

"Bố ơi, họ đã bắt Sabo rồi," Luffy rên rỉ yếu ớt trong vòng tay của West.

"Hải lâu thạch-yoi?" Marco hỏi, biết rằng nếu chỉ là những chiếc còng thông thường thì Ace sẽ dễ dàng bẻ gãy chúng. Các chàng trai vẫn gật đầu. "Lên tàu. Bekky vẫn còn ở trên tàu. Cậu ấy có thể lấy mấy thứ đó cho nhóc-yoi."

"Nhanh lên! Chúng ta phải đưa Sabo trở lại," Ace yêu cầu, gần như rên rỉ.

Phớt lờ sự thôi thúc muốn đi nhanh hơn của Ace, West kể lại những gì các cậu bé đã nói với anh cho Marco.

"Mấy người đó đã chuẩn bị kỹ rồi-yoi. Chắc hẳn họ đã biết trước về khả năng trái ác quỷ của cậu nhóc. Nếu không, tại sao họ lại sử dụng hải lâu thạck? Những thứ đó quá đắt để chỉ sử dụng bình thường," Marco chỉ ra. "Họ có thể nguy hiểm đấy-yoi."

"Theo Luffy, họ không mạnh. Bọn tôi chỉ mất cảnh giác thôi," Ace gắt gỏng. "Họ đã lừa dối."

"Tôi có nên tập hợp mọi người lại không?" Bekky hỏi ngay khi anh ta tháo còng bọn trẻ ra.

Marco phải túm lưng áo họ để họ không chạy ra cứu Sabo.

"Sẽ ổn thôi," Marco nói. "Tôi sẽ đi cùng họ. Tôi sẽ gọi cho cậu nếu cbọn tôi cần hỗ trợ-yoi. Đi đường nào?" Anh biến thành một con phượng hoàng, tóm lấy các cậu bé và bay theo hướng Luffy chỉ.

"Bây giờ có rất nhiều người. Ở trong đó." Luffy chỉ vào một căn cứ hải quân nhỏ bên dưới họ.

"Các hải quân?" Mắt Marco nheo lại. "Hải quân muốn gì ở Sabo-yoi?"

Ace nhún vai khi Marco đáp xuống ngay cạnh bức tường gạch kiên cố, nơi có ít lính gác hơn. "Ai biết được. Có lẽ bố mẹ cậu ấy cuối cùng cũng chán nản và quyết định trả tiền cho chính phủ để đưa cậu ấy về."

"Có lý đấy-yoi," Marco trầm ngâm. "Đợi ở đây. Ta sẽ đi đón cậu nhóc."

"Đợi đã," Ace kéo cánh tay người đàn ông lại trước khi anh có thể biến hình lần nữa. "Chúng ta đi thôi. Tôi đã bảo ông bố ngu ngốc đó hãy để Sabo yên. Ông ta không nghe, nên lần này chúng ta sẽ đảm bảo ông ấy nghe." Ace nở một nụ cười nham hiểm.

"Được thôi, nhưng nếu ta nghĩ nhóc cần giúp đỡ thì ta sẽ vào-yoi."

"Đừng lo," Ace giơ nắm đấm rực lửa của mình lên. "Bọn con sẽ đảm bảo rằng bố thậm chí sẽ không phải nhấc một ngón tay lên." Cả cậu và Marco đều cau mày khi thấy ngọn lửa của anh quá nhỏ và nó nhấp nháy không ổn định.

"Nhanh lên, đi thôi," Luffy giục họ, không nhận ra có chuyện gì.

"Có thể là do nhóc và Sabo có chung sức mạnh trái ác quỷ. Sẽ ổn thôi sau khi nhóc lấy được hải lâu thạch ra khỏi người nhóc kia-yoi," Marco nói. "Đừng lo lắng. Ta sẽ để mắt tới các cậu."

"Được." Ace gật đầu. Ban đầu cậu muốn đấm một lỗ trên tường, nhưng với cách lửa của cậu hoạt động, cậu quyết định quay lại. Thay vào đó cậu sử dụng Luffy để phóng họ lên tường.

Marco đứng gần đó, lắng nghe và nghe thấy vài tiếng hét. Sau đó, anh quyết định bay để theo dõi bọn trẻ trong trường hợp cần bước vào. Anh thận trọng bay đủ cao để kẻ thù không chú ý đến mình nhưng đủ thấp để để mắt đến các cậu bé.

Ngay khi Ace và Luffy vượt qua bức tường, họ hạ gục một số người ở bên dưới và chạy về phía tòa nhà nơi họ chắc chắn đang giam giữ anh em mình. Sau khi đưa thêm một vài người lên đường, Luffy chỉ ra một trong những người đã tấn công họ trong con hẻm. Ace không nhận ra hắn vì người đàn ông đó đang mặc bộ đồng phục hải quân thông thường chứ không phải trang phục dạo phố.

Người đàn ông nhìn thấy họ và chạy theo hướng ngược lại, chỉ bị chặn lại bởi một thanh kiếm chĩa vào cổ và một con dao găm của cậu bé ngồi trên vai.

"Chìa khóa của Sabo. Ngay bây giờ," Ace rít lên trước mặt người đàn ông, khi Luffy lườm những người khác lùi lại, từ vị trí cao hơn của mình.

Không muốn bị chặt đầu, người lính hải quân nhanh chóng làm theo và dẫn họ đến căn phòng nơi họ để hết chìa khóa, yêu cầu/cầu xin những người lính hải quân khác mà họ gặp phải cho họ đi qua. Sau khi lấy được chìa khóa, người đàn ông đưa họ đến phòng giam giam giữ anh em họ.

"Sabo!" Luffy đã phấn khi họ làm được điều đó. Cậu nhảy khỏi người đàn ông đang ngã xuống đất do lực nhảy vào lưng hắn.

Ace để mắt đến người lính hải quân đang run rẩy trong góc khi Luffy mở cửa phòng giam và rất cẩn thận, rất chậm, mở khóa hải lâu thạch trên người Sabo. Phải mất một vài lần thử trước khi Luffy có thể mở còng mà không cần chạm vào nó để không tiêu hao năng lượng của cậu. Cậu ấy không để Ace giúp mình, khăng khăng rằng cậu có thể tự mình làm điều đó và cậu sẽ cứu Sabo.

"Cảm giác dễ chịu hơn nhiều," Sabo duỗi người rồi nhặt chiếc mũ đội đầu lên khỏi mặt đất.

"Tớ cũng vậy," Ace nói. "Rõ ràng, nếu chỉ một người trong chúng ta chạm vào hải lâu thạch, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến người còn lại."

"Thú vị thật," Sabo nói. Bây giờ họ đã được tự do, Sabo cười toe toét với Ace, và họ đốt nắm đấm của mình, khiến con tin hải quân tội nghiệp kêu lên sợ hãi. "Ace?"

"Hửm?"

"Nơi này tệ quá. Tớ nghĩ chúng ta nên đốt nó đi."

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Ồ! Còn chữ ký của chúng ta thì sao? Cậu biết đấy, bức vẽ của Luffy?"

"À, tớ thích ý tưởng đó. Có lẽ tên khốn đó nghĩ rằng ông ta là cha tớ nên đã để tớ một mình," Sabo cười toe toét hơn.

Cả hai đều cười toe toét với người đàn ông tội nghiệp nằm trên sàn. "Ngươi đã chọn nhầm người để chọc tức," cả hai nói khi Luffy cười lớn sau lưng anh trai mình.

Ace lấy ra một cây bút đánh dấu trong túi và vẽ nguệch ngoạc lên mặt người đàn ông. "Đó. Hãy chắc chắn rằng ngươi nói với tên khốn đó rằng Sabo thuộc về bọn này, không phải ông ta."

"Có rất nhiều người đến," Luffy nói với họ khi cười khúc khích khi nhìn thấy người lính hải quân run rẩy vì sợ hãi với Ace đang lơ lửng ngay trên mặt cậu.

Ngay sau khi Ace nói xong, cậu và Sabo quay lại đối mặt với nhóm hải quân đang tiến tới và cười toe toét kỳ lạ với họ trước khi phóng Hiken thẳng vào họ. Ace sau đó tóm lấy Luffy và cả ba người họ chạy xuyên qua đám lữa. Họ sẽ dạy Outlook III không bao giờ truy đuổi Sabo nữa bằng cách tiêu diệt căn cứ hải quân này. Nếu điều đó không hiệu quả, có thể yêu cầu Pops của họ đưa họ đến Bình minh sẽ làm được. Bằng cách này hay cách khác, Ace quyết tâm giải thoát Sabo khỏi cha mẹ mình.

Marco bay vòng vòng, đi đi lại lại trên bầu trời và chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Chỉ mới có vài phút thôi nhưng việc chờ đợi và không biết các con anh thế nào khiến tâm trạng càng thêm nặng nề. Sau mười phút, anh đã đợi xong. Chắc chắn, anh tin tưởng họ có thể tự chăm sóc bản thân nên anh sẽ không xông vào căn cứ để tìm kiếm họ. Thay vào đó, anh sẽ trút giận lên những người lính hải quân vì đã bắt con anh.

Anh đáp xuống ngay phía sau một nhóm lính hải quân đang lao vào căn cứ để chiến đấu và đá vào người gần nhất, cảnh báo những người còn lại về sự hiện diện của anh.

Cuối cùng, khi bọn trẻ bước ra khỏi tòa nhà, chúng thấy Marco đang lay động sự sống của một người lính hải quân bộ bằng móng vuốt Phượng hoàng và đôi cánh vỗ nhẹ, giữ hắn ta ở trên không....và nói với tên khốn đó rằng "Sabo là con ta, không phải của hắn, và lần sau có kẻ nào dám bắt cóc bất kỳ đứa con nào của ta lần nữa, ta sẽ xé xác chúng ra từng mảnh," anh giảng giải trước khi ném người lính hải quân vào một đống thi thể bên cạnh anh.

Ace và Sabo dừng lại cách Marco vài mét, mỗi người cầm một cây lau nhà. Bằng cách nào đó, Ace không ngạc nhiên như anh tưởng khi Marco để lại tin nhắn cho tên quý tộc ngu ngốc trước khi anh có thể.

"Bố! Bố," Luffy chạy tới ôm người đàn ông, làm bắn sơn tung tóe lên áo anh. "Nhìn này! Bọn con đã cứu được Sabo."

Marco nhìn cậu bé tóc vàng và cảm thấy nhẹ nhõm khi không thấy vết thương nào. Anh mỉm cười với chàng trai tóc vàng, "Thật vui khi thấy nhóc trở lại."

"Rất vui được trở lại," Sabo mỉm cười đáp lại.

"Hình vẽ trên tường-yoi?" anh gật đầu với nơi Ace đang bôi sơn mà Luffy mang theo bằng cây lau nhà lên tường.

"Biểu tượng của bọn này," Sabo nói. "Đó là tên viết tắt của bọn con và đôi cánh tượng trưng cho sự tự do của chúng con."

Nhớ lại những gì Luffy đã nói với anh về việc loài chim có quyền tự do đi đến nơi chúng muốn vào một lần cậu bé nhờ anh đưa mình bay, Marco gật đầu đồng ý. Đó là một hình vẽ đơn giản về một chiếc cánh ở mỗi bên của tên viết tắt của họ, ASL. Rất mang tính biểu tượng, anh nghĩ.

"Luffy đã nghĩ ra thiết kế," Ace nói khi hoàn thành tác phẩm của mình. "Mặc dù bức vẽ của thằng nhỏ rất lộn xộn."

"Ace đã chỉnh nó. Bọn con đã nghĩ đến việc sử dụng nó làm chữ ký của mình," Sabo cười toe toét với hai tay ra sau đầu. "Tuy nhiên, con không nghĩ bọn này sẽ sử dụng nó sớm thế này."

Marco lắc đầu với các cậu bé và cười lớn khi hai cậu bé lớn hơn tiếp tục vẽ thêm biểu tượng của mình xung quanh căn cứ.

"Vì thế?" Họ chậm rãi bước trở lại con tàu của mình. Không có gì vội vàng. Hầu hết hải quân đã bị thương quá nặng không thể di chuyển hoặc đã chết. Bất kỳ ai quá sợ hãi lũ trẻ và trốn tránh trong chuyến 'tham quan' căn cứ của bọn trẻ sẽ quá bận rộn chăm sóc những người chết và bị thương, đồng thời dập tắt những đám cháy mà chúng gây ra.

Sabo nhún vai. "Người cha khốn nạn đó của con đã đề nghị cho hải quân một khoản tiền lớn nếu con được trở về nhà bình an vô sự."

"Đó là điều Ace nghĩ-yoi," Marco gật đầu.

"Con đã tình cờ nghe được rằng ai đó đã báo cho họ về nơi con đã đến và những thứ khác. Con đoán là do đó có hải lâu thạch," Sabo nhún vai

"Ta lo lắng về tiền boa," Marco nói sau một lúc im lặng. "Chúng ta nên cho Bố già biết. Ai mà biết được người này biết những gì và họ đã nói với hải quân bao nhiêu-yoi."

\

Khi họ quay trở lại, hầu hết thủy thủ đoàn đã trở lại tàu, đứng trên boong với vũ khí rút ra. Phi hành đoàn đã reo hò ầm ĩ khi nhìn thấy bốn người họ. Bekky và West đã ra ngoài để tập hợp càng nhiều anh chị em của họ càng tốt để sẵn sàng tấn công nếu cần.

Tối hôm đó Marco thấy mình đang ở trong phòng thuyền trưởng.

"Có chuyện sao con trai?" Râu Trắng hỏi trước vẻ lo lắng trên khuôn mặt của người chỉ huy đầu tiên. Ông ra hiệu cho con trai ngồi lên giường cạnh mình.

"Con bắt đầu nghĩ có điều gì đó không ổn xảy ra với mình, Bố già-yoi," Marco thở dài trong tay anh.

"Con đã đi gặp anh em mình chưa?"

Marco thở dốc và khoanh tay khi nhớ lại nụ cười tự mãn của Izo và cái vẫy tay xua đuổi của anh ta. "Rồi. Cậu ta bảo con nói chuyện với bố về chuyện đó-yoi." Anh tiếp tục nhìn Râu Trắng nhướn mày. "Mỗi lần con thấy bọn trẻ gặp nguy hiểm, con lại có cảm giác thôi thúc muốn giết tất cả mọi người và bất cứ ai cản đường con cứu chúng-yoi. Sự bảo vệ quá mức này là sai, và con không biết phải làm gì với điều đó. Đó là để điểm mà con gần như muốn giữ họ trong tầm mắt của mình mọi lúc. Tuy nhiên, con không thể làm điều đó. Bọn họ là những cậu nhóc đang lớn và chắc chắn đủ mạnh mẽ để tự chăm sóc bản thân-yoi. Ý con là, bọn nhỏ vừa hạ gục một Căn cứ hải quân hôm nay. Bọn nhóc thật may mắn khi chỉ có những hải quân cấp thấp, không có gì cao hơn một Đại tá ở đó. Bố có tin rằng những đứa trẻ đó đã dành thời gian chạy quanh căn cứ của kẻ thù không? Tại sao chúng không thể gọi Sabo và quay lại ngay? Thay vào đó, bọn nhóc bỏ con ở ngoài đó, lo lắng cho chúng vì con không biết chuyện gì đang xảy ra trong đó, và con không muốn họ nghĩ rằng con không đủ tin tưởng để chúng quan tâm -"

Râu Trắng dừng lại khi để thông tin lắng xuống trước khi cười lớn, làm gián đoạn lời nói của con trai mình. "Những gì con đang cảm thấy không có gì sai cả, con trai. Điều đó hoàn toàn bình thường đối với một bậc cha mẹ. Và đúng vậy, giờ con đã là cha mẹ. Không thể phủ nhận điều đó. Ta cũng cảm thấy như vậy về con và các anh chị em của con. Có có những ngày ta muốn giữ con tàu ở Paradise hoặc một trong những nơi thuộc The Blues, nơi an toàn hơn nhiều, nhưng nếu ta làm vậy, sẽ không ai vui cả. Con phải học cách không bảo vệ quá mức. Thật khó, nhưng đừng đừng lo lắng, con sẽ tìm ra cách này."

-*/-*/-*/

Vài tuần sau toàn bộ sự kiện bắt cóc Sabo, Garp đã đến thăm băng Râu Trắng. Ông được Marco dẫn đến phòng huấn luyện của họ, nơi ông chứng kiến ​​cháu trai mình đấu tay đôi với đội trưởng trẻ nhất của họ. Haruta, nếu ông nhớ không lầm. Ông quan sát cậu bé thủ thế với hai thanh kiếm, nhỏ hơn bình thường để phù hợp với kích thước của cậu. Ông nhận ra lập trường của Vista.

"Thực hành-yoi," Marco giải thích. "Thằng bé cần một người có thể theo kịp nhóc ấy và phong cách chiến đấu khác biệt của mình. Thằng bé đã nhấn mạnh rằng nó chỉ muốn chiến đấu bằng sức mạnh Trái ác quỷ của mình, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên tiếp tục huấn luyện thằng nhóc mọi thứ để đề phòng-yoi. Nó đã đến mức có thể chuyển đổi cách một cách hoàn hảo và biến chúng thành phong cách của riêng mình."

Đôi mắt của Luffy đảo qua nhìn ông nội trước khi cậu bé buộc phải chú ý đến đối thủ của mình một lần nữa. Garp đưa mắt nhìn hai đứa cháu trai khác đang đứng trên khán đài. Có vẻ như chúng vẫn chưa để ý đến ông.

Marco để họ tiếp tục thêm vài phút trước khi gọi họ dừng lại và tập hợp các chàng trai cùng tất cả chỉ huy vào phòng họp.

Luffy chạy đến ôm ông nội và ông được đáp lại. Ace và Sabo chào đón ông bằng câu "Ông già khốn khiếp" như thường lệ và cười toe toét. Đó là điều bình thường. Ông không bận tâm, nhưng điều đó không ngăn cản được Cú Đấm Yêu Thương của mình.

"Điều gì đã đưa ông tới đây hôm nay vậy, Garp?" Râu Trắng hỏi khi cánh cửa đóng lại.

"Teach," Garp trả lời. À, và để kiểm tra các cháu trai của ông sau khi ông nghe được chuyện gì đã xảy ra với Sabo. "Hắn đã cung cấp cho chính phủ thông tin về phi hành đoàn của ông để đổi lấy một vị trí Shichibukai. Tuy nhiên, ta không biết hắn đã cung cấp thông tin gì."

Các chỉ huy bắt đầu nói chuyện cùng nhau, cân nhắc xem kẻ phản bội đang lên kế hoạch gì. Râu Trắng giơ tay ra hiệu cho họ im lặng và ra hiệu cho người hải quân tiếp tục.

"Không biết hắn đang âm mưu gì, đặc biệt là khi hắn ta không có tiền thưởng truy nã. Chính phủ thậm chí còn không biết đến hắn cho đến lúc đó. Hắn buộc tội ta là người cung cấp mọi thứ cho một tên hải tặc. Ông có tin được không?" Garp cười lớn. "Tất nhiên là họ không có bằng chứng hay lý do nào để nghi ngờ Anh hùng Hải quân vĩ đại. Sengoku không ngu ngốc đến mức tin một tên hải tặc, nhưng tâ đã bị tạm nghỉ phép. Ta đã đề cập đến việc trở về nhà ở East Blue, và đúng là, tên khốn đó đã biết về một tên Quý tộc khốn nạn nào đó đang tìm kiếm con trai mình." Ông nhìn Sabo.

"Tôi ngạc nhiên là bây giờ hắn mới bắt đầu hành động đấy," Marco nói.

"Có lẽ hắn đang chờ đợi thời cơ và tập hợp những người ủng hộ. Bây giờ hắn có một thủy thủ đoàn. Họ tự gọi mình là Hải tặc Râu Đen." Garp chế giễu. "Vì tất cả những điều này, ta sẽ không thể cung cấp cho ông bất kỳ thông tin nào cho đến khi mọi chuyện nguội đi. Tên khốn đó thậm chí còn nói với họ rằng cháu trai của ta đã gia nhập phi hành đoàn của ông. Sengoku tốt bụng. Ông ấy nói với Teach rằng điều đó là không thể vì cháu trai của ta đã biến mất nhiều năm trước," ông lại cười lớn trước khi sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ông.

"Teach không biết quá nhiều về các chàng trai," Râu Trắng đề nghị khi Garp nhìn Luffy lo lắng. "Chỉ những người trong phòng này mới biết câu chuyện của bọn trẻ. Teach đã đi lâu rồi trước khi Luffy tiết lộ cho những người còn lại về kỹ năng của mình. Thậm chí, chúng vẫn không biết bất cứ điều gì ngoài việc bọn trẻ từng là nộ lệ. Đó là những gì Teach biết."

Garp gật đầu hiểu ý. Ông quỳ xuống ôm từng cậu bé trước khi rời đi, biết rằng Râu Trắng sẽ đảm bảo an toàn cho các cháu trai của mình.

-*/-*/-*/-*/-*/

Me: Bắt đầu năm học mới và tui bắt đầu bận rộn hơn và sẽ không có nhiều thời gian để dịch tiếp ;^; yeh, có lẽ các chương sẽ ra chậm hơn, mọi người có thể lên fanfiction.net của Cand13 để đọc full bản tiếng anh nhe.

Spoil: Chương sau sẽ có sự xuất hiện của Law '>'.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip